Hàn Bách ly khai Tả gia lão hạng. Hắn theo hướng dẫn của Mị Nương, nương tựa bóng đêm hướng phía đông thành lao đi.
Chợt nhớ là không thể để người của Lam Ngọc thấy mặt thật, liền tiện tay lấy ra tấm mặt nạ tinh xảo của Tiết Minh Ngọc đeo lên, lập tức biến thành tên hái hoa đạo tặc nổi tiếng thiên hạ. Nhưng sợ vẫn chưa đủ triệt để thay đổi, hắn dứt khoát vứt bỏ ngoại bào, rồi mới tiếp tục hướng chỗ Mị Nương chạy tới.
Càng đi càng thấy thần tình sảng khoái. Nghĩ tới lại có thể gặp Mị Nương, nói không chừng có thể thuận tiện bắn một tên trúng ba chim, ngay cả hai cái bướm xinh đẹp cũng cùng nhau rung động, hắn tâm tình càng là khó giải thích hưng phấn.
Sau chừng một chén trà nóng gặp mái vượt mái, đụng tường vượt tường, đỉnh mái ngói thật lớn của Huyền Mẫu Miếu đã thấy xuất hiện tại khoảng nửa dặm phía trước.
Theo lời Mị Nương thì khi tới Huyền Mẫu Miếu, chạy tới ngã rẽ thứ ba phía bắc sẽ gặp Hương cư của Hương Túy cư.
Đúng lúc này, trong lòng hắn nổi lên cảm giác bị người theo dõi.
Hàn Bách đảo mắt nhìn quanh, yên lặng, không chút động tĩnh. Tưởng rằng do mình đa nghi mà lòng sinh hồi hộp, hắn liền nhảy xuống, tạt ngang vào một lối nhỏ, đem tốc độ tăng lên đến cực hạn, quẹo trái tạt phải, chạy được hơn một dặm, mới quay trở lại, nhảy lên một chỗ đỉnh mái.
Hắn càng hoảng sợ nghi hoặc, cảm giác bị người theo dõi chỉ có tăng không giảm.
Thế nhưng hắn lại không phát hiện được vị trí ẩn núp của địch nhân.
Hàn Bách mồ hôi lạnh đầy mình, rõ ràng có địch nhân đang truy tung hắn. Thế nhưng là đôi chân được Phạm lão tặc chỉ bảo này lại không thể vứt bỏ địch nhân. Vậy chẳng phải là khinh côn của kẻ theo dõi hơn xa chính mình.
Ai lợi hại như thế? Không phải là Lý Xích Mi đi? Nếu vậy thì không xong rồi.
"Phanh!"
Tại phía sau một luồng sáng đỏ vụt nay lên trời, bùng nổ ra một chùm pháo hoa đỏ tươi. Trong trời đêm đen kịt, đặc biệt chói mắt.
Trong lúc Hàn Bách ngây người ngẩn ngơ thì, một đóa pháo lửa tín hiệu lục sắc khác lại từ bầu trời phía bên phải bùng nổ.
Hàn Bách cảm thấy rất không ổn. Lẽ nào hai cái hỏa tiễn tín hiệu này đúng là vì mình mà phát ra?
Nghĩ tới đây, da đầu tê dại, bây giờ có thể nói hắn có cừu gia khắp nơi. Lam Ngọc, Phương Dạ Vũ, Hồ Duy Dung cùng hận không thể đưa hắn đến chỗ chết. Nếu để cao thủ của đối phương đuổi theo, vậy thì nguy hiểm vô cùng. Trong phút chốc, hắn đem ma công phát huy tới tận cùng, vượt mái băng tường, theo hướng ngược lại thục mạng tháo chạy.
Cuồng chạy ra hơn ba dặm, mới rẽ ngoặt mà quay lại, tiếp tục hướng Huyền Mẫu Miếu chạy đi.
Lúc này cảm giác bị người theo dõi mới biến mất.
Hàn Bách thở dài một hơi, thầm tự tán dương mình một lát, rồi nhảy lên sống ngói, lướt không mà đi. Sau khi vượt qua tường cao ngoài Huyền Mẫu miếu, hắn hướng mái ngói rộng lớn như một đại quảng trường nằm nghiêng của Huyền Mẫu Miếu lao tới.
Vừa đặt chân lên mép ngoài mái ngói chợt nghe tiếng phật hiệu từ nóc mái cao cao phía trên truyền xuống. Tiếng người tụng: "Phật nói pháp là để độ tâm, nếu không có tâm thì sao phải dùng pháp?" ()
Hàn Bách lập tức hồn phi phách tán.
Vừa rồi cảm giác có người rình ở bên cạnh còn có thể cho là lòng nghi ngờ sinh ám quỷ. Bây giờ rõ ràng có người ngăn ở phía trước, hắn lại một chút cảm giác "Phía trước có người" cũng không có. Vậy thật là dọa người rồi. Là cao nhân phương nào, lại có thể "Giấu diếm được" ma chủng của hắn cơ chứ?
Hắn đứng vững trên sống ngói, trong lòng đoán già đoán non nhìn lên phía trên. Hắn trông thấy một bóng người cao lớn đứng thẳng nổi lên trên trời sao phía sau. Từ bóng người có một cổ phiêu dật nói không nên lời.
Hàn Bách vận công tụ tại hai mắt. Mặc dù nhìn thấy đầu trọc cùng tăng y của đối phương, nhưng là diện mạo của đối phương lại ẩn ở trong bóng tối, không có cách nào khác thấy được rõ ràng.
Trên bầu trời phía sau lại bùng nổ ra một đóa pháo hoa.
Hàn Bách âm thầm kêu khổ. Đối phương mặc dù cách hắn hơn mười trượng, nhưng khí thế mơ hồ bao trùm toàn thân hắn. Hắn muốn quay đầu bỏ đi cũng không được rồi. Nếu như hắn trốn đi, đối phương theo khí cơ dẫn dắt, nhất định có thể phát sau mà tới trước, đem chính mình chặn ngay tại chỗ.
Ý nghĩ này nghe như không hề có đạo lý, nhưng Hàn Bách lại rõ ràng cảm nhận được mình không có lầm, nhất định sẽ xảy như thế.
Nếu không phải đối phương là hòa thượng, hắn thậm chí sẽ suy đoán người chặn đường là Bàng Ban, Lý Xích Mi. Bằng không vì sao lại lợi hại như thế?
Trong đám cừu gia của mình tựa hồ cũng không có loại người như vậy.
Tiếng thì thầm êm tai, dễ nghe của người nọ lại vang lên: "Thể là pháp thân, tướng là bát nhã, Dụng là giải thoát, nếu chỉ nhìn rồi làm theo mà thành định tuệ, định tuệ mà sáng lòng, vậy đức tướng đã thành rồi đó." ()
Hàn Bách kêu lên thảm thiết: "Vô Tưởng tăng!"
Không phải hắn nhận biết đối phương, mà là nhận ra đối phương đang niệm chính là mấy câu giải nghĩa trong phần mở đầu của Vô tưởng thập thức.
Hắn tự nhiên mà sờ lên khuôn mặt đang đeo mặt nạ Tiết Minh Ngọc, trong lòng kêu khổ. Lẽ nào đối phương cho rằng mình chính là Tiết Minh Ngọc. Vậy thì khổ nói không nổi rồi.
Ở phương xa truyền đến âm thanh bén nhọn của chân khí dư thừa, càng ngày càng gần.
Hắn cắn mạnh răng một cái, đề tụ công lực, lao lên phía trên đánh ra một quyền. Chỉ cần Vô Tưởng tăng hơi có ý thoái nhượng, hắn liền có thể phá vỡ khí thế đối phương, cắm đầu mà chạy.
Vô Tưởng tăng đứng ở nóc nhà, bất động như núi, miệng tuyên phật hiệu thản nhiên nói: "Cái tâm vốn trong sáng, bị vọng tưởng che phủ mà không còn sáng tỏ, trầm luân trong sinh tử, như kẻ mù một mình trong bóng đêm, mãi mãi không thấy mặt trời. Tiết thí chủ còn muốn cố chấp tới lúc nào." Rồi bình tĩnh thàn nhiên đánh ra một chưởng. Chưởng mới đẩy ra phân nửa, chợt hóa thành vài chục cái bàn tay.
Trong lúc nhất thời, Hàn Bách nhưng nhìn không ra chưởng đánh vào đâu, chưởng nào là thật. Hắn quá hoảng sợ mà thối lui. Cục diện giằng co vừa nãy lại được tái lập.
Hàn Bách rất nghi hoặc và ngạc nhiên. Đây là thập ma chưởng pháp, vì sao mỗi một cái bàn tay đều chân thật đến vậy. Hắn vận công cải biến âm thanh rồi kêu oan: "Thánh tăng nghĩ sai rồi, ta không phải là Tiết Minh Ngọc."
Vô Tưởng tăng ha ha cười nói: "Thiện tai! Thiện tai! Đúng vậy, đúng vậy."
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: "Thánh tăng đang nói cái gì? Ta thực sự không rõ. Đến tột cùng... Hắc!"
Vô Tưởng tăng mỉm cười nói: "Tiết thí chủ trúng độc ngu si, đương nhiên không thể rõ ràng như thế nào là tham sân ngu si!"
Hàn Bách thấy hắn nhận định mình là Tiết Minh Ngọc, thầm nghĩ lão nhân gia ngươi mới thực sự trúng độc ngu si. Hắn cảm thấy phiền não, đáng hận là khí thế của đối phương mạnh mẽ, ngưng thực cách xa áp chế chính mình. Làm sao mới có thể thoát thân chứ?
Tiếng gió thổi từ phía sau, trái, phải ba phía đồng thời vang lên.
Hàn Bách mồ hôi lạnh lập tức chảy ra. Hắn biết rằng cái "Tiết Minh Ngọc" vô tội là mình đã rơi vào trong trùng vây của quân đoàn “tróc Ngọc” do Bát phái liên minh hợp thành.
Xa gần trên mái nhà hiện ra hai, tam mươi bóng người, vây quanh, hợp thành vòng lưới làm hắn khó bay.
Hàn Bách đảo mắt nhìn quanh, nam nữ già trẻ, hòa thượng đạo cô, tất cả đều có. Hắn thầm kêu: mệnh ta khổ rồi.
Bây giờ cho dù hắn biểu lộ thân phận chân chính, cũng là việc vô ích. Người ta chỉ cần cho rằng hắn giả trang Tiết Minh Ngọc đi hái hoa, tội danh này đủ để hắn có dùng hết nước sông Trường Giang cũng không thể rửa sạch. Huống chi hắn háo sắc cả thiên hạ đều nghe tiếng. Vậy nên hắn càng không có năng lực biện hộ so với bất luận kẻ nào. Trước mắt chỉ có kiên trì đến cùng, nhìn xem thoát thân như thế nào mới là thượng sách.
Bỗng nhiên có nữ nhân thét to: "Đúng là hắn. Dù hắn hóa thành tro bụi, Nhan Yên Như ta cũng nhận ra được hắn."
Hàn Bách đương nhiên không biết Nhan Yên Như kia đã từng thất thân bởi Tiết Minh Ngọc. Cô ta cũng từng đóng giả thuyền nương đi lừa Lãng Phiên khi đó đang giả Tiết Minh Ngọc lên tiểu đĩnh. Giả vờ kinh ngạc hỏi: "Cô nương có nhận sai người hay không? Ta làm sao lại là Tiết Minh Ngọc được chứ?"
Nhan Yên Như nổi giận quát: "Ngươi cho là dùng mánh lới ma quỷ cải biến âm thanh là có thể giấu diếm được ta sao? Ta từng... Hừ! Nhất định phải đem ngươi băm thành vạn đoạn: "
Hàn Bách tập trung nhãn lực nhìn qua mái một căn phòng phía bên trái ở ngoài tường miếu. Thấy Nhan Yên Như kia cùng sáu người khác đứng ở nóc nhà. Thân thể nàng rất động nhân, xinh đẹp như hoa, trong lòng biết biết hỏng rồi. Nghe ngữ khí của cô nàng này, nhất định từng bị Tiết Minh Ngọc gặt hái, cho nên mới nhận được khuôn mặt tuấn tú mà mình đang mang này.
Lần này thực sự là tự chuốc khổ, không thể cứu.
Những người khác không nói một lời, chằm chằm nhìn hắn. Làm hắn một trận tâm hoảng ý loạn.
Làm sao cho tốt bây giờ?
Chợt từ phía sau vang lên thanh âm cứng cáp mà dễ nghe: "Lão phu là Thư Hương thế gia Hướng Thương Tùng, Tiết huynh bây giờ có cánh cũng khó mà bay. Rốt cuộc là khoanh tay chịu trói, hay còn muốn động thủ mới chịu?"
Hàn Bách thầm kêu má ta ơi, quay người nhìn lại.
Gia chủ Hướng Thương Tùng của Thư Hương thế gia vững vàng đứng tại một căn phòng phía sau, hoa phục phất phơ theo gió, thoải mái phiêu dật, giữ lại năm chòm râu dài. Nhìn qua liền biết là có đạo chi sĩ.
Phía bên trái lại một tràng cười duyên vang lên: "Hướng lão không cần khách khí với tên dâm tặc này. Cũng không cần giảng giải giang hồ quy củ gì. Mọi người cứ xem hắn như chuột chạy qua đường, hết sức mà đánh cho một trận. Phế bỏ võ công rồi giao cho quan phủ xử trí. Như vậy không phải là chuyện rất thú vị sao?"
Hàn Bách lại nhìn qua phía Nhan Yên Như, hai mắt lập tỏa sáng. Thì ra người lên tiếng là một nữ nhân thướt tha gọn gàng, tóc mai cong sát hai mắt, biểu lộ ra phong thái làm người khiếp sợ, mắt như điểm nước sơn, thân thể đều đặn, lưng đeo trường kiếm, sắc đẹp hơn Nhan Yên Như một bậc. So với tả Thi, Triêu Hà, lại ẩn hàm một vẻ động nhân khác. Mỹ nữ kia thấy Hàn Bách nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, liền nổi giận quát: "Cuồng đồ lớn mật, đại nạn tới nơi còn không biết sống chết."
Hàn Bách biết nàng sắp động thủ, hoảng sợ nói: "Chậm đã... Hắc! việc này sợ có chút hiểu lầm rồi." Đồng thời nhìn thoáng qua bên cạnh nàng, thấy có Lãnh Thiết Tâm cùng Lạc Vũ Tu, Lãnh Phong cùng một đám đệ tử Cổ Kiếm Trì mà hắn từng gặp qua. Hắn nghĩ thầm, cái mỹ nữ này lẽ nào chính là cao thủ trứ danh "Tuệ kiếm" Bạc Chiêu Như của Cổ Kiếm Trì?
Tăng bào rộng thùng thình của Vô Tưởng tăng trong bóng đêm phất phơ theo gió, thanh âm lãnh đạm tự nhiên truyền tới: "Tiết thí chủ nói rất dễ a, sinh sinh tử tử, chỉ là một trận hiểu lầm, không có gì thêm."
Hàn Bách hoàn toàn không có chút hiểu biết đối với phật lý thiên cơ. Nhưng biết rõ hắn đang dùng lời sắc bén, đề tỉnh cái "Tội nhân" là hắn này. Lại không biết đáp thế nào, lúng túng líu lưỡi mà nói: "Nhưng mà ông hiểu lầm ta là thật, không phải như đại sư đã nói."
Vô Tưởng tăng ôn nhu nói: "Thí chủ vẫn luôn không tỉnh, cho nên điên đảo trong biển sinh tử, không thể tự kiềm chế. Như thế vọng tâm thật tình, như cây một thể, người trước như nước biển, người sau như cuộn sóng, biển vốn yên bình, vì gió mà có sóng. Ta đời phàm phu, bệnh tại mê chân trục vọng, thí chủ nếu có thể nhìn thấu cái này lý lẽ, quay người trở về bản chất thực. Sao còn chấp nhất cái này cái kia?"
Hàn Bách nhịn không được gãi đầu ngẩng lên, khổ não nói: "Đại sư thật có đạo cao tăng, vô luận thế nào sợ rằng cũng nói không qua ông.
Chỉ không biết đại sư có thể không cũng phá vọng thức thật, nhìn ra ta vô tội. Ai! Thực không dám dấu diếm, ta kỳ thực chỉ là huynh đệ cùng sinh của Tiết Minh Ngọc. Lần này đến kinh sư, chính là muốn khuyên "Huynh đệ" hắn quay đầu là bờ, tự giác đến quan phủ tự thú, không nên chấp nhất."
Vô Tưởng tăng chưa kịp đáp lại, một trận cuồng tiếu từ bên phải truyền đến. Một gã lão già vừa đen vừa gầy, mặt đầy nếp nhăn ôm bụng cười to nói: "Ta còn tưởng Tiết Minh Ngọc là cái nhân vật. Thì ra chỉ là một tên nói bậy cuồng lời, nhát như chuột. Ai! Ngôn từ thiếu sót buồn cười như thế ngươi cũng nói ra cho được. Không phải cười rụng răng lão phu sao?"
Tiếng hừ lạnh cùng đùa cợt âm thanh từ bốn phía nổi lên.
Hàn Bách ủy khuất hỏi: "Vị này lão nhân gia là ai?" Trong lòng thầm nghĩ, ngươi còn có bao nhiêu cái răng chứ?
Lão giả đen gầy giả tiếng cười chợt ngừng, hừ lạnh nói: "Nghe cho rõ. Lão phu chính là Điền Đồng của phái Vũ Đương. Sau khi ngươi tới địa phủ, chớ có quên."
Hàn Bách trong lòng kêu khổ, lúc trước tại Hàn phủ đã nghe qua đại danh người này. "Vô lượng kiếm" của hắn tại Vũ Đương xếp hạng thứ ba, dưới Vũ Đương chưởng môn Thuần Dương Chân tử cùng Phi Bạch đạo trưởng. Là cái nhân vật nổi bật nhất trong đám cao thủ tục gia. Cuộc đời ghét ác như thù, xuất thủ phi thường tàn nhẫn.
Mỗi người đối phương báo lên danh hiệu, liền không có ai mà không phải là cao nhân trong bát phái. Trận này làm sao có thể đánh?
Trải qua một trận đối đáp, bốn phía ít nhất tăng thêm hơn mười người. Phía đối phương đã đạt tới gần năm mươi người. Nhìn đến toàn bộ “Tróc Ngọc” đoàn quân đều đã tới tham gia náo nhiệt. Những người này tất nhiên đều là đứng đầu cùng tinh nhuệ của bát phái.
Hàn Bách không ngừng âm thầm kêu khổ. Đối phương chịu cùng hắn cách nóc nhà nói chuyện phiếm, thì ra chỉ là để những người khác cũng có thể cùng tham dự niềm vui vây bắt cái hái hoa dâm côn là hắn này.
Bỗng một âm thanh bén nhọn từ xa vang đến: "Vô Tưởng huynh vì sao còn chưa động thủ? Có phải muốn cho Bất Lão tới hoạt động gân cốt một cái hay không?"
Hàn Bách thấy hoa mắt, bên cạnh phía trước lão hòa thượng xuất hiện một lão tẩu mập mạp. Trông già nhưng vẫn tráng kiện, hai hàng lông mày một màu trắng như tuyết, phất trần rủ xuống, như thần tiên.
Hàn Bách lần này thực sự hồn phi phách tán. Nghĩ không ra, hai người lợi hại nhất trong bát phái, Thiếu Lâm Vô Tưởng tăng cùng Trường Bạch Bất Lão Thần Tiên đều cùng hắn gặp gỡ.
Tiếng gió thổi lại vang lên, bên phải "Vô lượng kiếm” phái Vũ Đương lại xuất hiện thêm hai đại cao thủ Trang Tiết cùng Sa Thiên Phóng.
Vô Tưởng tăng hướng Bất Lão Thần Tiên mỉm cười nói: "Chúng ta già rồi, để người tuổi trẻ có cơ hội lịch lãm một cái đi!" Hắn cuối cùng buông tha hành động cảm hóa nghiệp chướng vĩ đại này đi.
Trang Tiết ha ha cười nói: "Vị tuổi trẻ tài giỏi nào muốn đánh trận đầu?"
Đám người trẻ tuổi của bát phái ở bốn phía cùng ầm ầm kêu lên bát nháo. Tất cả đều nóng lòng muốn thử. Người nào cũng đều biết rõ nếu có thể bắt giữ con cá trong lưới này, không chỉ được những tông sư bát phái tán dương thưởng thức, còn có thể dương danh giang hồ, ngẩng đầu lên tới.
Hàn Bách vừa tức giận vừa buồn cười vừa thê lương, quát to: "Chậm đã! Ta có thể xuất ra chứng cứ, chứng minh ta không phải Tiết Minh Ngọc."
Bát phái cao thủ cùng cảm thấy ngạc nhiên, loại sự tình này như thế nào có thể chứng minh?
Vô Tưởng tăng cùng Bất Lão Thần Tiên nhìn nhau, cùng nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt đối phương. Bọn họ cùng là nhân vật đứng đầu bát phái, đã có gần trăm năm từng trải kinh nghiệm. Lúc này đều cùng cảm thấy ở Hàn Bách có một loại khí chất đặc dị, tuyệt không phải loại gian dâm.
Một giọng nữ hiền hoà khàn khàn hơi lớn tuổi tại phía sau vang lên: "Bần ni Vong Tình chủ trì Nhập Vân Am, rất muốn biết thí chủ có phương pháp gì chứng minh mình không phải là Tiết Minh Ngọc."
Nhan Yên Như cuồng nộ nói: "Không cần nghe hắn hàm hồ nhận thức: "
Hàn Bách xoay người lại, lập tức chấn động toàn thân, nhìn nữ ni trẻ tuổi chỉ khoảng hai mươi bên cạnh Nhập Vân Am chưởng môn Vong Tình sư thái.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới ni cô có thể mỹ lệ động nhân đến như vậy.
Diện mạo nàng chân thực tự nhiên. So với Vong Tình sư thái vốn đã cao to, vóc dáng nàng còn cao hơn phân nửa cái đầu. Qua lớp tăng bào vải trắng lay động có thể thấy được một đôi chân ngọc thon dài hoàn mỹ. Làm cho nàng đứng ở bên cạnh Hướng Thương Tùng đạo cốt tiên phong lại có phong thái nổi bật giữa đám đông. Những nam nữ khác xung quanh vì nàng mà bị hạ xuống.
Tăng bào ni cô rộng rãi tung bay trong gió mạnh ban đêm dán sát thân thể, vai như đao gọt, những đường cong đầy đặn hiện lên trước ngực, càng nổi bật lên như hoa sen dựng thẳng trong nước, làm cho hồn người như bị đoạt mất.
Mặt ngọc xinh đẹp thanh tú không gì sánh được, vừa nhu mì vui tươi, lại vừa ngây thơ thuần khiết. Hai gò mà trắng mịn nõn nà, ẩn hiện vẻ ửng hồng tự nhiên của sự khỏe mạnh, càng làm người động tâm hơn tô son điểm phấn. Bởi vì đầu nàng bóng lưỡng khả ái nên cái cổ có vẻ đặc biệt thon dài ưu mỹ, càng làm nàng khả ái như thiên nga nhỏ, cũng cho người ta cảm giác trắng tinh mịn màng.
Nhưng khiến hồn người say đắm hơn nữa là cặp mắt phượng nhìn quanh rực rỡ, hơi nhỏ mà dài, dưới tầng lông mi uốn lượn tự nhiên, đôi mắt đẹp long lanh so với bất cứ loại bảo thạch nào càng trong trẻo hút người. Càng đặc biệt là đôi má lúm đồng tiền giữa má, ai dám nói cái tiểu ni cô này không dụ chết nam nhân.
Đến thời khắc này Hàn Bách mới hiểu được Phạm Lương Cực vì sao tôn sùng vẻ mỹ lệ của nàng như thế. Nàng mà không vào tuyển chọn Thập tuyển thì người nào mới có tư cách trúng cử chứ?
Cho dù cách hơn mười trượng cự ly, Hàn Bách cũng ngửi được mùi thơm ngào ngạt hương thơm thanh khiết của nàng, vừa thanh diễm vừa mộc mạc, hòa quyện thành một loại đặc dị khí chất không người có thể chống cự.
Nếu như nàng chịu để mái tóc đen tuyền mọc dài ra, e là có thể cùng Hư Dạ Nguyệt quyết tranh hơn thua. Nhưng như nàng bây giờ cũng đã tao nhã không kém hơn bao nhiêu rồi. Trời ạ! Tiểu mỹ nhân như thế, sao có thể lãng phí đi làm ni cô chứ! Hàn Bách ta nhất định phải thay trời hành đạo, không cho lão trời già lãng phí đi dáng người trân bảo này.
Vẻ đẹp của Tần Mộng Dao và tiểu ni cô này là cùng một dạng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ, vượt qua trần tục. Chỉ là Mộng Dao hơn mấy phần tiên khí, khiến người không dám quá phận, mà tiểu ni cô này lại có loại khí chất hoang dã của núi rừng, vẻ đẹp thiên nhiên tinh thuần trong bình đạm.
Nàng như lan tùng ẩn thân trong nồng đậm hương thơm, vươn mình tại vách núi dựng thẳng.
Thần sắc nhiều chút ưu nhã, thân thể vô cùng mềm mại! Bỗng nhiên, những khiếp sợ trong lòng biến mất, ma chủng của hắn tiếp tục tăng đến cực hạn.
Tiểu ni cô thấy hắn nhìn mình chằm chằm không chuyển mắt, tâm hồn thiếu nữ vốn không chấp nhận, thế nhưng là khi bắt gặp ánh mắt trong suốt của hắn, trong lòng lại nổi lên một loại cảm giác kỳ quái trước giờ chưa từng có. Nàng chợt chấn động, vội dấu đi cảm nghĩ vừa sinh, không có mở miệng quở trách.
Nàng từ nhỏ đã xuất gia tu hành, tâm như nước lặng, không giống bình thường nữ nhi, dễ sinh ra phản ứng đối với cái nhìn vô lễ của nam nhân.
Người của Bát phái chung quanh thấy kẻ này chết đã đến nơi, còn có đảm ngốc nhìn chằm chằm nữ nhân, vừa nóng vừa giận, cùng cất tiếng quát mắng. Ngay cả Vô Tưởng tăng cũng trong lòng than thở, người này thực sự là sắc quỷ từ khi sinh, không thể tự giữ đến tình trạng loại này.
Một thanh niên phong thái tuấn lãng, thể trạng khôi ngô ở phía ngoài cùng bên phải ôm quyền nói: "Tiểu tử Bồ Đề Viên - Đỗ Minh Tâm, xin các vị tiền bối tông sư cho phép xuất chiến cùng tên vạn ác dâm đồ này!"
Hàn Bách ngửa mặt cười dài một trận nói: "Thật tốt cho nhân vật chính phái, ngay cả chút cơ hội phân trần cũng không chịu dành cho ta. Chỉ bằng lời nói của một bên, so với hắc ngục tại quan phủ còn lợi hại hơn! Đừng quên Hàn Bách chính là bị những người được cho là danh môn đại phái các ngươi đưa đến lao ngục. Nếu hắn không có phúc, số mệnh lớn thì đã sớm đi đời nhà ma rồi!" Nhớ tới hận cũ, hắn không khỏi giận dữ quát vang.
Đỗ Minh Tâm gầm lên một tiếng, rung trường thiết côn trên tay, lăng không nhào tới. Hắn là một trong mười tám hạt giống cao thủ, là cái trẻ nhất sau tiểu sư muội mỹ lệ Vân Tố Ni của Vân Thanh. Bình thường tâm cao khí ngạo, sao chịu được đối phương chê cười. Cuối cùng chưa được cho phép đã xuất thủ trước tiên.
Khi chân hắn vừa chạm lên sống ngói, thiết côn liền đánh ra, trước mặt nhân ảnh chợt lóe, thay vì Hàn Bách lại biến thành tấm lưng rộng của Vô Tưởng tăng. Hắn hoảng sợ rút côn thối lui, bất mãn kinh hô: "Thánh tăng!"
Vô Tưởng tăng không quay đầu lại, đưa ra dấu hiệu ngăn hắn nói chuyện, rồi hướng Hàn Bách chắp tay nói: "Thí chủ đã có phương pháp chứng minh chính mình không phải Tiết Minh Ngọc, xin mời đưa ra chứng cứ."
Hàn Bách trong lòng phát lạnh. Thân pháp Vô Tưởng tăng ngăn cản Đỗ Minh Tâm, thực sự là nhanh như tia chớp. Ngay cả hắn cũng thiếu chút nữa là thấy không rõ. Chỉ chiêu thức ấy, đủ để nói rõ vì sao hắn có tư cách khiêu chiến Bàng Ban.
Hắn cuối cùng cũng nhìn thấy hình dáng Vô Tưởng tăng.
Đó là một gương mặt tràn ngập kỳ dị mị lực, phát huy thần quang khiếp người, da mặt trơn mềm như trẻ mới sinh, nhưng tinh mang từ đôi mắt lại ẩn giấu trí tuệ sâu không lường được cùng cảm giác hiểu rõ tính tình bụng dạ người khác.
Hắn vững chải đứng trên mái ngói, khoan thai tự nhiên, lại tự có một cổ khí thế cùng phong độ không thể chống đỡ, phong phạm quý phái trôi nổi ngưng đọng không thể diễn giải.
Ngữ khí của hắn ôn hoà, nhưng làm cho bất cứ ai cũng sinh ra ý tuân theo.
Hàn Bách sinh ra kính ngưỡng, trở nên thản nhiên, vui vẻ nói: "Bản nhân muốn mời thánh tăng đến một bên nói hai câu lời nói, liền có thể chứng thực bản nhân chỉ là loan sinh huynh đệ thuần khiết không tỳ vết của Tiết Minh Ngọc."
Con mắt Vô Tưởng tăng lạnh lùng nhìn hắn, một chữ không nói.
Tất cả ánh mắt những người khác đều đổ đồn lên mặt Vô Tưởng tăng. Thầm cảm thấy khó hiểu vì sao tên dâm tặc này lại chọn hắn làm người bảo chứng. Càng khó hiểu là hắn làm sao có thể dựa vào mấy câu nói liền đủ chứng minh hắn không phải Tiết Minh Ngọc.
Vô Tưởng tăng bình tĩnh nói: "Nếu như ngươi không phải đang bị hoài nghi là Tiết Minh Ngọc, bần tăng nói không chừng sẽ đáp ứng yêu cầu của ngươi. Nhưng Tiết Minh Ngọc có thể trường kỳ vượt qua cừu gia đuổi bắt, nguyên nhân chính là hắn ngụy biến chồng chất. Bây giờ chứng cứ đặt tại trên người thí chủ, chính là có loại bản lĩnh mê hoặc lòng người này. Cũng biết võ công thí chủ đi đường khác, có thể biến hóa khí chất chính mình, thực sự là không giống bình thường. Nhưng sự tình không thể không nói ra, mời thí chủ xuất ra chứng cứ trước mặt mọi người, như nói là thật, Bát phái chúng ta tuyệt không gây khó dễ."
Tuy là cự tuyệt đề nghị của hắn, nhưng lại rất hợp tình hợp lý.
Hàn Bách cười khổ nói: "Chứng cứ này của ta chỉ có thể nói cho một mình ông nghe. Nếu ngay cả thánh tăng cũng không thể bỏ qua cho, ta đành phải vứt bỏ mạng già, xông vào phá vây rồi."
Vô Tưởng tăng niệm một tiếng phật hiệu, chắp tay nói: "Thí chủ dù tại trong tuyệt cảnh như thế này, nhưng thấy sắc lên tâm, biết hay không hôm nay thấy sắc, nhưng mà bên trong mọc rễ, bên ngoài sắc trần, nhân duyên tập hợp mà thành. Tiết thí chủ khi nào mới có thể nhìn thấu. Niệm niệm trôi qua, không chút thực tại, cuối cùng trống vắng."
Hàn Bách vui vẻ nói: "Đã như vậy, không bằng chúng ta nắm tay giảng hòa, ai về nhà nấy, ngủ một giấc không phải càng tốt sao?"
Mọi người thấy hắn gian ngoan đến vậy, không khỏi ngạc nhiên kết khí.
Khuôn mặt Vô Tưởng tăng tĩnh như nước lặng, trầm tĩnh trống vắng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, bỗng nhiên hiện lên vẻ kinh dị.
"Vô lượng kiếm" Điền Đồng cười to nói: "Thánh tăng tuy có ý độ người, đáng tiếc người này thiện căn sớm tiêu tan, nên tiết kiệm chút công phu mới được."
Vô Tưởng tăng thản nhiên cười, nhàn nhạt hướng Hàn Bách nói: "Ma do tâm mà sinh, một lòng không loạn, thì ma không thể nhiễu. Việc ác có thể loạn lòng người, việc tốt cũng khiến người tham si không kiên định. Đến mức niệm niệm vô căn cứ, không chút nào tồn tại. Làm thiện làm ác, tất cả trong lòng được mất. Bỏ xuống dao mổ, đạp đất thành Phật. Tiết thí chủ tự giải quyết cho tốt đi." Liền chợt lóe, trở lại đỉnh mái chỗ cũ, tựa như chưa bao giờ di động.
Hắn phí nhiều lời như thế, tất nhiên là bởi vì cảm ứng được Hàn Bách có loại đặc thù khí chất không phải loại gian ác. Chỉ là những người khác cũng không rõ ràng, còn tưởng rằng hắn làm bà mụ muốn độ hóa tên vạn ác dâm đồ này.
Vô Tưởng tăng vừa đi, Hàn Bách và Đỗ Minh Tâm lại lâm vào cục diện giằng co.
Hàn Bách cười dài đứng lên, sống lưng dựng thẳng, trở nên uy mãnh vô cùng. Hắn liều mạng mà nhìn chăm chú mỹ lệ như thiên tiên Vân Tố Ni, rồi mới quay về chỗ Đỗ Minh Tâm, quát lớn: "Tiểu tử! động thủ đi! "
Trong âm thanh phần phật, hơn mười cây đuốc ở xung quanh rực cháy lên.
Đỗ Minh Tâm quả là danh gia, không vì Hàn Bách nói chuyện đùa cợt mà tức giận. Hắn thu nhiếp tinh thần, hai hàng lông mày nhếch lên, đánh ra một côn.
Đỗ Minh Tâm luôn luôn tiềm tu tại Bồ Đề Viên. Lần này hắn đến kinh, có thể nói là mới vào giang hồ. Mọi người tuy biết hắn có thể được chọn làm cao thủ hạt giống, hẳn không phải là hạng người bình thường, nhưng vẫn không có bao nhiêu lòng tin đối với hắn. Khi trông thấy một côn này, bên ngoài nhìn qua mặc dù bình thường, nhưng lại tiềm ẩn sức mạnh sắc bén vô cùng. Dù cho ai đối diện nó cũng quyết không dám có ý ngạnh chống. Đám cao thủ trẻ tuổi không khỏi cùng kêu lên vui mừng.
Trì chủ Hữu Lãnh Phong của Cổ Kiếm Trì liền vỗ tay cổ vũ. Hiển nhiên hắn đối với nam nhi tuổi trẻ tài cao này sinh ra lòng sùng mộ.
Trên thực tế, trong đám người trẻ tuổi, ai cũng biết rõ Tiết Minh Ngọc không phải dễ chọc. Mặc dù đều muốn ra tay, nhưng tâm vẫn luôn khiếp sợ. Đỗ Minh Tâm dám động thân khiêu chiến, đã khiến cho hắn tại trong đám hảo thủ trẻ tuổi nổi bật lên.
Cùng lứa trẻ tuổi, chỉ có Vân Tố Ni là không có vui mừng. Trong nội tâm yên tĩnh của nàng không cách nào đem tên "Tiết Minh Ngọc" trước mắt này liên hệ đến cùng hái hoa dâm tặc kia. Đây thuần túy là một loại trực giác. Vậy mới có thể thấy nàng cực có tuệ căn, vả lại tu vi rất có điểm đạo hạnh.
Lúc này, có người nghĩ đến Tiết Minh Ngọc luôn luôn kiếm không rời thân, vì sao người này hai tay lại trống trơn. Vậy sao có thể địch lại?
Hàn Bách cũng bị côn pháp sắc bén của hắn làm cho hoảng sợ. Hắn liền đề tụ ma công, nhằm chính giữa đầu côn đánh ra một chưởng.
Đột nhiên vang lên một tiếng giao kích âm thanh.
Đỗ Minh Tâm kêu lên một tiếng đau đớn, bị hắn đẩy lui nửa bước.
Người đứng xem xung quanh không khỏi thất sắc hoảng sợ. Ngay cả Vô Tưởng tăng cũng phải động dung. Tiết Minh Ngọc vì sao lại lợi hại hơn hẳn nghe đồn chứ?
Thiết côn của Đỗ Minh Tâm là một trong tam bảo của Bồ Đề Viên, tên là Phân Quang Côn. Nó phi thường nặng, vậy mà cũng bị chưởng kình của đối phương đánh bay nửa bước. Có thể thấy được tu vi đối phương đáng sợ như thế nào, thủ pháp cao minh ra sao. Đâu biết Hàn Bách là người thứ hai sau Bàng Ban trong Ma môn luyện thành chủng ma đại pháp.
Đỗ Minh Tâm lui mà không loạn, Phân Quang Côn hóa thành vô số côn ảnh, như triều dâng cuốn tới Hàn Bách.
Người có nhãn lực cao minh như Vô Tưởng tăng, tự nhiên biết rõ hắn đổi trầm ổn làm ngụy biến, là muốn tránh cùng đối phương ngạnh đấu nội công. Thầm kêu đáng tiếc, bởi vì bồ đề tâm pháp của Bồ Đề Viên vốn hợp phật lý, lấy ổn thủ - tịnh ý làm tinh diệu, ngụy biến ngược lại không phải thế mạnh.
Quả nhiên Hàn Bách tinh thần đại chấn, không chút nào chần chờ, vù vù liên tiếp đánh ra mấy quyền. Lập tức kình khí khắp nơi, đem Đỗ Minh Tâm người cùng côn, gắn vào trong kinh người bóng quyền. Còn cười lớn nói: "Các vị có danh vọng bát phái, tiểu tử này là đại biểu của các ngươi, nếu như thua, cần phải thả huynh đệ sinh đôi của Tiết Minh Ngọc là ta đi."
Mọi người nghe mà trợn mắt líu lưỡi. Trên giang hồ lại có kẻ vô lại không biết xấu hổ như vậy sao.
Đỗ Minh Tâm bị tấn công đến bối rối, trái chống phải đỡ. Bất luận Bồ Đề Côn Pháp biến hóa như thế nào, đều bị quyền chưởng của đối phương dồn ép, khắp nơi phong kín. Hắn hoảng sợ đổi công làm thủ, hết sức cố thủ, đội thời cơ phản kích.
Nhất thời côn phong quyền ảnh làm mọi người kinh tâm động phách.
Hàn Bách đánh đến hứng khởi, cười ha ha, đem Đỗ Minh Tâm ép vào một không gian nhõ hẹp. Rồi quyền chưởng tùy ý chọc ghẹo.
Mọi người bên Bát phái đều vì Minh Tâm mà lo lắng. Nếu cứ như vậy, Đỗ Minh Tâm sớm muộn sẽ bị đối phương giết chết.
"Táp!" một tiếng, một thanh chủy thủ hóa thành bạch quang, đánh lén Hàn Bách.
Hàn Bách không thèm liếc mắt, tung ra một cước, đá rơi chủy thủ, quát to: "Người nào đánh lén?" Trong lòng thầm sợ lực đạo mạnh mẽ của đối phương.
Có người quát lớn: "Lão tử chính là Tống Côn, tổng đầu mục của kinh thành." Nói xong lăng không lướt tới, hạ xuống phái sau Hàn Bách.
Hàn Bách thầm nghĩ thì ra ngươi là Tống Côn, liền một chưởng bổ vào đầu côn Đỗ Minh Tâm, đem đối phương chấn té ra ngoài mười bước, rồi xoay người nhìn Tống Côn.
Tiếng gió thổi nổi lên bốn phía, bảy cái bóng người lướt nhập vòng chiến, đem Hàn Bách vây kín. Trong đó, hắn nhận được hai người, một là Lãnh Thiết Tâm, một là mỹ phụ Nhan Yên Như. Những người khác có gài có trẻ, còn có một cái là đạo cô.
Tống Côn tuổi chừng năm mươi, mặt vàng con ngươi đột, vóc người thon gầy, hai bên huyệt Thái Dương cao ngất lồi lên, tay trái cầm tiểu Thuẫn bài, tay phải cầm đao, khí phái bất phàm. Thảo nào có thể trở thành đầu lĩnh bộ khoái ở kinh sư. Hắn thấy Hàn Bách nhìn hắn, liền quát to: "Dâm tặc còn không cúi đầu chịu trói." Tấm chắn giương lên, trường đao nhằm mặt chém tới.
Người thứ hai động thủ là Nhan Yên Như. Kiếm trong tay như độc xà hướng eo hắn đâm tới, không chút nào lưu tình.
Không ai biết sự lợi hại của"Tiết Minh Ngọc" hơn nàng, liền ăn vào độc hoàn do Mân Nam Ngọc gia chế tạo, nhưng vẫn như người không bị gì.
Đám người Lãnh Thiết Tâm thấy có người động thủ, khí cơ dẫn dắt, tự nhiên cũng đồng loạt hợp kích Hàn Bách.
Hàn Bách ha hả cười, xoay một vòng tròn, chưởng cước cùng nhau đánh ra. Một chân đá vào giữa tấm chắn của Tống Côn, chân kia nhằm đạo cô đá tới, tay phải ngạnh chống kiếm của Lãnh Thiết Tâm, tay trái vươn ngón tay điểm vào đoản móc của một tên lão tẩu. Nhún vai ngạnh đỡ một quyền, đồng thời ép kiếm của Nhan Yên Như vào dưới sườn. Phương pháp ứng biến quỷ dị vô cùng. Người như Vô Tưởng Tăng cũng thầm kinh ngạc.
Ma chủng có đặc tính, càng chịu áp lực càng có thể phát huy. Lại thêm nguyên thần Xích Tôn Tín dung nhập thân thể hắn, làm hắn biết rõ vũ khí trên thiên hạ, hai cái nhân tố này cùng phát huy, có thể nào không khiến người trông thấy mà trợn mắt há mồm.
Kinh hoàng nhất là Nhan Yên Như. Chính cô ta cũng không biết đối phương làm thế nào có thể ép kiếm của mình vào sườn. Đang muốn dùng lực rút kiếm thì một cổ sức mạnh từ thân kiếm truyền đến. Hừ lên một tiếng, bị chấn phải bỏ kiếm thối lui.
Hàn Bách ma tính đại phát, mạnh mẽ nhằm Nhan Yên Như đánh tới.
Bọn Tống Côn cực kỳ hoảng sợ. Sợ hắn thương tổn Nhan Yên Như, liền thi triển tuyệt kỹ, tấn công mạnh liệt, quyết chặn Hàn Bách.
Đột nhiên ngàn đạo ánh kiếm, như ánh nắng từ Hàn Bách tỏa ra chung quanh. Thì ra là từ thanh kiếm hắn đoạt được của Nhan Yên Như, kiếm khí bắn ra đem theo khí thế quét ngang ngàn quân, tấn công cho đám người không khỏi loạn bước.
Hàn Bách mắt thấy sắp áp nhập vào lòng Nhan Yên Như, khi đó có thể nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi, lại có thể bắt nàng làm con tin, nhất cử lưỡng tiện thì bỗng nhiên vai đụng vào hư không, đã thấy Bất Lão Thần Tiên tới.
Vừa nghĩ đến đối phương lấy tuyệt thế thân pháp, vượt tới kéo Nhan Yên Như lại thì Bất Lão Thần Tiên hì hì cười, râu dài tung lên, phất trần thu ở sau lưng, đại chưởng nhẹ ấn trên vai hắn.
Hắn tự phụ thân phận, xem thường quần ẩu, cái này một chưởng chỉ dùng hai thành lực đạo, nhưng tự tin đủ có thể khiến Hàn Bách mất đi lực chống cự, tùy ý cho người đem hắn bắt sống.
Cao thủ đứng đầu, quả nhiên xuất thủ phi thường. Người của bát phái lập tức cất tiếng hoan hô như sấm dậy, khí thế khiếp nhược liền quét sạch không còn.
Hàn Bách tại lúc sống chết, quát lên điên cuồng một tiếng, vận lên Ai Đả(chịu đòn) thần công.
"Phanh!"
Kình khí giao kích.
Hàn Bách bị chưởng đánh ba như diều đứt dây.
Người thứ nhất cảm thấy không thích hợp là Bất Lão Thần Tiên, lúc tay hắn ấn lên vai phải Hàn Bách thì khắp nơi không chỉ cảm giác không đến kình khí phản chấn, còn hư nhược không có gì, trong lòng hoảng sợ, đây là thần công hộ thể gì?
Bảy kiện binh khí đồng thời đánh tới Hàn Bách đang bay đến giữa không trung.
Kiếm trong tay Hàn Bách hóa thành một tầng lưới kiếm che chở toàn thân, đồng thời hướng tổng bộ đầu Tống Côn đánh tới.
Tống Côn cắn mạnh răng, biết rõ nếu có ngăn cản hắn một cái, sẽ có thể khiến cho hắn rơi vào trong trùng vây, lập tức trái thuẫn phải đao đang muốn toàn lực đón nhận. Nào ngờ Hàn Bách há mồm khẽ thổi ra khí tiễn nhằm mắt đâm tới. Nếu bị đâm trúng, đảm bảo khó giữ được đôi mắt. Hắn hoảng sợ lướt qua một bên, lộ ra một khe hở.
Đấu pháp như vậy, hắn lần đầu gặp gỡ.
Hàn Bách bỗng nhiên tăng tốc, lao ra bên ngoài vòng vây trên mái ngói.
Tiếng gió thổi nổi lên bốn phía, cao thủ bát phái quan chiến xung quanh không kiềm chế được, dồn dập nhảy vào trong trận, quyết ý toàn lực vây công.
"Oanh!"
Hàn Bách như sét đánh rơi vào trên mái ngói, mạnh mẽ đánh vỡ ngói, kích ngói vỡ bay tung ra ngoài, hắn thì rơi vào trong đại điện của Huyền Mẫu Miếu.