Dáng người như ẩn như hiện bước ra từ cửa chính làm bất cứ ai nhìn thấy cũng phải tái mặt vì kinh hãi, Phan Cân lúc này là một gã khổng lồ cao hơn mét, chung quanh người gã đang phát tán một luồng âm khí xám xịt trông cực kì quái dị.
Bất ngờ tên xác ướp lao thật nhanh về phía bọn họ, Tấn lúc này đứng sững lại vì quá bất ngờ, cảm tưởng như mọi thứ chung quanh đang ngừng chuyển động.
- Bang...! Rầm...!
Cơ thể khổng lồ của Phan Cân không thể chạm vào người bọn họ, hình như có một bức tường vô hình đang ngăn cản gã lại. Thì ra Việt đã nhanh trí bắt quyết niệm chú tạo ra một kết giới ngay trước mặt mọi người, nhưng anh ta biết việc này chỉ là giải pháp nhất thời.
Phan Cân vẫn rống lên điên cuồng đập phá, bức tường vô hình trước mặt dần dần bị bóp méo trước sự phá hoại của gã xác ướp. Việt đưa vẫn nắm tay bắt quyệt, miệng anh nghiến răng ken két cố nói rõ từng lời một:
- Chết tiệt...! Tôi sắp không giữ nổi nữa rồi...!
- Dù chếm nó phanh thây thì cũng không xi nhê gì cả...! Không hiểu cơ thể con quái vật này là cái quái gì luôn...!
Tấn lên tiếng trong tâm trạng đầy hoang mang, ông bác già cố gắng tập trung suy nghĩ, làm cách nào mới có thể tiêu diệt triệt để được tên xác ướp này đây. Rồi ông mím chặt môi gằn giọng trả lời:
- Lúc này chỉ có dùng lửa đốt mới tạm thời ngăn cản được nó...! Cứ làm vậy trước đi rồi mọi chuyện tính sau...!
Nghe thấy vậy, Tấn gật đầu xác nhận rồi hít một hơi thật lớn xông lên cầm Hàn Linh Kiếm bổ thật mạnh một nhát xuống bả vai Phan Cân.
- Keng....!
Kiếm chạm vào da tên xác ướp bỗng nhiên tóe lửa một cái, lúc này cơ thể Phan Cân đã không còn là da thịt bình thường nữa mà đã là mình đồng da sắt. Gã xác ướp nhanh tay nhắm chặt lấy hông Tấn rồi quăng thật mạnh hắn về phía sau, Tấn ngã dũi dụi một cái thật mạnh xuống nền đất lạnh, cơ thể hắn lúc này cảm thấy đau đớn cùng cực.
Phan Cân không thèm để ý đến Tấn, gã vẫn tiến về phía trước dùng sức mạnh để phá nát kết giới nhằm mục đích giết chết Dương càng sớm càng tốt. Việt lúc này tập trung suy nghĩ rồi hắn hít một hơi thật sâu hạ quyết tâm, phá bỏ kết giới của chính mình tạo ra.
- Tai ần cha pan ( lục kim hợp nhất)
Việt vẩy tay phi sáu cây kim về phía Phan Cân, kim ở bả vai, kim ở hai đầu gối, một kim ở hạ bộ và kim còn lại ở giữa trán. Rồi hắn phi người chạy thật nhanh về phía sau tên xác ướp, Cơ thể Phan Cân cũng tự nhiên bổ nhào về phía sau rồi ngã thẳng cẳng xuống mặt đất.
Thì ra cât kim của Việt phóng ra đều có nối chỉ đa sắc và tất cả đều quy về một mối trong tay của Việt. Anh nhanh chóng chạy xung quanh tên xác ướp rồi đặt phù chú ở mỗi nơi chay qua tạo thành một vòng tròn phong ấn Phan Cân lại.
Tấn lúc này vẫn nhăn nhó cố gắng gượng dậy, hắn cảm thấy như cơ thể mình đã không còn một chút sức lực gì nữa. Nhưng cũng may là tên xác ướp đã bị phong ấn và cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc.
- Chưa kết thúc được đâu...! Phong ấn này không đủ để giữ hắn quá lâu....!
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong đầu Tấn làm hắn giật mình:
- Ngươi... Ngươi là ai...!
- Ta là linh hồn bên trong thanh kiếm mà ngươi đang sử dụng...!
Tấn ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Linh Kiếm, Kiếm này có hồn...? Giọng nói này cũng vô cùng quen thuộc nữa, hắn đã từng nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi thì phải. Thôi đúng rồi, giọng nói này là của...
- Ngài là Nguyễn Gia...?