Phúc Trạch Hữu Dư

chương 72

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Mục Khải Hoa thấy Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục xuất hiện ở trên hành lang, còn cố ý nhìn gia gia nhà mình vài lần, thấy vẻ mặt ông vẫn bình thường, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, quay đầu ném cho Mục Khải Dung một ánh mắt, sau đó nói với Mục lão gia tử: “Gia gia, cháu nói ngày hôm nay người thế nào lại để đầu bếp chuẩn bị bữa sáng thịnh soạn như vậy, nguyên lai là bởi vì đãi khách a.”

Mục lão gia tử sao lại không nghe ra hắn có ý định dò xét mình, nhưng ông cố tình không để cho Mục Khải Hoa được như ý, cho nên chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, “Không phải còn có hai anh em cháu sao, Khải Dung khẩu vị lớn, làm nhiều một chút không phải là rất bình thường à?”

Hình như tình huống không có lạc quan giống như mình nghĩ thì phải? Mục Khải Hoa khiêu lông mi, mắt thấy Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục đi tới bàn ăn bên này, sau khi nhìn kỹ, nhất thời trên mặt lộ ra vài phần tiếu ý, giả bộ nghiêm túc như vậy, làm hắn còn tưởng rằng gia gia gây khó khăn cho hai người này, kết quả là chính hắn suy nghĩ nhiều.

Sáng sớm thức dậy, quần áo trên người hai người không phải là quần áo ngày hôm qua, nếu nói không phải do gia gia cố ý gọi người chuẩn bị, hắn sẽ không tin. Đều làm đến bước này, vậy khẳng định là đã tiếp thu hai người ở cùng một chỗ.

“Mục gia gia sớm,” Sau khi Lục Thừa Dư cùng Mục lão gia tử chào hỏi, mới hướng hai anh em Mục gia gật đầu cười, “Hoa ca, Dung ca, mọi người cũng tới sao?”

“Tụi anh ở gần đây, cho nên không có việc gì cứ tới đây cọ cơm,” Mục Khải Hoa thấy Lục Thừa Dư cùng Nghiêm Mục ngồi xuống phía đối diện, liền cười hỏi, “Tối hôm qua đã quen thuộc với nơi đây chưa?”

“Tốt vô cùng,” Lục Thừa Dư cười gật đầu, quay đầu thấy Mục lão gia tử chuẩn bị dùng bữa sáng, liền cười cười với Mục Khải Hoa, không nói thêm gì nữa. Tuy rằng y ở nhà không quá chú ý quy củ khi ăn không nói, nhưng có một số thế hệ trước đặc biệt chú ý những điều này, y không cần thiết biểu hiện cá tính của mình, làm cho lão nhân gia ngột ngạt. Cái này không gọi tùy tính nữa, mà gọi là không tôn trọng người khác.

Người giúp việc bưng bữa sáng lên, Lục Thừa Dư có thể nhìn ra bữa sáng này đều là tỉ mỉ chuẩn bị, thậm chí còn xem xét đến khẩu vị của người tuổi trẻ, còn cố ý chuẩn bị một ít món kiểu tây.

Tuy rằng Mục lão gia tử đã xem qua báo cáo điều tra về Lục Thừa Dư, thế nhưng chung quy chưa từng thấy qua người thật, cho nên trong bữa cơm này, ông có chút đồng ý câu “tao nhã lễ độ” trong báo cáo kia, cho dù người này bản tính như thế nào, chí ít ở trường hợp bất đồng biết nên làm ra động tác gì. Người có thể chân chính làm đến bước này không nhiều lắm, ngay cả con em tự xưng là thế gia cũng không làm tốt như Lục Thừa Dư.

Ông đại khái hiểu rõ cháu ngoại nhà mình tại sao lại bị một người trẻ tuổi như vậy hấp dẫn, một người bề ngoài hết sức ưu tú, đối với người quen thuộc lại thập phần hiền hoà, đối với cá tính của cháu ông đúng là một sức hấp dẫn cực lớn. Thằng nhóc này chỉ cần để tâm tới một đối tượng, mà đối tượng lại đáng giá để chú ý, như vậy rất dễ dàng nảy sinh tình cảm yêu thích.

“Cảm ơn Mục gia gia chiêu đãi,” Lúc Lục Thừa Dư rời đi, hơi có chút lưu luyến nói, “Người mời đầu bếp tay nghề thật tốt, sau này cháu cùng Mục ca có thể thường đến thăm lão nhân gia ngài không?”

“Ta xem thằng nhóc cậu là coi trọng đồ ăn chỗ ta thì có?” Mục lão gia tử cười ra tiếng, nhìn Lục Thừa Dư bên người Nghiêm Mục, thần tình sung sướng nói, “Được, sau này cậu cùng Tiểu Mục muốn tới thì tới, không thiếu mấy đứa một chén cơm đâu.”

“Mục gia gia thực sự là hoả nhãn kim tinh, vậy tụi cháu sẽ không khách khí.” Lục Thừa Dư cười ha hả tiếp nhận những lời này, sau khi cùng Mục lão gia tử nói lời tạm biệt, mới cùng Nghiêm Mục ly khai nhà cũ. Y không phải là nhớ thương đồ ăn nơi này, mà là nhìn thấu cảm tình lão nhân này đối với Nghiêm Mục, làm người già, ai lại không muốn con cháu đến thăm mình nhiều hơn một chút, chẳng qua là lão gia tử đã quen kiên cường, dễ làm cho người ta quên ông đã là một lão nhân, không còn trẻ mà thôi.

“Em cùng ông ngoại chung đụng rất tốt,” Nghiêm Mục cẩn thận khởi động ô tô, sau khi chạy ra đường nhỏ mới nói, “Ông ngoại rất thích em.”

Lục Thừa Dư cười nói, “Ông không phải thích em, mà là bởi vì thích anh, nên mới nỗ lực tiếp thu em, sau đó tự thuyết phục bản thân tiếp thu hai đại nam nhân chúng ta cùng một chỗ.”

Nghiêm Mục trầm mặc một lát sau mới nói: “Đời này ông hối hận nhất, có lẽ chính là đem mẹ anh gả đến Nghiêm gia, ông đối với anh luôn ôm áy náy trong lòng, thế nhưng anh chưa bao giờ trách ông.”

“Có mấy lời cần phải nói ra, anh không nói, người khác vĩnh viễn sẽ không hiểu,” Lục Thừa Dư hiểu rõ tâm Nghiêm Mục, cũng hiểu rõ tính cách của hắn, “Sau này chúng ta thường tới cọ cơm đi.”

“Được”, Nghiêm Mục cong khóe miệng, “Có thời gian anh sẽ đem tay nghề đầu bếp học lại.”

Lục Thừa Dư cười ha ha một tiếng: “Anh đây là cướp bát cơm người khác a.”

Nghiêm Mục nâng khóe miệng, nhìn dáng vẻ cười ha hả của Lục Thừa Dư, nội tâm sớm ấm áp thành một bãi xuân thủy.

“Cậu nói đứa bé này thế nào?” Mục lão gia tử nâng bình tưới, vừa tưới nước cho hoa trong vườn, vừa hỏi cảnh vệ viên sau lưng, “Ta coi y mặt mày thanh linh, là một đứa bé tốt.”

Cảnh vệ viên cười nói: “Ngài nhìn người, sao có thể sai?”

“Không sai thì cũng chỉ như vậy, ta đây làm ông ngoại chẳng lẽ còn có thể mạnh mẽ tách hai người bọn họ ra sao?” Mục lão gia tử buông bình tưới, nhìn mặt trời đã lên, thở dài nói, “Như vậy cũng tốt, chí ít ta thấy Tiểu Mục có thêm vài phần nhân khí, nếu như hai người có thể an an ổn ổn qua cả đời ngược lại cũng không tệ. Ta chỉ lo lắng hai người bọn họ không đi được với nhau cả đời, lòng người khó dò, Lục tiểu tử bất quá mới chừng hai mươi tuổi, lại là kiểu con gái thích, nếu như ngày nào đó y đột nhiên muốn kết hôn sinh con, theo tính tình của Tiểu Mục, nên làm cái gì bây giờ?”

“Tiên sinh, Nghiêm thiếu thừa kế ánh mắt của ngài,” Cảnh vệ viên đem bình nước để qua một bên, “Tôi nghĩ nếu như Lục tiên sinh là người như vậy, Nghiêm thiếu cũng chướng mắt y.”

Mục lão gia tử nghe nói như thế, nhìn cảnh vệ viên, không tiếng động gật đầu, “Quên đi, con cháu tự có phúc của con cháu, kết hôn cũng có thể ly hôn, ta phí tâm làm cái gì.”

Bây giờ địa vị của Lục Thừa Dư ở trong lòng các nhân viên công ty chẳng khác nào là bà chủ, vốn là những người thích cùng y đùa giỡn lại thu liễm không ít, mặc dù thái độ của Lục Thừa Dư không khác ngày xưa, thế nhưng những người này vẫn ước thúc không ít. Lục Thừa Dư cũng không ép buộc, dù sao lăn lộn ở trong xã hội này, ai lại không có cố kỵ. Nhưng mà cái này cũng có chỗ tốt, đó chính là lúc y xử lý công tác lại càng thêm thuận lợi, bất kể những người này sau lưng nghĩ như thế nào, chí ít không có người nào cùng y chơi trò cong cong quẹo quẹo, làm cho y tiết kiệm không ít chuyện.

Hai người phụ tá mới tuy rằng làm việc chưa đủ linh hoạt, nhưng cũng may làm việc ổn thỏa, người cũng chịu khó. Lục Thừa Dư cũng không có ý tận lực chèn ép hai người, bình thường cũng mang theo hai người dạy họ một vài thứ. Dù sao có đôi khi y phải xử lý một ít công việc của mình, hai người kia phải giúp đỡ Nghiêm Mục xử lý một vài sự vụ, nếu như làm việc không có quy tắc, đó không phải là hãm hại người nhà mình sao.

Hai người phụ tá cũng thật không ngờ thái độ làm người của Lục Thừa Dư lại sảng khoái như vậy, ở chung được vài ngày, y liền buông tay xử lý sự vụ, trong lòng đối với Lục Thừa Dư càng ngày càng tôn trọng, bình thường cho dù Lục Thừa Dư không ở công ty, họ cũng sẽ không nảy sinh tâm tư gì, trái lại lúc nào cũng đứng ở bên phía Lục Thừa Dư, nếu như phát hiện nam nhân hay nữ nhân nào có tâm tư gì không thuần khiết, hai người cũng sẽ để tâm nhiều hơn.

Tào Kinh Thân có đôi khi đem hai người ra đùa giỡn, nói bọn họ là ông Hanh ông Cáp [] của Lục Thừa Dư, cuối cùng lại bị Lục Thừa Dư dùng một câu đẩy lại làm hắn nói không nên lời, từ đó về sau hắn liền hiểu rõ, miệng Lục Thừa Dư chính là có dao nhỏ, không lấy ra thì không sao, vừa lấy ra thì chính là đâm người.

[] ông Hanh ông Cáp: hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm.

Thế nhưng không biết có phải là lỗi giác của Tào Kinh Thân hay không, hắn cảm thấy hai ngày nay miệng Lục Thừa Dư đặc biệt độc, làm thịt khách hàng cũng đặc biệt ngoan, hình như là tâm tình không tốt lắm, chẳng lẽ là bởi vì mấy ngày hôm trước đi nhà cũ Mục gia, bị Mục lão gia tử gây khó khăn?

Hắn không tiện hỏi trực tiếp, nhưng thấy boss cùng Lục Thừa Dư vẫn bình thường, hắn cũng buông tâm một nửa, lời trong lời ngoài tìm hiểu hai lần, phát hiện hỏi không được gì nên không phí sức nữa, dù sao hai đương sự đều thật tốt, hắn gấp làm gì?

Trong phòng làm việc, Lục Thừa Dư liếc nhìn tư liệu đã nhìn qua một lần, nét mặt lộ ra tiếu ý giễu cợt. Y cho rằng phim truyền hình hào môn đã đủ cẩu huyết, không nghĩ tới chuyện xảy ra trên người mình so với phim còn muốn cẩu huyết hơn.

Mẹ của y là con gái của Hạ gia S thị, tuổi nhỏ thì bị người bắt cóc, bởi vì Hạ gia nhiễu loạn nên cũng không có tâm đi tìm người, chờ bọn họ muốn tìm người thì mẹ y đã sớm kết hôn sinh con, không cần nhận tổ quy tông nữa. Vốn tưởng rằng đây chỉ là một tuồng kịch hào môn, ai biết cha y lại cùng nhị thúc của Nghiêm Mục, tiểu thúc của Thịnh Thiều Nguyên là bạn thời đại học, chú của Thịnh Thiều Nguyên còn từng theo đuổi mẹ của y. Năm đó cha y đột nhiên không làm giáo sư đại học, không phải là vì kiếm tiền, mà là bởi vì Hạ gia và Thịnh tiểu thúc.

Hai năm trước Thịnh gia vì tranh đoạt tài sản ở S thị huyên náo oanh oanh liệt liệt, cuối cùng bởi vì tiểu thúc Thịnh gia bị tai nạn xe cộ tử vong ngoài ý muốn, cuối cùng quyền kế thừa rơi vào trên đầu con trai lão đại Thịnh gia, trải qua trò khôi hài này thì đại phòng Thịnh gia thành người thắng sau cùng.

Căn cứ vào tư liệu, hôm Thịnh tiểu thúc xảy ra tai nạn xe cộ là ngày hẹn gặp mặt cha y, ai biết trên đường về nhà liền xảy ra chuyện. Từ đó về sau, có người liền muốn tính mệnh cha y, nhưng bởi vì Nhị thúc Nghiêm gia nhúng tay, mới làm cho đối phương thu liễm, ai biết cha mẹ y lại vì Lương gia không làm thao tác an toàn mà dâng mạng.

Thịnh gia ở S thị là gia tộc số một, phía sau bọn họ cũng dính dáng đến mấy nhà có thế lực ở kinh thành, Hạ gia vốn ngang hàng với Thịnh gia đã bị thụt lùi, xếp hạng sau Thịnh gia.

Nếu như việc này cùng Thịnh gia có liên quan, như vậy tại sao Thịnh gia muốn hạ thủ với y? Chẳng lẽ nói, người Thịnh gia hoài nghi chỗ y có giữ bí mật của Thịnh gia?

Lục Thừa Dư đột nhiên nhớ lại lúc đấu thầu ở M thị Thịnh Thiều Nguyên chủ động lôi kéo làm quen, lúc đó y chỉ cho rằng đối phương là có tâm đáp lên Mục gia ở phía sau Nghiêm Mục, bây giờ hồi tưởng lại, đối phương có lẽ là dò xét y đối với Thịnh gia có phản ứng gì không.

Thế nhưng khi đó y căn bản đối với Thịnh gia không có nửa điểm hứng thú, tại sao sau này Thịnh gia muốn xuất thủ với y? Chẳng lẽ là bởi vì…. kết cục của Lương gia khiến bọn họ sinh lòng cảnh giác?

Nếu như việc này có liên quan đến Thịnh gia, thì nguyên nhân là muốn “Nhổ cỏ tận gốc” sao? Bản thân là con cháu của Lục gia, đời trước bị bọn họ gài bẫy, đời này cũng không thể lại bị hãm hại nữa. Mặc kệ chân tướng là cái gì, chí ít có một việc có thể khẳng định, cái chết của tiểu thúc Thịnh gia có vấn đề, có lẽ trong tay tiểu thúc Thịnh gia có thứ gì trọng yếu mà đại phòng Thịnh gia vẫn chưa tìm được, như vậy ngày đó cha y gặp qua tiểu thúc Thịnh gia, chính là đối tượng khiến bọn họ hoài nghi.

Lục Thừa Dư lật tất cả tư liệu nhìn một lần, vẽ một vòng tròn trên ảnh chụp hiện trường tai nạn xe cộ của tiểu thúc Thịnh gia, lại khoanh vòng lên tuyến đường đến tiệm cà phê hai người hẹn nhau năm đó, xem khoảng cách, từ tiệm cà phê đến địa điểm tai nạn xe cộ, tối đa không quá nửa tiếng đồng hồ.

Nếu như trong tay cha y có vật đối phương muốn, những người này tại sao lại không lấy về được? Bất kể là minh thưởng hay ám thâu, để đối phó với kiểu người văn nhã như cha y hẳn là không có vấn đề gì lớn lao mới đúng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio