Ngay khi nhận được tin báo của Viêm về lịch trình của chuyến bay từ New York sang Seoul, Phương Lục Nghi thoải mái nói:
- Được rồi! Mau ra lệnh cho toàn bộ người của cậu rút lui đi, mang người của Cự Nhiên tới lãnh thổ của Quỷ Vương e là không hay đâu!
Lâm Khang dù bực tức cũng không dám làm trái lời nói của Phương Lục Nghi, lệnh cho người của mình rút lui khỏi Seoul.
Sau khi biết Vũ Long đã bị đưa lên máy bay sang Hàn Quốc, Viêm lập tức gọi cho Lâm Khang để báo cáo tình hình đồng thời lệnh cho toàn bộ người ở sân bay rút lui, nhanh chóng sang Hàn Quốc bố trí người tập kích tại sân bay quốc tế Incheon. Chỉ là không ngờ Phương Lục Nghi lại nắm rõ hướng đi của Viêm đến như vậy!
Ngay khi đặt chân xuống sân bay quốc tế Incheon, Phương Lục Nghi liền gọi người tới bao vây nơi này. Lâm Khang mở máy tính lên đưa cô, trong đó là tất cả hình ảnh kèm thông tin của những hành khách có mặt trong chuyến bay đó, tổng cộng người. Sau khi lọc ra những kẻ khả nghi nhất, chỉ có khoảng người, Lâm Khang dò dữ liệu từ thông tin được khai báo nhưng tất cả đều là giả, ngay lập tức liền đưa Viêm đi điều tra.
Phương Lục Nghi cau mày:
- Bọn họ giấu Vũ Long ở đâu chứ?
Lâm Khang liếc nhìn Phương Lục Nghi, đúng thật rất giống với Mộc Nhiên, lúc bình thường thì lạnh lùng kiêu ngạo, cho dù có kề dao tận cổ cũng không một chút hoảng loạn, dù có chịu mấy vết thương cũng không thèm run lấy một cái, nhưng chỉ cần có liên quan tới người thân lại lập tức trở nên mất bình tĩnh.
Cậu thầm nghĩ, "Phương Lục Nghi này hễ cứ gặp Vũ Long là lại lạnh lùng ra vẻ không quan tâm, cô ta mấy tiếng trước biết tin Vũ Long gặp nạn đã lo lắng đứng ngồi không yên nhưng đến khi biết được tung tích của cậu ta lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ cần là trong địa bàn của Quỷ Vương, cô ta liền có thể ngạo mạn nắm chắc phần thắng trong tay!"
Lâm Khang buột miệng nói:
- Sau này nếu tôi có bị bắt, cô với Mộc Nhiên, hai người cũng sẽ lo lắng chứ?
Phương Lục Nghi cười nửa miệng nhìn Lâm Khang:
- Thiếu gia của tôi ơi, cậu đường đường là lão đại của Cự Nhiên lừng lẫy thiên hạ, kẻ nào lại dám động vào cọng lông của cậu chứ? Còn chưa đến lượt tôi với Mộc Nhiên ra tay thì bọn xấu số ấy đã chết từ lâu rồi!
- Cũng đúng! Nhưng ít ra cũng phải lâu lâu một chút mới hồi hộp, chứ vừa bị bắt lại được cứu ngay thật không hứng thú!
- Cậu tự phụ quá rồi đấy!
Bởi vì quãng thời gian bay từ Nhật Bản tới Hàn Quốc ngắn hơn khoảng thời gian từ Mỹ tới Hàn Quốc nên Phương Lục Nghi và Lâm Khang có dư thì giờ để chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa.
Phương Lục Nghi căn dặn đám thuộc hạ một cách thận trọng và tỉ mỉ, từ chỗ ẩn nấp, tầm nhìn tới bộ đàm liên lạc, vũ khí, phương tiện đi lại, tất cả không được xảy ra bất kì sai sót nào. Phương Lục Nghi rất ít khi phải ra chiến trường, cũng rất ít khi phải chỉ huy thuộc hạ hành động, nhưng Phương Lục Nghi lúc này lại rất am hiểu mọi thứ một cách tường tận giống như là người từng trải, hơn nữa còn là đã trải qua rất nhiều lần.
Lâm Khang nhận được tin báo của Viêm lập tức đưa Phương Lục Nghi xem, kẻ lạ mặt dùng thông tin giả ấy chính là người của Vu Lực, băng mafia dưới trướng Đông Giác. Vu Lực vốn chỉ là một băng đảng nhỏ không có mấy tên tuổi, tại sao lần này lại cả gan bắt người của Quỷ Vương? Hắn ta là có kẻ chống đỡ sau lưng hay là coi thường Quỷ Vương?
Mộc Nhiên và Kha Chính Thuần dùng máy bay chiến với tốc độ nhanh nhất nên đã đến sớm hơn ba tiếng. Trước khi đến Hàn Quốc, Mộc Nhiên dùng danh tiếng của Kha Chính Thuần gọi điện thoại cho Cục trưởng Cục Hàng không tại đó để xin quyền hoạt động trong lãnh thổ Hàn Quốc, tránh trường hợp lại phải đụng độ với cảnh sát mà khẩu súng của cô lại không phân biệt được đâu là địch, đâu là ta!
Kha Chính Thuần hạ cánh, vừa lấy vũ khí vừa nói:
- Từ xưa đến nay tôi không có tác phong gọi cho người khác để xin quyền xâm nhập hợp pháp!
Mộc Nhiên thở dài nói:
- Anh dành ra một phút để tôn trọng người khác thì chết hay sao chứ? Hơn nữa số lượng đạn trong khẩu súng của tôi có hạn, tôi không muốn phải lãng phí nó đâu!
Kha Chính Thuần nhướn mày:
- Tôi còn tưởng cô đi không vững, xem ra khẩu khí cũng rất tốt! Sợ độ cao là giả sao?
Mộc Nhiên giật mình nhìn hắn, khốn kiếp, hắn ta đã biết được điểm yếu của cô rồi mà cô sống với hắn bấy lâu, ngay cả ưu điểm kể còn không hết chứ nói gì đến nhược điểm!
- Kha tổng, chuyện này anh có thể kín mồm kín miệng một chút có được không? Để người trong giới biết được e là không hay đâu!
Kha Chính Thuần vốn không có ý định lấy việc đó ra uy hiếp cô nhưng không ngờ Mộc Nhiên lại nhanh mồm nhanh miệng thú nhận sự việc.
Hắn nhếch môi nói:
- Cũng phải để xem tâm trạng tôi có tốt hay không đã!
Mộc Nhiên bặm môi, ngoài mặt thì hết lời ngon ngọt đối với hắn nhưng bên trong lại nguyền rủa không thôi.
Phương Lục Nghi đang chỉ huy đám thuộc hạ, nhìn thấy Mộc Nhiên và Kha Chính Thuần lập tức chạy tới, đưa bộ đàm cho Mộc Nhiên, nói:
- Mộc Nhiên, cô đã đến rồi thì chỉ huy bọn họ đi, tôi làm không quen!
Mộc Nhiên nhìn xung quanh một lượt, thầm nghĩ, "Cái gì mà không quen? Tất cả đã được bố trí ổn thỏa đến như vậy, quang cảnh rất đẹp mắt, nói không chừng ngay cả đến phong thủy cũng còn rất hợp!"
- Không được! Phương Lục Nghi, ngày hôm nay bọn họ bắt "người" của cô, tôi can thiệp làm gì kia chứ!?
Phương Lục Nghi giơ tay lên nhìn đồng hồ, giả vờ như không nghe thấy Mộc Nhiên nói, ra lệnh cho thuộc hạ vào vị trí đồng thời cẩn thận quan sát xung quanh, rất có thể bọn chúng đã cho người đón sẵn tại đây nên không được hành động riêng lẻ cũng không được có bất kì hành động khả nghi khiến bọn chúng nghi ngờ!
Phương Lục Nghi dựa lưng vào máy bay quan sát từ xa, nói:
- Trong số những chiếc xe đậu ở kia, cũng không biết chiếc xe nào mới là phe của bọn chúng? Hoặc bọn chúng cũng có thể tẩu thoát bằng cách khác! Mộc Nhiên, cô nói xem bọn chúng sẽ làm gì!?
Mộc Nhiên chống tay suy nghĩ, nói:
- Phương Lục Nghi cô có thể điều động đám thuộc hạ trên dưới hơn một trăm người mỗi người lại trang bị đầy đủ vũ khí mà bọn chúng lại không biết, chứng tỏ người của bọn chúng còn chưa tới đây.
Lâm Khang từ nãy ngồi im trong máy bay đến giờ mới lên tiếng:
- Sao chị lại nghĩ bọn họ không biết? Rất có thể bọn họ đã biết ta mai phục ở đây mà thay đổi địa điểm rồi cũng nên?
Mộc Nhiên bất ngờ nhìn Lâm Khang, ngay cả Kha Chính Thuần cũng nhíu mày nhìn cậu.
- Sao cậu lại ở đây? Hai người đi cùng nhau?
Phương Lục Nghi mỉm cười nói:
- Tôi cũng tình cờ gặp cậu ta đang đi cùng với Geisha ở Nagoya.
Lâm Khang trừng mắt nhìn Phương Lục Nghi nhưng cũng không dám phản biện, đành phải hưởng ứng theo cô:
- Xinh đẹp như vậy, không đi không đáng làm đàn ông!
Mộc Nhiên gật gật đầu, quay ra nhìn về phía sân bay, trả lời câu hỏi của Lâm Khang:
- Chuyến bay từ New York tới Seoul mất giờ đồng hồ, nếu bọn họ đã cho người tới đây thì khi nãy Phương Lục Nghi điều động đông như vậy bọn họ lí nào lại không ra tay? Hơn nữa, tôi đã cho người điều tra, mười lăm người bọn chúng thuộc Vu Lực, ngay cả địa bàn của họ tôi cũng đã cho người tới đó theo dõi, từ lúc máy bay cất cánh cho đến giờ bọn họ vẫn chưa có động tĩnh gì!
Lâm Khang bước xuống máy bay, nhìn Mộc Nhiên thán phục, thời gian ngắn ngủi như vậy cũng có thể tìm ra hang ổ của bọn chúng, cái gì mà thần đồng kia chứ? Lâm Khang cậu vẫn còn rất kém cỏi!