Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi sáng A Phúc tỉnh dậy trước.
Nàng mỗi ngày đều tỉnh vào giờ này, không sớm không muộn, không hề sai lệch.
Chính là, lúc vừa tỉnh lại, trong chốc lát lại thấy thực hoảng hốt.
Trời còn chưa sáng, trong màn càng tối hơn.
Không phải cái gối vẫn quen ngủ kia, không phải cái chăn vẫn dùng hàng ngày, không phải cái giường quen thuộc của mình……
A Phúc nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhìn Lý Cố đang ngủ bên cạnh.
Những thứ khác kia cũng không phải của mình, nhưng người này…… Từ hôm nay trở đi, sẽ là của mình.
Trượng phu……
A Phúc nháy mắt mấy cái, ở trong lòng thầm nhắc lại xưng hô này.
Cuộc sống thật kỳ diệu.
Hai người vốn không liên quan đến nhau, lập tức lại có thể biến thành người thân mật như vậy. Thậm chí, so với cha mẹ, so với huynh đệ tỷ muội còn thân cận hơn.
A Phúc nhìn hắn, ân, khi tỉnh thì có vẻ rất trưởng thành, khi đang ngủ thoạt nhìn lại có vẻ trẻ con hơn nhiều, chính là cái người bộ dáng thiếu niên, lông mày giãn ra, lông mi nồng đậm, màu môi hơi nhạt. Di? Trước kia không chú ý, hóa ra trên cằm hắn cũng có râu sao? Không nhiều lắm, cũng không dày, vừa mới mọc ra một chút mà thôi.
Là mềm hay là cứng nhỉ?
A Phúc nghĩ, đưa tay cọ thử sẽ biết.
Nhưng, nếu cọ làm hắn tỉnh ……
Có lẽ ánh mắt cũng có trọng lượng?
Hoặc là, A Phúc quay đầu nghiêng người gây ra động tĩnh làm phiền Lý Cố.
Lông mi của hắn khẽ động, chậm rãi mở mắt.
Ánh mắt của hắn thật là đẹp mắt — cũng không phải hắc bạch phân minh, mà là, có hơi nước mênh mông tràn ngập, liền tượng rừng núi đầu thu, mặt hồ tràn ngập hơi nước mờ ảo.
A Phúc cảm thấy một trận chua xót.
Vì sao đôi mắt đẹp như vậy, lại cố tình nhìn không thấy?
“A Phúc?” Hắn có chút không xác định nhẹ giọng hỏi, vừa tỉnh lại nên giọng nói có hơi khàn khàn.
“Vâng, A Cố.”
Bàn tay A Phúc đưa qua, cầm lấy tay hắn.
Hai người cũng chưa động, cũng không lên tiếng. Cứ nằm yên lặng như vậy.
“Thật giống như trong giấc mơ……” Hắn nhẹ giọng nói: “Ta sẽ không phải vẫn đang nằm mơ chứ?”
A Phúc trong lòng đầy thương tiếc, lại cảm thấy buồn cười, kéo tay hắn qua, nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay của hắn: “Đau không? Đau thì không phải là mộng.”
Mặt Lý Cố đằng một cái liền đỏ bừng.
A Phúc mỉm cười, nhìn hắn.
“Nên dậy rồi đi?”
“Đúng.”
Tuy nói như vậy, nhưng hai người cũng chưa động.
“Là nên dậy rồi.”
“Không sao……” Lý Cố ngay cả lỗ tai và cổ cũng đỏ: “Các nàng hôm nay sẽ không tự động đi vào…… Sẽ chờ chúng ta gọi vào……”
Lý Cố bình thường đều ngủ sớm dậy sớm, A Phúc lại càng không phải nói. Về phần hôm nay vì sao không có người tới hầu hạ thức dậy, khụ, nguyên nhân này……
Đại khái từ xưa đến nay, ngày đầu tiên sau tân hôn, đều cho phép người ta ngủ nhiều thêm một lúc nhi?
“Chàng có khát hay không?”
Lý Cố đầu tiên là nói: “Không khát.”
A Phúc xoa xoa mũi: “Ta có hơi khát.”
Châm trà cũng không phải xuống giường, cạnh đầu giường còn có ấm, nước trà bên trong tuy rằng để qua đêm, nhưng cũng không lạnh. A Phúc rót một chén đến đưa tới bên môi Lý Cố, hắn có hơi không được tự nhiên, cúi đầu uống trà. A Phúc cũng không đổi chén, lại rót một ly tự mình uống.
“A, đúng rồi.” Lý Cố bỗng nhiên nhớ ra: “Nàng xem đầu giường, có phải có một cái tráp đúng không?”
A Phúc vươn tay, vén một góc màn lên. Ngày hôm qua cũng không chú ý đến cái giường cưới này. Đầu giường khắc bình hoa, trong bình hoa cắm hoa sen đài sen, ước chừng có ngụ ý liên sinh quý tử ( sinh con liên tục?! – chắc vậy). Các ô vuông đầu giường còn khắc hòa hợp nhị tiên, quanh giường và cột giường đều khắc hình tinh xảo, lưu vân ngũ phúc……
() hòa hợp nhị tiên có rất nhiều hình, xấu đẹp đủ cả. Ta chọn cái này minh họa
A Phúc thấy trên giá quả nhiên có một cái tráp, tráp lim vân vàng cũng không lớn lắm, cầm trên tay lại thấy nặng trịch.
() là gỗ lim màu vàng này nè, hộp thì chắc sẽ đẹp hơn cái này
“Đã thấy chưa?”
“Rồi ạ.”
A Phúc ôm tráp, ghé vào bên gối.
“Mở ra đi.”
Bên trong là một loạt túi lụa đỏ buộc dây. A Phúc cầm lấy một cái đến, vào tay chỉ biết bên trong là tiền.
“Đây là?”
Lý Cố khẽ cười: “Nàng là tân nương, người khác tới chúc mừng, nàng phải phát tiền thưởng. Ta để người chuẩn bị cho nàng một chút.”
A Phúc cũng không biết điều này, nhờ hắn nhắc nhở mới tỉnh ngộ, hóa ra còn có chuyện như vậy sao.
Nàng không có tiền, cũng không hề chuẩn bị gì.
Nhưng hắn lại nghĩ thay nàng, cũng chuẩn bị hộ nàng.
“Ta có rất nhiều thứ, bình thường đều đặt trong rương, cũng không biết có bị mọc mốc hay đè hỏng rồi hay không.” Lý Cố giống như đứa nhỏ nóng lòng hiến vật quý, cũng ngồi dậy, tựa vào đầu giường, đếm ngón tay nhẩm tính: “Thái hậu thưởng, phụ hoàng cho, còn có…… Mẫu hậu lưu cho ta…… Nhiều vô số, ta cũng không nhớ rõ có bao nhiêu đồ, đều đặt ở mấy gian phòng phía sau. Chờ trở về, có rảnh thì nàng đi xem thử, chọn một số thứ, xem có thích cái gì thì lấy ra sử dụng. Ta chỉ nhớ có rất nhiều sách, trở về……”
A Phúc thay hắn khoác thêm xiêm y, một bên buộc vạt áo vừa nói: “Được rồi, ta đã biết. Không cần phải vội vàng, ngày còn dài.”
Lý Cố lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Nói rất đúng, ngày còn dài, không cần vội.”
Ngô, ý của hắn là, mấy thứ kia, A Phúc có thể tùy ý xử lý sử dụng?
Bây giờ cũng không phải là thời đại vợ chồng cùng sở hữu tài sản, huống chi, A Phúc chỉ là thiếp, Lý Cố cho dù không cho nàng một phân tiền, cũng là việc hiển nhiên.
Người này a……
A Phúc có hơi xuất thần.
Tại cái thế giới này, từ nhỏ đến lớn, còn chưa có ai đối xử với nàng tốt như vậy.
Đưa tất cả mọi thứ ra, cùng nàng hưởng chung. Lo lắng suy nghĩ thay cho nàng, muốn nàng thoải mái.
A Phúc không gọi người đi vào, trước giúp hắn mặc áo dài khố miệt, áo choàng bên ngoài không vội mặc, còn y phục của nàng thì lại không có trong phòng, nhưng cũng không thể mặc lại đồ tối hôm qua được.
Lý Cố đang búi tóc, nhận thấy cảm xúc của nàng, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
A Phúc nhỏ giọng nói: “Trong phòng không có y phục của ta……”
Lý Cố khẽ cười: “Vậy không có cách nào, gọi người vào đi, các nàng sẽ có chuẩn bị.”
Hắn vỗ tay mấy cái, quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Giai Huệ ở ngoài cửa nói: “Điện hạ và nương tử đã dậy rồi sao?”
Nương tử?
A Phúc cảm thấy danh hiệu này nghe thực cổ quái.
Hơn nữa, ngày hôm qua nàng vẫn là người đi hầu hạ, hôm nay lại lập tức biến thành người được hầu hạ, trong lòng không khỏi cảm thấy khác thường.
“Ừ, vào đi.”
Cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, Giai Huệ cùng với vài vị cung nữ nối đuôi nhau đi vào, đang cầm xiêm y, khăn mặt, chậu nước và gương linh tinh. Vén mành lên, Giai Huệ hầu hạ Lý Cố mặc đồ, một cung nữ khác quả nhiên cầm lấy một bộ váy mới giúp A Phúc mặc vào.
Được người khác hầu hạ mặc quần áo, A Phúc cảm thấy cả người không được tự nhiên, bất quá y phục này không giống với y phục lúc trước của nàng, đai lưng dài bằng lụa gấp xếp tôn lên vạt áo mềm mại, một mình nàng thật đúng là không thể mặc được. Cách một tấm bình phong, Lý Cố đã chuẩn bị xong, Giai Huệ hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu.
A Phúc nghĩ tự mình rửa mặt chải đầu cũng làm không được nữa, y phục của nàng đã rất khác, lúc trước là áo tay bó, hiện tại là áo tay rộng, tự nhiên áo tay rộng đẹp hơn áo tay bó, nhưng cử động lại không tiện. Hơn nữa kiểu tóc búi bây giờ, nàng cũng không biết làm.
Cung nữ kia giúp nàng búi kiểu tóc trễ, để lại hai lọn tóc buông xuống ở phía trước, lọn tóc buông xuống, trân châu nhỏ rủ xuống, người đưa hoa tới là Nhạc Xuân, một đóa thược dược hồng phấn để trên bàn, khi A Phúc nhìn thấy hoa, Nhạc Xuân hướng nàng nở nụ cười cực nhanh.
Hoa trâm ở giữa búi tóc, lộ ra một khuôn mặt non nớt mềm mại, đôi mắt trong suốt, mái tóc đen bóng, A Phúc nhìn vào gương, có điểm không thể nhận ra mình ở trong gương.