Sau khi tiễn Lý Thiên Hữu, Lâm Bắc Thần trực tiếp trở về tiểu biệt thự, không lâu sau, bên ngoài liền vang lên tiếng động cơ xé gió của Lamborghini, Lâm Bắc Thần dựa vào trên sô pha nhướng mày, Tiết Dao Dao này lại thay đổi xe, tuy rằng Lâm Bắc Thần không thích chơi xe, nhưng cô vẫn là có thể nghe ra được đây rõ ràng là Lamborghini phát ra tiếng nổ vang rền kiêu căng...
Theo xe bị tắt máy, tiếng gào cố gắng căng cổ họng của Tiết Dao Dao liền truyền vào trong phòng, Lâm Bắc Thần thật muốn giả bộ cái gì cũng không nghe thấy, mỗi lần Tiết Dao Dao tới nơi này của cô đều làm ra động tĩnh lớn như thế, cũng còn tốt nhà hàng xóm đều ở khá xa, bằng không còn không bị người ta trách cứ quấy nhiễu người dân sao?? Lâm Bắc Thần vừa ở trong lòng nói thầm vừa đứng dậy đi mở cửa, để nữ nhân này có thể lập tức yên tĩnh lại...
Cửa nhà mở, Tiết Dao Dao mặc một bộ áo khoác ngoài lông chồn vizon liền chợt hiện tiến đến, trang phục ngày hôm nay của nàng có vẻ có chút thành thục, vừa nhìn thì có chút cảm giác quý phu nhân. Lâm Bắc Thần mở cửa phòng liền nghiêng người đứng qua một bên, chỉ thấy Tiết Dao Dao trước mắt ném xuống túi xách, trong miệng vừa la hét lạnh, vừa xoay người lại cởi giày trên chân. Lâm Bắc Thần nhìn lại phía sau nàng, còn có một nữ nhân đứng ở kia, toàn thân trang phục mùa đông màu đen, dáng người cao gầy, mái tóc thanh tú ngắn mà phù hợp với một gương mặt góc cạnh rõ ràng. Lâm Bắc Thần biết người này, một người bạn gái duy nhất sau nhiều năm như vậy mà sống chung với Tiết Dao Dao vượt qua tháng nhưng không có chia tay— người được Tiết Dao Dao gọi là Tiểu Phỉ. Lâm Bắc Thần liếc nhìn người đang nỗ lực kéo giày, ngẩng đầu đối diện con mắt của Tiểu Phỉ, hai nữ nhân nở nụ cười bất đắc dĩ giống nhau, Lâm Bắc Thần liền xoay người đi tới sô pha...
“Này..” Lâm Bắc Thần liếc nhìn Tiết Dao Dao, móc ra từ trong túi hai xấp tiền, tiện tay đặt trên bàn trà.
“Làm cái gì vậy?” Tiết Dao Dao nghi hoặc liếc nhìn Tiểu Phỉ, quay mặt hỏi Lâm Bắc Thần, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, không phải gọi nàng nói chuyện sao, cho nàng tiền làm cái gì?
“Thiên Hữu trả lại tiền cho cậu... Dao Dao, sao tớ không biết khi nào thì cậu “hào phóng” như thế, hai vạn khối?” Lâm Bắc Thần nhấn mạnh hai chữ hào phóng, cô khiêu mi nhìn Tiết Dao Dao, trong lòng hừ lạnh, đứa nhỏ nhà cô mở miệng một lần hai vạn khối thì đuổi người rồi, thực sự là hơi quá đáng...
“Ách... Ha ha... Tiểu Hữu Hữu nhà cậu còn rất thật lòng nha!” Tiết Dao Dao cười không để ý chút nào, lúc nhìn thấy vẻ mặt đóng băng của Lâm Bắc Thần, nàng mau chóng dừng lại nụ cười càn rỡ, có chút xấu hổ nói: “Đó không phải là đi thăm hỏi sao, trên người tớ không mang nhiều tiền mặt như vậy! Hơn nữa, tớ cũng không nghĩ tới em ấy sẽ vay tiền tớ chạy đi cứu cậu mà...” Tiết Dao Dao có chút sợ hãi bĩu cái miệng nhỏ, không vết tích xê dịch cái mông về bên cạnh Tiểu Phỉ phía sau, như là sợ Lâm Bắc Thần sẽ ăn nàng...
Lâm Bắc Thần trừng nàng, vì mặt mũi của Tiểu Phỉ, cô không tính toán với nàng...
“Cậu hỏi nhị thúc của cậu chưa? Bọn họ dự định xử phạt Thiên Hữu thế nào.” Lâm Bắc Thần thu hồi tâm tình, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.Tiết Dao Dao thấy Lâm Bắc Thần hòa hoãn ngữ khí, nàng cũng nghiêm nghị lên. “Hẳn là sẽ không xử phạt, lần trước ở Lâm Giang em ấy coi như là lấy công chuộc tội rồi. Bất quá em ấy phạm vào lỗi lớn như vậy, nếu muốn tiếp tục ở lại bộ đội có chút khó...”
“Nên?” Lâm Bắc Thần khiêu mi.
Lúc này Tiểu Phỉ vẫn không nói gì mở miệng nói: “Quân đội không như chỗ chúng ta, bọn họ làm cái gì cũng bị hạn chế, bằng hữu cô vì trút tư thù mà giết chết tù binh, tại quân đội đó chẳng khác nào tội cố ý giết người ở chỗ chúng ta, nếu như không phải âm thác dương soa để cô ấy thu được một nhóm vũ khí lớn như vậy, vấn đề nhất định sẽ rất phiền phức, mặc dù các cô có tiền, có quan hệ, muốn bảo lãnh nàng cũng không dễ dàng.”
Lâm Bắc Thần có chút suy nghĩ nhìn hai nữ nhân bên người, sao cô lại quên, Tiết Dao Dao từng nói bạn gái nàng từng làm luật sư.
“Như vậy ý của các cô là, em ấy sẽ không lên toà án quân sự nhưng nhất định là không thể tiếp tục ở lại bộ đội?”
“Cũng không thể nói như vậy, cái này phải xem Lâm tổng cậu có muốn cho đứa nhỏ nhà cậu tiếp tục ở lại bộ đội hay không...” Vẻ mặt Tiết Dao Dao không có hảo ý cười nói.
Lâm Bắc Thần nhíu lông mày, cô không thèm để ý dáng vẻ xem kịch vui của Tiết Dao Dao. Cô chăm chú suy nghĩ một chút nói rằng: “Không phải cậu nói nhị thúc cậu muốn xây căn cứ quân sự gì đó cần tài trợ sao? Trở về cậu chuyển lời cho ông ấy, tiền đó Lâm thị chi ra cho ông, trước khi tài chính khởi động mãi cho đến kết thúc công trình, toàn bộ không cần ông ấy nhọc lòng, công trình hoàn công có thể để tớ thu hồi tiền tớ bỏ vốn là được...”
Tiết Dao Dao vừa nghe lời này, nàng không thể tin nổi quay đầu lại thoáng nhìn Tiểu Phỉ đồng dạng vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Lâm Bắc Thần nói rằng: “Cậu là nghiêm túc? Công trình lớn tốn tiền tốn giờ như vậy, không phải là cậu chơi đùa toi công sao?”
“Ừ.” Lâm Bắc Thần gật đầu, “Tớ là nghiêm túc, thế nhưng cũng là có điều kiện tiên quyết. Ông ấy nhất định phải bảo đảm Lý Thiên Hữu chu toàn, không thể lên toà án quân sự, không thể ghi tội đến hồ sơ. Nếu như Lý Thiên Hữu muốn tiếp tục tham gia quân ngũ, còn phải bảo chứng em ấy có thể ở lại liên đội của em ấy khi em ấy làm bộ đội đặc chủng.” Lâm Bắc Thần tự động giả bộ không nhìn thấy cái mồm càng mở càng lớn của Tiết Dao Dao, lại nói tiếp: “Còn có, nếu như Thiên Hữu lựa chọn xuất ngũ, như vậy quân đội phải đứng ra an bài cho em ấy công tác vẻ vang.”
“Ách.... Bắc Thần, cậu... chỉ vì những cái đó?” Tiết Dao Dao tiêu hóa xong lời của Lâm Bắc Thần, nàng thu hồi sắc mặt vui đùa, nghiêm túc hỏi.
“Ừ, chỉ làm những cái đó, Thiên Hữu vì tớ ngay cả mạng cũng không cần, thân là người yêu của em ấy, tớ cũng có thể tại thời điểm em ấy gặp phải khó khăn giúp em ấy một tay, có điều quyền lựa chọn vẫn thuộc về em ấy.” Lâm Bắc Thần dừng một chút lại nói: “Tớ biết tớ đưa ra những yêu cầu này có chút quá phận, cho nên, tớ đồng ý nhận công trình của bọn họ, như vậy không cần nhân tình, mọi người theo như nhu cầu mỗi bên, đều vui mừng lớn. Nhưng mà vẫn là câu nói kia, chuyện này ông ấy phải giúp tớ làm minh bạch, cậu không được quên, chung quy tớ là một thương nhân...””Khá lắm, ngươi rất khá, tỷ phục rồi...” Tiết Dao Dao bĩu môi, mạnh mẽ gật đầu với Lâm Bắc Thần.
“Nhưng mà cậu không cần phải khổ tâm hao phí bừa bãi như vậy, căn cứ bên kia của nhị thúc đã bỏ vốn xây dựng, tài chính và vân vân cũng đều có tin tức. Có điều, tớ có thể đi nhà nhị thúc một chuyến, chuyện đứa nhỏ nhà cậu làm “đào binh” để cho chỉ huy bọn họ đè xuống, nhị thúc tớ cũng không biết, cho nên chỉ nói riêng chuyện tình em ấy giết tù binh liền dễ làm rất nhiều, nghe khẩu khí đó của nhị thúc cũng chỉ là để em ấy xuất ngũ thì xong việc. Cho nên, cậu cũng không cần quá lo lắng...” Tiết Dao Dao ít có nghiêm túc dừng lại, ngẩng đầu hỏi tiếp: “Về phần công tác... Bằng thân phận đường đường là chủ tịch tập đoàn Lâm thị của cậu, còn sợ đứa nhỏ nhà cậu tìm không được một phần công tác vẻ vang?”
Lâm Bắc Thần cười khổ với Tiết Dao Dao, đứa nhỏ nhà cô? Đứa nhỏ nhà cô lòng tự trọng cao như thế nào chứ? Mặc dù ở cùng nhau không bao lâu, thế nhưng Lâm Bắc Thần vẫn luôn biết, bởi vì thân phận địa vị của hai người chênh lệch, Lý Thiên Hữu đã rất khổ não. Nếu như lại do bản thân đi ra cửa giải quyết vấn đề công tác của em ấy, cô nghĩ nếu Lý Thiên Hữu chịu tiếp thu vậy thực sự là kỳ lạ...
“Em ấy sẽ không muốn dựa vào tớ, tớ đi dàn xếp cho thúc thúc của cậu một chút, bộ đội đặc chủng như các em ấy xuất ngũ, công kiểm pháp đều không phải là muốn giành người? Tính cách của em ấy quá quật cường, đặc biệt đối với chuyện như vậy, cho nên phải do bộ đội an bài cho em, em có thể chấp nhận. Bằng không tớ hà tất phiền phức thúc thúc cậu, chính tớ có thể đưa em ấy vào đơn vị cơ quan.”
(Công kiểm pháp: Công an, kiểm sát, tư pháp.)
“Cậu suy nghĩ thật đúng là chu đáo, Bắc Thần, tớ vẫn là câu nói kia, gặp phải Tiểu Hữu Hữu sau, cậu thực sự thay đổi thật nhiều.” Vẻ mặt Tiết Dao Dao có chút thất lạc nói một câu như thế, lập tức trên mặt nàng liền lại hiện lên nụ cười xinh đẹp, nàng vỗ vỗ ngực mình, nói: “Yên tâm đi, chút việc nhỏ ấy không khó được tỷ.” Nàng học dáng vẻ Lý Thiên Hữu, giơ lên tay kính một quân lễ với Lâm Bắc Thần, sang sảng nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”...
Lý Thiên Hữu trằn trọc xuống chuyến tàu, nàng cần đi bộ sơn đạo ba tiếng mới có thể chạy về liên đội, đó là còn nói dưới tình huống nàng phải đi đứng mau. Trong khoảng thời gian này bởi vì không ngừng sinh bệnh thụ thương, một tháng trước tim còn từng làm một lần giải phẫu, ba giờ “hành quân gấp” này hầu như làm cho nàng mệt thổ huyết. Trong lòng Lý Thiên Hữu ảo não thầm nghĩ, xem ra thân thể khôi phục chỉ là hiện tượng mặt ngoài, lấy trạng huống thân thể của nàng bây giờ đến xem, nàng muốn trở lại trạng thái sinh hoạt trong quân doanh lúc trước, đó quả thực chính là si tâm vọng tưởng. Làm như vậy chỉ có một hậu quả, nàng sẽ không hề hồi hộp mà hi sinh ở trên sân huấn luyện cường độ cao...
Một đường miên man suy nghĩ Lý Thiên Hữu rốt cục chạy tới bộ độitrước khi buổi tối buông xuống, trời rất lạnh, vậy mà Lý Thiên Hữu chạy ra một thân mồ hôi...
Bộ đội vẫn là bộ đội ban đầu, trong lúc hoảng hốt Lý Thiên Hữu dường như cảm thấy bản thân rời khỏi nơi đây thật lâu, nhìn hoàn cảnh xung quanh quen thuộc, lòng của nàng không thể nói rõ là loại cảm giác gì, mừng rỡ, quyến luyến hay là sầu não...
Lý Thiên Hữu bị mấy người đội trưởng vây bắt trở lại ký túc xá nữ binh lâu ngày không thấy của nàng, đối mặt các chiến hữu mồm năm miệng mười??? Tiếng ân cần thăm hỏi, nàng bản năng lộ ra mỉm cười ngọt ngào, cười một hồi nước mắt liền rơi. Từ sau khi gặp chuyện không may nàng cũng không dám hy vọng xa vời còn có thể trở lại trong chiến hữu, trở lại trong gian ký túc xá ấm áp nàng gần như sinh sống năm này...
Lý Thiên Hữu trở lại trong đội không được bao lâu, chỉ huy liền phái người tới gọi. Nàng thay thường phục mùa đông, quần áo chỉnh tề sau đó tiến vào phòng làm việc của chỉ huy. Rất làm cho nàng bất ngờ, tròn một giờ nói chuyện, chỉ huy không có mảy may lời trách cứ nàng, chỉ là lúc nói giết chết tù binh, chỉ huy nghiêm mặt, bảo nàng quay về trong đội chép lần quy tắc quân nhân. Mà khi Lý Thiên Hữu hỏi nàng phải nhận được dạng xử phạt gì, chỉ huy chỉ nói để nàng về trong đội trước, đợi cấp trên hạ xuống quyết định xử phạt...
Sau khi đơn giản ăn bữa cơm, các chiến hữu lại đi huấn luyện, bởi vì Lý Thiên Hữu mới vừa về đơn vị hơn nữa thân thể lại không khỏe bị chỉ huy đặc biệt phê cho phép không làm huấn luyện, nàng tỉ mỉ dọn dẹp phòng ốc trong đội, sau đó liền mang theo chút hoa quả mua ở trong thành đi nhà khách bộ đội thăm cha mẹ Giang Đại Chí...
Lý Thiên Hữu chưa từng tiếp xúc qua người lớn tuổi, nàng thấy hai vị lão nhân rõ ràng già nua trước mắt, trong lòng bách chuyển thiên hồi nhưng nói không nên lời một câu an ủi. Giang Đại Chí tuổi, so với Lý Thiên Hữu lớn tuổi tròn, mà cha mẹ hắn nhìn qua cũng đã có hơn tuổi. Lý Thiên Hữu hai mắt ửng đỏ nhìn hai vị lão nhân thấp giọng thút thít trước mắt, quần áo giản dị, tóc hoa râm, nơi nơi nói rõ bọn họ khi còn sống có bao nhiêu khó khăn gian khổ....
Lý Thiên Hữu thương cảm một hồi lâu bắt đầu thử giao lưu cùng hai người lão nhân, bởi vì lão nhân không biết nói tiếng phổ thông cũng nghe không hiểu nhiều lời Lý Thiên Hữu nói, ba người giao lưu rất là tốn sức. Khi nàng rõ ràng ý tứ trong lời nói từ phương ngôn xuôi tai mang theo khóc nức nở của của mẹ Giang Đại Chí, Lý Thiên Hữu cũng không khống chế được cảm xúc của mình, nàng gục ở trên người lão nhân gào khóc rống lên...
Lão nhân nói, bọn họ nghèo khổ suốt đời chỉ nuôi một đứa con như vậy, thật vất vả nuôi lớn sau đó lại đưa đến nhập ngũ ở địa phương rời xa quê hương mấy ngàn dặm. Từ sau khi Giang Đại Chí lớn lên làm bộ đội đặc chủng càng liên tiếp mấy năm đều không thấy được mặt, mà hai vợ chồng già ngày đêm nhớ nhung, ngóng trông con trai, nhưng cuối cùng không có trở về đi nhìn bọn họ một lần. Hai vợ chồng già vô luận như thế nào cũng không tiếp thụ được, con trai đã nhiều năm cũng chưa từng quay về nhà, gặp lại dĩ nhiên là âm dương xa cách...
Lúc Lý Thiên Hữu đến thăm nhị lão, đã mệnh lệnh bản thân nhất định không thể ở trước mặt lão nhân biểu hiện quá yếu đuối, càng không thể khóc, thế nhưng nàng lại không có làm được, đến cuối cùng hai vị lão nhân thấy Lý Thiên Hữu khóc gần như không thở nổi, vội vã ngừng nước mắt đi an ủi nàng. Đợi sau khi tâm tình của Lý Thiên Hữu ổn định, nàng tháo xuống quân hiệu mũ lính trịnh trọng quỳ xuống cho nhị lão, khi một tiếng “Ba mẹ” đó hô lên, trong đầu nàng hiện lên hình dạng cha mẹ mình chết đi...
Lý Thiên Hữu dán thật chặt cái trán vào mặt đất lạnh lẽo, thân thể của nàng run lợi hại, bộ dáng Giang Đại Chí trước khi chết, dáng dấp cha mẹ nằm ở trong quan tài giá lạnh, không ngừng luân phiên xuất hiện tại trong đầu nàng, nàng âm thầm ở trong lòng phát thệ, ở sinh thời nhất định phải thay Đại Chí tẫn hiếu, chiếu cố tốt hai vị lão nhân đau xót khi mất con...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nhật canh và vân vân hài lòng nhất, đều bản đại đại mạo chút phao phao đi ra...