Phúc Tinh Soi Sáng

chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Phùng Viên Viên được Vi Vân đánh thức uống thuốc, Công chúa Hoa Dung đã đi rồi.

Phùng Viên Viên bị sốt đến mức mơ mơ màng màng, cũng không biết sáng sớm đã xảy ra chuyện gì, mềm oặt tựa vào người Vi Vân, tự giác uống một hơi hết chén thuốc lớn không sót giọt nào.

Vi Vân nhìn ngây người: “Có đắng hay không?”

Phùng Viên Viên ngoan ngoãn lắc đầu.

Cô bé ngoan đến thế khiến tim Vi Vân mềm nhũn. Cô thuộc loại người mệnh khổ bị đưa vào cung làm cung nữ, càng dễ dàng đồng cảm với những gì Phùng Viên Viên trải qua như bản thân mình cũng bị.

“Công chúa vừa tới thăm muội, dặn dò muội an tâm dưỡng bệnh, khỏe rồi mới đi thỉnh an người. Ngoài ra, Công chúa còn phân phó ta sẽ luôn ở đây với muội cho đến khi muội bình phục.”

Phùng Viên Viên kinh ngạc nhìn Vi Vân.

Vi Vân cười nhéo nhéo chóp mũi cô bé, nhẹ nhàng nói: “Chờ xem, tương lai còn có rất nhiều chuyện tốt đang đợi muội.”

Phùng Viên Viên đoán không ra sẽ là chuyện tốt gì, chỉ biết mỹ nhân công chúa đối xử với mình quá tốt, tốt đến mức giống như nằm mơ.

Cũng may, vì bị bệnh nên bé có thể nằm trên giường, không cần lập tức đi đối mặt với những người xa lạ trong vương phủ, lặng lẽ giảm bớt áp lực trong lòng Phùng Viên Viên.

Ngày thứ nhất dưỡng bệnh, Phùng Viên Viên về cơ bản chỉ biết ngủ.

Ngày thứ hai tinh thần cô bé khá hơn chút, Vi Vân nhân cơ hội giới thiệu cho bé biết những vị chủ tử khác trong vương phủ.

“Lão Vương gia và Thái phi là phu thê tình thâm, vợ chồng nhiều năm chỉ sinh được hai huynh đệ Vương gia và Nhị gia.”

“Vương gia và Công chúa tạm thời chưa có con nối dõi.”

“Nhị gia cưới vợ Kiều thị, lần lượt được hai vị công tử: Đại công tử năm nay mười tuổi, Nhị công tử mới bảy tuổi.”

Phùng Viên Viên nghe đến đó không nén nổi tò mò, nhỏ giọng hỏi: “Nhị gia bao nhiêu tuổi ạ?”

Vi Vân ngẫm nghĩ rồi đáp: “Vương gia ba mươi, Nhị gia nhỏ hơn hai tuổi, năm nay hai mươi tám.”

Phùng Viên Viên: “Vậy Nhị gia mới mười bảy mười tám tuổi đã kết hôn làm cha?”

Vi Vân: “Đúng vậy, Vương gia kén chọn, thành thân muộn. Nhị gia sớm gặp ý trung nhân, chờ không kịp.”

Thật ra khi Vương gia hai mươi tuổi cũng bắt đầu nghị thân, chẳng may mẫu thân chết bệnh, phải giữ đạo hiếu nên chậm trễ. Chờ Vương gia ra hiếu thì đúng lúc triều đình rung chuyển, lão Vương gia nham hiểm, thay Vương gia cầu hôn Công chúa.

Còn phần Nhị gia Chu Độ, nghe nói lúc còn niên thiếu bốc đồng có con trước khi kết hôn, đành phải vượt qua huynh trưởng thành thân trước, nhưng loại bí sử này đâu thể kể cho một đứa bé.

“Tính tình Nhị gia nóng nảy, muội nhớ kỹ đừng nói năng lung tung trước mặt Nhị gia, coi chừng bị đánh!”

Cẩn thận vẫn hơn, Vi Vân cố ý uy hiếp.

Phùng Viên Viên quả nhiên bị dọa, thầm phác họa vị chủ tử thứ ba trong phủ thành một nhân vật hung thần ác sát.

———-

Sau khi uống thuốc ba ngày liền, Phùng Viên Viên gần như khỏi bệnh hoàn toàn, dù sao cũng là con nít nhà bình dân nuôi thả nên đâu thể quá yếu ớt.

Hôm nay cũng đúng vào ngày nghỉ trong tháng của Trấn Nam Vương Chu Ôn.

Bá tánh khắp phủ Ninh Châu đều biết, Vương gia và Công chúa Hoa Dung bằng mặt không bằng lòng, cứ mỗi mười ngày mới đi đến chỗ Công chúa ứng phó cho có lệ.

Ấy nhưng các bá tánh không biết, vào bữa cơm sáng của mỗi mười ngày, Chu Ôn vẫn ăn một mình ở tiền viện.

Sau khi ăn xong, Chu Ôn đi đến sân luyện võ của vương phủ.

Nhị gia Chu Độ có hai con trai, nhưng tính tình y nóng nảy không kiên nhẫn dạy dỗ, may thay có Chu Ôn là bá phụ rất vui lòng gánh trách nhiệm này.

“Thưa Đại bá phụ.”

Chu Lăng mười tuổi và Chu Giao bảy tuổi đã tới trước, hai anh em rất kính nể Đại bá phụ, sẵn lòng đi theo Đại bá phụ học tập võ nghệ.

Chu Ôn cười bảo: “Trước tiên chạy vài vòng đã, Lăng nhi chạy năm vòng, Giao nhi chạy hai vòng.”

Nói xong, Chu Ôn chạy trước dẫn đầu.

Chu Lăng trầm tính hơn, Chu Giao nghĩ đến tin tức nghe lỏm được từ chỗ cha mẹ, tò mò tiến đến bên cạnh Chu Ôn: “Đại bá phụ, nghe nói Công chúa mang theo một tiểu cô nương hồi phủ, sao cô bé ấy chưa hề ra ngoài ạ?”

Chu Ôn: “Cô bé bị bệnh.”

Chu Giao: “Bệnh gì ạ?”

Chu Ôn: “Cảm lạnh, chắc cũng mới khỏi bệnh.”

Chu Giao: “Cô bé ở đâu ạ? Cháu có thể đến thăm không?”

Chu Ôn: “Cháu phải đi xin phép Công chúa trước đã.”

Chu Giao:...

Công chúa lạnh như băng, tiệc gia đình vào ngày lễ ngày tết mà Đại bá phụ còn không thể mời Công chúa xuất hiện, nhóc nào dám đi đến trước mặt Công chúa xin xỏ gì.

Chạy vòng xong, Chu Ôn dạy hai cháu trai bắn tên.

“Cha!”

Chu Giao phát hiện bóng dáng cha mình trước tiên.

Chu Ôn quay lại, thấy em trai Chu Độ sờ sờ mũi tiến lại đây.

Bọn nhỏ luyện tập bắn tên, Chu Độ kéo huynh trưởng ra xa, hất cằm về hướng chính viện: “Đứa nhỏ kia rốt cuộc có lai lịch gì? Suốt ngày giấu giấu giếm giếm, mang về cũng không cho lộ mặt.”

Chu Ôn: “Không có lai lịch gì cả, chỉ là cô nhi mà thôi.”

Chu Độ: “Trên đời này nhiều cô nhi, đâu thấy nàng ta nảy sinh lòng tốt nhặt về? Đứa nhỏ kia khẳng định có chỗ nào đó khác thường. Hừ, Trần Kính chỉ nghe lời huynh, đệ đi hỏi hắn, hắn chẳng dám thả một cái rắm!”

Chu Ôn im lặng.

Chu Độ nhướng mày: “Chẳng lẽ huynh cũng chưa gặp mặt đứa nhỏ kia?”

Chu Ôn: “Gặp qua một lần, bị cảm lạnh đang hôn mê, nhìn không ra điều gì.”

Chu Độ: “Vậy huynh không thể đi gặp thêm vài lần? Đâu đến mức hôn mê suốt ba ngày?”

Chu Ôn im lặng.

Chu Độ bày ra vẻ mặt “hận sắt không thành thép”: “Đây là Chu gia, không phải phủ công chúa, huynh còn không dám tự tiện xông vào sao?”

Chu Ôn: “Nhóc Giao kéo cung tư thế không đúng, đệ đi giúp thằng bé làm cho thẳng đã.”

Chu Độ:...

Buổi sáng trôi qua ở sân luyện võ, buổi chiều Chu Ôn ở thư phòng đọc sách, mãi đến hoàng hôn mới tắm gội thay đồ, khoác áo choàng đi hậu viện.

Các nha hoàn bên phía Công chúa đều biết đêm nay Vương gia sẽ qua ngủ lại, lặng lẽ hầu hạ bưng trà đổ nước, không làm mất lễ nghĩa.

Chu Ôn thoải mái ngồi ở nhà chính, Công chúa Hoa Dung ở phòng bên đọc sách, nghe bên ngoài dọn xong cơm chiều nàng mới đi ra.

Hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, trong khi dùng bữa tuân thủ nghiêm ngặt quy luật ăn không nói chuyện, có thể được gọi là hình mẫu của một gia đình thi thơ lễ nghĩa, mang phong cách kinh điển của đôi phu thê danh môn vọng tộc.

Ăn cơm xong, Chu Ôn súc miệng rửa mặt, đi theo Công chúa Hoa Dung vào nội thất.

Bọn nha hoàn lui ra trước, thổi tắt đèn.

Chu Ôn c ởi quần áo, mò mẫm vào màn lụa, ước chừng một khắc sau, bên trong bắt đầu vang lên tiếng động khó có thể đè nén.

Một võ tướng đang tuổi tráng niên, mỗi mười ngày mới có thể thỏa mãn một lần, dĩ nhiên sẽ không làm cho có lệ.

Móng tay Công chúa Hoa Dung cắm thật sâu vào bờ vai chàng, để lại mấy vết hằn hình trăng non nho nhỏ.

Đêm xuân thật ngắn ngủi, cuối cùng cũng sẽ kết thúc.

Khi Công chúa Hoa Dung không còn đủ sức nhấc lên cánh tay, Chu Ôn rốt cuộc thả xuống đôi cổ chân mảnh khảnh luôn nắm chặt trong tay.

Tựa như hai quân giao chiến, thời điểm chiến tranh thì hừng hực như nước sôi lửa bỏng, khi cuộc chiến kết thúc và rút binh, Chu Ôn tự giác nằm bên ngoài giường, cách biệt rõ ràng với Công chúa nằm bên cạnh.

Hô hấp hỗn loạn dần dần bình phục, Công chúa Hoa Dung cố gắng ngồi dậy, phủ thêm áo sa mỏng, mệt mỏi lắc lắc chuông vàng đặt bên gối.

Doanh Nguyệt đẩy cửa tiến vào, tay cầm cây đèn, thật cẩn thận dìu Công chúa Hoa Dung đi tắm.

Hai chủ tớ đi rồi, trong phòng lại chìm vào một mảnh tối đen.

Chu Ôn sờ sờ đấu móng tay trên vai.

Bình thường ánh mắt nàng lạnh lùng như sương, không biết khi đó nhìn mình ánh mắt sẽ toát ra loại phong tình thế nào?

Dư vị qua đi, Chu Ôn xuống giường, dùng thùng nước lạnh để sẵn trong nội thất lau người, sau đó lại lên giường nằm chờ.

Mỗi lần xong việc nàng đều phí công tắm rửa sạch sẽ một phen, Chu Ôn kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng, tiếng bước chân rất nhẹ càng ngày càng gần, khi nàng vén lên màn lụa, Chu Ôn tự giác ngồi dậy, nhường chỗ cho nàng bước vào.

Công chúa Hoa Dung yên lặng nằm xuống vị trí bên trong.

Hai người ở chung, trừ khi cần thiết, trước nay đều không nói chuyện lúc ăn và ngủ.

Đêm nay, Công chúa Hoa Dung lại chủ động mở miệng: “Ta đã sớm nói với Vương gia, khi còn bé ta bị nhiễm lạnh ngoài ý muốn, Ngự y chẩn đoán đời này khó có thể hoài thai con nối dõi.”

Chu Ôn: “Thần nhớ rõ.”

Công chúa Hoa Dung: “Ta và Phùng Viên Viên có duyên, sáng mai ta sẽ nhận con bé làm dưỡng nữ.”

Chu Ôn: “Nếu vậy, thần sẽ là dưỡng phụ của con bé.”

Công chúa Hoa Dung: “Đây là chuyện giữa ta và con bé, Vương gia không cần hạ thấp thân phận, chỉ cần dặn dò mọi người trong vương phủ tôn trọng con bé cho thích hợp là được.”

Chu Ôn: “Nếu con bé không nhận vi thần làm cha, đám gia phó đâu thể nào thật tình tôn trọng con bé, sao con bé dám coi vương phủ là nhà?”

Trong đầu Công chúa Hoa Dung hiện ra ánh mắt nhút nhát e dè của Phùng Viên Viên.

“Vương gia ân cần như thế là may mắn của con bé.”

“Công chúa quá khen, việc này đối với thần chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi.”

————

Tảng sáng hôm sau, một tia sáng dịu nhẹ xuyên qua những tấm mành cửa sổ bằng gấm, thêm chút ánh sáng mờ ảo cho gian phòng.

Vi Vân dậy sớm, đi đến mép giường Phùng Viên Viên, thấy cô bé vẫn ngủ ngon lành nhịp thở đều đặn, bèn yên tâm lui ra ngoài.

Vi Vân không biết Phùng Viên Viên đang đắm chìm trong một giấc mộng.

Trong mộng, Phùng Viên Viên giống như người tàng hình, ngang nhiên xuất hiện trong một gian phòng ngủ xa hoa sang trọng.

Bé còn thấy Công chúa Hoa Dung nằm cùng giường với một nam tử tuấn tú nho nhã, mỗi người đắp riêng tấm chăn.

Công chúa Hoa Dung dường như vừa trải qua một vận động mệt nhọc, mặt đỏ hồng, hàng mi buông xuống. Nàng đưa lưng về phía nam tử, nhỏ giọng nói: “Khi còn bé ta bị nhiễm lạnh ngoài ý muốn, Ngự y chẩn đoán đời này khó có thể hoài thai con nối dõi.”

Nghe được lời này rất rõ ràng, Phùng Viên Viên theo bản năng mà nhìn về phía bụng Công chúa Hoa Dung.

Sau một khoảng khắc sửng sốt, nam tử tuấn tú mở miệng, vẻ mặt bình thản: “Thần nhớ rõ.”

Không để Phùng Viên Viên suy nghĩ quá nhiều, Công chúa Hoa Dung tiếp tục nói chuyện với đối phương.

Cuộc đối thoại rất ngắn, khi mỹ nhân và nam tử trên giường lần lượt nhắm mắt ngủ, Phùng Viên Viên choàng tỉnh.

Đập vào mắt là gian phòng của mình trong Đào Nhiên đường, ánh sáng mông lung.

Phùng Viên Viên đổi thành nằm thẳng, xuất thần nhìn đỉnh màn.

Trải qua hai giấc mộng vô cùng linh nghiệm, Phùng Viên Viên mơ hồ cảm thấy, giấc mộng này cũng sẽ biến thành sự thật.

Công chúa không thể sinh dục, Công chúa muốn một nữ nhi, Công chúa chấm trúng mình.

Có phải Phúc Tinh gia đã sớm biết Công chúa thiếu con gái, còn mình thì thiếu mẹ, cho nên dùng chút thủ đoạn thành toàn ước nguyện cho cả hai?

Tự cho là đoán được thâm ý của việc Phúc Tinh gia báo mộng, Phùng Viên Viên nhẹ nhàng thở phào.

Nếu Công chúa Hoa Dung vô duyên vô cớ đối tốt với mình, phủ Trấn Nam Vương cung cấp ăn uống miễn phí, Phùng Viên Viên sẽ cảm thấy rất hổ thẹn.

Hiện giờ biết được nỗi lòng tiếc nuối của Công chúa, Phùng Viên Viên nhất định sẽ giống nữ nhi thân sinh hiếu kính Công chúa, chỉ mang niềm vui đến cho Công chúa, tuyệt đối không chọc Công chúa nổi giận!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio