Edit: gau
Beta: Bella Ngân
Trong thư phòng.
Lãnh Hạo Nguyệt một thân bạch y ngồi ở án trác.
“Vương gia, thổ phỉ này chính là hai năm trước Hoài Châu có thiên tai, triều đình cử một đội binh sĩ phụ trách và trích ra một khoản tiền giúp nạn thiên tai.” Ngọc Tuyền đang ở báo cáo tình huống ở Thành châu gặp phải thổ phỉ này, “Cái tên râu quai nón kia chính là đốc quân Phạm Thiên Cương ngay lúc đó.”
Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, trách không được hắn liếc mắt một cái liền nhận ra chính mình đâu.
“Lúc trước không phải nói hắn thấy hơi tiền liền nổi máu tham sao, đem khoản tiền giúp nạn thiên tai nuốt vào sao?” Lạc Băng chân mày vừa hơi nhíu lại, “Thế nhưng bây giờ xem ra, tin tức lúc trước của chúng ta là chính xác, bọn họ chỉ là người chịu tội thay mà thôi.”
“Vâng.” Ngọc Tuyền cũng gật đầu, “Theo lời của Phạm Thiên Cương nói, ban đầu là có người muốn hắn đem bạc chia một nửa để đi đến Hoài Châu, một nửa kia thì ngầm vận chuyển đến Minh châu …”
“Minh châu?” Lãnh Hạo Nguyệt nhíu mày một cái.
Lạc Băng chân mày cũng hơi nhíu lại.
“Hắn còn nói, lúc trước khi bọn họ đem bốn trăm vạn lượng bạc đưa đi Hoài Châu, đem bốn trăm vạn lượng kia đưa đi Minh Châu, mà phải len lén dấu đi, không muốn để cho người ta tham lam mà lấy đi, kết quả là ở trên đường bị chặn giết, bọn họ ban đầu hơn hai trăm huynh đệ, cuối cùng chỉ còn lại có mười sáu người.” Ngọc Tuyền nói tiếp, “Bọn họ đông đóa tây tàng trong hai năm, bất đắc dĩ mới phải làm thổ phỉ…”
“Bọn họ dù trong tình huống quẫn bách như thế cũng không có nhúc nhích dùng vào số bạc kia, điều này coi như Phạm Thiên Cương là một nam tử hán.” Cây quạt lông ngỗng trong tay của Lạc Băng nhẹ nhàng phất lên, “Hay là chúng ta sử dụng…”
Lãnh Hạo Nguyệt gật đầu, năm đó, hắn liền hoài nghi người phụ trách giúp nạn thiên tai là Bạch Triển Bằng, thế nhưng, con cáo già này rất giảo hoạt, một giấu vết nhỏ cũng chưa từng lưu lại, mà khi những người tham dự, người thì chết, người thì mất tích, hắn cũng chỉ có thể lo lắng suông, cũng không nghĩ rằng Phạm Thiên Cương vẫn còn sống, thế nhưng lại núp ở Thành châu, trách không được hắn vận dụng các lực lượng từ cao đến thấp đều không tìm được bọn họ.
“Phạm Thiên Cương là người Hoài châu.” Lạc Băng nhắc nhở, “Lần đó lũ lụt đều cuốn trôi nhà của hắn, vì thế, hắn làm như vậy cũng bình thường.”
“Ngọc thúc, nếu bọn họ nguyện ý lưu lại thì hoan nghênh, còn nếu phải thì chia lộ phí.” Lãnh Hạo Nguyệt liếc mắt nhìn Ngọc Tuyền.
“Bọn họ đều nguyện ý lưu lại, chỉ có điều là…” Ngọc thúc có chút khó khăn nuốt nước miếng một cái.
“Làm sao vậy?”
“Chỉ có điều, bọn họ muốn chính mình chọn chủ tử.” Sau gáy của Ngọc đã rõ ràng xuất hiện ba đạo hắc tuyến.
“Sao?” Lạc Băng nở nụ cười, “Đây là lần đầu tiên nghe thấy nha a, bọn họ muốn nhận thức ai làm chủ tử?”
“Vương phi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều xuất hiện một phản ứng giống nhau, đó chính là miệng mở, cả buổi không khép lại.
Phản ứng đầu tiên của Lãnh Hạo Nguyệt chính là nhịn không được bật cười lên, vương phi của mình thật đúng là không giống với ai, lập tức liền gật đầu: “Đem bọn họ giao cho Phi Hồ tự mình huấn luyện, sau ba tháng đi qua khảo nghiệm, bọn họ chính là đội bảo vệ đặc biệt cho vương phi, bằng không cũng chỉ có thể nghe theo an bài, giống như các binh lính bình thường.”
“Dạ.” Ngọc thúc vội vàng gật đầu, sau đó lui ra ngoài.
Mà lúc này, Nhạc Du Du chính là đang ở trong phòng ôm chén canh bổ uống không biết lí do đánh hắt xì hai cái, không khỏi xoa xoa mũi, ai nói xấu lão nương đâu?