Cửa sổ trong phòng đóng chặt, khó tránh khỏi sẽ có chút mùi lạ và mùi than, cho nên lúc nào cũng phải đốt huân hương, từ trong phòng đi ra, A Phúc hít sâu một hơi.
Không khí bên ngoài mang theo mùi tuyết tựa hồ có một cảm giác thiên nhiên ngọt lành, người ở trong phòng thực uể oải, vừa ra ngoài lập tức liền cảm giác khỏe khoắn hẳn lên.
Sáng sớm đến, hai người bận rộn mà không loạn, A Phúc chải đầu xong, Hạnh Nhi thấy trên vai mình còn rớt hai sợi tóc, tùy tay cầm lấy quăng vào chậu than.
A Phúc nhìn nàng thật cẩn thận soi xét thì kính phục, từ trong hộp mực lấy ra một đoạn mực vẽ mi ngắn, ngồi đối diện gương đồng cẩn thận vẽ lông mi, hơi hơi kinh ngạc, đứng yên nhìn vài lần.
Hạnh Nhi từ khi nào thì……
Hạnh Nhi đem lông mi vẽ dài, ngắm kĩ lại trong gương, tựa hồ thực vừa lòng. A Phúc nhìn, chỉ cảm thấy một đôi lông mi phía cuối hơi xếch lên, cũng không tôn lên khuôn mặt của nàng. Hơn nữa Hạnh Nhi vốn là mi mỏng da trắng, thoạt nhìn rất đáng yêu, bây giờ vẽ một đôi lông mi đậm, giống như một bức họa nhuộm đẫm màu phấn đào, đột nhiên vươn ra hai cành khô héo, cực kỳ đột ngột, cả khuôn mặt cũng chỉ có thể nhìn thấy đôi lông mi đó.
Hạnh Nhi quay đầu hỏi: “Đẹp mắt không?”
“Ngươi lấy mực ở chỗ nào vậy?”
Nhờ người mua sao? A Phúc biết mấy tiểu thái giám vẫn thường ra cung thu mua, các cung nữ muốn dùng son phấn mực vẽ gì đó đều nhờ bọn họ giúp đỡ.
“À? Tuệ Trân cho ta.”
“A?” Đây là chuyện khi nào, A Phúc một chút cũng không biết.
“Các nàng đều vẽ mà.” Hạnh Nhi cầm một đóa hoa màu tím nhạt cài lên tóc, nhìn nhìn, lại bỏ xuống nhưng lại từ trong hộp, lấy ra một đóa hoa đỏ thẫm cài lên.
A Phúc lắc đầu: “Ngươi nhận quà của người ta, nếu người ta có việc nhờ ngươi giúp thì sao?”
“Cái này thì sao có thể tính là quà? Huống hồ nàng ta đã từng dùng rồi.” Hạnh Nhi nói: “Ngươi không thấy hộp của Tuệ Trân đâu, nàng có một đôi trâm hoa khảm hồng ngọc đó. Hơn nữa nàng ta còn có nước hoa để vẩy lên người, hoặc là vẩy vào khăn tay.” Hạnh Nhi lấy một cái khăn từ trong tay áo: “À, cái này cũng là nàng cho ta. Bên trên chỉ nhỏ có vài giọt nước hoa thôi, ngươi ngửi thử xem, có thơm không?”
A Phúc lúc đầu còn tưởng rằng chỉ có một mình A Hạnh thay đổi, nhưng đến khi nhìn kỹ lại, dường như những người khác cũng hoặc nhiều hoặc ít bị một vài cung nữ mới tới ảnh hưởng, trừ bỏ Giai Huệ và A Phúc, những người khác hoặc thay đổi kiểu tóc, hoặc là trang điểm sặc sỡ hơn bình thường, còn có người đại khái là bỏ cỏ thơm hay phấn thơm vài trong hà bao, khi đi lại chân váy lay động, lan tỏa một làn gió thơm mơ hồ.
Dường như chỉ trong một đêm, Thái Bình điện thanh tịch bỗng nhiên nhiễm chút sắc màu hoa hồng.
Thật sự là người mới không khí mới a.
A Phúc cảm khái.
Trời giá rét, Vi Tố tới vài lần, Tam công chúa lại đến đây mấy chuyến, mỗi lần đều mang mấy thứ mới lạ mà tinh xảo đến, trong đó còn có một chuỗi chuông gió vỏ sò lông chim. Khi treo lên, gió thổi lông chim, vỏ sò nhẹ nhàng va chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng, thanh thúy dễ nghe. Hoàng tử nói cảm ơn rồi nhận lấy, A Phúc mười thành đã có tám phần có thể xác định, Tam công chúa chắc chắn có lai lịch giống nàng.
Cho dù A Phúc khắc chế bản thân không đi nói chuyện với nàng, nhưng ánh mắt vẫn luôn rơi trên người nàng, trong lòng còn có cảm giác hơi khác thường. Trong lòng cất giấu một bí mật, không thể nói với ai. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp tươi cười của Tam công chúa, A Phúc giật mình.
“Di? Ngươi làm sao vậy?” Tam công chúa thường xuyên đến đây, cũng biết A Phúc.
“A, ta đang nghĩ, tiếng chuông thật dễ nghe.”
Tam công chúa cười: “Treo cái này dưới mái hiên, bất kì ai cũng đều có thể nghe. Chỉ cần vừa nghe tiếng leng keng, sẽ biết bên ngoài đang có gió. Nếu gió nhỏ thì tiếng nhẹ, gió lớn, vậy thì tiếng vang liên tục.”
Nàng quay đầu nói với Cố Hoàng tử: “Đúng rồi, ngươi có biết, hôm qua có một vị cung nhân được lâm hạnh, được nhận phong hào Ngọc mỹ nhân?”
“Ta nào có tin tức linh thông như tỷ.”
“Đúng vậy. Lần đó ở trong lễ hội ngắm hoa không gặp người này, dường như hôm đó bỗng nhiên nhiễm phong hàn mới không đến được. Ta còn chưa gặp đâu, chỉ nghe nói xác thực có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành……” Nàng dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Có vài phần giống tướng mạo của nguyên hoàng hậu năm đó.”
Chén trà trong tay Cố Hoàng tử run lên, nước trà tràn ra, Giai Huệ vội vàng nhận lấy chén, cầm khăn tay lau đi nhưng giọt nước bắn trên người hắn.
Cố Hoàng tử không nói chuyện, Tam công chúa ngồi thêm một lát cũng cáo từ rời đi.
Nguyên hoàng hậu? Đó không phải là mẹ đẻ của Cố Hoàng tử sao?
A Phúc nhìn hắn đang ngồi im, sau một lúc lâu vẫn không cử động. Cặp mắt nhìn cố định về một nơi.
Kỳ thật hắn cũng không hề nhìn thấy cái gì.
Hắn chỉ đang đắm chìm trong thế giới của mình, ai cũng không thể đi vào.
A Phúc nghe tiếng chuông gió leng keng, leng keng vang lên, bỗng nhiên cảm thấy âm thanh này thật nhàm chán, làm cho người ta phiền não.
Tam công chúa vì sao đột nhiên lại nói ra câu đó?
Con lốc sắc mày hoa hồng trong Thái Bình điện còn chưa làm nên chuyện gì, đã bị sụp đổ bị đè ép lại.
Buổi chiều Dương phu nhân triệu tập các nàng lại, A Phúc và mấy người Giai Huệ được đãi ngộ tốt hơn một chút, đứng ở trong phòng, những cung nữ, thái giám khác thì đứng dưới hành lang, từng trận gió Bắc thổi tới, thổi người lạnh run. Dương phu nhân răn dạy các nàng một phen, đặc biệt chỉ ra hai tiểu thái giám vì sưởi ấm mà suýt nữa đốt cháy giường chiếu, mỗi người phạt năm bản tử, trời rất lạnh lại phải cởi y phục, bị đánh ngay trong sân, mộc trượng kia một đầu tròn, cầm trong tay, một đầu dẹt chỉ dùng để thi hành hình phạt. Từng cái từng cái, tiếng ba ba vang lên giống như đâm vào lòng vào mặt mỗi người. Trời lạnh, da đông lạnh nhanh, bất quá hai bên mông bị đánh rách, máu rơi trên tuyết, đỏ trắng giao nhau rực rỡ, làm cho người ta nhìn thấy mà ghê người. Sau đó lại lôi ra hai tiểu cung nữ y dung ( quần áo + dung mạo) không chỉnh, phạt quỳ dưới mái hiên, cũng khấu trừ một tháng tiền lương.
Dương phu nhân phát tác xong, sắc mặt cũng dịu xuống, khen ngợi Giai Huệ mấy câu hầu hạ dụng tâm, thưởng cho nàng một cái áo một cái váy, A Phúc cũng được hưởng sái, được một cái áo.
Dương phu nhân rõ ràng là giết gà dọa khỉ, chẳng những đánh các nàng, mà còn đánh bốn người mới tới kia.
A Phúc âm thầm tỉnh táo lại, bản thân mình quyết không thể đắc ý, bằng không Dương phu nhân cọp mặt lạnh đó là nói sẽ ăn thịt người thì chắc chắn sẽ ăn thịt người.
Hạnh Nhi cũng bị dọa không nhẹ, buổi tối ngủ không yên, bừng tỉnh hai lần, sau đó chen lên giường A Phúc muốn ngủ cùng.
Thân mình nàng rất lạnh, vừa vào ổ chăn mang theo một cỗ lãnh ý, A Phúc dịch người vào bên trong, nhường một nửa chăn cho nàng, hai người nằm cùng đầu, Hạnh Nhi nhỏ giọng nói: “A Phúc tỷ, trên người tỷ thực ấm.”
A Phúc híp mắt lên tiếng.
“Ta cảm thấy có lẽ ta không thể làm quản sự phu nhân được……”
“Tại sao?”
“Ta không biết chữ.” Nàng dựa sát lại một ít: “Có quản sự phu nhân nào không biết chữ đâu? Ít nhất phải tự mình nhớ kỹ danh sách cung nhân, có thể xem sổ sách viết thư……”
“Ân, ta nghe nói Dương phu nhân, dường như cũng là con giá nhà quan lại, đọc sách biết lễ nghi, khi tiến cung chính là một nữ quan …… không giống chúng ta.” A Phúc hàm hàm hồ hồ nói.
“A Phúc tỷ, ngươi có thể dạy ta biết chữ không?”
A Phúc hỗn loạn nói: “Có chuyện gì để sáng mai nói sau……”
Hạnh Nhi không hề lên tiếng, đồng hồ nước vang lên từng tiếng một. Bên ngoài ánh tuyết chiếu vào cửa sổ, buổi đêm trong Thái Bình điện, vẫn yên tĩnh như cũ.