Phúc Nữ Nhà Nông

chương 113: vấn đề

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiền thị nhíu mày, "Con mới tuổi, vẫn trẻ lắm, không gả chồng thì ở nhà thủ tiết cả đời à?"

Trong phòng chỉ có ba mẹ con, Tiền thị cũng không có gì khó nói, nhỏ giọng nói: "Bây giờ ta và cha con còn sống, con ở trong nhà còn được, chờ đến khi chúng ta không còn, mấy huynh đệ con phân gia, con ở với ai?

Mãn Bảo nôn nóng nói: "Với con, với con."

"Con im đi," Tiền thị dí cái trán của bé, nói: "Con cũng phải gả chồng, chẳng lẽ con muốn mang theo tỷ tỷ cùng đi xuất giá hả, làm gì có chuyện như vậy."

Mãn Bảo bĩu môi.

Nhưng Chu Hỉ cũng không phải là vạ miệng nói bừa, nàng đã sớm nghĩ đến rồi, lúc rạng sáng bị nhà chồng đuổi ra, nàng đi về nhà mẹ đẻ, cả một đường đã suy nghĩ việc này.

Nếu nhà mẹ đẻ chê nàng mất mặt, không muốn nhận nàng thì làm sao bây giờ?

Về nhà, sau này phải làm sao đây?

Chu Hỉ chảy nước mắt nói: "Mẹ, trước kia con cũng không cảm thấy không thể sinh con là con sai, nói không chừng là do Lưu đại lang có vấn đề, nhưng bây giờ hắn có con với Ngô quả phụ, chứng tỏ hắn không có vấn đề, con tái giá thì cũng chỉ có thể tìm người góa vợ có con, nhưng mẹ, nếu như vậy thì con sống để làm gì?"

"Làm trâu làm ngựa cả đời, thay người ta nuôi con, còn phải cong lưng uốn gối, già rồi, con nuôi chưa chắc đã hiếu thuận. Nếu nó là con ruột của con, bất kể con đánh hay chửi đều là con chiếm lý, nhưng nó không phải ạ, đến lúc đó mà làm ầm lên trong tộc, cũng không có ai làm chủ cho con." Chu Hỉ nảy sinh ác độc nói: "Nếu cũng phải làm trâu làm ngựa, vậy còn không bằng ở nhà hầu hạ cha mẹ, nếu mọi người...... Các huynh đệ không muốn con ở trong nhà, thì con đây dựng một cái lều sống ở chân núi là được."

Tiền thị nghe vậy, không nhịn được đau lòng khóc thành tiếng.

Mãn Bảo ở bên cạnh trợn mắt há mồm, thấy rất không hiểu được.

Nhưng thấy mẹ già khóc đến nỗi mặt mày trắng bệch, che ngực như thể không thở nổi, bé vội vàng xuôi ngực cho mẹ, "Mẹ, mẹ......"

Bé không biết nói thế nào, bởi vì lời nói của mẹ và đại tỷ đã vượt quá nhận thức của bé, đầu nhỏ của bé không thể theo kịp suy nghĩ của các nàng, bé có rất nhiều rất nhiều câu hỏi. Nhưng thấy mẫu thân và đại tỷ ôm đầu khóc rống, bé cũng không tiện hỏi, chỉ có thể nhăn mặt ở bên cạnh vừa an ủi người này rồi lại an ủi người kia.

Tiền thị nhìn thấy khuôn mặt của con gái nhỏ nhíu hết vào nhau, miễn cưỡng nén lại bi thương, bà dựa vào gối ổn định lại, thân thể của bà khá hơn trước kia nhiều, bằng không nếu là trước kia, sau một phen vừa giận vừa bi này, sớm đã ngất rồi.

Nhưng lúc này sắc mặt của bà cũng không thể coi là tốt, bà biết, dạng đề tài này không nên để con gái nhỏ nghe nhiều, dẫu sao con nó đang trong thời điểm nhận biết đúng sai, nếu lúc này bà cứ tức giận như vậy, chỉ sợ sau này tính tình bé sẽ khác thường.

Nghĩ như vậy, cuối cùng bà cũng tìm lại lý trí, nói với Mãn Bảo, "Chuyện trong nhà không cần con lo, con đến trường học xem tiên sinh có ở nhà không, hỏi thử một tiếng, xem ngày mai ông ấy đi, hay là ngày kia đi, nhà mình phải tặng cho ông ấy hai miếng thịt khô mang đi."

Năm nào Trang tiên sinh cũng trở về ăn tết với con của ông, nhưng bởi vì thời gian về không ngắn, nên trước khi rời đi đều phải thu dọn lại thư phòng, đặc biệt là sách bên trong, nhân lúc có nắng thì phơi một chút, cái gì nên mang đi thì mang đi, cái gì nên giữ lại thì giữ lại.

Mãn Bảo không nghi ngờ gì, lưu luyến đi ba bước lại ngoảnh đầu lại nhìn một lần, đợi đến khi ra khỏi cửa liền chạy như điên đến trường học, định đi sớm về sớm.

Khoa Khoa sợ bé ngã, nói: "Đừng chạy, nếu ngươi trở về sớm, có khi mẹ ngươi lại phải tìm cớ bảo ngươi ra ngoài đấy."

Mãn Bảo còn chưa học được cách vừa chạy vừa nói chuyện với Khoa Khoa, chân bước chậm lại, vừa đi vừa hỏi nó, "Vì sao chứ?"

"Rất rõ ràng mà, ngươi có bao giờ thấy mẹ ngươi để ngươi đi một mình tới trường không? Toàn bảo ngươi đi theo đám cháu trai cháu gái, hiển nhiên, bà ấy không muốn ngươi ở nhà nghe bà nói chuyện với đại tỷ ngươi, cho nên mới bảo ngươi đi."

Mãn Bảo liền rũ đầu xuống, uể oải đi về chỗ của Trang tiên sinh.

Hôm nay Trang tiên sinh không ra ngoài, lúc này đang vừa dựa vào ghế đọc sách, vừa phơi sách.

Không sai, chính là phơi sách, bốn phía xung quanh ông trải đầy sách, vừa ngẩng đầu nhìn thấy đồ đệ nhỏ cúi đầu ủ rũ đi vào, dáng vẻ đáng thương kia làm ông không nhịn được cười.

Trang tiên sinh vẫy tay gọi bé lại gần, cười hỏi, "Làm sao thế, lại cãi nhau với Bạch Thiện à?"

Mãn Bảo bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Ai cãi nhau với hắn chứ, con đã là người lớn rồi......"

Trong lòng Mãn Bảo có rất nhiều vấn đề không hiểu, vì thế liền kể lại chuyện hôm nay đại tỷ về nhà, mồm mép bé lanh lợi, tuy rằng trình tự có hơi điên đảo, nhưng vẫn nói rất rõ ràng, đặc biệt là trí nhớ của bé rất tốt, mới vừa nghe qua tự nhiên sẽ không quên được, cho nên bé thuật lại lời nói của mấy người lớn lại một lần, bao gồm lời nói ban nãy của mẹ và đại tỷ bé.

Sau đó bé vô cùng khó hiểu hỏi Trang tiên sinh, "Tiên sinh, vì sao đại tỷ cứ phải sống cùng ai đó mới được ạ, nàng không thể tự sống sao? Vì sao nàng lại muốn đến chân núi dựng lều để ở? Phòng trong nhà không thể ở sao?"

Trang tiên sinh nhìn đồ đệ nhỏ, trầm ngâm nửa ngày, châm chước nói: "Con gái sống trên đời này không dễ, nàng không có ruộng, lại không có tay nghề gì, tất nhiên khó có thể tự nuôi sống mình."

Trang tiên sinh thấy không nên giảng chuyện thế tục cho bé, giảng mấy đồn đãi với vẩn, như vậy thì quá trầm trọng đối với một đứa trẻ, cho nên ông chỉ có thể nói từ chuyện sinh tồn, ông nói: "Ăn, mặc, ở, đi lại đều phải có thứ để dựa vào mới được, nàng gả chồng, nhà chồng có đồng ruộng, cũng có người lao động, tuy rằng cuộc sống có chỗ khó khăn, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể sống sót, cho nên mẫu thân con mới đề nghị nàng tái giá."

Mãn Bảo bừng tỉnh đại ngộ, "Hóa ra là như thế này ạ."

Bé phấn khích nói: "Cái này có gì khó đâu, đại tỷ không có ruộng, thì bảo cha con chia cho nàng một ít là được, còn có thể bảo bọn đại ca đi khai hoang cho nàng, khai hoang nhiều một ít, muốn trồng trọt bao nhiêu thì trồng bấy nhiêu."

Trang tiên sinh nghẹn lời, nhìn đồ đệ nhỏ đang phấn khích, nửa ngày sau mới nói: "Ruộng đất nào cũng là do con trai kế thừa, đương nhiên, cũng có nhà gái, nhưng kia là của hồi môn......"

Nói đến đây Trang tiên sinh cũng cảm thấy mình câu sau mâu thuẫn với câu trước, ông cũng không thể nói rõ cho đồ đệ nhỏ rằng, có khả năng cha con sẽ bất công, không muốn chia tài sản cho đại tỷ con đi?

Trang tiên sinh ho nhẹ một tiếng, nói ngược lại: "Nếu đại tỷ con muốn có ruộng đất trên danh nghĩa, thì phải lập nữ hộ."

Vừa nói như vậy, ông liền thuận thế không nói nữa, trả lời một câu hỏi khác của đồ đệ nhỏ, "Nếu là nữ hộ, phòng ốc trong nhà đương nhiên sẽ không có khả năng chia cho nàng, hơn nữa bây giờ nhà con cũng ít phòng, chỉ sợ còn không đủ để chia cho mấy ca ca con đúng không?"

Mãn Bảo không bắt lấy trọng điểm, bé tò mò hỏi, "Vì sao nữ hộ không được chia phòng, mà nam hộ thì có thể ạ? Tiên sinh, đây là quy định trong luật pháp sao?"

Này thì đúng là không phải, Trang tiên sinh yên lặng nhìn đồ đệ nhỏ, đồ đệ nhỏ cũng yên lặng nhìn ông.

Nửa ngày sau, Trang tiên sinh mới không nhịn được thở dài, "Con lớn hơn một chút thì tốt rồi."

Lớn hơn một chút, ông cũng không đến nỗi khó mở miệng như vậy, tuy rằng vẫn sẽ làm đồ đệ nhỏ bị đả kích lớn, nhưng chắc chắn lúc đó bé đã hiểu được nhiều hơn, càng hiểu thế tục, thì có thể tiếp thu càng nhiều mấy thứ này.

Cho dù ông nói cha mẹ bé bất công, cũng có thể nói ra một cách đúng lý hợp tình, bởi vì cha mẹ trên đời này, nào có ai không bất công đâu?

Đặc biệt là trong tình huống đối mặt với một bên là con trai, một bên là con gái.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio