Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

chương 136: về nhà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

” Nếu như phế đi một tay của anh, tôi sẽ yên tâm hơn.”

San San nghe những lời này của Dương Đình, giống nhau trời quang bị sét đánh, cô sợ tới mức run rẩy:” Cái gì? Phế cánh tay…… Làm sao có thể……”

Cô khiếp sợ nhìn bọn họ, Luật Hạo Thiên lẳng lặng đứng ở đó, trong mắt nhìn không ra nét mặt giận dữ.

Dương Đình bỗng nhiên rút dao để ở cổ cô:” Luật Hạo Thiên, anh còn do dự cái gì? Người phụ nữ của anh đang ở trên tay tôi, chỉ cần tay của tôi nhích một chút, mạng của cô ta sẽ không còn.”

Luật Hạo Thiên vẫn bất động, cũng không nói.

Dương Đình hất tay một cát, hai bên liền xuất một đám người mặc áo đen:” Anh Thiên, tôi khuyên anh tốt nhất không nên đùa giỡn, nếu không, người của tôi đều có thể bắn chết anh!”

” Một khi đã vậy, cậu vì sao không giết tôi?”

” Ha ha, anh hỏi thật hay! Tôi vì sao không giết anh? Bởi vì tôi muốn anh nếm thử mùi vị làm người hầu! Trong mắt anh chỉ là một con chó, hiện tại tôi cũng muốn anh nếm thử cảm giác này!”

” Tôi nhìn nhầm cậu rồi.” Luật Hạo Thiên lãnh đạm nói:” Cậu không phải là chó bân cạnh tôi, cậu là một con sói, tôi chỉ hối hận, không sớm nhìn ra long dạ của cậu!”

Dương Đình cười lạnh:” Tôi là sói? Vậy còn anh? Lâm Bạc nuôi dưỡng anh nhiều năm như vậy, nhưng anh cũng đã phản bội ông ta?”

” Cậu nói đúng, muốn trách chỉ có thể trách tôi tự mình sơ ý.” Luật Hạo Thiên chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, hỏi:” Cho tôi con dao.”

” Cho anh ta một con đao! ” Dương Đình hô to.

Bên cạnh có người lấy dao quăng tới, San San vừa thấy liền sợ tới mức đến mất hồn, anh thật sự muốn phế tay mình sao? Sao có thể như vậy? Phế tay mình, anh còn có thể sống sao……

Luật Hạo Thiên nhặt dao lên, nhìn thoáng qua, đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua cậy dao, liền xuất hiện vết máu.

” Rất nhanh.”

” Chuẩn bị riêng cho cậu! “

Luật Hạo Thiên gật đầu, giơ dao lên chuẩn bị hạ xuống.

” Không cần!” San San bỗng nhiên hô to:” Không cần đâu Hạo Thiên, em không muốn anh vì em mà mất đi cánh tay……”

Mắt cô rưng rưng nhìn anh, càng không ngừng lắc đầu.

Anh sửng sốt một chút, sâu kín nói:” Tuy rằng em bán đứng anh, nhưng anh không thể nhìn em chết đi.”

San San khóc không thành tiếng:” Em xin lỗi…… Em biết mình làm như vậy sẽ thương tổn anh, nhưng em thật sự không có biện pháp, em không muốn anh phạm nhiều sai lầm anh biết không? Anh nói đối, chúng ta là một, cho nên em không thể nhìn anh rơi vào vực sâu, cho nên em không thể không làm như vậy, tuy rằng em biết, lừa dối của em, sẽ làm anh bị thương……”

Luật Hạo Thiên bỗng nhiên nhắm lại hai mắt:” Có lẽ em nói đúng, con đường anh chọn là đường chết…… Em sau khi rời đi, có thể một lần nữa lựa chọn cuộc sống của mình, hy vọng em có thể gặp được một người đàn ông tốt, một người có thể yêu thương em thật sự.”

” Không! Trừ anh ra, em không cần ai cả!” San San bất chấp chung quanh nhiều ánh mắt đang nhìn như vậy, nhiều người đang nghe như vậy, không để ý hình tượng khóc lớn:” Em cũng không muốn anh mất đi một tay, em không muons nha làm chuyện như vậy!”

Anh cười:” Một cánh tay mà thôi, lúc mười ba tuổi mất đi một quả thận, anh cũng sống được đến bây giờ sao?”

” Không, không được……” Cô lắc đầu, liều mạng lắc đầu, cô không muốn anh mất đi cánh tay, như vậy cô sẽ rất đau lòng!

” Nha đầu ngốc!” Anh cười nói:” Một cánh tay của anh đổi lấy mạng sống của em, rất đáng giá……” Lời còn chưa dứt, dao trong tay liền hạ xuống!

” Không cần!” San San kêu sợ hãi một tiếng hôn mê bất tỉnh, tiền ngất xỉu, nhìn đến khuôn mặt anh kiên định.

Vì sao cứu em? Em rõ ràng đã phản bội anh……

Hạo Thiên, nếu bên người chúng ta không có nhiều ân ân oán oán như vậy, thật là tốt bao nhiêu?

Nhưng nếu không có những việc này, chúng ta cũng sẽ không yêu đến khắc cốt ghi tâm……

Lúc tỉnh lại, cô nằm trong căn phòng quen thuộc…… Căn phòng này…… Là nhà của bọn họ!

Cô đột nhiên ngồi dậy, ngơ ngác căn phòng bài trí quen thuộc, cô đã biết mình đã về nhà?

Giống như một giấc mơ, một giấc mộng tàn khốc tuyệt sát. Trong mộng, anh cầm dao, chém đứt cánh tay mình……

Cô cả người run mạnh lên, không! Đây không phải là mơ, là sự thật đã phát sinh! Cô bình yên vô sự nằm trong nhà, thì phải nói…… Anh đã phế cánh tay của mình!

Chỉ một thoáng sắc mặt trắng bệch, nghiêng ngả lảo đảo xuống giường, lao ra cửa phòng.

” Hạo Thiên! Hạo Thiên!……”

Tựa như phát điên mở từng cửa phòng, nước mắt mơ hồ chảy ra, chợt nghe một giọng nói quen thuộc:” Anh ở trong này.”

Cô quay đầu lại, chỉ thấy anh đứng ở trên lầu, một cánh tay đầy băng vải, dò vào trong lòng……

Cô che kín miệng, hai chan run rẩy bước tới, hai tay vươn ra, chạm vào cánh tay bị quấn băng vải, chậm rãi từ trong quần áo lấy ra nữa……

” Tay?”

Tay của anh vẫn còn?

Cô há miệng run rẩy mò tay anh:” Này…… Là thật sao? Thật sự là tay sao?”

Đáp lại của anh, tay anh nhẹ nhàng lay động một chút.

” A…… Là thật, là thật!” Cô hưng phấn khó có thể điều khiển tự động, ôm cổ anh:” Thật tốt quá, thật tốt quá……”

Vui mừng mà khóc, khóc trong chốc lát, cô bỗng nhiên nhớ tới cái gì đột ngột ngẩng đầu, sờ soạng người anh một lần nữa, không thiếu mất một thứ gì,” Anh không có việc gì, em cũng không có việc gì, chúng ta đều không có chuyện gì? Vậy thì chúng ta như thế nào thoát khỏi?”

Anh nhíu mày nói:” Ai nói anh không sao, tay của anh bị dao cắt.” Dừng một chút lại nói:” Là Giang Trục Thủy đã cứu anh.”

” A……” San San một trận kinh ngạc:” Vậy anh ấy đâu?”

” Anh ta đa trở về chiếu cố cho lão gia.”

” Nói như vậy…… Anh cùng Lâm gia, cùng anh em Giang Trục Thủy…… Các người……”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio