Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Làm việc bận rộn liền cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Đảo mắt một cái, năm mới đã đến trước mặt.
A Phúc các nàng đều được phát một bộ đồ mới, là màu hồng diễm, giống như màu hoa lựu dưới ánh nắng. Hạnh Nhi đang cầm y phục mới, hận không thể lập tức mặc lên người, buổi tối trước khi ngủ liền đem xiêm y đặt bên cạnh gối đầu.
“Màu đẹp như vậy, trước kia ta chỉ thấy tức phụ nhà Vương Thiện Nhân từng mặc thôi, mà đó lại là hỉ phục của nàng đó. Thật là đẹp mắt……”
“Ân, vải vóc trong cung, đương nhiên nhiều hơn bên ngoài, cũng tốt hơn bên ngoài.”
Áo hơi lớn một chút, váy cũng dài một chút. Đó cũng là tự nhiên, vốn là làm cho các đại cung nữ, là ân thưởng ngày tết, vừa đến tay các nàng. Còn có đóa hoa lớn màu đỏ rực.
Sáng sớm ngày ba mươi, Hạnh Nhi dùng nhiều dầu bôi tóc hơn bình thường, cài hoa mới, còn lấy cây kéo cẩn thận sửa lông mi cùng tóc mai. A Phúc ngửi thấy trong phòng có một mùi dầu hoa quế bôi tóc, nàng cũng mặc bộ đồ mới, đại khái vì mới bị bệnh một hồi, cạp váy phải buộc lại phía sau, ở trước gương ngắm nghía, quần áo có hơi rộng thùng thình, bất quá vẫn lộ ra khuôn mặt tròn tròn. Tóc mái dài quá, có hơi che mắt, chờ Hạnh Nhi dùng kéo xong, A Phúc cũng chỉnh sửa lại tóc của mình. Tất cả mọi thứ của năm cũ đều bỏ lại, cắt tóc tắm rửa đều phải làm trong năm cũ, đem tất cả bụi bẩn một năm cũ tẩy sạch.
Lúc A Phúc đi qua cũng không quá trễ, Cố Hoàng tử cũng vừa đứng dậy rửa mặt chải đầu, tiểu cung nữ đang cầm gương, Giai Huệ nửa quỳ thay hắn đi một chiếc giày còn lại.
“Điện hạ.” A Phúc khom người hành lễ.
Cố Hoàng tử cười gật đầu: “Đã đến?”
“Vâng.”
A Phúc đi qua giúp đỡ, thay hắn chỉnh lại đai lưng, đem lấy ngọc bội, hà bao, trang sức, trên bàn đeo lên. Hôm nay khác với ngày thường, có tiệc lớn, Thái hậu, hoàng đế, các phu nhân, hoàng tử công chúa, hoàng thân, triều thần, mệnh phụ…… vào lúc này, không thể có một chút khuyết điểm nào.
“Hôm nay người đến yến hội có rất nhiều, nên người đi theo hầu cũng không thể quá nhiều……” Giai Huệ quay đầu: “A Phúc, ngươi cùng ta, chúng ta cùng đi theo, bên ngoài còn có Lưu Nhuận và Khánh Văn, lại có Vi công tử chiếu ứng, như vậy cũng thỏa đáng.”
A Phúc trong lòng có điểm không yên lòng, ở những nơi lớn như vậy nàng cho tới bây giờ vẫn chưa từng đến, không nói cái khác, chỉ riêng phục sức của quý nhân, tuy rằng nhớ rõ nhận được, nhưng đến lúc đó bất chợt nhìn thấy, vạn nhất gây ra lỗi hay có sai lầm gì, vậy thì nhất định không xong.
Bất quá A Phúc vẫn gật đầu, cũng không suy nghĩ việc này.
Tính cách của nàng chính là như vậy, sợ hãi vẫn sợ hãi, nhưng càng có áp lực lại càng thuận lợi. Tất cả các cuộc thi đời trước đều như vậy, trước cuộc thi lo lắng là một chuyện, sau khi bắt đầu lại thuận lợi là một chuyện khác. Cái này xem như một loại nhân tài khi đi thi, mỗi cuộc thi, thành tích đều tốt hơn bình thường khá nhiều.
Đại yến tổ chức tại Thuần Nguyên cung, A Phúc ra khỏi Thái Bình điện, nhìn lại phía sau một cái, lại nhìn về bên trái một cái — bên đó là bức tường sau của Đức Phúc cung.
Nhiều này như vậy mà nàng vẫn chưa từng bước ra khỏi cửa, chỉ ở trong Thái Bình điện, tới tới lui lui, loanh quanh trong đó. Thời gian cứ như vậy trôi qua nhanh chóng, một chút gợn sóng cũng không nổi lên, làm cho người ta cảm thấy kinh hãi.
A Phúc các nàng đi theo bộ liễn. Trong các hoàng tử công chúa, người có đặc quyền ngồi bộ liễn này chỉ có một mình Cố Hoàng tử, nhưng với đặc quyền này — A Phúc nghĩ, tình nguyện cả đời đều dùng hai chân của mình đi đường, chân trời góc biển cũng không ngại xa xôi, còn hơn vĩnh viễn sống trong thế giới đen tối, không biết ánh sáng, không biết màu sắc, không biết gió sương mưa tuyết.
Bộ liễn dừng lại trước cửa Thuần Nguyên cung, Vi Tố hôm nay không đi cùng, A Phúc đi theo phía sau, Cố Hoàng tử bước xuống liễn, từng bước một đi dị thường vững chắc. Lên bậc thang, tiến vào cửa điện, bốn người A Phúc gắt gao đi theo. Có thái giám cũng mặc áo ngoài màu đỏ đi đến, hành lễ, dẫn Cố Hoàng tử ngồi vào vị trí.
Chỗ ngồi cách ngự tọa giữa đại điện gần nhất.
Cố Hoàng tử vừa ngồi, Tam công chúa, Triết hoàng tử và Tuyên phu nhân cũng đến đây. A Phúc vừa nghe thấy tên Tuyên phu nhân, cũng ngẩng đầu nhìn theo. Tuyên phu nhân vẫn chưa vào, nàng mặc mộ bộ bào phục đỏ sậm, trên đầu búi tóc cao, cài trâm ngũ phượng giương cánh, trừ cái đó ra, còn có một cái trâm hoa đá quý có hai quả ngọc trâm và một đóa hoa, còn có một ít trang sức khác, thoạt nhìn không hề thấy quý giá lắm, làm cho A Phúc cảm thấy thực — đơn giản.
Đúng, chính là đơn giản.
A Phúc biết càng vào những lúc như thế này, các mỹ nhân trong hậu cung đều cho rằng càng cần phải cẩn thận, cái gì không thể mang cái gì không thể mặc đều không thể sai sót chút nào, ngược lại trang điểm còn không xinh đẹp phong tình động lòng người bằng những ngày thường. Nhưng là Tuyên phu nhân…… Nàng làm cho người ta cảm giác thực im lặng. Triết hoàng tử lại đến chào Cố Hoàng tử, còn vội vàng liếc mắt nhìn về phía A Phúc các nàng một cái, sau đó có chút thất vọng, nói hai câu rồi lại trở về ngồi cạnh Tuyên phu nhân.
Tam công chúa thập phần thu hút người khác, nàng mặc bộ cung trang hoa lệ màu vàng đỏ thoáng qua như một con phượng hoàng kiêu ngạo, trên đầu có một viên minh châu to bằng trứng bồ câu lóe lên ánh sáng kỳ dị, A Phúc thầm đánh giá một chút, chỉ sợ viên minh châu kia là vô giá. Đôi mắt trong sáng, da trắng như tuyết, tiếng cười như châu, cho dù là Thụy phu nhân Lệ phu nhân còn có tất cả phi tần hậu cung đã đến đây, cũng không làm giảm nổi bật của nàng. Trách không được người khác từng nói Tuyên phu nhân bởi vì sinh được nữ nhi này mới có địa vị như ngày hôm nay, lời này tuyệt đối có lý.
Liếc mắt một qua một cái, đã thỏa mãn cả mắt, nàng không phải người xinh đẹp nhất, nhưng lại là người tỏa sáng nhất. Ta nếu là hoàng đế, khẳng định cũng thích nữ nhi vừa thông minh lại xinh đẹp này — huống chi Tam công chúa còn rất khéo hiểu lòng người, càng làm cho người ta yêu thích.
Thụy phu nhân diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan giống như được vẽ lên, nàng mặc cung trang giống Tuyên phu nhân, chỉ khác màu. Mà Lệ phu nhân lại vẫn còn trẻ, tướng mạo cũng đẹp hơn. Con trai của nàng, Tín hoàng tử vẫn còn nhỏ, gắt gao đi theo bên cạnh váy của nàng, đi đường còn chưa vững, là một đứa bé rất đáng yêu.
Những thứ cần thiết cho cuộc sống kỳ thật rất ít, nhưng tất cả mọi người đều muốn có được càng nhiều. Hoàng đế muốn nhiều nữ nhân như vậy, A Phúc thực hoài nghi hắn có thể nhận ra tất cả những nữ nhân đã từng ngủ cùng mình không?
Cố Hoàng tử nhẹ giọng nói: “Trà.”
Giai Huệ không có ở đây, A Phúc khom người bưng trà đưa cho hắn.
Cố Hoàng tử tiếp nhận, không uống: “Ngươi vừa rồi nghĩ cái gì?”
“Dạ?”
“Ta gọi hai tiếng ngươi mới nghe thấy.”
“A, ta đang nhìn các phu nhân bên kia.”
Hắn gật đầu, nói một câu chuẩn xác: “Rất thơm. Người vừa đi qua là Lệ phu nhân đi?”
“Nàng không lên tiếng mà? Ngươi làm sao biết vậy?”
“Lệ phu nhân dùng mùi hương rất đậm, hơn nữa khi nàng bước đi cước bộ nhẹ nhàng, khác với mọi người.”
“Ngươi nghe ra?” A Phúc kinh ngạc.
“Tiếng các ngươi bước đi ta đều nghe được.”
Lợi hại.
Hắn bỗng nhiên hơi hơi ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Bệ hạ và Thái hậu đến.”
A Phúc nao nao, nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dụng tâm lắng nghe, sau điện xác thực truyền đến tiếng vang, tiếng trống thùng thùng thùng vang ba tiếng, sau đó tiếng bước chân càng thêm rõ ràng. Rất nhiều người đang đi đến, có tiếng leng keng của hoàn bội, tiếng người hô hấp, tiếng quần áo ma sát. Trước mắt tối đen, nhưng bên tai lại nghe thấy rõ ràng mà phong phú như thế, những người đó, đều phát ra những tiếng động khác nhau.
() ngọc bội tròn
A Phúc mở mắt ra, giúp Cố Hoàng tử đứng lên, sau đó quỳ gối xuống.
Hoàng đế và Thái hậu ngồi xuống, bọn họ mới có thể bình thân, sau đó lại ngồi xuống.
A Phúc mắt tinh nhìn mọi người đang ngồi xuống, giữa các mỹ nhân ở phía tây, thấy được vị Lã mỹ nhân từng gặp mặt một lần kia, nàng mặc bộ y phục màu sắc không thể tả rõ, màu hồng lại hơi tím. Lẽ ra màu tím là màu ít được người thích, nhưng bộ y phục màu tím của nàng lại giống như nhiễm sắc hồng lại như không có, lại như pha lẫn màu lam.
Giai Huệ đã quay trở về, yến hội cũng chính thức bắt đầu.