Phúc Vũ Phiên Vân

chương 229: 229: gặp lại bạn cũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Bách không dám quay về Tả gia lão hạng, sợ bị các nàng Hư Dạ Nguyệt Tả Thi trách cứ, một mình trở lại hồ Mạc Sầu.

Sau khi vội vàng rửa mặt chải đầu, thấy tiểu mỹ nhân tóc vàng Di Cơ đang ngủ vừa mê vừa say, đành kiềm chế đôi tay muốn táy máy mà nhằm Hoàng cung chạy tới.

Cấm vệ giữ cửa trông thấy hắn đều cung kính hành lễ mà nhường đường.

Vì vậy hắn thuận lợi đi thẳng vào hoàng thành.

Trên đường gặp được một vị thái giám thân quen, thường hầu hạ bên cạnh Chu Nguyên Chương.

Được hắn dẫn đến một ngôi đình viện bảo vệ sâm nghiêm.

Chu Nguyên Chương đang ở đó.

Chu Nguyên Chương hiển nhiên cả đêm không ngủ, hai mắt ửng đỏ.

Thấy hắn đến, tinh thần phấn chấn, cho người hầu lui ra, cách hắn mấy chỗ ngồi nói: "Tiểu tử giỏi! Nói được làm được! Chỉ chưa đến một ngày đã làm thịt được Liên Khoan.

Thật có bản lĩnh."

Hàn Bách hì hì cười nói: "Đều nhờ hồng phúc Hoàng thượng mà thôi!"

Sau đó hắn đem quan hệ của Mị Nương cùng Thiên Mệnh giáo nói ra.

Với tu dưỡng cùng tính thâm trầm của Chu Nguyên Chương, nghe xong cũng phải biến sắc.

Định thần nhìn hắn một hồi lâu, mới thở dài một hơi nói: "Nhược Vô huynh thực sự không có gạt ta, phúc tướng của ngươi không ai so được.

Đánh bậy đánh bạ cũng vạch trần được âm mưu mà Hồ Duy Dung tiến hành nhiều năm.

May là Trẫm chưa chạm vào diễm nữ kia, bằng không sẽ không biết có hậu quả gì."

Hàn Bách khiêm tốn nói: "Vậy bây giờ phải làm sao mới được?"

Chu Nguyên Chương nói: "Đương nhiên không thể bứt mây động rừng.

Ngươi nhất định phải làm bộ kìm lòng không được, theo hẹn đi gặp Mị Nương.

Nói không chừng lúc nàng không hề đề phòng thì ngươi có thể tìm được chỗ ẩn thân của Pháp Hậu.

Lúc đó, Trẫm sẽ huy động cao thủ, đem bọn họ một lưới bắt hết.

Vậy thì không phải Trẫm cò thể tùy ý xâu xe Hồ Duy Dung sao? Hừ!" Hai mắt bắn ra sát khí kinh người.

Có vẻ đã động nộ thật sự.

Hàn Bách nói: "Việc này cũng không thể nóng vội.

Nếu tiểu tử đoán không sai thì Hồ Duy Dung tất nhiên đã thành công đem người của hắn xếp vào các vị trí trọng yếu trong triều.

Hoặc xảo diệu đưa các diễm nữ của hắn trở thành sủng thiếp của các quan văn võ tướng..."

Chu Nguyên Chương nói: "Cho nên nếu ngươi có thể nghĩ cách lấy được danh sách của Thiên Mệnh giáo, chúng ta mới có thể đem thế lực của Hồ Duy Dung trừ tận gốc.

Ai! Lại phải nhờ ngươi rồi! Trẫm thật lo lắng một mình ngươi sao có thể ứng phó nhiều việc như vậy."

Hàn Bách cười nói: "Đừng quên tiểu tử được người nào chiếu cố."

Chu Nguyên Chương nghĩ tới Phạm Lương Cực, cũng phải bật cười, vui vẻ nói: "Có thỉnh cầu đặc biệt nào hay không? Nếu muốn khuê nữ nhà kia, Trẫm lập tức đem nàng gả cho ngươi." Không ai so với hắn càng biết rõ tiểu tử này không thích giang sơn chỉ thích mỹ nhân.

Hàn Bách bối rối cười nói: "Nữ nhân thì không cần nữa.

Yến Vương mới đưa tới cho tiểu tử một tiểu mỹ nhân tóc vàng.

Nguyện vọng duy nhất bây giờ chính là có thể chậm rời giường.

Tiểu tử không biết đã bao nhiêu ngày chính thức có được một giấc ngủ ngon."

Chu Nguyên Chương thấy hắn không quan tâm tới ban thưởng của mình thì rất hân thưởng.

Bật cười khanh khách nói: "Được rồi! Sau này, nếu không cần thiết sẽ không cần ngươi lâm triều gặp trẫm." Tiếp đó nghiêm mặt nói: "Tần Mộng Dao khi nào tới."

Hàn Bách sảng khoái trả lời: "Nàng nói giờ tý đêm nay tới hoàng cung gặp hoàng thượng." Rồi do dự nói: "Nhưng nàng có điều kiện…"

Chu Nguyên Chương không nghĩ sẽ dễ dàng như thế, mặt hiện lên sắc mặt vui mừng, hỏi: "Điều kiện gì?"

Hàn Bách trong lòng thầm than, kiên trì nói: "Nàng muốn đến lúc đó tiểu tử ở một bên nghe."

Chu Nguyên Chương hơi kinh ngạc, trong mắt thấp thoáng điện mang, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Hàn Bách, thanh âm chuyển sang nghiêm túc hỏi: "Ngươi nhanh nói rõ, cuối cùng là quan hệ như thế nào với Tần Mộng Dao?"

Hàn Bách bị hắn làm cho hoảng sợ, đang định nói thực thì Chu Nguyên Chương lại phất tay áo nói: "Không cần nói nữa.

Đêm nay Trẫm muốn đích thân hỏi nàng."

Không khí giữa hai người vì thế trầm xuống.

Sau một hồi lâu, Chu Nguyên Chương nói: "Về việc Trần quý phi, ngươi có kế hoạch gì chưa?"

Hàn Bách cười khổ nói: "Tiểu tử thực sự không có trù liệu gì.

Đâu thể tùy tiện xông vào nội cung mà triển khai thủ đoạn câu dẫn gợi tình với nàng!"

Chu Nguyên Chương nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, cảm giác đắc ý, mỉm cười nói: "Không cần khẩn trương như vậy.

Việc này Trẫm sẽ an bài thỏa đáng.

Nhất định để ngươi có cơ hội làm thử.

Ai! Có lẽ cuộc sống quá trầm muộn, nguy cơ trùng điệp trước mắt lại khiến Trẫm thoải mái thư sướng, tràn ngập sinh khí.

Thỉnh thoảng, lại có tên tiểu tử như ngươi giúp Trẫm giải buồn.

Nhưng mà ngươi phải cẩn thận chút.

Lam Ngọc lòng dạ hẹp hòi, nhất định sẽ không buông tha ngươi."

Nói chuyện một hồi, Hàn Bách nhớ tới một chuyện nói: "Trong hai ngày, tiểu tử có hai vị bạn tốt sẽ tới kinh trợ giúp ta đối phó Phương Dạ Vũ, trong đó một người, hắc...!Là cao thủ Nộ Giao bang, tiểu tử nghĩ..."

Chu Nguyên Chương xen lời hắn: "Có phải "Khoái đao" Thích Trường Chinh?"

Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: "Hoàng thượng làm thế nào đoán được?"

Chu Nguyên Chương như thường lệ, không giải thích, mỉm cười nói: "Một người khác chính là Phong Hành Liệt đi.

Hắn đang đi thuyền tới kinh.

Ai! Nếu không phải Trẫm cố tình cho đi, hắn có thể nào xuôi gió xuôi dòng như thế.

Yên tâm đi! Ta sớm đã thông tri cho Diệp Tố Đông, bảo hắn quan tâm bằng hữu của ngươi, tuyệt không hỏi đến việc của bọn họ." Sau đó lại hừ lạnh một tiếng nói: "Tên gia hỏa Tống Côn kia là người của Hồ Duy Dung.

Nếu không phải Trẫm không muốn đả thảo kinh xà thì đã tịch thu nhà của hắn.

Một cái tát kia của Lãng Phiên Vân rất hay.

Nếu hắn lại chọc giận ngươi, thì tùy tiện làm thịt hắn đi!"

Hàn Bách da đầu tê dại, Chu Nguyên Chương thâm tàng bất lộ mới đáng sợ nhất.

Khó trách hắn có thể uy áp quần hùng, trở thành thiên hạ chí tôn.

Đã đến giờ lâm triều, Hàn Bách vội vàng cáo từ, chạy về Tả gia lão hạng, tới đầu phố, đang trù tính làm thế nào ứng phó cô nàng điêu ngoa Hư Dạ Nguyệt thì có thanh âm yêu kiều ở phía sau vang lên: "Chuyên sứ đại nhân!"

Hàn Bách không quay đầu lại cũng biết là Tú Sắc trong bộ dáng thư đồng.

Hắn mừng rỡ, nhào qua, cầm lấy bàn tay nhỏ của nàng kéo vào trong một hẻm nhỏ vắng lặng.

Tú Sắc ngoan ngoãn để mặc hắn lôi kéo, thần sắc phức tạp, trên mặt tràn ngập vẻ trách móc.

Hàn Bách thấy trước sau không người, liền kéo nàng vào lòng, hôn một cái thật dài rồi mới thả lỏng một chút mà hỏi: "Tới tìm ta sao?"

Tú Sắc nhìn hắn thâm tình, gật gật đầu.

Sau đó, thần sắc buồn bã nói: "Hàn Bách! Tú Sắc rất sợ!"

Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: "Ai dám khi dễ nàng, để ta ra mặt cho."

Tú Sắc ôm chặt hắn, buồn bã nói: "Không ai khi dễ thiếp cả.

Chỉ là, người ta rất lo cho Hoa tỷ, nàng...

"Tú Sắc!"

Hai người chấn động tách ra, thấy Doanh Tán Hoa đứng ở ngoài mười bước, tái mặt trừng mắt nhìn hai người.

Tú Sắc khóc thảm một tiếng, hướng ngã khác chạy đi, tiêu thất không thấy.

Hàn Bách gọi nàng cũng không để ý tới.

Doanh Tán Hoa đi tới, không khách khí nói: "Hàn Bách! Bản thân ngươi còn khó bảo toàn, tốt nhất không nên xen vào việc của người khác."

Hàn Bách nhớ tới cảnh nàng quyến rũ làm duyên làm dáng với cha con Yến Vương, tự dưng nóng giận, cười lạnh nói: "Ai muốn quản chuyện của ngươi.

Nhưng mà đừng bảo ta không nói trước, nếu ngươi vì lợi ích cá nhân, làm Tú Sắc thiệt thòi.

Ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi."

Doanh Tán Hoa hai mắt chuyển hồng, áp sát tới, ưỡn bộ ngực tròn kêu lên: "Ta rất muốn hại nàng, vậy thì sao? Muốn thì giết ta đi! Tới đi! Ra tay đi! Ta cũng không muốn làm người nữa."

Hàn Bách chân tay luống cuống nói: "Ai mà có hứng thú giết nàng.

Hừ! Biết rõ ta sẽ không ra tay giết nàng liền bày ra bộ dáng như thế.

Nếu chết nàng cũng không coi trọng, vậy thì đừng đem thân thể cho cha con Yến Vương chiếm tiện nghi nữa."

Doanh Tán Hoa rơi lệ, đôi bàn tay trắng như phấn đấm thùm thụp lên ngực Hàn Bách, bi thiết kêu lên: "Giết ta đi! Giết ta đi!"

Lòng Hàn Bách mềm nhũn, đưa tay vén vạt áo nàng, nói: "Đừng khóc nữa! Để ta nhìn xem dấu răng kỷ niệm kia có còn nguyên vẹn hay không?"

Doanh Tán Hoa giật mình kinh hãi, lướt ra sau, khẩn khoản nói: "Người ta bị chàng giận đến thê thảm như vậy, còn muốn trêu đùa người ta."

Hàn Bách thấy nàng hồi phục bình thường, lại nhớ lại hận cũ, xem thường nói: "Không xem thì không xem.

Nàng nghĩ ta thực sự muốn nhìn sao? Lưu lại cho Yến Vương xem cho no đi!" Rồi xoay người rời đi.

Tiếng gió thổi vang lên, Doanh Tán Hoa lướt qua đỉnh đầu hắn, mặt xinh tức giận đến trắng bệch, ngăn hắn lại nói: "Đứng lại! Làm rõ ràng chuyện của chúng ta, rồi mới cho phép đi."

Hàn Bách trong lòng rất khoái, cảm thấy càng có thể tổn thương nàng, càng thích ý.

Hắn lạnh nhạt nói: "Ngươi là ngươi.

Ta là ta.

Sao lại có "chúng ta" chứ?"

Doanh Tán Hoa ưỡn lên eo thon nhỏ, đôi mắt xinh đẹp ngập nước, run giọng nói: "Tốt! Ngươi nói lại lần nữa cho ta xem."

Hàn Bách sợ nhất là nước mắt nữ nhân, liền thấy mềm lòng.

Hắn bước lên hai bước, cầm lấy hai vai nàng, than thở: "Nếu nàng đã muốn làm đồ chơi cho Yến Vương, sao còn thể hiện bộ dáng không dứt tình với ta.

Như vậy, không phải khiến cho cả hai cùng khổ sao?"

Doanh Tán Hoa cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: "Hàn Bách! Chàng sẽ không hiểu được ta.

Vĩnh viễn cũng sẽ không!" Rồi gắng sức dãy ra, dấu khuôn mặt đẫm nước mắt, cất bước rời đi.

Hàn Bách thất hồn lạc phách, ngây ra tại chỗ.

Một hồi sau mới hạ quyết tâm, thề phải tìm ra nguyên nhân Doanh Tán Hoa muốn tiếp cận Yến Vương.

Rồi quay người đi về Tả gia lão hạng.

Tiệm rượu đã lắp đặt thiết bị khá đầy đủ, cũng sắp hoàn thành.

Khi hắn bước vào thì Phạm Báo tiến lên đón: "Đại nhân! Có khách quý tới."

Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: "Khách quý nào?"

Phạm Báo cười, làm vẻ bí mật, mời hắn vào trong tự xem.

Còn chưa bước vào trong phòng, hắn đã nghe Phạm Lương Cực lớn tiếng nói: "Cái gì? Vân Thanh vì thương cảm ta tuổi già không chỗ dựa, mới vì lòng tốt mà gả cho ta.

Thật xem thường mị lực nam tính của ta quá đi!"

Lại nghe chúng nữ cười vang, sau đó là giọng thiếu nữ giòn tan, không nhanh không chậm nói: "Điểm dở nhất của nam nhân là luôn cho rằng mình rất có mị lực, Thiến Liên còn tưởng rằng lão nhân gia trộm cắp nhà ông không phải loại nam nhân này.

Ai! Nào ngờ cũng là như thế?"

Hàn Bách nghe đến đó thì mừng rỡ, nhào vào trong, hét lớn: "Phong Hành Liệt!"

Phong Hành Liệt và Cốc Tư Tiên, tiểu Linh Lung, Vợ chồng Bất Xá đang mỉm cười nhìn hai người Phạm Lương Cực cùng Cốc Thiến Liên đấu khẩu, nghe tiếng hắn cùng nhau nhìn lại.

Hàn Bách không nghĩ tới nhiều người như thế.

Đang còn ngạc nhiên thì Phong Hành Liệt đã nhảy dựng lên khỏi ghế, lao tới ôm chặt, vỗ vỗ lưng hắn, hưng phấn nói không nên lời.

Sau thời gian trải qua nhiều gian nan cuộc sống, đôi thanh niên cao thủ chân thành này lại lần nữa gặp nhau.

Lập tức Phong Hành Liệt đưa Hàn Bách ra mắt Vợ chồng Bất Xá.

Hàn Bách trông thấy Song Tu phu nhân Cốc Ngưng Thanh xinh đẹp như hoa, hai mắt lập tức tỏa sáng, khen từ đáy lòng: "Nếu có người còn không rõ vì sao Bất Xá đại sư hoàn tục, ta chắc chắn sẽ đánh dẹp mông hắn."

Hư Dạ Nguyệt, Trang Thanh Sương, Tả Thi các nàng nghe vậy, trán nhăn cả lại.

Thầm trách phu quân lại đi học theo Phạm Lương Cực dùng từ thô tục, miệng không chọn từ, ngay cả trưởng bối cũng dám sỗ sàng.

Cốc Ngưng Thanh là nữ nhân ngoại tộc vùng biên ngoại, không kiêng kị nói thẳng, vả lại là ca ngợi chính mình, vô cùng vui đáp lại: "Nếu có người không rõ Hàn Bách vì sao có thể lừa được nhiều mỹ nhân gả cho hắn như thế, ta Cốc Ngưng Thanh cũng muốn nhéo tai bọn họ.

Đánh cho họ hiểu ra."

Bất Xá vui vẻ đứng lên, vỗ vai Hàn Bách nói: "Hiền chất thật chất phác thẳng thắn, ngay cả ta cũng thấy phi thường thống khoái.

Nhưng mà, Bất Xá cũng không có hoàn tục, trái lại cảm giác càng xuất thế, càng tiếp cận thiên đạo, hiền chất rất nhanh liền sẽ minh bạch ý tứ của ta."

Hàn Bách nhớ tới Tần Mộng Dao, bừng tỉnh nói: "Nói rất đúng! Đa tạ chỉ giáo."

Phạm Lương Cực cười quái dị nói: "Tiểu tử không phải giả bộ thông minh, giả vờ minh bạch đi."

Hàn Bách trừng mắt liếc hắn nói: "Lão tặc đầu, tốt nhất đối với ta nói lời khách khí một chút, đoàn kết nhất trí.

Bằng không ai sẽ trợ giúp ngươi ứng phó đại địch trước mắt." Nói xong, liếc Xảo Thiến và Cốc Thiến Liên, lại nhịn không được hung hăng nhìn vài lần Cốc Tư Tiên cùng tiểu Linh Lung đang ở một bên mỉm cười.

Cốc Thiến Liên thấy đầu mâu bỗng nhiên chỉ hướng chính mình, không chút hoang mang yêu kiều hừ nói: "Các ngươi đoàn kết cũng làm được gì, vẫn không phải là đối thủ của Thiến Liên.

Huống hồ, ta còn có thể tùy thời trưng binh nhập ngũ, đảm bảo đánh cho hai ngươi chạy trối chết."

Hàn Bách cùng Phạm Lương Cực đồng thời thất thanh: "Trưng binh nhập ngũ?"

Hư Dạ Nguyệt nén cười nhấc tay nói: "Tiểu binh Hư Dạ Nguyệt ở đây, nguyện ý nghe sĩ quan Tiểu Liên tỷ phân phó."

Trang Thanh Sương, Tả Thi, Chiêu Hà, Nhu Nhu, những người khác cười rũ rượi.

Hàn Bách cùng Phạm Lương Cực trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy việc lớn không tốt.

Có tiểu yêu quái này quấy gió đảo mưa, bọn họ sao còn có thể không kiêng nể gì như trước được.

Phong Hành Liệt cười nói: "Tiểu Liên không nên hồ đồ đi, Tư Tiên cùng tiểu Linh Lung mau tới ra mắt Hàn huynh."

Cốc Tư Tiên cùng tiểu Linh Lung dịu dàng đứng lên, thu người thi lễ với Hàn Bách.

Hàn Bách cuống quít đáp lễ.

Đôi mắt đẹp của Cốc Tư Tiên bay tới chỗ khác, vui vẻ nói: "Nghe danh Hàn thúc thúc đã lâu, hôm nay gặp được, mới biết ngoài Hành Liệt còn có nhân vật anh hùng như thúc thúc đây, Tư Tiên thực sự vui mừng quá đỗi."

Mặt Hàn Bách đỏ lên, bối rối nói: "Ta ngoại trừ trêu cho...!Hắc! Cái khác sao so được với Hành Liệt.

Nếu ta có nhịn không được mà lời không chọn từ, đắc tội chị dâu xinh đẹp thì chị dâu xinh đẹp chớ trách nhé!"

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm! Nào có ai, vừa gặp gỡ đã nói rõ là mình đối với chị dâu sẽ ba hoa.

Mà miệng còn lập tức ba hoa nữa chứ.

Cốc Tư Tiên "Hì hì" cười, liếc qua Hàn Bách nói: "Tư Tiên bây giờ mới hiểu được, vì sao Tiểu Liên vừa hiệu lệnh trưng binh, liền có tiểu binh thật mỹ lệ như vậy muốn nhập ngũ!"

Tất cả mọi người nở nụ cười, tràn ngập thân mật cùng vui vẻ.

Hàn Bách vừa đến, liền làm mọi người sung sướng cùng bầu không khí vô câu vô thúc.

Trang Thanh Sương thừa dịp Hàn Bách nhìn qua nàng liền dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn hắn chăm chú, như muốn trách hắn cái gì đó.

Hàn Bách hú lên quái dị, cùng mọi người nói: "Xin lỗi! Ta đã quên phải cùng Sương nhi trở về, vấn an, dâng trà với nhạc phụ nhạc mẫu.

Sau khi xong việc sẽ lập tức trở lại.

Mong đại sư phu nhân, chị dâu xinh đẹp, Phong huynh thứ tội."

Cao hứng nhất đương nhiên là Trang Thanh Sương.

Nàng hân hoan đứng lên, đi tới bên cạnh Hàn Bách, chuẩn bị rời đi.

Hư Dạ Nguyệt chu cái miêng lên, trong lòng oán hận, còn chưa hỏi hắn tối hôm qua chuồn đi đâu thì tên rất xấu này lại muốn vứt bỏ nàng, không để ý tới.

Tả Thi ba nữ mấy ngày nay cũng chỉ thấy hắn có mấy canh giờ, càng là cảm thấy không vui.

Cốc Thiến Liên cũng cảm thấy thất vọng.

Mới vừa cao hứng bừng bừng, tên tiểu tử rất tốt chơi đùa lại phải đi rồi.

Nhóm người Phong Hành Liệt, Cốc Tư Tiên mới vừa cùng hắn gặp mặt, thấy hắn đi cũng cảm thấy luyến tiếc.

Phạm Lương Cực thì bụng đầy sự tình muốn thương lượng nghiên cứu cùng hắn.

Trong lúc nhất thời người người đều trừng mắt nhìn Hàn Bách.

Hàn Bách là người nhạy bén, thế nào không biết.

Hắn gãi đầu vài cái, chợt mừng rỡ nói: "Để ta đưa mọi người đến đường phố Tây Ninh đi dạo.

Ta và Sương nhi tạt qua nhà, rồi sẽ cùng mọi người tham gia náo nhiệt."

Hàn Bách và Trang Thanh Sương về tới tây Ninh đạo tràng, bái kiến phu phụ Trang Tiết, loay hoay một lát, rồi bị Trang Tiết kéo sang một bên nói: "Tố Đông và hoàng thượng nói ra, chúng ta mới biết được Tiết Minh Ngọc tối hôm qua là ngươi giả trang.

Thảo nào Lãng Phiên Vân lại vì ngươi mà ra mặt."

Hàn Bách cảm thấy bối rối.

Trang Tiết vỗ vai hắn nói: "Không cần giải thích.

Hiền tế là người trong thiên hạ không cần nhất phải giả trang Tiết Minh Ngọc đi hái hoa.

Đúng rồi! Đêm mai, ở đây, ta có chuẩn bị hơn mười bàn tiệc chay để khoản đãi tám phái.

Mấy người thánh tăng đều muốn gặp con.

Tốt nhất con nên cùng Sương nhi tới sớm một chút, dành thêm thời gian nói chuyện."

Hàn Bách trong lòng than khổ, lại là xã giao.

Đâu còn có thời gian đến Hoa thuyền gặp Mị Nương.

Bên ngoài thì vẫn biểu lộ vui vẻ mà nhận lời.

Phong Hành Liệt trong lòng buồn cười, nghĩ không ra đi dạo phố cũng bày ra trận thế lớn như vậy.

Không chỉ Phạm Báo dẫn sáu gã huynh đệ phụ trách xách đồ cho chúng nữ, còn có phó Chỉ huy sứ Trần Thành của Đông Hán dẫn hơn mười tên cao thủ đi theo một bên, phụ trách bảo hộ.

Còn có Diệp Tố Đông cùng mấy tên thủ hạ nghe danh mà tới.

Trước chưa nói đến vẻ mỹ lệ của chúng nữ, chỉ với trận thế này liền đủ để ai cũng phải liếc nhìn.

Ngoại trừ vợ chồng Bất Xá, mọi người đều tới.

Chúng nữ hết sức phấn khởi mà mua sắm.

Phạm Lương Cực thì cùng Diệp Tố Đông đứng ở trên đường ngoài tiệm hút thuốc châm trà.

Phong Hành Liệt vốn cũng đứng chung với bọn họ, nhưng rồi bị Cốc Thiến Liên mạnh mẽ lôi tới tiệm tơ lụa bồi các nàng.

Lúc này, Hư Dạ Nguyệt nhìn thấy một bức vải bông, kéo ra ướm ở trên người, xoay lại phía hắn thản nhiên cười nói: "Hành Liệt a! Nhìn ngươi bộ dáng tuấn tú, so Hàn Bách càng tinh mắt, ngươi nói tấm vải bông này có hợp nhân gia không?"

Phong Hành Liệt thấy nàng xinh đẹp vô cùng, phong thái đặc biệt quyến rũ, nhưng vẫn cứ mặc trang phục nam nhi, trong lòng thầm ao ước diễm phúc bằng trời của Hàn Bách, mỉm cười nói: "Nguyệt nhi định bỏ nam làm nữ sao?"

Hư Dạ Nguyệt mặt xinh chợt đỏ, giẫm chân nói: "Người ta chỉ hỏi ngươi xem có được không thôi mà."

Phong Hành Liệt chưa kịp trả lời, Cốc Thiến Liên đã kéo Hư Dạ Nguyệt tới xem một tấm vải khác.

Nhìn bộ dáng hai nữ tương đắc, Phong Hành Liệt trong lòng dâng lên vô hạn ôn nhu.

Cơ hồ từ khi bắt đầu gặp mặt, hai cô gái nhỏ này liền đặc biệt ăn ý.

Các nàng đều xinh đẹp và thích nháo sự.

Kết minh này vừa thành, chỉ sợ hắn cùng Hàn Bách đều có khó khăn.

Âm thanh líu lo từ phía sau truyền tới, thì ra là Cốc Tư Tiên, tiểu Linh Lung cùng Tả Thi ba nàng mới vừa ở cửa hàng bên cạnh mua son phấn, lúc này mới tới tham gia náo nhiệt.

Tả Thi vui vẻ nói: "A! Thật tốt! Ta có thể mua nhiều chút cắt mấy bộ đồ mới cho Tiểu Văn Văn rồi."

Cốc Tư Tiên cười nói: "Tốt nhất dự trù lớn một chút, bằng không sợ mặc không được ấy chứ."

Hư Dạ Nguyệt đi tới, trước lườm Phong Hành Liệt, tồi lôi kéo Cốc Tư Tiên nói: "Tiên tỷ so với Phong lang của tỷ biết thưởng thức hơn nhiều, mau tới đây cho ta ý kiến."

Chiêu Hà, Nhu Nhu liền biết Phong Hành Liệt nhất định đã đắc tội cô nàng điêu ngoa này, dồn dập che miệng cười trộm.

Cảnh tượng yến nói oanh hờn, kiểu dang phong lưu xảo tiếu khiến cho Phong Hành Liệt nảy sinh hờn dỗi.

Đúng lúc tiểu Linh Lung đi qua bên cạnh, vội lôi kéo ống tay áo của nàng, hỏi: "Linh Lung ngoan mua được đồ tốt gì vậy?"

Tiểu Linh Lung đối với hắn vẫn phi thường xấu hổ.

Lập tức mặt đỏ tới tai, định thoát ra bỏ chạy, lại bị Phong Hành Liệt kéo về.

Không biết làm sao, tiểu Linh Lung xấu hổ cúi đầu nói: "Tiểu thư cho người ta lấy Ti La Lý làm mấy thứ nội y." Rồi mạnh mẽ vùng ra chạy trốn, tiếng cười không ngừng truyền lại.

Chúng nữ trái lựa phải chọn, hỏi đáp liên mồm.

Phong Hành Liệt tâm tình rất tốt.

Từ sau khi Bạch Tố Hương cùng Thủy Nhu Tinh chết thảm, lần đầu tiên hắn cảm giác rũ bỏ u hoài.

Chợt nhớ tới Niên Liên Đan, hắn vội hướng hai người Phạm, Diệp đi đến.

Đặt chân lên đường, lại không biết hai người Phạm, Diệp đã đi đâu.

Ngay tại lúc đó, chợt có cảm giác liền nhìn tới một chỗ khác trên đường dài.

Hai thân hình hoàn hảo xinh đẹp, một tím một vàng, lập tức hiện vào trong mắt.

Hàn Bách cùng Trang Thanh Sương ly khai đạo tràng.

Trang Thanh Sương chính thức trở thành kiều thê của Hàn Bách, vui mừng vô cùng, nép sát bên hắn nở nụ cười ngọt ngào.

Hàn Bách bị nàng nép sát làm cho trong lòng khó kìm nén.

Hắn hận hai mắt không đủ công lực nhìn thấu y phục của nàng, hỏi: "Hài lòng không?"

Trang Thanh Sương thấy hắn nhìn chằm chằm bộ ngực sữa căng tròn của mình, tuy có ba phần xấu hổ, nhưng vui mừng lại chiếm bảy phần, vui vẻ gật đầu.

Rồi lại nhìn hắn một cách tình tứ.

Lần này, Hàn Bách toàn thân đều ngứa cả lên.

Hắn kéo ống tay áo của nàng nói: "Đêm nay nàng cùng Nguyệt nhi đồng thời bồi ta được không?"

Trang Thanh Sương ngọt ngào cười nói: "Tối hôm qua mấy tỷ muội bọn thiếp tại trên giường lớn của chàng nói chuyện hết một đêm.

Đã định ra quy củ, sẽ không cho chàng muốn người nào thì người đó sẽ bồi chàng."

Hàn Bách bật cười nói: "Đâu đến lượt các nàng nói.

Chỉ cần ta ra ba chiêu hai thức thì ngay cả Thi tỷ cũng phải đầu hàng.

Quy củ gì rồi cũng bỏ hết."

Trang Thanh Sương nghe đến "Ba chiêu hai thức", liền nhớ tới tao ngộ của bản thân.

Nàng xấu hổ vui mừng khó phân mà liếc mắt nhìn hắn.

Hàn Bách mừng rỡ nói: "Chúng ta lập tức lên đường hồi phủ, ai! Các nàng đều đã một đêm không ngủ rồi.

Tất cả cùng ta làm một giấc nào! Để ta cấp cho mỗi nàng một cái bảo bối láu lỉnh." Trang Thanh Sương dù sao củng là thiếu nữ mới hiểu việc đời, vô luận yêu Hàn Bách cuồng nhiệt như thế nào, cũng khó chịu nổi cuồng ngôn phóng túng của hắn, liền giậm chân không nghe nữa, bước nhanh ra đạo tràng.

Hàn Bách đuổi theo, đúng lúc vừa đi ra thì thấy hai phi Tử, Hoàng ở phía xa xa đầu đường đang chuyển vào trong một gian phòng.

Sau đó là Phong Hành Liệt đuổi theo, biến mất tại sau cửa.

Hàn Bách sắc mặt lập tức biến đổi.

Hai Phi tuyệt đối không dại dột lui tới khắp nơi mà trang phục lại không thay đổi chút nào.

Chẳng lẽ đang câu dẫn người đối phó các nàng? Hắn vội nói với Trang Thanh Sương: "Nhanh gọi người đến hỗ trợ!" Rồi bất chấp gây sự chú ý, liền triển khai thân pháp, chạy đi với tốc độ cao nhất..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio