Phúc Vũ Phiên Vân

chương 17: tuyệt xử phùng sinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cánh cửa sắt sơn đỏ cao chừng trượng rưỡi, rộng hai trượng, dày hai thốn, đang đóng kín mít. “Thình!” một tiếng, một bên cửa được kéo ra nửa thước.

Hai luồng ánh sáng chiếu ra từ bên trong, trước tiên rọi kĩ bốn tên sai dịch gọi cửa, cuối cùng mới chuyển tới Hàn Bách đang quỳ dưới đất.

Đầu Hàn Bách đau dữ dội, chàng đang nghiến răng rên rỉ thì một tên sai dịch túm lấy tóc, giật mạnh đến mức phải ngửa mặt ra đằng sau.

Đôi mắt dữ dằn bên trong cánh cửa sắt đảo đi đảo lại mấy lượt trên mặt Hàn Bách, một giọng lạnh lẽo vô tình vang lên: “Lệnh bắt đâu?”.

Một tên sai dịch lập tức nhét tờ lệnh bắt giữ vào trong cửa sổ. Cánh cửa lại “thình” một tiếng, đóng lại.

Hàn Bách thấy đầu nhẹ đi đôi chút, tên sai dịch phía sau đã buông tay ra, nhưng da đầu vẫn giật lên từng cơn, đầu gối quỳ dưới đất đau như bị kim châm.

Chàng đâu biết, khổ nạn đến đây chỉ mới bắt đầu.

Đây là thiết lao trọng phạm của phủ Hoàng Châu, trước khi mỗi một phạm nhân chính thức bị giam giữ, đều phải “quỳ cửa” và “nghiệm thân”.

Đại thiết môn mở ra lộ dần con đường sâu hun hút, một mùi hôi thối từ trong xông ra, xộc vào mũi đến phát nôn mửa.

Hàn Bách cố hết sức để không ọe, không run. Mỗi vết thương trên người đều nhắc nhở chàng thế giới này chỉ có cường quyền, không có công lý.

Ba tên sai dịch thong thả đi ra, bộ mặt thâm hiểm trơ trơ như đá, nhìn Hàn Bách lạnh lùng.

“Bụp!”.

Tên sai dịch phía sau đạp mạnh vào lưng Hàn Bách, quát: “Đứng dậy!”.

Hàn Bách bất ngờ, kêu lên một tiếng, chúi về phía trước, trán đập vào nền đá lồi lõm lạnh ngắt, toé đầy máu tươi. Xích sắt gông cùm cọ vào nhau, xát trên nền đá, vọng đi vọng lại trong không gian kín mít âm âm như thể tiếng chuông tang thương dẫn vào địa ngục.

Tên đại lao đầu đứng giữa lao sảnh cất giọng rin rít: “Chính là thằng tiểu quỷ này!”. Hắn nhìn mấy tên sai dịch áp giải Hàn Bách: “Báo cho Hà lão tổng biết, ta và các anh em sẽ biết cách chăm sóc hắn”.

Đám sai dịch phá lên cười đầy vẻ ác ý lẫn tàn nhẫn. Hàn Bách lấy sức từ dưới đất bò dậy, vẫn chưa đứng vững thì đằng sau lại một đạp thẳng tới. Chàng lại ngã xoài lần nữa, lăn lông lốc vào trong cửa lao, chẳng biết sống chết thế nào.

Trên đường tới đây, Hàn Bách luôn bị đánh đập, dày vò. Kẻ cầm đầu chuyến tù xa, Hà Kỳ Dương, cũng là kẻ hành hạ chàng dã man nhất.

Lần ngã thứ hai này Hàn Bách mãi không bò dậy nổi, người lịm đi trong tiếng cửa lao đang đóng lại.

Nỗi uất ức dồn lên làm chàng nghẹt thở, lòng ngập tràn bi phẫn nhưng lại không dám khóc ra. Hàn Bách điên dại kêu gào trong câm lặng: “Trời ơi trời! Kiếp trước ta đã làm sai chuyện gì mà phải ở vào cảnh thảm khốc như thế này?”.

“Bụp!”.

Thắt lưng chàng lại hứng một cú đá, người lộn nhào mấy vòng, đập mạnh vào vách tường, đau đến mức phải oằn lên như con tôm. Hai tên sai dịch một trái một phải dựng Hàn Bách từ dưới đất lên, một tên quát: “Ngẩng đầu lên!”.

Hàn Bách cố giương đôi mắt đẫm nước nhìn lên, đúng lúc tên đại lao đầu đang chằm chằm nhìn chàng vẻ hung tợn.

Hắn ta lạnh lùng: “Kim Thành Khởi ta là lao đầu ở đây, muốn ngươi sống thì ngươi được sống, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết, nghe rõ chưa?”.

Tên đứng bên phải chàng nạt ngay: “Lại còn chưa trả lời Kim gia!”.

Hàn Bách vẫn chưa kịp trả lời, bóng người phía trước mặt đã sán đến, hai tay đưa ra xiết chặt cổ chàng.

Hàn Bách ặc lên một tiếng thảm thiết, mặt đỏ rần lên, miệng ngáp ngáp trong cơn thiếu dưỡng khí. Hai tên sai dịch đó lại bỏ tay ra, chàng đập đầu vào tường sau, trượt xuống nền đất, nằm rũ như tàu lá héo.

Kim Thành Khởi cười khoái trá: “Giấy khẩu cung mang đến chưa?”.

Một tên đáp lại: “Bẩm, vẫn chưa!”.

Kim Thành Khởi lạnh lùng: “Giam tiểu tử này vào tử lao số bốn, đợi sau khi hắn điểm chỉ vào giấy lấy cung, các ngươi biết phải làm gì rồi chứ!”.

Lao dịch đáp: “Đương nhiên rồi! Tiểu tử tốt số này, sao chúng ta lại không chăm sóc ngươi tử tế được!”.

Thân hình co quắp của Hàn Bách lại bị xốc dậy kéo dọc lối đi hun hút trong đại lao. Xuyên qua một hành lang có mấy tên lao dịch canh gác mới đến nơi giam giữ, gần cửa là hai dãy ngục thất với hơn mười lao phòng lố nhố phạm nhân, hẳn là những người có tội hình tương đối nhẹ.

Tử lao nằm ở tầng dưới. Qua một đoạn dài, Hàn Bách mới được khiêng vào một lối đi ngắn và hẹp, mỗi bên đều có bốn phòng giam.

Lao dịch mở cửa buồng giam cuối cùng bên trái, ném Hàn Bách vào như ném một cái bao tải.

“Phịch!”.

Hàn Bách ngã chổng cả bốn tay chân lên trời, bất tỉnh nhân sự.

oo

Cũng không biết sau bao nhiêu canh giờ, chàng mơ hồ nghe một âm thanh xuyên vào tai: “Tiểu tử! Tiểu tử! Ngươi tỉnh lại chưa?”.

Hàn Bách sợ giật nảy mình, cho là đại lao đầu lại đến tra tấn, lồm cồm bò dậy.

Quanh chàng chỉ có bốn bức tường đá với những mảnh vỡ loang lổ, cửa buồng giam vẫn đóng kín, càng không thấy bóng người nào. Góc phòng đối diện có một lỗ thông gió, nhưng nhỏ hẹp đến mức chỉ có mèo chui lọt, một ngọn đèn dầu treo leo lét trên tường khiến cho phòng giam bốc lên mùi tử khí nồng nặc.

Lẽ nào mình sắp chết nên mới sinh ra ảo giác như vậy? “Có người đến rồi!”.

Hàn Bách giật thót mình. Rõ ràng có người đang nói với chàng, nhưng tại sao xung quanh lại không hề thấy bóng người?

“Két!”.

Cửa sổ buồng giam mở ra, hai con mắt ghé vào, nhìn thấy Hàn Bách, quát: “Lùi lại sau!”.

Hàn Bách ngẩn người ra, bò lồm cồm, lùi đến tận nơi xa nhất.

Chếch dưới bên trái cửa sổ, mở ra một ô hình chữ nhật, đưa vào một mâm cơm và cả nước trà.

Tên lao dịch lẩm bẩm: “May cho ngươi đấy tiểu tử, nhưng cũng không còn được mấy bữa nữa đâu!”.

Cho đến khi tên lao dịch dời đi, Hàn Bách vẫn ngồi ngẩn ra. Vốn là người lanh lợi, chàng sao lại không hiểu ẩn ý trong lời hắn ta, lòng gào lên điên dại: “Ta sắp chết rồi! Ta sắp chết rồi!”.

Xung quanh đột nhiên không một tiếng động.

“Tiểu tử! Trước mặt có cơm canh, trà nóng, lại không mau điều trị cái bụng ngươi đi!”. Hàn Bách không còn ngần ngại nữa, nói giọng thản nhiên: “Người là ai? Người ở đâu? Người có thấy ta không?”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Tiếng nói lại vọng đến: “Ta ở ngay bên cạnh ngươi. Tuy ngươi không nhìn thấy ta nhưng ta đã sớm động đến từng chỗ trên thân thể nhà ngươi, chữa lành các vết thương cho ngươi. Bằng không bây giờ ngươi đừng hòng mở miệng ra mà nói được!”.

Hàn Bách ngẩn người, nghĩ thêm một lát mới tự lắc đầu. Lời người này nói không có lý chút nào. Giả dụ ông ta có thể chui qua tường mà chữa gì đó cho chàng thì tại sao lại cam chịu bị nhốt ở đây?

Giọng nói ấy lại vang lên: “Nếu không phải thấy ngươi là nhân tài có thể rèn luyện, ta đâu phí sức để ý!”.

Hàn Bách xúc động, quả thật lúc này chàng không còn bị đau đớn hành hạ như trước nữa, xem ra người này không nói khoác. Chàng cố căng mắt nhìn xung quanh, hỏi: “Tiền bối tại sao lại bị người ta giam ở đây?”.

Người kia giọng trầm xuống: “Xích mỗ muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ai có thể giam ta được”.

Giọng nói khẽ khàng nhưng vẫn âm vang sang sảng, mang đầy khí chất của người anh hùng.

Nỗi đồng cảm trong Hàn Bách bỗng nổi lên. Ai trong đời cũng có lúc gặp hoạn nạn.

Chàng nói giọng an ủi: “Hẳn tiền bối có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng, mới ở đây định cư?”.

Tiếng cười ha hả vang lên: “Định cư! Đúng lắm! Đúng là định cư, tâm dạ ngươi rất tốt! Lại đây, ta nhìn ngươi lần nữa xem nào!”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Hàn Bách thở dài, nếu như người đó có thể qua được tường nhà lao, chi bằng mang chàng thoát quách cái nơi đáng sợ này cho rảnh.

“Rào!”.

Hàn Bách ngạc nhiên ngẩng đầu dậy, nhìn lên phía trên cùng của bức tường giữa. Một phiến đá lớn vừa rụt vào, để lộ ra một cái lỗ người chui lọt, vách lỗ bằng phẳng như dao cắt.

Hàn Bách nhất thời dán mắt vào tường không nói được câu nào. Phiến đá ấy chí ít cũng phải đến năm mươi, sáu mươi cân, lúc chuyển động lại nhẹ như hạt đậu vậy.

Thật giống như trong một giấc mơ!

Trước mặt chàng hoa lên, một người từ trên cái lỗ đó luồn qua như một con tê tê, nhẹ nhàng xoay người, rồi tụt xuống trước mặt Hàn Bách. Người này thân hình cao lớn, nửa dưới mặt mọc đầy những râu như kim châm, ngay cả đến cặp môi cũng gần như bị che khuất sau bộ râu, mắt to sáng như chuông đồng, lấp láy đầy vẻ uy vũ.

Hàn Bách há hốc mồm, không nói được lời nào. Người đó dựa vào tường ngồi xuống, ánh mắt chớp chớp quan sát chàng, bỗng nhiên cười lên ha hả: “Coi như ngươi may mắn, đã qua được cuộc kiểm nghiệm thể chất của ta”.

Hàn Bách ngơ ngác: “Cái gì mà kiểm nghiệm thể chất?”.

Người đó nói: “Khi nãy sau khi kiểm tra cơ thể ngươi xong, ta đã truyền một cỗ chân khí vào kinh mạch ngươi, làm lành dần thương thế. Tính thời gian ngươi lành vết thương tỉnh lại là ta có thể biết thể trạng gân cốt của ngươi ở vào mức độ nào”.

Hàn Bách không dám tin, nhìn vào đối phương, rồi lại nhìn mình: “Một cỗ chân khí lại có thể trị thương cho người ta sao?”.

Người kia nói lớn: “Đây là sự kỳ diệu của chân khí. Trên thế gian cho dù có hàng nghìn vạn loại chứng bệnh, thương thế đều do kinh mạch bị tổn thương hoặc tắc nghẽn mà gây ra. Chỉ cần kinh mạch thông suốt, chân tay gãy cũng có thể lành. Ta thấy khó nhất chỉ là ở chỗ có nhãn lực phán đoán được tình trạng thương tích hay không mà thôi, những chuyện còn lại không có gì là khó”.

Hàn Bách nửa hiểu nửa không, nhưng lòng tin và khẩu khí của người ngồi trước mặt lại khiến chàng cảm thấy đối phương không hề nói bừa.

Người đó bỗng hạ thấp giọng: “Ngươi có thể tự thông kinh mạch toàn thân nhanh hơn người thường nửa tuần hương. Thể chất như vậy thật là không thể tốt hơn được nữa”. Rồi dừng lại, ngửa cổ cười lớn, vẻ đắc ý vô cùng: “Bàng Ban ơi là Bàng Ban! Cứ cho là ngươi trí cao hơn trời, cũng không ngờ rằng nhân tính không bằng thiên tính. Thứ ta tìm hơn sáu mươi năm qua không thấy, lại được đưa đến trước mặt ta lúc này”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Hàn Bách rùng mình: “Bàng Ban ư?”.

Người đó thu tiếng cười lại, nghiêm trang: “Ngươi hãy cho ta biết rõ lai lịch thân phận, tại sao lại đến đây, không được bỏ sót bất cứ một chi tiết nào”. Lời nói ngữ điệu toát ra vẻ uy nghiêm không thể phản kháng.

Được nhắc nhở, Hàn Bách mới chợt nhớ tới nỗi oan khuất của mình. Mấy ngày qua, ngậm hờn trong lòng mà không nói được cho ai, giờ có người nghe, chàng được dịp kể hết đầu đuôi, không chừa một chi tiết nhỏ.

Người mới đến lắng nghe chăm chú, không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng mới hỏi vài câu, mà những gì hỏi đến cũng đều là mắt xích quan trọng.

Hàn Bách kể xong, người đó mới lên tiếng: “Chuyện này đơn giản vô cùng, hung thủ thực sự chính là Mã Tuấn Thanh, ngươi chính là vật thí mạng cho hắn. Hắn tự cho là đồ đệ của danh môn chính phái, thủ đoạn thì nham hiểm không ai bằng, lại còn làm ra vẻ đạo mạo, luôn miệng nhân nghĩa đạo đức”.

Trong thâm tâm Hàn Bách cũng đã chắc mẩm với câu trả lời như thế, song lại không dám nghĩ tiếp, lúc này nghe người đó nói ra, không chịu được bèn hỏi: “Hắn tại sao lại muốn giết Tạ Thanh Liên?”.

Người đó cười: “Thiên hạ không có chuyện lạ gì là không có, hẳn là thanh Hậu bối đao kia có ẩn chứa bí mật trọng đại nào đó, việc gì phải phí sức suy đoán”.

Lão nhân chuyển chủ đề, hỏi về Tần Mộng Dao, nữ kiếm khách xinh đẹp đến từ Từ Hàng Tịnh Trai, hỏi từ dáng vẻ hành động, thậm chí cả từng lời nói, nụ cười của nàng. Chuyện trò một lúc lâu về Tần Mộng Dao, song Hàn Bách lại không chút cảm thấy nhàm chán. Hồi ức về mỹ nhân đó vẫn còn tươi rói, với chàng lúc này chẳng khác một thứ hưởng thụ trong cảnh lao tù. Hơn nữa, cách nói của đối phương thật thông minh phóng khoáng, đến mức Hàn Bách sẵn sàng chuyện mãi không thôi.

Lão nhân đang nghe bỗng trầm xuống như thể đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên nói nhỏ: “Có người đến, quay lưng lại!”.

Hàn Bách không biết ông ấy muốn làm gì, song cảm thấy đối phương sẽ không làm hại mình, nên quay lưng lại.

“Bộp, bộp, bộp!”.

Trong nháy mắt, lão nhân vỗ lên lưng Hàn Bách ba chưởng, mỗi lần như vậy chàng đều nhận thấy một luồng khí nóng chuyền vào người, chảy theo chiều của một kinh mạch nào đó, thật sảng khoái dễ chịu.

Lão nhân nói thầm bên tai Hàn Bách: “Lần này chúng đến năm người, hẳn là muốn đưa ngươi đi lấy cung. Nhớ kỹ, mỗi lần có người muốn đánh vào bộ phận nào trên cơ thể, hãy tập trung nghĩ tới bộ phận ấy, đảm bảo không có chuyện gì. Hãy nghĩ cách kéo dài, chết cũng không được ký vào giấy lấy cung!”.

Hàn Bách toàn thân run rẩy: “Giả dụ bọn chúng chặt một tay của tôi xuống thì phải làm sao?”.

Lão nhân cười khẽ: “Sao ta lại để cho chúng làm như vậy được!”. Cứ như ông ta mới là đại diện chân chính của quan phủ!

Phía sau có tiếng động nhỏ, Hàn Bách vừa quay người thì lão nhân đã biến mất. Ngẩng đầu lên nhìn, cái lỗ góc phòng giam đã được phiến đá chèn lại, kín mít như chưa từng có gì xảy ra.

Hàn Bách phải đập lên trán xem mình đang tỉnh hay mơ, nhưng ba luồng chân khí trong cơ thể lại là sự thực.

Tiếng kim loại va đập vào nhau, cửa lao phòng mở ra, mấy tên lao dịch hung hãn dưới sự dẫn đầu của đại lao đầu Kim Thành Khởi hằn học tiến vào.

Kim Thành Khởi giơ chân đá tung mâm cơm mà Hàn Bách chưa đụng đến tí nào, bát đĩa loảng xoảng hướng mặt của Hàn Bách bay tới.

Hàn Bách thất kinh, rồi chợt nhớ ra, định thần tập trung sự chú ý lên khuôn mặt. Nói ra cũng kỳ lạ, ba luồng chân khí trong cơ thể giống như có linh hồn, nhanh chóng từ tiểu phúc, gầm bàn chân và hậu chẩm chạy ngay tới vùng mặt của chàng.

Đám bát đĩa đập mạnh vào mặt, song Hàn Bách lại chỉ cảm thấy như bị muỗi cắn chứ không phải là cơn đau dữ dội. Bên tai chàng bỗng vang lên tiếng nói của lão nhân: “Còn không giả đau đi!”.

Hàn Bách nằm vật xuống nền kêu lên thảm thương, hai tay ôm mặt.

Kim Thành Khởi cười nham hiểm: “Rượu mời không uống, thích uống rượu phạt, lôi nó đến hình thất!”.

Hai tên lao dịch đi tới, một bên phải, một bên trái kẹp lấy Hàn Bách kéo đi.

Hàn Bách nghe nói đến hai chữ hình thất thì đã hồn siêu phách lạc, đang định kêu cứu mạng thì tiếng lão nhân lại vang lên: “Không phải sợ, hình thất ở ngay tầng dưới, ta sẽ trông chừng. Bảo đảm bọn chúng không đụng đến một sợi lông chân của ngươi!”.

Khi lão ta nói đến câu cuối thì Hàn Bách đã được lôi đến nơi sâu nhất của hành lang nhà lao, một tên lao dịch kéo tấm sắt đậy trên mặt đất ra, để lộ một bậc đá dẫn xuống tầng ngầm bên dưới. Hai tên lao dịch vừa đá vừa quăng, Hàn Bách như trái bóng lăn tròn xuống bậc đá, tiếng gông xích đập vào đá phát ra những âm thanh loảng xoảng chói tai.

Ba luồng chân khí chạy khắp cơ thể, Hàn Bách không những không đau mà trái lại còn cảm thấy dễ chịu như đang chơi đùa, nhưng lại phải làm ra vẻ ngay cả bò cũng không bò dậy được.

Kim Thành Khởi giọng trách móc: “Các ngươi không nên nặng tay như vậy, làm gãy cổ nó, các ngươi có thay nó điểm chỉ được không?”.

Một tên lao dịch nói: “Tiểu tử này cũng khỏe ra trò, lao đầu không phải lo”.

Rồi hắn nhìn xuống dưới theo bậc đá, quát: “Đứng lên, bằng không ông đá nát trứng rùa của mày bây giờ”.

Hàn Bách giật mình, thầm nghĩ không biết chân khí mà lão nhân truyền vào có thể bảo vệ được bộ phận yếu ớt ấy hay không, nên vội bò ngay dậy.

Bọn Kim Thành Khởi khi ấy mới không khỏi thật thót mình, ngạc nhiên đến đờ mắt ra, tại sao tiểu tử này lại có thể bò dậy được nhỉ?

Hàn Bách nhân lúc chưa xuống đến nơi, đảo mắt nhìn trộm xung quanh. Hóa ra chỗ chàng đang đứng là một căn phòng đá chừng bốn, năm trăm thước vuông, ngoài chiếc bàn gỗ lớn và mấy chiếc ghế ra, còn có hơn chục loại hình cụ treo rải rác khắp trên tường. Khung cảnh qủa giống như âm tào địa phủ. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Điều khiến người ta hồn siêu phách tán nhất là vách đá đối diện với bậc đá, treo hàng loạt gông cùm các loại, trên mỗi loại đều dùng sơn đỏ viết rõ tên gọi, từ trái qua phải lần lượt là “Định bách mạch”, “Xuyễn bất đắc”, “Xung địa khổng”, “Sai tức thừa”, “Tử chu thù”, “Phản thị thực”, “Chính dữ phản”, “Cầu tức tử”, “Thất hồn đản”, “Sinh tức tử”, chỉ nghe tên mà đã khiến người ta mất mật!

Hàn Bách không biết cai ngục đều là những chuyên gia về dùng hình, mà phép dùng hình ngoài việc làm đau đớn xác thịt để khuất phục đối phương, vũ khí lợi hại hơn là chiến thuật tâm lý. Cao thủ tầm Lãng Phiên Vân khi vào ngục này, thấy được sự sắp xếp ở đây, đoán biết được trình độ dùng hình của đối phương, có lẽ cũng khó mà làm ra vẻ ung dung được. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Thuật dụng hình của Kim Thành Khởi có thể nói là một trong số ít những chuyên gia của mười mấy huyện thành phụ cận, bởi thế nên Hà Kỳ Dương mới không quản ngày đêm lặn lội áp giải Hàn Bách tới đây.

Việc Hàn Bách được chiêu đãi bữa cơm thịnh soạn hoàn toàn không phải là ý tốt hậu đãi của họ Kim, mà chỉ là muốn chàng sau khi ăn no, cơ thể sẽ phải so sánh với những đau khổ của việc dùng hình ngay sau đấy, chiến thuật một mềm, một cứng này thật dễ làm cho người ta phải khuất phục.

Hàn Bách bất giác run lên cầm cập.

Một cánh tay đặt lên vai chàng, Hàn Bách sợ giật nảy cả người, quay lại thấy ngay bộ mặt đen như đồng đúc của Kim Thành Khởi đã áp sát, khuôn mặt không hợp chút nào với vẻ tươi cười của hắn: “Tiểu huynh đệ, không phải hoảng hốt. Nào ngồi xuống, chúng ta từ từ nói chuyện”.

Hàn Bách được ngọt mà thất kinh, trong lúc đang lo sợ bị ấn mạnh xuống chiếc ghế cạnh bàn. Kim Thành Khởi ngồi chỗ đối diện, chằm chằm đôi mắt soi xét chàng. Bốn tên lao dịch khác, hai đứng sau lưng họ Kim, hai tên khác kẹp lấy Hàn Bách, một tên trong số đó đạp chân lên chỗ chàng đang ngồi, mười con mắt hổ rình mò, khiến cho Hàn Bách như lịm đi trong cảm giác sợ hãi. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Kim Thành Khởi đặt một tờ giấy giống như bản khai tội lên trên bàn, đợi người chuẩn bị xong bút mực, hắn mới nhẹ nhàng: “Tiểu huynh đệ, con người ta thích nhất là những hán tử thẳng thắn, ta xem cậu cũng thuộc vào loại ấy, hy vọng là lần này cậu không để ta nhìn lầm người”.

Hàn Bách nhìn về phía hắn. Kim Thành Khởi đưa tay ghì lấy tờ cáo trạng trên bàn, nói: “Chúng ta làm một cuộc trao đổi, chỉ cần cậu ký vào bản cáo trạng này, đảm bảo cho đến trước khi xét hỏi chính thức, ta đều đối xử tử tế với cậu. Ta cũng già rồi nên con người cũng trở nên lười biếng, tâm tính cũng mềm hơn trước, không muốn lãng phí thời gian vào mấy việc dùng hình, chỉ muốn nhanh chóng trao đổi cho xong chuyện”.

Tên lao dịch bên trái vỗ mạnh vào vai Hàn Bách, cúi đầu xuống nói gằn vào tai chàng: “Kim gia rất ít khi mềm mỏng với phạm nhân như thế, ngươi là kẻ ngoại lệ của ngoại lệ rồi đấy”.

Hàn Bách nhìn bản cáo trạng, phần giữa đã bị Kim Thành Khởi dùng tay che kín, chỉ thấy phía bên phải viết “Phạm nhân Hàn Bách khai báo” và chỗ trống ra để điểm chỉ ở bên trái.

Chàng nghĩ thầm, ngươi dùng tay che mất phần giữa, nội dung không đọc cũng biết là đều không có lợi cho ta!

Tên lao dịch đứng bên phải chu đáo nhét cây bút đã chấm đầy mực vào tay chàng: “Kim gia đối với ngươi tốt như vậy, ký đi!”.

Hàn Bách run rẩy: “Tôi vẫn chưa xem qua...”.

Kim Thành Khởi cười lên ha hả, dịch tay ra, tay khác lấy cái chèn giấy bằng đồng đúc chấm lên giữa chỗ ghi lời khai và chỗ điểm chỉ ký tên, hắn dường như là con người rất thích sự cân đối, gọn gàng, cái chèn giấy để không lệch chút nào so với chữ trong bản cáo trạng.

Hàn Bách tim đập thình thịch, cúi xuống đọc chăm chú, lát sau “A!” lên một tiếng kinh ngạc rồi nhìn về phía Kim Thành Khởi. Chàng kêu lên thất thanh không phải vì tội quá nặng mà hóa ra là quá nhẹ. Từng lời từng chữ trong bản cáo trạng đều nói tốt cho chàng, rằng chàng nhỏ người sức yếu, không có khả năng giết một người võ công thâm hậu như Tạ Thanh Liên, điều nầy e rằng còn có nội tình khác.

Kim Thành Khởi giọng mềm mỏng: “Ngươi xem đấy! Chúng ta cả đời đều làm việc theo lương tâm, sao lại có thể hãm hại người tốt được”.

Hàn Bách cảm động đến mức muốn khóc lên. Tên lao dịch bên cạnh cười: “Kim gia đã quan tâm ngươi như thế, lại còn không mau ký, chúng ta còn phải đi ăn cơm nữa chứ!”.

Hàn Bách gật gật đầu, cầm bút định ký.

Đột nhiên giọng của lão nhân lại vang lên bên tai: “Ngốc tử! Đừng có ký, bản ngươi ký tên điểm chỉ là thật, bản ngươi đọc là giả”.

Hàn Bách giật mình, nhìn Kim Thành Khởi, đối phương rõ ràng không nghe thấy bất cứ âm thanh lạ nào, vẫn ngó chàng cười cười: “Không phải do dự nữa, ký đi!”.

Ánh mắt Hàn Bách nhìn chằm chằm vào cái chèn giấy hình chữ nhật đang chặn lên bản cáo trạng, giật mình hoảng hốt. Thảo nào Kim Thành Khởi dùng tay che trước, sau đó lại dùng cái chèn giấy chặn lên, hóa ra hắn muốn che đi chỗ gấp giữa hai trang giấy.

Chàng suýt sặc lên vì tức, vừa tức vừa kinh hãi.

Tiếng lão nhân lại vang lên bên tai: “Phải đòi gặp bằng được Hà Kỳ Dương”.

Hàn Bách thầm reo lên ý hay, bởi muốn Hà Kỳ Dương đến đây là chuyện mà Kim Thành Khởi có thể làm được, vừa có thể kéo dài thời gian, lại có thể được thấy mưu lược của lão nhân nọ.

Hàn Bách hít sâu một cái: “Tiểu nhân muốn gặp Hà tổng bổ đầu rồi mới ký tên điểm chỉ”.

Kim Thành Khởi không ngờ lại có bước ngoặc như vậy, sắc mặt sầm lại: “Ngươi ký rồi ta lập tức mời Hà lão tổng tới”.

Hàn Bách kiên quyết lắc đầu.

Kim Thành Khởi bực mình quát lớn: “Rượu mời đây ngươi không uống, lại muốn uống rượu phạt, người đâu, đại hình chờ lệnh!”.

Hàn Bách lập tức bị hai tên lao dịch bên cạnh xách lên như con nhái, kéo đến một giá sắt buộc căng người ra.

Đủ loại hình cụ lần lượt được bọn chúng đem ra thị uy, chẳng bao lâu trên người chàng không còn lấy một mẩu da lành lặn.

Tuy nhiên khổ nạn mà chàng phải chịu như chẳng thấm thía gì, ví như một thanh sắt nung đỏ vừa ép vào, ba luồng chân khí trong cơ thể lập tức kéo đến như viện binh, tụ thành một lớp áo bảo vệ vững chắc ở dưới da, làm cho nhiệt độc không thể thâm nhập. Vết bỏng trông khủng khiếp, chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.

Mỗi lần bị hỏi có ký không, Hàn Bách đều lắc đầu.

Một lúc sau, cả Kim Thành Khởi cũng phải há mồm trợn mắt ngạc nhiên, sao một tiểu tử trông yếu đuối thế lại có thể kiên cường đến như vậy!

Kim Thành Khởi nhịn mãi cũng thành thịnh nộ, cầm một chiếc rìu, kêu người đặt ghì một tay Hàn Bách lên một cái đe gỗ, lạnh lùng quát: “Ngươi còn dám lắc đầu nữa, ta sẽ chặt đứt tay phải của ngươi!”.

Hàn Bách sợ run lên từng hồi. Đây không phải là cái mà chân khí có thể chống lại được, nhất thời ngây người ra, mồ hôi đầm đìa.

Giọng nói quen thuộc ấy lại vẳng lên bên tai: “Ta không tin! Giả dụ người của Bất Lão Thần tiên đến kiểm tra, phát hiện ra cậu bị độc hình, cụt tay tàn phế. Chứng cứ bức cung rành rành, làm sao chúng yên được?”.

Kim Thành Khởi lại quát lên: “Ngươi còn dám nói không!”.

Hàn Bách đã tràn đầy niềm tin với lão nhân, cắn răng: “Không gặp được Hà Kỳ Dương, ta quyết không ký tên nhận tội”.

Kim Thành Khởi hét lên một tiếng điên loạn, giơ rìu chém thẳng xuống. Hàn Bách sợ quá nhắm chặt hai mắt.

“Phập!”.

Chiếc rìu chỉ xẩy có chút ít, cách đầu ngón tay chưa đầy một tấc.

Kim Thành Khởi tức tối chửi ầm lên, hắn chửi khắp mười tám đời tổ tông nhà Hàn Bách, cuối cùng cũng phải đưa ra một câu: “Giam nó lại rồi hãy tính”.

oo

Hàn Bách lại được lôi trở lại tử lao. Lão nhân lần này không lãng phí chút thời gian nào, lập tức theo lối cũ luồn qua, không hề để ý đến thiên ân vạn tạ của Hàn Bách đối với mình, mà tỉ mỉ xem ngay thương thế cho Hàn Bách, cuối cùng thốt lên hài lòng: “Được lắm! Được lắm! Ngươi lại qua được cửa thứ hai của ta, không hề đào thải chân khí mà ta truyền cho ngươi”.

Hàn Bách nghe không hiểu, liền hỏi: “Vãn bối cám ơn tiền bối còn chưa đủ, sao lại có thể đào thải chân khí mà tiền bối đã cho? Cho dù có muốn thì vãn bối cũng không biết làm thế nào”.

Lão nhân trợn trừng hai mắt: “Phế ngôn! Ngươi có bao nhiêu hiểu biết về cơ thể của ngươi? Ngươi ăn thức ăn vào bụng, nhưng có biết bụng của ngươi tiêu hóa thức ăn như thế nào không? Tim của ngươi đang đập, ngươi có hiểu sao lại không được để cho nó ngừng đập không?”.

Hàn Bách ngẩn người ra.

Lão nhân này nói cái gì cũng có lý! Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Lão nhân tiếp ngay: “May mà cơ thể ngươi tiếp nhận hoàn toàn chân khí mà ta truyền cho, bằng không trước khi dùng hình ngươi đã không bò dậy nổi rồi”.

Hàn Bách nghe được những lời ấy nhưng chàng hoàn toàn không cảm thấy lão nhân thương hại mình. Trong lòng lần đầu tiên thấy có gì đó không được thoải mái lắm, song suy cho cùng thì lão nhân cũng đã giúp mình, có gì mà phải tính toán chứ!

Bỗng nhiên lão nhân giật mình, nói khẽ: “Nằm xuống giả chết!”. Rồi cũng không thấy lão dùng lực, cả người giống như một con chim bay lên góc tường, bám chặt ở đó như một con thạch sùng. Trừ phi có người vào hẳn bên trong ngẩng đầu nhìn lên, bằng không không thể nào phát hiện có sự hiện diện của người thứ hai trong phòng.

Cánh cửa sổ sắt được mở ra, một tên lao dịch nhìn vào một hồi rồi đóng cửa lại bỏ đi. Lão nhân nhảy xuống, tuy thân hình cao lớn như thiết tháp, cú nhảy lại nhẹ như lông vũ vậy.

Hàn Bách không khỏi thốt lên câu hỏi: “Thân thủ của tiền bối như vậy, nơi này sao có thể giam được ông?”. Ngừng một hồi rồi lại tiếp: “Lúc tiền bối đi, có thể đưa vãn bối đi cùng được không?”.

Lão nhân nhìn Hàn Bách một cách suy xét, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Ngươi thực sự muốn đi?”.

Hàn Bách cười khổ: “Đương nhiên rồi!”.

Ông già vẫn nhìn chàng: “Vậy ngươi có muốn báo thù không?”.

Hàn Bách cười đau khổ: “Có thể sống mà thoát khỏi đây vãn bối đã mãn nguyện lắm rồi, huống hồ với bản lĩnh của vãn bối sao có thể phục thù Mã Tuấn Thanh được!”.

Lão nhân đưa tay chụp lấy vai Hàn Bách: “Chỉ cần ngươi bằng lòng giúp ta hoàn thành chí nguyện, ta không những có thể giúp ngươi thoát khỏi nơi này, mà còn có thể giúp ngươi có đủ khả năng báo thù rửa hận nữa”.

Hàn Bách ngơ ngác: “Việc mà ngay đến tiền bối còn làm không được, vãn bối sao có thể hoàn thành?”

Đó là những lời tự đáy lòng của chàng. Lão nhân này, luận về mưu trí hay võ công đều thuộc hàng cao thủ tuyệt đỉnh. Trong mắt Hàn Bách, lão thậm chí chỉ kém có Lãng Phiên Vân mà thôi. Nếu là việc mà lão làm cũng không xong, bảo chàng phải làm thế nào đây?

Lão nhân cười lên ha hả: “Những lời này cho thấy ngươi không phải là người không có lòng tin nên mới đắn đo khả năng của mình, dẹp chuyện chạy thoát thân sang một bên như vậy”. Trầm ngâm một lúc ông già lại tiếp: “Ngươi biết ta là ai không?”.

Hàn Bách lắc đầu.

Ông già chậm dãi: “Ta chính là Đạo Bá Xích Tôn Tín”.

Hàn Bách choáng váng đầu óc, mồm miệng há hốc cả ra.

Đạo Bá Xích Tôn Tín là người sáng lập của đệ nhất bang hội Tôn Tín Môn, hùng cứ cả một dải biên thùy phía tây. Tôn Tín Môn vùng Tây Cương, Nộ Giao Bang ở Trung Nguyên, Càn La Sơn Thành ở phương bắc được gọi là Hắc đạo Tam Đại Bang. Xích Tôn Tín chỉ đứng sau Lãng Phiên Vân trong thập đại cao thủ của Hắc Bảng, tiếng tăm tột cùng hiển hách, sao lại bị giam trong một tử lao như thế này? Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Hàn Bách thở dài một tiếng: “Sao tiền bối lại ở đây?”.

Tôn Tín cười: “Câu hỏi của ngươi chính là câu trả lời, chính bởi vì không ai ngờ được rằng ta lại ở đây, vì thế ta mới đến đây!”.

Hàn Bách nhanh nhẩu: “Liệu có phải vì Ma Sư Bàng Ban?”.

Xích Tôn Tín lộ vẻ tán thưởng: “Ngoài người này ra, ai có thể khiến ta tìm đến lẩn trốn ở nơi này?”.

Hàn Bách ngạc nhiên: “Người tiền bối cần đối phó là ông ta, thì vãn bối có thể giúp gì được đây?”.

Xích Tôn Tín cười ha hả: “Xích mỗ này tự có diệu pháp của mình. Bàng Ban tuy tự phụ là bất thế chi tài, nhưng suy cho cùng vẫn là người chứ không phải thần thánh, mà đã là người thì tất có yếu điểm của người. Ví như việc lão ta không hề xem trọng chúng nhân trong thiên hạ là một trong số đó, cho thấy ta vẫn còn thứ binh khí cuối cùng”.

Điều Hàn Bách quan tâm là một vấn đề khác, nhân dịp hỏi luôn: “Bàng Ban thực ra có phải là vô địch thiên hạ không?”.

Xích Tôn Tín trầm ngâm: “Liệu Bàng Ban có phải là thiên hạ vô địch thực sự không, không ai có thể đưa ra câu trả lời chính xác, song trong những người mà ta biết thì may ra chỉ có Phúc Vũ Kiếm Lãng Phiên Vân mới có thể đương đầu...”. Nói đến đây cặp lông mày đen rậm của lão chau khít lại, vẻ suy nghĩ rất đăm chiêu.

Hàn Bách định nói cho lão biết chính mình đã gặp Lãng Phiên Vân, nhưng Xích Tôn Tín đã lên tiếng: “Ta đã từng giao đấu với lão ta...”, rồi đột nhiên dừng lại, ánh mắt lộ vẻ rối bời kỳ lạ, như thể tiếc nuối, lại giống như có gì đó giày vò, thậm chí có phần hoảng hốt.

Hàn Bách muốn nói, nhưng Xích Tôn Tín ngăn lại, vỗ đánh đốp vào đùi, reo lên mừng rỡ: “Phải rồi! Đại pháp Đạo Tâm Chủng Ma của lão ta không phải là không có nhược điểm, nếu không ta đã không thể nhân lúc lão đang toàn lực thi triển Ma công mà đào thoát, hây!”.

Hàn Bách tỏ ra ngơ ngác trước những biểu hiện lúc vui lúc buồn của Xích Tôn Tín, nhìn theo lão ta, một bá vương của hắc đạo đã từng hô phong hoán vũ, uy chấn một phương, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Xích Tôn Tín cười gượng, lắc đầu: “Nhưng nếu như thế, lão ta lại có thể từ yếu điểm ấy mà suy đoán ra Ma công vẫn còn chỗ có thể phá. Với trí tuệ tuyệt đỉnh của lão, đương nhiên có thể tìm ra cách bù đắp khuyết điểm, khi ấy việc khống chế lão đã khó lại càng thêm khó rồi, thật là lạ, thật là lạ!”.

Hàn Bách lại một phen há mồm không hiểu, không biết kỳ lạ là ở chỗ nào.

Xích Tôn Tín thấy bộ dạng của Hàn Bách, mỉm cười: “Ta thấy lạ là ở chỗ đại pháp Đạo Tâm Chủng Ma của lão ấy tuy đã luyện thành, tại sao lại vẫn có chỗ hở?”.

Cuối cùng thì Hàn Bách cũng tìm được câu để hỏi: “Cái gì gọi là Đạo Tâm Chủng Ma?”. Xích Tôn Tín trừng hai mắt, nói: “Việc này nếu ngươi hỏi bất cứ ai khác, đảm bảo sẽ không có câu trả lời. Trong thiên hạ có lẽ chỉ mình ta là biết về nó”.

Hàn Bách cảm thấy vô cùng hứng thú, dỏng tai lên chờ đợi, nhất thời quên hết mọi thê thảm khổ đau trên cơ thể.

Xích Tôn Tín tiếp tục: “Thường thì trong giao đấu võ công, kẻ hạ đồ thì ra sức dùng lực, kẻ trung đồ thì dùng tốc độ chiến lược, kẻ cao đồ thì dùng khí thế của tinh thần trí tuệ. Đại pháp Đạo Tâm Chủng Ma thuộc hàng thượng phẩm bậc nhất của kẻ thượng đồ, chuyên về sức mạnh tinh thần, làm cho tinh thần biến thành thực chất, len lỏi vào mọi ngóc ngách, có thể không chiến mà khuất phục được đối thủ. Nhớ lại trận quyết chiến giữa ta và Bàng Ban lúc đó, ta đã có quá nhiều nhận định sai lầm, nếu như ta không chạy thoát được trước khi Ma công thi triển thì hậu quả thật khó lường”.

Hàn Bách nghĩ thầm, trận chiến năm đó nhất định là phải kinh thiên động địa, chỉ không biết Binh khí đại sư Xích Tôn Tín đã phải dùng đến bao nhiêu thứ để đối phó với Ma Sư Bàng Ban?

Xích Tôn Tín tiếp: “Ngày trước đệ nhất cao thủ Mông Cổ khi ấy là Ma Tôn Mông Xích Hành cũng tinh thông đại pháp này, nhưng e là chưa đạt đến cảnh giới của Bàng Ban. Để đối phó với Bàng Ban, trừ phi Vô Thượng Tông Sư Lệnh Đông Lai đời trước hoặc giả Truyền Ưng Đại hiệp trở lại nhân thế, bằng không hiện nay chưa có ai xứng là địch thủ của lão ta”.

Hàn Bách thầm tặc lưỡi, khi Xích Tôn Tín nhắc đến Lệnh Đông Lai và Truyền Ưng không hề nói “phục sinh” mà nói “trở lại nhân thế”, khi nhắc tới Bàng Ban, không nói “không có người xứng là địch thủ”, mà nói “hiện nay chưa có ai xứng là địch thủ”, trong đó ắt có ẩn ý. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Hai người trầm ngâm, suy nghĩ, khung cảnh trong buồng giam yên tĩnh lạ thường. Xích Tôn Tín lại thở dài một tiếng.

Hàn Bách thật thà, đến bên cạnh an ủi: “Việc gì tiền bối phải thở vắn than dài, chỉ cần tiền bối còn sống, thì tất sẽ có ngày quyển sĩ trùng lai!”.

Xích Tôn Tín lắc đầu: “Xích Tôn Tín ta tung hoành thiên hạ, hiển hách một thời, sớm đã không luyến tiếc kiếp này rồi, hà tất phải cầu mong quyển sĩ trùng lai! Đời người chẳng qua là một giấc mộng dài, gây dựng oanh liệt một thời là đủ, đến lúc ấy ai chẳng tay không mà đi!”.

Hàn Bách ngạc nhiên, không ngờ Xích Tôn Tín lại nhiều tâm sự như thế. Chàng lờ mờ nhận ra, có lẽ có được tầm suy nghĩ như vậy mới khiến Bá vương Hắc đạo trở thành một trong số ít đại cao thủ trong thiên hạ.

Đột nhiên sắc mặt Xích Tôn Tín trầm lại: “Bây giờ Kim Thành Khởi tất phải sai người đi tìm Hà Kỳ Dương, một khi hắn đến ngươi sẽ không thể kéo dài thời gian được nữa, ngươi phải cẩn thận nghe lời ta nói”.

Hàn Bách: “Chi bằng tiền bối đưa vãn bối rời khỏi chỗ này, chẳng phải là giải quyết được vấn đề sao?”.

Xích Tôn Tín: “Như vậy thì sẽ bại lộ hành tung của ta!” Trầm ngâm một lát rồi lại thở dài: “Ta vốn định bắt ngươi phải thề độc rồi mới nói cho ngươi kế hoạch của ta, nhưng lại nghĩ tạo hóa trêu ngươi, thiên tính vạn toán cũng không qua xếp đặt của Trời!”.

Nói rồi ngẩng mặt nhìn lên nóc nhà, ánh mắt lúc sáng lúc mờ, buồn vui ưu tư lẫn lộn. Hàn Bách biết lão có lời quan trọng muốn nói, nên yên lặng chờ đợi.

Xích Tôn Tín nhìn Hàn Bách, vẻ ngắm nghía nói: “Tiểu huynh đệ! Ngươi có biết sự khác biệt giữa Ma và Đạo không?”.

Hàn Bách há hốc mồm, vừa định nói lại tự ghìm lại. Chàng lớn lên trong Bạch đạo thế gia, suốt ngày thấy huynhmuội họ Hàn luôn mồm hai chữ Ma, Đạo; nghe thì có vẻ rạch ròi dễ phân biệt. Thế nhưng bây giờ bảo chàng nói ra thế nào là Ma, thế nào là Đạo thì chàng lại cảm thấy hình như mình chưa từng suy nghĩ thực sự về vấn đề tưởng như nông cạn dễ hiểu này.

Xích Tôn Tín mỉm cười: “Ngươi không biết cũng khó trách, người trong thiên hạ có thể hiểu được chân lý này không phải là nhiều”.

Hàn Bách ngờ nghệch gật gật đầu.

Xích Tôn Tín giảng giải: “Trời đất sinh vạn vật, từ một thành hai, tuy trải qua thiên biến vạn hóa, song cuối cùng vẫn trở về là một, mà sức người không thể can thiệp được. Cái gọi là một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật, nhất sinh nhị giả, chính tà cũng là nó, ma đạo cũng là nó. Con người tuy không thể thay đổi quá trình từ không sang có, từ có sang không, nhưng lại có thể nắm bắt được khoảng cách hữu vô ấy, vượt qua hữu vô; mà cho dù là ma hay là đạo thì mục đích vẫn là vượt qua hữu vô, chính phản, sinh tử. Nói Ma hay Đạo, chẳng qua là phương thức thực hiện không giống nhau mà thôi!”.

Hàn Bách chau mày, nửa hiểu nửa không.

Cần biết rằng con người trên thế giới này, mục tiêu nhân sinh không nằm ngoài hai ba bữa cơm ấm no, lấy vợ sinh con; những kẻ có dã tâm thì mộng phú quý giàu sang, hay trị thế an bang, lập nên công danh hiển hách. Đó đã là đích đến cuối cùng của nhân sinh rồi.

Thế nhưng Xích Tôn Tín rõ ràng là muốn tiến hơn thế. Con người này đã đặt mục tiêu ở cõi thâm sâu mà trong càn khôn vũ trụ này chưa có ai dám nghĩ tới. Những người vắn trí hay còn non nớt như Hàn Bách, trong thời gian ít ỏi làm sao có thể tận tường? Nếu đối tượng của những lời lẽ này là Ma Sư Bàng Ban, Lãng Phiên Vân hoặc cao nhân thiền đạo thì tất sẽ đập bàn khen tuyệt, và có sự đồng cảm lớn lao.

Xích Tôn Tín kiên nhẫn giải thích: “Con người sau khi sinh ra, cơ thể đã không phải là của mình nữa, cứ thế lăn lộn theo cái vòng thế gian muôn thuở, làm ăn buôn bán cho đến chết mới thôi”. Tiếp đó lại cười nhạt: “Những nhà nho nghèo kia suốt ngày vùi đầu vào cái gọi là Tiên thánh chi ngôn, rồi thì Trung quân ái quốc, Trung dung chi đạo gì đó chỉ là một lũ vô tri không dám đối mặt với hiện thực”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Hàn Bách biện hộ thầm trong lòng: “Điều con người biết được là có hạn, suốt ngày đi tìm hiểu vấn đề ở ngoài sinh tử, thì sao có thể sống một cuộc sống bình thường được?”. Thế nhưng chàng lại không hề nghĩ rằng Xích Tôn Tín là một con người bất thường.

Xích Tôn Tín tiếp tục: “Nhập đạo hay nhập ma, mục đích cuối cùng vẫn là siêu thoát sinh tử, trở về với một. Chẳng qua con đường lựa chọn lại đối lập nhau, cũng như một con đường dài, đường thì có hai đầu, một đầu sinh một đầu tử. Nếu như muốn thoát khỏi con đường dài này, một là đi về hướng sinh, một là đi về hướng tử. Con đường mà người nhập đạo lựa chọn là sinh, vì thế ra sức phản bổn hoàn nguyên, luyện hư hợp đạo, từ ngày sau trở lại ngày trước để kết lại tiên thai, phản lão hoàn đồng, trở về trạng thái trước khi được sinh ra, đó gọi là Đạo”. Truyện Phúc Vũ Phiên Vân - Huỳnh Dị

Những lời này đối với Hàn Bách đúng là nghe rồi mà như chưa nghe, nghe chốc lát mà đầu cũng như thể to ra vài phần.

Xích Tôn Tín lần này không hề giải thích cụ thể hơn, nói: “Có sinh tất có tử, có chính tất có phản, giả dụ sinh là chính, tử là phản, còn nếu tử là chính thì sinh sẽ là phản. Người tu đạo luôn chú ý đến tích đức hành thiện, có công với sinh; người tu ma lại muốn tàn hại chúng sinh, có công với tử, đạo lý chỉ là một”.

Hàn Bách cảm thấy không chút hứng thú, nói: “Giả dụ tu ma cũng là chân lý, thì làm gì có chuyện thiện ác để mà nói nữa?”.

Xích Tôn Tín cười ha hả: “Cái gọi là tích đức hành thiện, hay tàn hại chúng sinh đều là hành vi của những kẻ hạ đẳng, người theo Đạo hay người theo Ma khi đạt đến một giai đoạn nào đó đều phải siêu thoát thiện ác, hiểu rõ thật giả chính tà chỉ là ảo giác giữa sinh và tử. Đạo lý này đến một ngày ngươi sẽ hiểu được, bây giờ không phải phí sức đi tìm hiểu đâu!”.

Hàn Bách muốn nói, nhưng lại không tìm được từ phù hợp. Xích Tôn Tín từng câu từng chữ biến hóa linh hoạt, trí tuệ siêu phàm, chàng sao có thể lạm bình?

Xích Tôn Tín tiếp: “Ma môn chuyên bàn về tử địa. Phải biết rằng sinh nở là quá trình phức tạp lâu dài, nam nữ giao hợp, mười tháng thành thai, mười tháng ấy không thể bỏ qua tháng nào. Ma môn thì lại nóng vội điên cuồng, tốc thành tốc phát, dễ có tử vong, vì thế luyện công thường theo những phương pháp tà ma quái dị, độc địa vô cùng, ở vào vùng tử địa mà hậu sinh. Đại pháp Đạo Tâm Chủng Ma của Bàng Ban chính là muốn tìm một lư hương, ẩn nấp vào đó rồi bước vào trạng thái chết giả. Một khi gieo được Ma chủng, từ chết giả trở thành chết thật, đại pháp thành công”.

Hàn Bách ngạc nhiên: “Nếu như chết thật thì còn gọi gì là thành công nữa?”.

Xích Tôn Tín cười: “Chết là chết thật, nhưng chết thật là lư hương, Ma chủng sẽ được sinh ra khi lư hương chết đi. Khuyết điểm ở Ma công của Bàng Ban rất có thể là vấn đề không ngờ tới trên lư hương, bằng không lão ta sẽ trở thành Ma Tôn độc nhất vô nhị từ trước đến nay ở Ma Môn, khi ấy mức độ lợi hại thật sẽ không biết đến mức nào”.

Con người này quả là tài trí cao siêu, suy đoán ra vấn đề mà Bàng Ban gặp phải như thể là mắt trông thấy thật vậy.

Hàn Bách không nhịn được vội hỏi: “Sao tiền bối lại biết về Ma công của Bàng Ban tường tận đến như vậy?”.

Xích Tôn Tín hạ giọng: “Việc này thiên hạ không ai biết cả, bởi lẽ quan hệ giữa ta và Bàng Ban rất không tầm thường. Hắn cùng mạch với đệ nhất cao thủ Mông Cổ hàng trăm năm trước là Ma Tôn Mông Xích Hành, còn Xích mỗ thì lại thuộc huyết thống của đệ nhất cao thủ Huyết Thủ Lợi Công của Ma giáo Trung Nguyên khi ấy. Tuy cùng thuộc Ma Môn song sự tranh giành của hai phái lại tiếp diễn không ngừng. Vì thế khi Ma công của Bàng Ban mới thành công bước đầu, người đầu tiên tìm đến lại chính là Xích mỗ. Con người Bàng Ban lai lịch thần bí, rất có khả năng là huyết thống Mông Cổ, lần này xuất hiện gây mưa gây gió có lẽ chính là để báo thù ân oán do Minh Thất đã lật đổ Mông triều”.

Hàn Bách lại đơ người ra, không ngờ sự tình trong đó lại phức tạp đến như vậy.

Xích Tôn Tín: “Bây giờ là đầu giờ Dần, không quá một canh giờ nữa Kim Thành Khởi sẽ lại sai người đem ngươi vào hình thất. Nếu bọn chúng đã vời được Hà Kỳ Dương đến, thì không thể có kế gì trì hoãn được nữa”.

Hàn Bách: “Sao tiền bối lại biết bọn chúng sẽ đến lôi vãn bối đi trong vòng một canh giờ nữa?”.

Xích Tôn Tín: “Đây chỉ là mẹo nhỏ của hình gia. Đối với người thường mà nói, giờ Dần là lúc ngủ ngon nhất, nhưng ý chí lại mềm yếu nhất, nếu nắm được thời gian cộng với tra khảo, thì sẽ thu được kết quả kỳ diệu”.

Hàn Bách lật bật: “Vậy vãn bối phải làm thế nào?”. Xích Tôn Tín mỉm cười, rồi dặn dò Hàn Bách một hồi.

Hàn Bách ngớ người ra hỏi: “Việc này liệu có ổn không?”.

Xích Tôn Tín vẫn muốn nói, thần sắc chợt động: “Bọn chúng đến rồi!”.

Cũng không thấy lão có động tác gì, thân hình đã vút lên nóc phòng, dịch hòn đá ra, chui tọt sang phòng bên cạnh, rồi lại đậy hòn đá lại nhanh như chớp.

Một lát sau, cửa lao phòng mở ra, Hàn Bách lại bị lôi đến hình thất.

Hà Kỳ Dương và Kim Thành Khởi đã ngồi sẵn ở đó. Hàn Bách bị đẩy đến ngồi ở chiếc ghế lần trước, giấy lấy cung bày trên bàn, bút và mực đều đầy đủ cả.

Hà Kỳ Dương cười cười: “Tiểu huynh đệ! Thật không ngờ ngươi lại là một tên cứng đầu đến thế, Hà mỗ này vô cùng khâm phục, bây giờ Hà mỗ đã đến đây, ngươi sẽ có báo đáp gì hả?”. Hắn dùng toàn giọng giang hồ để nói với Hàn Bách, rõ ràng là tiên lễ hậu binh.

Hàn Bách theo lời căn dặn của Xích Tôn Tín, thở dài một tiếng, mới nói: “Tiểu nhân tuy bất tri, nhưng không phải hạng ngu xuẩn, giờ được thấy Hà lão tổng đến, sao lại không nể mặt. Lão tổng bảo tôi ký cái gì, tôi sẽ ký cái đó”.

Bọn Hà Kỳ Dương hết sức kinh ngạc, không ngờ tên tiểu tử nhỏ tuổi này lại lão luyện đến thế.

Hàn Bách: “Tiểu nhân không người thân thích, sống chết không vướng mắc gì, chỉ có điều trước khi chết có một yêu cầu, rất mong Hà lão tổng ân chuẩn”.

Một đời Hà Kỳ Dương vô vàn kinh nghiệm nhưng lại chưa gặp kẻ nào coi thường sống chết như vậy. Chuyện này nếu xảy ra đối với một lão nhân đã nếm đủ mùi nhân tình thế thái thì không có gì lạ, đằng này với tuổi của Hàn Bách rõ ràng còn đang tràn đầy nhiệt luyến nhân gian, lại có thể bất cần như thế, có thể nói là chưa từng thấy bao giờ.

Hà Kỳ Dương nghe xong, mắt thấy sắp thành công đến nơi, trong lòng vẫn có chút không thoải mái, trầm giọng: “Nói đi! Chỉ cần Hà mỗ này có thể làm được, nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành”.

Những lời này lại hoàn toàn không phải là huyễn hoặc. Hà Kỳ Dương cũng như Kim Thành Khởi đều không thù oán gì với Hàn Bách, có hại chết chàng cũng không thể không nhớ đến câu nhân quả tuần hoàn. Chỉ cần không phải là lấy đầu trên cổ xuống đưa cho Hàn Bách thì chúng đều có thể làm, hầu mong oan hồn chàng không theo về quấy nhiễu.

Hàn Bách nói: “Tiểu nhân chỉ mong muốn trước khi chết, có thể được ăn no một bữa, ngủ đã một giấc, sau khi chết được toàn thây, chỉ có vậy thôi”.

Hà Kỳ Dương thở phào: “Tiểu huynh đệ yên tâm, Hà mỗ này bảo đảm cậu sẽ được toại nguyện!”.

Hàn Bách không nói thêm câu nào, cầm bút ký điểm chỉ trên tờ khai.

Chàng lại được mang về buồng giam, không lâu sau thức ăn ngon được đưa đến. Hàn Bách theo lời Xích Tôn Tín, ăn một bữa thỏa thích. Vừa đặt bát đũa, Xích Tôn Tín đã như con lươn trườn xuống.

Xích Tôn Tín lộ ra vẻ chăm chú chưa từng có từ trước đến nay: “Quả nhiên ta không tính sai, bọn chúng không hề hạ độc trong cơm canh, điều này không hẳn là tâm địa chúng tốt, chẳng qua là sợ sau này bị Trường Bạch Phái điều tra ra”.

Hàn Bách giọng run run: “Vậy bọn chúng sẽ dùng cách gì để giết vãn bối?”.

Xích Tôn Tín nhìn ngọn đèn dầu ở cuối phòng giam, nói: “Mấy gian ngục thất này, đều là ngục tối không có đèn, duy chỉ có gian này là có, tất ở đó có cái gì đó khác lạ”.

Hàn Bách: “Lẽ nào bọn chúng lại cho độc vào dầu đèn?”.

Xích Tôn Tín lắc đầu: “Nếu là hạ độc, đâu có thể qua được mắt của phái Trường Bạch, ngọn đèn dầu này chỉ là công cụ chỉ thị. Khi nó tắt, cũng là lúc mệnh ngươi chấm dứt”.

Hàn Bách hoàn toàn không hiểu gì cả.

Xích Tôn Tín giải thích: “Bọn chúng chỉ cần bịt kín những lỗ thông gió ở ngục thất này, rồi dùng vải bông nhét vào các khe cửa, không phải tốn sức thổi lửa cũng sẽ làm ngươi ngạt thở mà chết, xong việc lại không sợ bị người ta phát hiện ra ngươi bị hại chết, ngươi nói xem cách này có hay không?”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Hàn Bách run lên từng chập: “Vậy chúng ta phải làm sao?”.

Xích Tôn Tín cười ha hả: “Chúng ta sẽ tương kế tựu kế. Ngươi hãy nghe cẩn thận đây, lát nữa ta sẽ thi triển một Đại pháp Ma môn mà cổ kim chưa có ai dám thử, cách này vừa đúng trái ngược với Chủng Ma Đại Pháp của Ma Sư Bàng Ban. Lão ta là từ Ma nhập Đạo, hy sinh lư hương, nhưng cách của chúng ta lại là từ Đạo nhập Ma, bỏ đi chính mình để thành lư hương”.

Hàn Bách lại há hốc mồm: “Tiền bối, bỏ đi chính mình thì sẽ có hậu quả như thế nào?”. Xích Tôn Tín trả lời tỉnh bơ: “Đương nhiên là chết sạch sành sanh rồi còn gì”.

Hàn Bách kinh ngạc: “Vậy sao có thể thành công được?”.

Xích Tôn Tín lại thở dài một tiếng: “Nếu vẫn còn có cách khác, lẽ nào ta lại muốn chết? Sở dĩ cách này chưa hề có ai dám thử, là bởi chưa ai chịu hy sinh lớn đến như vậy. Hơn nữa lư hương khó kiếm, ta cũng đã cùng đường, thấy ngươi là nhân tài hiếm có, nên mới liều thử, còn hơn là phải chờ chết. Nếu còn thế này thế nọ thì ta thà để mặc cho ngươi chết ngạt!”.

Hàn Bách im bặt. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "

Xích Tôn Tín thản nhiên: “Ta sẽ lấy Đại pháp Dịch Thần Chuyển Hồn, đưa tinh khí thần truyền qua cho ngươi, làm ngươi lâm vào trạng thái chết giả. Về phần sau này có hiện tượng gì, hoặc giả là ngươi trở thành cao thủ có thể đối đầu với Bàng Ban thì ta cũng chưa biết. Hãy để tâm nghe đây!”.

Hàn Bách còn định nói, nhưng Xích Tôn Tín giọng như ru ngủ đã vẳng lên bên tai, chỉ cho chàng phải đi vào trạng thái của pháp thuật như thế nào.

“Uỳnh!”.

Xích Tôn Tín một chưởng giáng xuống đỉnh đầu của Hàn Bách. Lập tức Hàn Bách đi vào trạng thái hôn mê, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, trước mắt hư hư ảo ảo, xương cốt toàn thân gần như muốn nổ tung, mồ hôi đầm đìa.

“Uỳnh!”.

Lại một tiếng động lớn nữa, Hàn Bách bắt đầu hôn mê hoàn toàn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio