Mộc Nhiên vứt cho Lâm Khang hai nút bịt tai, ánh mắt đầy tiếc nuối nhìn chiếc xe yêu thích của mình đang đi vào chỗ chết. Mười lăm giây đến cửa hầm, cô tự đếm ngược khoảnh khắc bi ai này trong đầu.
Cửa hầm vừa mở ra liền có mưa đạn xối xả bay đến. Chiếc xe dừng lại khoảng mười giây, đám người đó bắn liên tục một hồi không thấy bên trong có động tĩnh gì nên hiếu kỳ lại gần kiểm tra.
Bùm!!!
Trong khoảnh khắc quả bom phát nổ diện rộng, Mộc Nhiên thoáng nghĩ đến Vũ Long. Ngày trước cô rất thích chiếc xe này nhưng không đủ tiền để mua, Vũ Long biết được nên đã đi làm miệt mài cật lực trong vòng năm để mua cho cô chiếc Ferrari màu trắng. Lúc đấy cô liền nghĩ, cả đời này sẽ đối xử tốt với cậu. Bây giờ nhìn chiếc xe yêu thích của mình vỡ vụn ngay trước mắt, không biết còn cơ hội để được cậu ta mua cho hay không.
Quân địch tức giận sừng sổ chạy vào trong để báo thù cho đồng đội nhưng cứ từng người nối nhau vào thì cũng nối nhau gục ngã. Bọn chúng không còn cách nào khác liền từ cao thả bom xuống, Mộc Nhiên nghe thấy liền kéo Lâm Khang lại về sau mình, cả người bao trùm lên trên cậu, không để cậu có cơ hội trở mình.
Quả bom thứ nhất được thả xuống nhưng đợi mãi cũng không thấy tín hiệu của quả bom thứ hai. Bên ngoài bỗng trở nên ồn ào náo nhiệt, Mộc Nhiên nhắm mắt lại nghe kĩ âm thanh từ cánh quạt máy bay vù vù ngày một gần hơn.
Những phát súng quen thuộc vang lên từng nhịp như bản đồng ca mùa hạ khiến Mộc Nhiên càng nghe càng thích thú, khoé miệng không ngừng cong lên.
- Là đội Huỷ Diệt.
Sau đó lại nhíu mày đầy khó hiểu.
Lâm Khang kinh ngạc nhìn cô, làm sao lại biết?
- Dòng Cheytac M dùng loại đạn. Winchester là của đội . Đội dùng Thor XMF sử dụng loại đạn. Cheytac. Đội dùng Barrets XM.
Lâm Khang nheo mắt, dường như đã hiểu Mộc Nhiên muốn nói gì.
Đội Huỷ Diệt có hai tiểu đội đắc lực nhất là tiểu đội và tiểu đội , luôn đi theo Mộc Nhiên. Lúc này người đến cứu trợ lại là tiểu đội , .
- Bọn họ không biết chị cũng ở đây?
Mộc Nhiên khẽ gật đầu, nói chuyện với người thông minh thật tiết kiệm được sức lực.
- Nhưng ai là người phái họ đến? Tại sao lại biết chúng ta bị tập kích?
- Lẽ nào là mai phục trước?
- Cậu ngồi im đây, tôi ra ngoài xem sao.
Đương nhiên Lâm Khang không chịu nghe lời, bướng bỉnh giành lấy công việc thám thính.
Mộc Nhiên nhận ra người của mình, dẹp bỏ mọi nghi vấn rồi cùng Lâm Khang chạy ra ngoài giúp sức. Sau một hồi đấu bom súng kịch liệt cuối cùng cũng im ắng, không gian lại trở nên yên tĩnh như ban đầu.
Đám quân địch nếu không bị bắn chết thì cũng là tự sát. Bọn họ không ai moi móc được thông tin gì.
Xa Chiển dẫn đầu hai đội hoàn thành nhiệm vụ liền báo ngay về cho Hà Thiên Chí.
Sau đó đi đến trước mặt Lâm Khang, mỉm cười đập tay cậu, rồi nhìn một lượt Mộc Nhiên, rạng rỡ nói:
- Bạn gái cậu thực sự rất giỏi đấy. Trình độ bắn súng khéo còn ngang hàng với Nhất Vương.
Lâm Khang bất ngờ quay sang nhìn Mộc Nhiên rồi sực nhớ lại, trước đây mỗi lần đến Quỷ Vương đều là cô dịch dung thành người khác. Bây giờ đứng trước mặt người thật mặt thật, bọn họ không nhận ra cũng đúng.
Mộc Nhiên không hài lòng, ném khẩu súng cho Xa Chiển, quay lưng rời đi.
- Còn cậu, trình độ hơi kém. Về luyện lại thêm đi. Thật mất mặt!
Xa Chiển đờ mặt nhìn theo bóng lưng cô, sau não bộ mới phân tích những lời nói khi nãy.
- Cô là ai?
Mộc Nhiên đưa tay vào túi quần lấy ra chiếc đồng hồ màu bạc, đeo lên tay trái, liếc nhìn Xa Chiển.
- Cậu nói xem?
Xa Chiển cùng mọi người nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy cúi đầu.
- Nhất Vương!
Xa Chiển nhìn xác chết kẻ địch nằm xung quanh, ngay dưới chân mình cũng có vài người. Khẽ tặc lưỡi rút chân ra, chạy về phía cô hớn hở nói.
- Nhất Vương, người quả nhiên mưu kế!
Mộc Nhiên đang ngồi nhặt những mảnh vỡ của chiếc Ferrari, nghe thấy vậy liền dừng lại, liếc nhìn Lâm Khang, cậu cũng lắc đầu rối bời.
- Không phải người sai Vũ Long báo tin về tổ chức bí mật phản công sao? Nếu không sao mọi người lại có thể kịp thời cứu trợ chứ.
Mộc Nhiên khẽ kêu lên một tiếng, trong đáy mắt có một tia máu vằn lên, bàn tay khẽ nắm chặt những mảnh vỡ, gật đầu nói:
- Mọi người làm tốt lắm. Những người kia thì sao?
- Đã cứu được Lão Q, Killer, Tứ Vương và Kha Chính Thuần. Bây giờ mọi người đang trở về căn cứ để tiến hành kế hoạch B.
- Kế hoạch B?
Xa Chiển vừa đi vừa giải thích, trong đầu thầm nghĩ kế hoạch B vốn là Nhất Vương đề ra, sao bây giờ lại hỏi lại, lẽ nào là nghi ngờ mức độ làm việc của cậu hay sao?
Tại căn cứ tổng bộ, Hà Thiên Chí đang tay chân bận rộn thiết lập các bức tường bảo vệ hệ thống. Căn cứ tổng bộ của Quỷ Vương được bao bọc bởi một mái vòm khổng lồ, mỗi lần muốn sử dụng phi cơ ra vào đều phải khởi động hệ thống mở mái vòm, cho nên kẻ địch đành phải nguỵ trang quân hàm của Quỷ Vương để xin lệnh vào. Nhưng bọn họ không hề biết rằng kế hoạch của mình đã bị bại lộ, hiện tại cách cái chết không còn xa.
Mộc Nhiên ngồi trầm ngâm một lúc mới nhẹ giọng hỏi:
- Đường hầm bí mật ấy, Vũ Long có biết không?
Lâm Khang lúc này mới nghiêm túc nghĩ lại, vài ngày trước đích thực có đến một lần. Cậu giật mình nhìn cô, nói:
- Chị nghi ngờ cậu ấy?
Mộc Nhiên nghiến chặt răng, vẻ mặt hết sức bi ai, cầm một mảnh vỡ Ferrari lên, ngắm nghía.
- Tôi cũng mong là không phải.
Vũ Long hít một hơi dài rồi lấy hết can đảm bước vào nhà, hai tên vệ sĩ cúi chào cậu:
- Thiếu Uý!
Vũ Long gật đầu, nói:
- Tôi vào thăm gia đình.
Hai tên gác cửa lúng túng nhìn cậu:
- Thiếu Uý, không có lệnh của Thống Tướng tôi không dám cho ngài vào.
- Tôi chuẩn bị tham gia cuộc chiến lớn, chỉ sợ không còn cơ hội gặp bọn họ nữa, cậu nể tình cho tôi vào một lần thôi. Nhìn xong tôi sẽ ra ngay.
- Ngài đừng làm khó chúng tôi, nếu Thống Tướng biết được bọn tôi sẽ mất mạng đấy.
Vũ Long thở dài, tay trái từ từ rút con dao bên hông một nhát chém đứt động mạch của bọn họ rồi nhẹ nhàng đỡ bọn họ nằm xuống đất.
Cậu men theo lối đi khuất camera, lẻn vào trong. Gia đình cậu bị nhốt dưới tầng hầm, muốn xuống dưới phải đi qua ba cánh cửa, mỗi cửa đều có người canh gác. Dưới tầng hầm lại có thêm chục người súng ống đầy đủ. Ngày trước cậu không dám manh động nhưng hiện tại biết rằng Thống Tướng Callpel đã huy động toàn bộ nhân lực để đối phó với Quỷ Vương, tạm thời sẽ không để ý đến cậu.
Thực ra Vũ Long không phải trẻ mồ côi. Ba cậu vay nặng lãi người khác để làm ăn nhưng bị người ta tính kế đâm ra phá sản, nợ nần chồng chất không có tiền trả, bị bọn xã hội đen đến đòi nợ, tí thì chém giết cả gia đình cậu. Lúc ấy Thống Tướng Callpel đi qua thấy Vũ Long thông minh nên cứu giúp đồng thời nhận cậu làm con nuôi, giao cho cậu nhiệm vụ đầu tiên là tiếp cận lão Q và gia nhập Quỷ Vương.
Lão Q và Killer hết lòng dạy dỗ rèn luyện cậu, từ một đứa trẻ chân yếu tay mềm cứ thế trở thành sát thủ cấp cao của Huỷ Diệt, trở thành cánh tay phải đắc lực nhất của Mộc Nhiên, là người quan trọng nhất của Phương Lục Nghi, chiếm trọn tình cảm của mọi người. Tất cả anh em trong Quỷ Vương đều rất coi trọng cậu.
Vũ Long như cảm nhận được tình yêu thương mà họ dành cho mình, mỗi lần tới căn cứ tổng bộ lại có cảm giác như đang trên đường về nhà.
Năm tuổi, cậu cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, suy nghĩ ngây thơ. Nghĩ rằng bản thân thực sự là con trai của Callpel nên liều lĩnh xin ông cho rút lui khỏi vai trò nội gián. Năm ấy em gái cậu cũng vừa mới chào đời, đôi mắt to tròn sáng trong, gương mặt bầu bĩnh phúng phính cả ngày khóc ỉ ôi nhưng chỉ cần nhìn thấy cậu là liền cười khúc khích. Thống tướng Callpell lấy lý do muốn chăm sóc người nhà cậu nên đón họ về căn nhà ở ngoại ô. Thời gian cứ thế trôi đi, bẵng cái đã mười một năm, cậu không còn nghe thấy tiếng nói của em gái nữa.
Cả một gia đình bốn người đang hạnh phúc ngày ngày vui vẻ đầy ắp tiếng cười rộn ràng lại bị nhốt dưới tầng hầm chật chội u ám. Bố mẹ cậu tiều tuỵ gầy rộc, vì em gái cậu mà nhịn nhục sống qua ngày. Nhiều lần đã định ôm em gái cậu tự tử nhưng Vũ Long kịp thời ngăn lại, cậu khóc lóc dập đầu xin lỗi, chỉ buông vội một lời hứa xa xăm về ngày sau sẽ khác. Ngày đó từ tầng hầm rời đi cậu liền nghĩ, sau này khi giết được Callpel nhất định sẽ dùng cái chết để đền máu cho Quỷ Vương.
Năm tuổi, Vũ Long được phong hàm Thiếu Uý, hoạt động trong thế giới ngầm, bí danh là Joker.
Mười một năm nhẫn nhịn, bán đứng Quỷ Vương giết đi bao người đồng đội để đổi lấy lòng tin của Callpel, chờ đến ngày hôm nay rửa hận. Lần này cậu sử dụng hết tất cả nỗ lực và may mắn, nếu không thể cứu gia đình thoát khỏi địa ngục trần gian, cậu cũng sẽ cùng bọn họ đồng quy vu tận chứ không còn mặt mũi nào để trở về Quỷ Vương nữa.
Vũ Long vứt dao xuống đất, hai tay hai khẩu súng lục đã được lắp giảm thanh.
Thống tướng Callpel đang nằm ở nhà ung dung đợi tin tốt từ thuộc hạ, tay cầm ly rượu vang đỏ đắm chìm trong giai điệu du dương. Thời gian đếm ngược kết thúc, quả nhiên có tin báo về.
“Thống tướng, quân ta thất thủ, bị người của Quỷ Vương tấn công. Chiến cơ mai phục Quỷ Vương cũng bị bọn họ biết, chúng ta đã thất bại thảm hại!”
Người đàn ông trung tuổi hai màu tóc râu quai nón tắt nhạc đi, hỏi lại:
“Các ngươi nói gì?”
“Hiện tại quân ta chỉ còn gần một trăm người còn sống sót, Quỷ Vương đang cho người truy đuổi bọn tôi. Ngài mau cứu chúng tôi”.
Callpel giận dữ bóp vỡ ly thuỷ tinh, những mảnh vỡ đâm vào da thịt làm rướm máu, rượu đỏ bên trong chảy qua vết thương cũng không làm ông phải bận tâm.
- Thất bại? Thất bại thì các người gọi cho ta làm gì? Lũ vô dụng!
Ông đứng bật dậy ném điện thoại xuống đất, thở phì phò.
“Kế hoạch này hoãn mỹ đến thế, rốt cuộc là sai sót ở đâu”
Ông suy nghĩ một lúc rồi trợn trừng mắt lên, giận dữ gọi tới căn nhà ngoại ô đang giam giữ gia đình Vũ Long.
“Thống Tướng, ngài có gì căn dặn ạ?”
“Giết! Giết cả nhà Vũ Long! Giết cả nhà tên phản bội ấy! Giết hết lũ khốn kiếp ấy!”
“Đoàng, đoàng, đoàng!!!”
“Hự...J..oker?”
Callpel tức giận thở phì phò, hai cánh mũi cứ xẹp lại căng. Khuôn mặt ông đỏ tía tai, hai mắt long sòng sọc, gân xanh gân đỏ nổi cuồn cuộn lên, hàng râu quai nón góp phần tạo nên vẻ mặt bợm trợn đáng sợ. Ông vội vàng cầm vali tiền đã được chuẩn bị sẵn dưới gầm giường, lại lấy thêm một túi to vơ hết vàng bạc trong két sắt vào, để trốn sang nước khác.
Vũ Long bước đến căn phòng giam giữ cả gia đình cậu, ba ôm mẹ mẹ ôm em gái toàn thân run rẩy đầy sợ hãi, cảnh tượng này khiến trái tim cậu như bị ai bóp nghẹt. Vũ Long cả người dính đầy máu tanh, bước từng bước đến bên gia đình, mệt mỏi nói:
- Ba, mẹ, An Nhiên, chúng ta rời khỏi đây thôi.
Ba mẹ kinh hãi nhìn cậu, cứ lắc đầu liên tục.
Vũ Long bật khóc, mếu máo nói:
- Chúng ta có thể rời khỏi đây được rồi. Ông ta đã chết, toàn bộ người của ông ta đã chết. Từ nay về sau chúng ta sẽ sống cuộc sống như người bình thường.
Ba mẹ cậu quá đỗi kinh ngạc không dám tin vào những gì mình nghe được, niềm sung sướng đến bất thình lình khiến trái tim như nghẹn lại, hô hấp hỗn loạn, nấc cụt từng cơn.
- Ba mẹ, mau đi thôi.
Vũ Long bế em gái lên, dìu bố mẹ đứng dậy ra ngoài. Ánh mặt trời chiếu vào đôi thân thể gầy guộc kia làm họ khuỵu gối xuống khóc nức nở. Mười một năm rồi mới lại nhìn được ánh mặt trời. Cậu lau nước mắt, dìu bố mẹ lên xe ra sân bay, từ nay sẽ không còn Joker nữa.
“Mọi người, tạm biệt!”