Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng hôn dần đến, chân trời phía tây một mảnh đỏ vàng, cột trụ trên hành lang đều bị nhuộm đỏ.
Lý Hinh vừa ăn đồ nóng, trên trán phủ một tầng mồ hôi mịn, khuôn mặt đỏ bừng và ngũ quan xinh xắn, toàn bộ có vẻ kiều diễm dị thường. Nàng cuộn tay áo lên, cười nói: “Được, bữa hôm nay không thể ăn không trả tiền, ta phải có qua có lại!” Lý Cố mừng rỡ, vội vàng phân phó người cầm tiêu đến nhà thuỷ tạ.
A Phúc ăn một chén cơm, uống mấy ngụm canh, súc miệng rồi cũng đi theo. Giai Huệ đang cầm một cây tỳ bà khúc hạng, hiện tại gọi là hồ cầm. Khác với tỳ bà trực hạng đời sau. Giai Huệ đang cầm là cây tỳ bà bằng tử đàn khảm trai hình hai phượng đang bay quấn quýt trong áng mây, thân cầm khảm bảo thạch đỏ, dưới ánh chiều tà, bảo thạch kia tỏa sáng giống nhau ngọn lửa đang cháy, đẹp đến mức làm cho người ta đui mù.
() Khúc hạng tỳ bà
() Trực hạng tỳ bà
(nhìn hoài cũng không thấy nó cong (khúc) hay thẳng (trực) ở chỗ nào, lên mạng tra ra cái này thôi. Đại khái là khúc hạng thì tròn hơn trực hạng)
“A, luôn có việc bận rộn, cũng lâu rồi không đàn.”
Lý Hinh nhận tỳ bà, ấn dây thử âm, cầm lấy miếng khảy đàn, Giai Huệ giúp nàng đeo mỏng giả đồi mồi, Lý Hinh ngẩng đầu cười với A Phúc: “Trước kia thích chơi cái này, đã lâu không động đến rồi.”
()
A Phúc cười: “Xin chăm chú lắng nghe.”
Lý Cố cầm lấy tiêu. Tiêu rất dài, làm bằng ngọc, màu xanh đậm giống như một cành trúc già phơi đủ gió tuyết, ở lỗ tiêu có mấy điểm hồng, giống như những giọt máu được nhỏ lên.
“Lại nói tiếp, chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau chơi nhạc rồi.” Lý Hinh ngồi trên ghế đá, ngón tay nhẹ gảy, những âm thanh nhẹ nhàng mà trong sáng nổi lên, làm cho tâm thần người ta chậm rãi thả lỏng.
Môi Lý Cố nhẹ nhàng mở ra.
Một khúc tiêu xuất hiện, thong dong nhẹ nhàng truyền đến, giống như cánh rừng tĩnh lặng, chợt có một trận gió đông thổi tới.
Nước rì rào gợn theo gió mà động, phập phồng gợn sóng.
A Phúc cảm thấy da thịt như theo tiếng tiêu kia mà run lên. Hơi hơi khép mắt lại, tựa hồ có một người đang từ sau trong núi rừng đi tới, núi bao la, rừng xanh xanh, thân hình người nọ như ẩn như hiện……
Khúc nhạc này A Phúc đã từng nghe qua.
Kiểu kiểu bạch câu, tại bỉ không cốc…… Sinh sô nhất thúc, kỳ nhân như ngọc.
(Chú ngựa non lông trắng, in bóng nơi thâm cốc rộng lớn, đút ngựa một bó cỏ xanh, phẩm chất người ấy đẹp như ngọc) Hai câu trong kinh thi Tiểu Nhã – Bạch Câu
A Phúc cảm thấy hơi choáng váng mơ hồ, suy nghĩ, đầu óc đều bị tiếng tiêu kia lay động lên xuống theo âm thanh. Nàng lấy lại bình tĩnh, đi về phía cửa sổ từng bước một, ánh nắng đổ chiều tà chiếu lên mặt, hơi hơi nóng.
Tiếng tỳ bà bỗng nhiên vang lên, đinh một tiếng vang nhỏ, giống như một hòn đá ném vào suối, rơi xuống mặt nước phẳng lặng, rồi đột nhiên đánh vỡ không gian yên tĩnh của núi rừng.
Tiếng tiêu hơi thấp xuống, giống như người đang chậm rãi đi tới kia bị tiếng nước đó kinh động, hấp dẫn, quay đầu lại nhìn.
Bước chân của người đó vẫn chậm rãi như trước, nhưng lại mang theo chút mong muốn tìm kiếm trong u mịch.
Tiếng nước từng giọt từng giọt, chảy thành một dòng nước nhỏ, chảy xuôi không ngừng. Tiếng nước róc rách, tiếng tiêu cao lên, chuyển nhẹ nhàng, giống như khoát nhiên khai lãng, thấy một hồ nước sáng.
() nghĩa đen tả cảnh: từ chỗ tối chật hẹp chuyển sang nơi sáng rõ, rộng rãi. Còn có nghĩa là sáng tỏ thông suốt trong suy nghĩ.
A Phúc có chút hiểu được, vì sao phải đến cạnh hồ để nghe nhạc.
Mặt hồ tỏa sáng bình lặng, gió từ bốn phía thổi đến, làm tâm thần người ta cảm thấy bình yên tĩnh lặng.
Kiểu kiểu bạch câu, thực ngã trường miêu. Trập chi duy chi, dĩ vĩnh kim triêu.
Tiếng tỳ bà như nước bay lên, từng hạt châu bắn tung tóe vô cùng vui vẻ, làm cho tâm tình người ta cũng vui lên theo.
Sở vị y nhân, vu yên tiêu diêu?
Lời ca và nhạc tương tự như giai điệu đã từng nghe, nhưng lại không giống hoàn toàn.
A Phúc dựa vào khung cửa sổ, nhìn Lý Cố.
Hắn rũ mắt, vẻ mặt thong dong yên tĩnh, giống nhau tất cả những điều bên ngoài đều không tồn tại, trong trời đất này chỉ có tiếng nhạc uyển chuyển du dương kia mà thôi.
Tiếng tiêu khúc chiết lưu luyến, mang theo một chút mờ mịt, giống nhau đang lạc đường, không biết đi con đường nào.
Lý Hinh bỗng nhiên đứng lên, năm ngón tay vung lên, tiếng tỳ bà đột nhiên mãnh liệt cao vút, như xé lụa như phá băng, giống nhau một thác nước bạc từ trên trời đổ xuống, rồng bay thẳng xuống, khí thế hào hùng, thiên địa vô sắc!
A Phúc bị chấn lui từng bước, dựa vào cửa sổ sau lưng.
Thác nước rơi không ngừng, giống như toàn bộ nước trên trời cuồn cuộn chảy xuống nhân gian, không thấy điểm đến, không thấy chỗ về!
Tiếng tiêu đột nhiên cất cao, như gió núi mạnh mẽ, được thế nước ủng hộ, thổi vòng quanh, tiếng nước tiếng gió hòa thành một, đánh thẳng trước mặt, xuyên qua thân thể, gột rửa suy nghĩ con người! A Phúc cảm thấy khung cửa gỗ sau lưng dường như cũng chấn động, không phải chỉ còn là ảo giác của nàng nữa, tiếng nhạc từng tiếng từng tiếng khuếch tán, qua dư quang khóe mắt A Phúc nhìn thấy trên mặt nước cũng nổi lên từng gợn sóng lăn tăn, từng vòng mở rộng lan xa.
Lúc trước mới chỉ nghe người ta nói, âm thanh của tự nhiên, trầm duyệt thuần nhiên. Thanh văn thập lý, chấn lung giác ngộ!
() Trầm duyệt thuần nhiên: sâu lắng, vui vẻ, đơn thuần, bất ngờ. Thanh văn thập lý, chấn lung giác ngộ: Vang xa mười dặm, chấn động lòng người (chém!!!!)
Lý Hinh hai má đỏ như lửa, ngón tay gảy rất nhanh, A Phúc đã không còn thấy rõ động tác của nàng, những ngón tay ngọc đó giống như đóa Tuyết mẫu đơn tuyệt phẩm nhiều cánh mà A Phúc từng thấy, lóng lánh trong sáng tuyệt mỹ hoàn hảo, bộ móng tay đồi mồi phản chiếu ánh sáng đến loá mắt, từng vòng ánh quang như cầu vồng như cánh bướm.
()
Nàng bỗng nhiên ngừng tay, lật tay khiến hai tay áo tung ra, vang lên những tiếng động nhỏ, tay áo như cánh cánh bướm phượng nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Tiếng tiêu vẫn không ngừng lại, uyển chuyển nhu nhuận, càng thổi càng làm cho lay chuyển lòng người.
Lý Hinh thở sâu hai lần, bỗng nhiên đá rơi guốc gỗ, nhấc váy bước lên bàn tròn. Toàn thân xoay chuyển, y phục tung bay, khăn mang bay múa. Nàng một tay giữ đầu cầm, tay còn lại gảy dây, tư thái uyển chuyển như thiên nữ khởi vũ.
Tiếng tỳ bà một lần nữa vang lên, trong phút chốc lấp đầy hai tai, như cuồng phong mưa rào chợt ập đến.
Eo của nàng như liễu trong gió, xoay tròn ngửa gập, mười ngón tề vũ, khoái đạn niệp thiêu, điểm thát án bát, A Phúc si ngốc nhìn nàng, ánh mắt không nháy một chút!
() đều là các động tác khi đánh đàn, dịch ra nó cứ na ná nhau nên để yên vậy
Cái này chính là âm thanh của tự nhiên, thất truyền nhân gian! Khúc nhạc như vậy làm cho người ta muốn gục xuống quỳ bái, lại muốn khóc lớn một hồi, từ đó rời xa phàm trần thế tục.
Tiếng tiêu dâng cao bay bổng, nước trên biển trời, đổ đến biển không còn nữa còn, cuồn cuộn chảy hết nhân thế, chỉ thấy mất đi không thể nào giữ lại! Bàn chân Lý Hinh vung lên, cả người chỉ lấy mũi chân giữ vững trên mặt bàn, cả người xoay tròn. Giương cánh tay vảy ngược lại, cả người như phượng bay, yến lượn….. Thần nữ phi thiên, mây sáng lượn vòng, giống như bay đến tận chín tầng trời, chưa từng có từ trước đến nay!
() chỗ này có thắc mắc nhỏ, nó là nhân thế lưu quang không biết là chảy hết hay là thời gian
Nàng xoay tròn càng lúc càng nhanh, tiếng tiêu tiếng tỳ bà như sóng dữ cuốn sương tuyết, gió lốc cuốn mây bay, nghẹn ngào rít gào, rung chuyển trời đất, giống như muốn đánh nát trần thế ồn ào huyên náo!
A Phúc cảm thấy thân thể và thần hồn của mình như muốn thoát ra ngoài bay theo tiếng nhạc, lồng ngực cũng chấn động theo, không cảm thấy khổ sở, mà hân hoan vô tận, vui sướng vô cùng! Không biết khi nào thì cả người đã đầy mồ hôi, yêu hận bi hoan, tinh tế sâu sắc!
Rồi đột nhiên vang lên một tiếng giòn tan, tiếng đàn im bặt ngừng lại. Thân hình Lý Hinh yên lặng ở chỗ cũ, hai tay mở rộng, cúi người ngửa cổ, tư thái đẹp không thể tả nổi.
Tiếng tiêu khi ngừng khi tiếp, giống như có chút thương cảm.
“Kiểu kiểu bạch câu, tại bỉ không cốc. Sinh sô nhất thúc, kỳ nhân như ngọc……”
U nhiên không cốc, có một người, sạch sẽ, trong sáng như vậy …… Tao nhã như ngọc, ấm áp như gió.
Nước mắt A Phúc lăn xuống, ngâm dục hàm vịnh, ngân nga mà hát, lặp lại câu hát cuối cùng.
Chỉ nguyện cảm thán, thiên đạo vô tình, thời gian vô tình, người lúc trước, nay đã không còn gặp lại nữa.
Kim nhật do ký, kiểu kiểu bạch câu, tại bỉ không cốc. Sinh sô nhất thúc, kỳ nhân như ngọc.
______________