Phúc Nữ Nhà Nông

chương 20: héo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không được thì thôi vậy, Mãn Bảo quyết định sẽ tự mình làm, vì thế yêu cầu Khoa Khoa không được chuyển hình ảnh đi, chân tay vụng về nhìn hình ảnh trang trí lẵng hoa của mình.

Nhị Nha thấy cô nhỏ vần vò hoa, không rảnh lo học đan tre trúc nữa, vội vàng chạy tới, "Cô nhỏ, người làm gì vậy?"

"Ta muốn trang trí lẵng hoa."

Nhị Nha nói: "Hoa bị người làm nát hết cả rồi."

Mãn Bảo chớp chớp mắt, quyết đoán bỏ hoa xuống, dịch cái mông để cho Nhị Nha ngồi, "Ta dạy cho ngươi."

Đại gia nghe thấy buồn cười, tự bé làm còn có thể biến đám hoa thành như vậy, còn đòi dạy Nhị Nha?

Chính là Mãn Bảo đúng là dạy Nhị Nha, bé không khéo tay, nhưng có rất nhiều ý tưởng, bé chỉ cho Nhị Nha lấy hoa đặt ở đâu trên giỏ.

Nhị Nha vốn không định làm theo lời bé, nhưng vị cô nhỏ này, ngươi nếu là không làm theo lời bé nói, bé có thể nhắc mãi bên tai ngươi, chưa ép được ngươi nghe theo bé thì chưa dừng lại.

Nhị Nha không còn cách nào, nghĩ chỉ là hoa dại mà thôi, trên núi có đầy, không đủ lại lên núi hái tiếp, không thì ngày mai đi đường cũng có thể hái thêm một ít.

Nghĩ như vậy, Nhị Nha liền làm theo lời bé, trang này điểm kia, Nhị Nha phát hiện giỏ tre có điểm khang khác.

Chờ tới lúc trang trí xong, lại để vào trong mấy đóa hoa, Nhị Nha nhìn cái giỏ vốn dĩ hơi xấu của bà nội mà ngây ngẩn cả người.

"Trời ạ," Nhị Nha không nhịn được kinh ngạc nói: "Hóa ra ta lợi hại như vậy!"

Mãn Bảo vui vẻ vỗ tay nhỏ, cố gắng tranh công, "Chủ yếu là do ta, là ta dạy cho ngươi, đương nhiên, Nhị Nha cũng rất lợi hại, ta bảo ngươi trang trí như nào là ngươi cũng có thể trang trí như thế."

Chu lão đầu cũng thấy cái lẵng hoa này, hơi gật đầu nói: "Nhìn cũng tạm được, nhưng mà cái đồ không ăn được cũng chẳng uống được này, chỉ trông thuận mắt, ai sẽ mua chứ?

Tiền thị cũng rất thích, nói: "Cái này vốn không tốt, không cầm đi nữa, để ở nhà cho cô nhỏ của ngươi chơi đi."

Nhị Nha giòn giã lên tiếng, bắt đầu trang trí lẵng hoa khác.

Lần đầu tiên ngượng tay, lần thứ hai liền thành thạo lên nhiều, hơn nữa Mãn Bảo còn có hình mẫu khác, điều chỉnh một chút vị trí và cách trang trí, lại đổi màu hoa, liền biến thành một kiểu lẵng hoa khác, cũng khá đẹp.

Mãn Bảo cảm thấy ngày mai phải cho Nhị Nha lên huyện thành cùng mới được, để nếu lẵng hoa bị hỏng sẽ có người sửa lại, ngũ ca và lục ca đâu biết trang trí hoa.

Bé nghĩ như vậy, liền nói luôn với cha.

Chu lão đầu nghĩ, dù sao cũng cho con gái đi rồi, cho thêm một đứa cháu gái cũng không khác gì.

Nhưng nghĩ Đại Nha còn lớn hơn Nhị Nha kìa, không có đạo lý Nhị Nha đi, Đại Nha ở nhà, vì thế vung tay lên nói: "Đại Nha Nhị Nha đều đi."

Đại Nha và Nhị Nha đều không nhịn được hoan hô một tiếng, Đại Đầu và Nhị Đầu vô cùng hâm mộ, quấn lấy Chu lão đầu hỏi: "Ông nội, ông nội, còn bọn con thì sao?"

"Các ngươi ở nhà giúp tứ thúc các ngươi đi khai hoang, ra nhổ cỏ, nhặt ít cục đá. Nhiều người đi huyện thành như vậy không cần ăn uống à, cha bọn ngươi còn phải để ý các ngươi, không rảnh."

Đại Đầu lập tức nói: "Chúng ta không ăn bánh, chỉ uống nước là được, cũng không cần cha để ý, còn có ngũ thúc và lục thúc mà."

Chu lão đầu nhẫn tâm từ chối, "Không được, đi xa như vậy, không ăn sao được, đến lúc đó đói lả còn phải mất tiền mua thuốc cho các ngươi."

Hai người đồng loạt nhìn về phía cô nhỏ.

Chu lão đầu cũng trừng mắt nhìn Mãn Bảo.

Mãn Bảo vô cùng thức thời, bé cảm thấy không thể được một thước lại tiến thêm một thước, không thì có khả năng quyền ra ngoài của bé cũng bị đoạt mất, vì thế lặng lẽ an ủi Đại Đầu và Nhị Đầu, "Chờ ta trở lại sẽ đưa kẹo cho các ngươi ăn, nếu lần này kiếm được tiền, lần sau ta nhất định sẽ đưa các ngươi đi."

Đại Đầu và Nhị Đầu chỉ có thể mất mát cúi đầu, "Được rồi, cô nhỏ, người phải giữ lời nhé."

"Yên tâm đi, ta đã bao giờ nói mà không giữ lời đâu?"

Chờ người trong nhà đều từ ruộng về nhà ăn cơm tối, Chu lão đầu và Tiền thị đã đan cho bọn họ cái giỏ tre.

Mãn Bảo vui vẻ rạo rực muốn quấn hết hoa lên mấy cái giỏ, vì thế Đại Nha cũng không học đan trúc nữa, lại đây giúp Nhị Nha.

Nhìn thấy đại ca và nhị ca, Mãn Bảo không chút khách sáo kéo hai bọn họ tới, để cho bọn họ tiếp tục giúp đan giỏ tre.

Chu đại lang và Chu nhị lang cũng cảm thấy việc này lãng phí thời gian và cành trúc, nhưng vì Mãn Bảo kiên trì, hơn nữa cha mẹ cũng đều tự mình đan giỏ dỗ muội út, bọn họ không còn cách nào, chỉ có thể chiều bé.

Rất nhanh, mấy cành trúc hỏng của Chu nhị lang đều dùng hết rồi, Mãn Bảo liền đưa mắt nhìn sang những cành trúc lành lặn, Chu lão đầu liền nghiêm túc nói: "Đó là mấy cành trúc nhị ca con chưa dùng đến, không thể làm hỏng, hơn nữa con cũng có cái, đủ nhiều rồi."

Kỳ thật nếu bé có thể bán ra một cái, Chu lão đầu cũng cảm thấy đây là kỳ tích.

Mãn Bảo chỉ có thể từ bỏ ý tưởng tiếp tục dùng trúc của nhị ca, cùng Nhị Nha Đại Nha trang trí hoa, đương nhiên, bé phụ trách nói, Đại Nha Nhị Nha phụ trách động tay.

Hoa cỏ giữa trưa bọn họ hái về rất nhanh đã dùng hết, nhưng còn khoảng hai mươi cái giỏ tre còn chưa trang trí hoa, Chu lão đầu liền phất tay nói: "Được rồi, chờ ăn tối xong lại đi hái sau, còn một lúc lâu nữa mặt trời mới xuống núi."

Lại dặn dò nói, "Nhất định phải về nhà trước khi mặt trời lặn, đừng để bị sương ngấm vào người."

Mọi người vui vẻ đồng ý, nhanh chóng ăn cơm tối xong liền chạy lên trên núi, đương nhiên, Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng phải đi theo.

Chu lão đầu nhìn dáng vẻ tứ lang muốn chết không muốn sống, liền quát lớn nói: "Ngươi cũng đi đi, muội muội ngươi đi lên núi, người làm anh như ngươi không biết đi trông sao?"

Chu tứ lang đã lên núi liên tục ba ngày, vẫn là làm việc tốn thể lực nhất là khai hoang, một khi ngồi xuống liền không muốn nhúc nhích, lúc này bị cha già quát lớn, chỉ có thể chậm rì rì đứng từ ghế lên, lảo đảo loạng choạng đi ra ngoài.

Chu lão đầu thấy hắn như vậy liền tức giận, quay đầu nói với đám Chu đại lang: "Về sau các ngươi trông kỹ nó, mấy năm nữa cũng không được để nó lên huyện thành, nếu phát hiện nó còn đánh bạc thì chặt tay nó xuống cho ta."

Chu đại lang Chu nhị lang và Chu tam lang đều thưa vâng.

"Được rồi, đều nhiều ngày như vậy, có giận mấy cũng bỏ đi, vẫn nên ngẫm lại xem nên kiếm tiền trả nợ kiểu gì," Tiền thị nói: "Lão đại, ngày mai các ngươi đi huyện thành, nhân tiện đi hỏi xem có việc gì không, nếu là có, các ngươi cũng không cần trở về, ở đó làm công luôn đi, để lão ngũ lão lục đưa bọn nhỏ về là được."

Chu đại lang nói: "Chỉ sợ việc trong huyện không dễ tìm."

"Không dễ tìm thì vẫn cứ tìm thử chút, trong nhà cũng không thể luôn để miệng ăn núi lở như này," Tiền thị nói: "Còn không biết tình huống đầu xuân sang năm thế nào đâu, nếu được mưa thuận gió hòa giống năm nay thì dù rằng không tích được tiền thừa, ít nhất cũng sẽ không thiếu ăn thiếu mặc. Nhưng nếu gặp hạn hoặc úng, có thể sẽ rất khó khăn."

Chu lão đầu liền sờ tẩu thuốc nói: "Yên tâm đi, ta đã hỏi qua tam thúc rồi, tam thúc nói, cho dù năm nay không phải rất tốt thì cũng không đến nỗi quá kém."

Tiền thị nghe vậy mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tam thúc là người có kinh nghiệm trồng trọt tốt nhất thôn, ông lão đã sống đến tuổi này, trên cơ bản có thể nhìn được khí hậu của nửa năm sau.

Tiền thị cảm thấy hài lòng, hái từ trên núi được từng bó từng bó lớn, đủ mọi loại hoa và cỏ đẹp Mãn Bảo cũng thấy rất hài lòng, cảm thấy ngày mai nhất định là một ngày đẹp.

Hệ thống chỉ lặng lẽ nhìn mà không nói lời nào.

Nhưng mà ngày hôm sau lúc bạn nhỏ Mãn Bảo từ trên gường bò dậy, chạy tới xem mấy lẵng hoa đã trang trí xong của bé, liền phát hiện dưới ánh lửa mờ mịt, những bông hoa trên giỏ nhỏ của bé đã hoặc nát hoặc héo hết rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio