"Mưa kiểu này thật là vô nghĩa."
Bạc Tuyết Thanh nói xong liền buông rèm, che khuất cửa sổ. Ánh sáng ảm đạm bên ngoài theo khe hở tấm rèm che lọt vào phòng, tạo nên luồng sáng mờ ảo như có như không phủ lên chiếc giường đôi trắng tinh mềm mại.
Khâu Sam đang ngồi trên giường khẽ nhích ra phía ngoài, để cơ thể có thể ngồi ở một vị trí sáng hơn.
Bạc Tuyết Thanh đứng cạnh cửa sổ, sóng mũi cao ngất ngăn trở ánh sáng, khiến cho nửa bên khuôn mặt đều khuất trong bóng tối. Vẻ đẹp của cô không hề cần ánh sáng phụ trợ. Trong mắt cô ánh lên nét kiêu hãnh, Khâu Sam nhìn Bạc Tuyết Thanh, thầm nghĩ: Cậu ấy vẫn luôn cao ngạo như thế.
"Mình vẫn nhớ như in năm ấy, trời cũng đổ mưa thế này, lúc đó mình và cậu ngồi cùng bàn, hồi cấp ấy, cậu còn nhớ không?"
"Lớp ."
"Đúng, lớp ." Bạc Tuyết Thanh khẽ cười, đi tới gần Khâu Sam nói, "Lão sư dạy văn lúc ấy rất thích cậu, còn thường hay kêu cậu đứng lên trả lời."
Khâu Sam không nói gì.
Bạc Tuyết Thanh ngồi xuống cạnh Khâu Sam, hỏi: "Nhiều lần mình trông thấy cậu có vẻ bất an, đang lo nghĩ gì sao?"
"Không có gì."
Bạc Tuyết Thanh như đang nói đùa hỏi thử: "Vậy là đang lo nghĩ người nào à?"
Khâu Sam cúi đầu nhìn bàn tay có chút hồng hào của mình.
"Tới giờ cơm rồi, mình xuống lầu đi." Bạc Tuyết Thanh chạm nhẹ vào tay Khâu Sam, đứng dậy đi ra ngoài. Khâu Sam ngẩng đầu thoáng nhìn về phái cửa sổ, sau đó liền rời khỏi phòng.
Bởi vì trời mưa nên hôm nay không ai ra ngoài, chiếc bàn dài trong phòng ăn đã lên món xong. Từ cầu thang đi xuống, Bạc Tuyết Thanh đi về phía phòng ăn, Khâu Sam lại đi về hướng khác, ngồi xuống một chiếc sô pha trong phòng khách.
Chiếc sô pha này vốn đã có hai người ngồi, sau khi Khâu Sam ngồi xuống, hai người này giống như không cảm giác sự xuất hiện của cô, không hề phản ứng. Khâu Sam cầm lấy quyển tiểu thuyết trên bàn, lật tới đoạn đọc dở lần trước, tiếp tục đọc.
"Hôm nay ăn mì Ý." Từ phòng ăn truyền ra một giọng nói, sau đó hương vị sốt cà chua thơm ngào ngạt cũng bay ra theo. Ba người ngồi trên sô pha vẫn im lặng, cứ như là không tồn tại.
Bọn họ không cần ăn cơm.
Nói chính xác thì, không cần ăn đồ ăn của con người.
Chiêm Hành Vũ đọc hết tờ báo cũ, bắt đầu nhìn chằm chằm Khâu Sam. Khâu Sam thờ ơ, lật sang một trang khác, tập trung đọc nội dung trên trang giấy. Từ phòng ăn phát ra tiếng muỗng đũa chạm dĩa ăn lách cách, một lát sau, người đàn ông thông báo hôm nay ăn mì Ý còn nói: "Bé tôm khô, không nên chỉ dùng muỗng, tập dùng đũa ăn xem nào."
"Vâng, ba ba." Một bé gái trả lời.
Người đàn ông giải thích: "Lúc trước toàn cho con bé dùng muỗng nhựa, muỗng kim loại nặng quá con bé chưa quen."
"Không có gì." Giọng nói êm tai này thuộc về Bạc Tuyết Thanh, "Bé tôm khô đang tập piano, có đúng không?"
"Dạ đúng!" Cô bé cười khanh khách.
Ánh mắt Chiêm Thành Vũ lộ ra vẻ dịu dàng, động tác đứng lên có vẻ hơi cứng mà lại thong thả, đi về phía phòng ăn.
Trên sô pha chỉ còn hai người, Khâu Sam cảm giác được ánh mắt của một người khác, nhưng cô vẫn không hề ngẩng đầu đáp lại.
Bạc Tuyết Thanh: "Hành Vũ, lại đây ngồi đi."
Giọng một người con trai nghe có vẻ khá trẻ cất lên: "Chào Hành Vũ ca!"
Tiếp theo là tiếng kéo ghế.
Bạc Tuyết Thanh hỏi: "Khâu Sam, có muốn lại đây ngồi nói chuyện chơi không?"
Khâu Sam: "Không, cám ơn."
Chiêm Hành Vũ qua đó hiển nhiên không phải để ăn cơm, cũng không phải nói chuyện phiếm. Hiện tại Chiêm Thành Vũ tương tự như Khâu Sam trước đó, cơ hồ không thể nói chuyện, hơn nữa Chiêm Thành Vũ vẫn còn chưa thể phát ra âm "Bạc". Ở phương diện này, Khâu Sam mạnh hơn nhiều.
"Hình Bác Ân." Khâu Sam khẽ thì thầm. Mỗi lần nhớ tới Hình Bác Ân, Khâu Sam đều sẽ nhẹ giọng khẽ gọi ra tên Hình Bác Ân như vậy.
Quyển sách trên tay bị hất rớt, Khâu Sam ngẩng đầu, nhìn người đứng trước mặt. Hai người trầm mặc giằng co, loại giằng co này thường xuyên diễn ra sau khi hai người họ gia nhập đội của Bạc Tuyết Thanh, nhưng Phương Nguyệt đã không thể nói chuyện, dù ánh mắt Phương Nguyệt có bao nhiêu thù hận, phẫn nộ, không thể nói chuyện, Phương Nguyệt liền không thể thẳng.
Khâu Sam nhặt sách lên, lật đến trang vừa đọc dở, đặt sách lên bàn, nói: "Tôi lên lầu."
Phương Nguyệt sắp tức đến ngất xỉu, trơ mắt nhìn Khâu Sam chạy mất, đành quay lại ngồi xuống sô pha. Đuổi cũng đuổi không kịp, đánh cũng đánh không lại, nói lại chẳng thể nói, Phương Nguyệt nghẹn đến mức khó chịu, mỗi một ngày càng hận Khâu Sam thêm một chút.
Nay họ đang ở tạm trong một căn biệt thự ở ngoại ô, nơi này là căn cứ của đội những người may mắn sống sót do Bạc Tuyết Thanh cầm đầu, đồ ăn sung túc, phòng ở thoải mái, điều kiện sống đảm bảo, phong cảnh lại còn tuyệt đẹp. Nếu nói đến việc chuyển đi, thì ít nhất trước khi ăn sạch đồ ăn dự trữ ở đây, tiểu đội này cũng sẽ không rời nơi này.
Khâu Sam và Phương Nguyệt là được tiểu đội này cứu về, cũng không thể rời đi.
Trở lại phòng, Khâu Sam đóng cửa lại, kéo rèm, mở cửa sổ, hai tay chống lên bệ, nửa người trên chồm ra ngoài. Màn mưa mỏng đáp trên mặt Khâu Sam. Nàng vẫn không hề có cảm giác. Khâu Sam nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Đã nhiều ngày vậy rồi, thân thể Hình Bác Ân hẳn đã khôi phục? Không biết chị ấy có nhìn thấy trận mưa này hay không.