Thích Trường Chinh quay đầu lại.
Hắn giật mình kinh ngạc.
Đứng trước mặt hắn là một mỹ nhân đang cười tươi như hoa như ngọc nhưng không phải là Bạc Chiêu Như, người đã để hắn khổ sở chờ đợi nãy giờ.
Nàng chính là người mặc trang phục võ sĩ trắng vàng mà hắn đã gặp mặt một lần – Công chúa Nữ Chân “Ngọc Bộ Diêu” Mạnh Thanh Thanh.
Ngày đó, hắn ở xa xa thoáng nhìn vội vã đã cảm thấy nàng vô cùng mỹ lệ.
Giờ phút này đối mặt ngay trước mắt thì càng không cần phải nói.
Vị mỹ nữ ngoại tộc yêu kiều duyên dáng này có một khuôn mặt tròn xinh không thể chê như trứng ngỗng, dưới hàng lông mày như nhăn không phải nhăn là đôi mắt đen nhánh xinh đẹp u uẩn chút xíu bất đắc dĩ và âu sầu.
Nàng chăm chú nhìn hắn rồi nhẹ nhàng thở dài nói: “Thích huynh có phải quá sơ suất hay không? Lúc hung hiểm khắp nơi này lại một mình ra ngoài.”
Khi nàng nói chuyện thì lộ la hàm răng trắng muốt như tuyết, phối hợp với làn da non mượt trắng hồng, cái mũi cao nhỏ khe khẽ hô hấp cùng vẻ thanh tao tươi đẹp khiến cho Thích Trường Chinh nhất thời không nói nên lời.
Hắn đoán chừng cô công chúa quyến rũ này lớn hơn mình ít nhất mấy tuổi, nhìn nàng rất phong tình, rất có nét thành thục nữ tính và trông rất mê hoặc.
Tiếc là, người đến thì không tốt - người tốt thì không đến.
Hắn nhất thời cảm thấy bất đắc dĩ.
Mạnh Thanh Thanh thở dài yếu ớt nói: “Không biết Thích huynh có tin hay không, thật sự Thanh Thanh không muốn tổn thương huynh.
Không phải do Thanh Thanh mềm lòng mà chỉ vì không muốn hủy huynh khi huynh chưa đạt tới đỉnh cao võ đạo.”
Thích Trường Chinh nghe như vậy thì ý chí chiến đấu nổi lên.
Hắn bừng tỉnh thoát khỏi sự hấp dẫn cực lớn từ nàng, hừ lạnh nói: “Công chúa hình như rất có tự tin giết chết được lão Thích ta?”
Mạnh Thanh Thanh khẽ xua tay nói nhỏ: “Cao thủ đối trận, đâu cần đối chưởng mới biết thắng bại.
Vừa rồi thiếp thân đi tới phía sau huynh nhưng huynh ngây ngẩn không biết, nếu như thiếp thân bất chấp thân phận, ra tay đánh lén, vậy huynh nghĩ kết cục sẽ như thế nào?”
(thiếp thân: một cách xưng hô khiêm tốn của nữ giới thời xưa)
Thích Trường Chinh lập tức toát đầy mồ hôi lạnh.
Vừa rồi, bởi vì mải mê nghĩ về Bạc Chiêu Như hắn đã bất cẩn không chú ý đến an toàn.
Hắn chợt cảm thấy xấu hổ bởi tại thời khắc này mà bản thân còn đi phân tâm truy cầu mỹ nữ, khuôn mặt ửng hồng nói: “Vậy vì sao công chúa không ra tay thử xem?”
Mạnh Thanh Thanh đôi mắt ẩn chứa giận dỗi, giọng nhẹ nhàng nói: “Thanh Thanh sao lại có thể ra tay đánh lén người khác chứ? Thích huynh, trước khi động thủ, hai ta có thể hay không cùng nhau dạo chơi Kim Lăng, tìm một cái địa điểm lý tưởng làm nơi quyết chiến, giúp Thanh Thanh có được một đoạn hồi ức mỹ lệ?”
Thích Trường Chinh thoáng ngạc nhiên rồi bùng phát hứng thú, hắn thầm nghĩ “sao trong thiên hạ lại địch thủ mỹ lệ hiếm có như vậy chứ?” Nhưng lại nghĩ đến đối phương hoàn toàn nắm chặt có thể giết chết mình, nếu mình đáp ứng thì không thể không quyết chiến với nàng một trận còn không thì không thể mặt dày đào tẩu.
Đúng là cô công chúa này thực sự có một phong cách riêng rất lợi hại.
Nghĩ vậy, hắn ngửa mặt “ha, ha” cười nói: “Công chúa đã có nhã hứng như vậy, lão Thích ta sao có thể không phụng bồi cơ chứ?”
Mạnh Thanh Thanh vui vẻ cười nói: “Đi! Chúng ta đi dạo trước đã.”
Thích Trường Chinh khoát khoát tay, mỉm cười hỏi: “Ta cũng vừa mới tới kinh sư, chỉ biết đi loạn thôi.
Công chúa có đề nghị gì không?”
Đôi mắt đẹp của Mạnh Thanh Thanh hiện lên vẻ mong đợi, nàng đong đưa nói: “Giang Nam xứ mỹ nhân, Kim Lăng châu đế vương, ứng thiên hùng cứ Giang Nam, nổi danh muôn đời, ngàn năm phồn hoa, tới bất cứ nơi nào đều là danh thắng, di tích, không cần phải có đề nghị đặc biệt gì.” Sau đó nàng nở nụ cười duyên, bước qua sát người hắn đi xuống cầu.
Thích Trường Chinh thấy thần thái nàng động lòng người, tình cảm dạt dào, ăn nói tao nhã thì trở nên hồ đồ, khó phân địch – ta.
Lòng hắn rung động, ngổn ngang mà sóng vai cùng nàng chầm chậm bước đi.
Lúc này tuyết ngừng mây tan, bầu trời dần dần sáng lên.
Mạnh Thanh Thanh dựa sát vào hắn, tay thon giơ lên chỉ về phía Chung sơn cao chót vót ở ngoài thành, hơi thở như hương lan nói: “Xem kìa! Chung sơn thoai thoải kéo dài từ đông sang tây vượt qua bên cạnh cửa Thái Bình vào trong thành, hình thành núi Phú Quý, núi Phúc Chu, núi Kê Lung (g gà), đồi Cổ lâu (chòi canh) và núi Thanh Lương, chính là thắng cảnh muôn đời.
Ta nói đúng không?
Thích Trường Chinh chạm nhẹ vào vai nàng, ngửi hương thơm nhẹ nhàng của cơ thể, nghe giọng nói mềm mại pha chút khẩu âm ngoại tộc của nàng đồng thời nhìn núi non trùng điệp khí thế hào hùng như cự long ẩn phục phía Đông Nam mà kinh ngạc nói: “Sao công chúa có thể hiểu rõ Kim Lăng như vậy?”
(Cự long: con rồng to lớn)
Mạnh Thanh Thanh mỉm cười nhìn hắn mỉm cười nói: “Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.
Đây là thủ đô của Đại Minh, những dân tộc nhỏ yếu chịu đủ thứ ức hiếp như chúng ta sao có thể không để ý cơ chứ?”
Thích Trường Chinh nghe nàng nhắc nhở, nghĩ tới mối quan hệ đối lập không thể vãn hồi giữa hai người mà thở dài.
Hắn thầm nghĩ “dù sao cũng phải quyết một trận sinh tử cùng mỹ nữ cao thâm khó lường này, chi bằng bây giờ rũ bỏ tất cả để hưởng thụ cảm giác đụng chạm thân mật mê người này.
Như vậy cũng là một niềm vui trong đời.” Hào khí bốc lên, hắn chỉ tới Thạch Đầu thành vắt vẻo trên đỉnh cao ở phương xa nói: “Đó chính là di chỉ Thạch Đầu thành! Nghe nói, năm đó, khi đi qua đây, Gia Cát Lượng từng nói “Chung sơn rồng cuộn, hổ ngồi”, bây giờ nhìn nó dựa sông, núi đá chót vót mới biết không phải nói ngoa.”
Đôi mắt đẹp của Mạnh Thanh Thanh sáng ngời, nàng rất tán thưởng với khí độ rộng rãi cùng lời nói hùng hồn của hắn.
Nhưng mà điều đó không biểu thị nàng động tình ý với hắn.
Nàng sinh ra tại vùng biên ngoại nghèo nàn xơ xác, lại thấy tận mắt tộc nhân bị Tuất binh của Minh triều không ngừng xâm phạm nên khắc sâu cừu hận với người Minh.
Vì vậy khi Phương Dạ Vũ phái người tới mời thì nàng liền tận lực gạt bỏ những phản đối trong tộc để liên thủ đối phó Đại Minh.
Đối với nàng mà nói, không có cái gì trọng yếu hơn hạnh phúc, ích lợi và tiền đồ của tộc nhân mình.
Người Mông đã từng thành công chinh phục người Hán, người Nữ Chân các nàng cũng có cơ hội tương tự.
Sự tình lý tưởng trước mắt chính là tạo nên mầm tai họa cho tương lai của Đại Minh, mà lí tưởng nhất đương nhiên là chia cắt nó thành bốn, năm mảnh, làm cho nó không còn lực ngoại xâm.
Khi đó tộc nhân của nàng sẽ có cơ hội nghỉ ngơi, khôi phục nguyên khí, rồi từ từ lớn mạnh.
Khác biệt lớn nhất so với Chân Tố Thiện chính là - nàng có dã tâm rất lớn.
Nàng nghe được vậy liền nắm ống tay áo của hắn dẫn tới bờ sông Tần Hoài, rồi dọc sông đi về phía đông.
Nàng cười nhẹ nói: “Còn có, thời Xuân Thu thì Ngô vương Hạp Lư xây Dã thành, đúc binh khí ở chỗ này.” Ánh mắt nàng chợt nổi lên hứng khởi nói tiếp: “Nghe nói danh kiếm ‘Can Tương’ và ‘Mạc Tà’ lưu truyền thiên cổ chính là được đúc thành tại đây.” Nàng lại mỉm cười xinh đẹp nhìn hắn hỏi: “Không tin sao? Có thơ làm chứng đó!” Rồi nàng say sưa đọc: “Đấu gian vân khí vọng trung nguyên, thặng hữu giao long kiếm huyết ban.
Âu Dã Can Tương câu tịch mịch, nhất ngân thanh nhận dã thành sơn."
Thích Trường Chinh lại thấy mình toát mồ hôi lạnh.
Nếu như những lời này thốt ra từ miệng Hàn Bích Thúy hay Hàn Tuệ Chỉ, thậm chí là từ mỹ nữ lỡ hẹn không đến Bạc Chiêu Như, hắn sẽ không kinh dị chút nào.
Nhưng đây lại do nàng công chúa ngoại tộc chỉ vừa mới đến nơi đây nói ra thì thật khiến cho đáy lòng hắn kinh sợ.
Điều đó chứng tỏ người ta đã bỏ không ít công phu thâm nhập nghiên cứu văn hóa và lịch sử của nước mình, đã đạt được yêu cầu “biết người”.
Địch nhân thâm sâu như vậy mới là đáng sợ nhất.
Huống chi nhìn nàng hời hợt mấy câu đã ép mình phải quyết chiến sinh tử đủ thấy nàng lợi hại không kém mỹ nữ Sắc Mục – Chân Tố Thiện.
Lúc này hai người đã đi tới cầu Hoài Thanh ở phía đông thành, nơi dòng Thanh Khê đổ vào sông Tần Hoài.
Nơi này hai bên chợ búa san sát, náo nhiệt vô cùng.
Mạnh Thanh Thanh chỉ vào một con phố nhỏ nói: “Đó chính là ngõ Ô Y trong câu thơ ‘Bên cầu Chu tước hoa dại nở, đầu ngõ Ô Y bóng chiều nghiêng’ của đại thi nhân Lưu Vũ Thi thời Đường đi!”
Thích Trường Chinh không còn giấu được sự ngạc nhiên trong lòng, hắn trừng mắt hỏi: “Sao công chúa biết được ngõ nhỏ kia chính là ngõ Ô Y chứ?”
Mạnh Thanh Thanh điềm nhiên đáp: “Chuyện này có gì ghê gớm đâu chứ! Thiếp thân còn biết một nơi rất thích hợp để quyết một trận sinh tử.
Đảm bảo sẽ không có ai tới quấy rầy chúng ta.”
Thích Trường Chinh ngây ngẩn nhìn nàng một hồi rồi trầm giọng nói: “Thực sự không thể không động thủ sao?”
Mạnh Thanh Thanh quay qua hắn lườm một cái nói: “Còn có lựa họn khác sao? Không có huynh, Nộ Giao Bang giống như bị mất đi một cánh tay.
Hai quân giao chiến, ai chẳng muốn thi triển hết khả năng để suy yếu thực lực của đối phương.”
Thích Trường Chinh cười khổ nói: “Ta trọng yếu đến như vậy sao?” Trong mắt Mạnh Thanh Thanh lóe lên hàn quang, lãnh đạm nói: “Ai dám chắc trong tương lai ngươi không phải là một Lãng Phiên Vân khác chứ? Đi nào!” Nói vừa dứt lời, nàng liền đề khí khinh thân, thi triển Cấp hành thuật lướt nhanh trên đường.
(cấp hành thuật: thuật đi nhanh)
Thích Trường Chinh lại thở dài, thu lại tình cảm trong lòng chạy đuổi theo nàng.
----- oOo -----
“Cốc cốc cốc!”
“Tiểu ma sư, mời vào!” Tiếng Chân Tố Thiện từ trong phòng truyền ra.
Phương Dạ Vũ đẩy cửa đi vào trong phòng.
Chân phu nhân ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm.
Nàng đang chải nhẹ mái tóc dài vừa mới gội buông xõa một bên, trên người chỉ khoác một bộ áo dài mỏng manh, thân thể sau khi tắm tản ra hương thơm nhè nhẹ.
Tất cả điều đó tạo nên một trạng thái cực kì mê người.
Phương Dạ Vũ đi tới phía sau, hai tay hai tay lên vai nàng, cúi người chăm chú nhìn bóng hình mỹ lệ ở trong gương, tán thán nói: “Có thiếp như vậy, chẳng còn cần gì!”
Chân phu nhân bỏ lược xuống, ngửa ra sau tựa vào ngực gã, nhìn gã qua gương mỉm cười nói: “Có phải Tiểu Ma sư biết rõ không còn cơ hội có Tần Mộng Dao nửa rồi cho nên mới toàn tâm với Tố Thiện phải không?
Phương Dạ Vũ hồi phục lại vẻ tiêu sái trước đây, mỉm cười nói: “Nghe Tố Thiện nói vậy, ta vừa vui sướng vừa sợ hãi đó!”
Rồi hai tay gã nhẹ nhàng vỗ về vai nàng.
Đôi mắt Chân phu nhân nửa nhắm nửa mở, thần thái vô cùng hưởng thụ nói: “Chàng vui mừng vì nghe giọng của ta có ý đố kị, còn sợ hãi là e ta cố ý dùng Hàn Bách để trả thù, làm chàng tổn thương phải không?”
Phương Dạ Vũ xoay người ngồi lên bàn sát bên nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Gã nồng nàn nhìn nàng, dịu dàng nói: “Có việc gì có thể giấu giếm được tuệ tâm của nàng cơ chứ! Lần này ta tới đây, là muốn nàng bỏ đi ý đồ tự mình ta tay đối phó Hàn Bách.”
Chân phu nhân bị cách gã nhìn mình làm cho ý loạn tình mê.
Nếu nói về mặt anh tuấn thì Hàn Bách còn kém một đoạn, nhưng mà tiểu tử đó lại có một loại mị lực đặc biệt khác làm cho hắn hấp dẫn không kém Phương Dạ Vũ.
Nàng đưa tay nhỏ lên vuốt ve khuôn mặt Phương Dạ Vũ trìu mến nói: “Hẳn là Tố Thiện đã tạo thêm rất nhiều phiền não cho Tiểu Ma sư rồi, ôi!..”
Lúc này thì nàng không còn cách nào nói thêm được gì nữa, bởi vì Phương Dạ Vũ đã phong kín môi thơm của nàng rồi.
Một tay của gã ôm chặt lấy eo thon của nàng làm cho nàng không thể tránh được, tay kia thì mân mê vào trong y phục của nàng.
Chân phu nhân biết Phương Dạ Vũ muốn chiếm hữu nàng trước khiến cho nàng không đi trêu chọc Hàn Bách.
Dù biết ý đồ của gã như vậy, nàng cũng cảm thấy rất khó ngăn cản gã làm tới.
Một mặt là vì Phương Dạ Vũ cũng không đáng ghét, lại có hôn ước với nàng; mặt khác càng quan trọng hơn đó là Phương Dạ Vũ đã thi triển thủ pháp gợi tình của Ma môn làm kích thích lên ham muốn tình dục trong nàng.
Chẳng mấy chốc, Chân phu nhân chìm đắm trong thủ pháp của Phương Dạ Vũ, dần dần nàng mất đi sức kháng cự, chỉ còn tiếng thở gấp dồn dập cùng phản ứng hưởng ứng nhiệt liệt, không chỉ vậy, nàng còn tận lực tạo thuận lợi cho bàn tay của gã.
Đột nhiên Phương Dạ Vũ đình chỉ hành động.
Đôi mắt tuấn tú lóe lên vẻ tự tin cao độ, gã nhìn đôi mắt xinh đẹp vô cùng cuốn hút đang miễn cưỡng mở to của nàng mà nói: “Chuyện càng khó khăn càng khiến ta cảm thấy thú vị, như vậy mới biểu biện được sự rạng rỡ của cuộc sống.
Nếu như ta cứ như vậy mà chiếm hữu nàng, sau khi xong mọi việc, nàng sẽ cảm thấy không sảng khoái.”
Chân phu nhân thẹn thùng liếc nhìn hắn, vui vẻ nói: “Đúng vậy! Ta sẽ rất không phục.”
Phương Dạ Vũ hôn nhẹ lên má nàng, nhẹ nhàng nói: “Sư tôn sắp đến rồi.
Ta muốn cùng nàng đến gặp ông ấy.”
Chân phu nhân nghĩ đến việc sắp gặp được thiên hạ đệ nhất cao thủ “ Ma sư” Bàng Ban thì thân thể mềm mại lập tức rung động, nàng cực kì hưng phấn kêu lên một tiếng “A!” rồi nhân cơ hội đó vụt vươn mình đứng dậy thoát khỏi vòng tay ôm ấp của gã nói: “Vậy Tố Thiện cần phải trang điểm một chút rồi.”
Phương Dạ Vũ biết nàng sợ không kiềm chế được ma thủ của mình, trong lòng lập tức dâng lên niềm tự hào.
Gã có cảm giác thỏa mãn bởi mất cái này thì đã được bồi thường bằng cái kia.
Cả đêm hôm qua, gã không có nhắm mắt chút nào, cuối cùng gã quyết định bỏ qua tư tình nhi nữ, lấy đại cục làm trọng, tập trung gánh vác nhiệm vụ trên vai.
Một khi bỏ qua được ước mơ có Tần Mộng Dao, gã liền khôi phục lại bình tĩnh cùng tự tin.
Sau khi phát ra mấy cái mệnh lệnh, gã liền chủ động dùng thế bão táp tới chinh phục tâm hồn của Chân phu nhân, tránh cho nàng rơi vào vòng tay ôm ấp của Hàn Bách.
Phương Dạ Vũ vừa định mở miệng thì có tiếng của Do Tàn Địch từ ngoài vọng vào: “Pháp giá của Ma sư đã đến.
Mời Tiểu Ma sư đến ngoại đường.”
----- oOo -----
Bốn người vợ chồng Phong Hành Liệt đi tới Tả gia lão hạng.
Lúc này tửu quán đã lắp đặt thiết bị xong rồi, phía ngoài, bảng hiệu lớn vắt ngang trên cửa được giấy đỏ bao kín, hai bên dựng hai cột tre cao vút dùng để treo pháo đốt.
có thể nói mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi, chỉ còn đợi ngày tốt để khai trương thôi.
Bọn họ bước vào cửa thấy ba nàng Tả Thi và mấy người Phạm Báo đang bận rộn làm việc.
Phong Hành Liệt tiến tới chào hỏi rồi biểu lộ ngạc nhiên hỏi: “Vì sao bây giờ thần thái Thi tỷ đặc biệt phấn khởi, sắc mặt tràn trề vui mừng như vậy?
Triêu Hà vui vẻ trả lời thay: “Tất nhiên rồi! Hôm nay là ngày Tiểu Văn Văn bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc ở kinh thành, Thi tỷ đương nhiên rất vui mừng rồi.
Ba nàng Cốc Tư Tiên reo lên hoan hô đồng thời lao tới ôm chầm lấy Tả Thi.
Mấy nàng rất vui vì điều đó.
Tả Thi cười không khép miệng, nàng hơi giận dỗi nói: “Hàn Bách trốn đâu rồi cơ chứ? Sao không thấy dẫn Mộng Dao về gặp chúng ta?”
Phong Hành Liệt bênh vực Hàn Bách: “Hắn không biết việc Tiểu Văn Văn đến kinh sư, chứ không thì hắn đã lập tức trở về ngay khi có thể.”
Sau khi hàn huyên vài câu, Phong Hành Liệt và Cốc Tư Tiên đi vào nội đường gặp phu phụ Bất Xá.
Tiểu Linh Lung và Cốc Thiến Liên thì xung phong hỗ trợ bài trí, làm bước chuẩn bị cuối cùng cho cửa tiệm.
Bất Xá và Cốc Ngưng Thanh đã dậy từ sáng sớm.
Hai người giờ đang luyện kiếm ở hậu viện, người xướng người họa hòa hợp ân ái còn hơn cả tình yêu cuồng nhiệt thời trai trẻ.
Trông thấy hai người Phong Hành Liệt bước vào, họ liền hỏi ngay về việc Hàn Bách chữa thương cho Tần Mộng Dao.
Phong Hành Liệt đáp: “Hẳn là không có vấn đề gì!”
Cốc Ngưng Thanh đứng nép vào người Bất Xá như con chim nhỏ.
Hai người đều mặc y phục trắng như tuyết, đứng ở dưới ánh nắng sớm như thần tiên hạ phàm.
Bất Xá than: “Thật hi vọng thời gian vĩnh viễn dừng lại tại giây phút này, như vậy trưa nay ta sẽ không phải tới Tây Ninh đạo tràng làm thành viên không được hoan nghênh.”
Phong Hành Liệt đang chưa biết nên an ủi như thế nào thì Cốc Tư Tiên đã yêu kiều nói: “Cha à! Nếu cha đi tham gia hội nghị nguyên lão của Bát phái thì nữ nhi không để ý làm gì, nhưng nếu cha đi khiêu chiến Bàng Ban thì nữ nhi nhất định sẽ không cho đâu.
Trừ phi cha không thương yêu con chút nào.”
Bất Xá trìu mến nhìn nữ nhi ngoan ngoãn, lắc đầu cười khổ rồi quay nhìn CỐc Ngưng Thanh cầu cứu.
Cốc Ngưng Thanh mỉm cười đi tới bên cạnh nữ nhi, bà nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng rồi ôn nhu nói: “Cuộc sống trần gian này chỉ vài chục năm mà thôi, mấy ngày qua, cha và mẹ đã có được một quãng thời gian tuyệt vời, giờ không còn gì phải luyến tiếc cả.
Vương nhi vẫn luôn muốn thoát khỏi những ràng buộc vậy sao đến thời điểm này mà vẫn chưa vứt bỏ được những tục niệm phàm trần chứ?”
Phong Hành Liệt rung động hỏi: “Nhạc phụ nhạc mẫu muốn liên thủ đối phó Bàng Ban sao?”
Bất Xá ngước nhìn trời xanh mây trắng, hờ hững bình thản nói: “Sau trận tuyết lớn, bầu trời thật trong sáng, làm ta muốn có đôi cánh, tung cánh bay cao, bay tới chân trời, bay thẳng vào vũ trụ mênh mông.
Có như vậy mới không lãng phí cũng như cô phụ cuộc sống quý giá này.” Trong lời nói ẩn chứa quyết tâm ra đi không trở về.
Phu phụ Phong Hành Liệt nghe được ẩn ý truy cầu một trận quyết chiến với Bàng Ban của Bất Xá là mong muốn lớn nhất trong cuộc đời nên trong lúc nhất thời không thốt ra lời.
Cốc Ngưng Thanh cười nói: “Đi nào! Chúng ta hãy vào trong nhà uống trà Lâm Thanh.”
Cốc Tư Tiên buồn bả than: “Mẹ à!”
Cốc Ngưng Thanh khẽ trách: “Nếu Vương nhi không thoát được vinh nhục sống chết thì làm sao có thể phục quốc? Ngay cả Niên Liên Đan, các ngươi cũng sẽ không đối phó được.”
Cốc Tư Tiên định cất tiếng đáp thì chợt giọng nói du dương dễ nghe của Vô Tưởng tăng vang lên: “Sinh tức là tử, tử tức là sinh; thắng cũng không phải thắng, bại cũng chẳng phải bại.
Tất cả biểu hiện trên thế gian chỉ là ảo ảnh trong mơ.” Rồi thanh âm dần dần đi xa: “Bất Xá hãy tới nói chuyện với sư huynh một lần.”
Bất Xá mỉm cười, hai tay áo vung lên rồi lướt lên đầu tường như chim to cất cánh bay lên trời, đầu ngón chân điểm nhẹ lao theo hướng thanh âm, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
----- oOo -----
Tại thềm đá trước tiểu lâu, Hàn phu nhân dựa vào quan hệ chủ tớ trước đây kéo tay áo Hàn Bách dặn dò: “Bây giờ Ninh Chỉ gần như đã quên chuyện Mã Tuấn Thanh rồi, tiểu Bách nghìn vạn lần đừng nhắc tới trước mặt nó nhé! Biết không?”
Hàn Bách giả vờ ngạc nhiên hỏi: “Cái gì mà Mã Tuấn Thanh, tiểu Bách không biết người này.
Hắn là ai vậy?”
Hàn phu nhân ngẩn ra rồi ngay lập tức hiểu ý.
Bà ta mừng thầm nghĩ “tiểu tử này giờ lại trở nên láu lỉnh như thế đây.
Thảo nào có thể được Hoàng thượng ân sủng, phong quan tấn chức” đồng thời dẫn hắn đi lên lầu.
Hàn Bách thuận miệng hỏi: “Có phải chỉ có mình Ngũ tiểu thư ở đó?”
Hàn phu nhân nói: “Tuệ Chỉ ở trên lầu, Ninh Chỉ ở tầng dưới.”
Hàn Bách ngạc nhiên hỏi: “Tam thiếu gia và Tứ tiểu thư nghỉ ở đâu?”
Hàn phu nhân đáp: “Lần này chúng không có đi theo tới kinh.
Việc làm ăn của Thiên Đức rất nhiều, phải có người ở lại trông nom.”
Hàn Bách thầm nghĩ nếu để tam thiếu gia Hàn Hi Vũ quản lý việc làm ăn, không làm hỏng gia nghiệp của Hàn gia mới là chuyện lạ.
Cửa lầu “kẽo kẹt” một tiếng rồi mở ra, tiểu tỳ của Hàn Ninh Chỉ nhìn thấy Hàn phu nhân tới thì vội vàng làm lễ chào rồi đi xuống.
Trước đây Hàn Bách rất thân thuộc với nha hoàn lớn hơn hắn hai tuổi này, nàng đối đãi với hắn thân mật như đệ đệ vậy.
Trong lòng chợt thấy xúc động, hắn kêu lên: “Tiểu Cúc tỷ! Có nhận ra tiểu Bách không?”
Tiểu Cúc giật mình ngẩng đầu lên nhìn hắn, mắt hạnh trợn tròn như không thể tin được thốt lên: “Tiểu Bách! Trời ơi! Bộ dáng ngươi thực sự thay đổi rồi.”
Hàn phu nhân đâu có hứng thú để cho bọn họ ôn chuyện cũ, vội lớn giọng hỏi: “Ngũ tiểu thư đã dậy chưa?”
Tiểu Cúc hoảng sợ, dù trong lòng có nhiều điều muốn nói nhưng không dám hỏi tiếp Hàn Bách, nàng vội đáp: “Tiểu thư vừa mới dậy.
Tiểu tỳ đang hầu hạ tiều thư trang điểm.”
Hàn phu nhân vui mừng nói với Hàn Bách: “Đi! Mau theo ta vào trong gặp nó.”
Bình thường Hàn Bách không hề cố kỵ chuyện khuê phòng nam nữ, nhưng vốn từ nhỏ đã làm tôi tớ Hàn gia quen rồi, giờ cảm thấy như trở về với thân phận xưa nên nào dám tùy tiện xông vào phòng riêng của tiểu thư.
Hắn lúng túng nói: “Để tiểu Bách ở ngoài chờ tiểu thư đi!”
Hàn phu nhân tưởng hắn biết giữ lễ nghĩa, vui vẻ nói: “Ta bảo ngươi vào, ngươi cứ vào đi.
Đi theo ta nào!” Rồi bà ta không cần để ý xem hắn có đáp ứng hay không, đi thẳng vào trong phòng lớn tiếng nói: “Con gái nhỏ của mẹ, xem ai tới thăm con này!”
Tiếng Hàn Ninh Chỉ lười biếng từ trong phòng truyền ra: “Mẹ à! Con chỉ vừa mới dậy, là ai vậy?”
Hàn Bách bước qua cạnh tiểu Cúc, lòng nhịn không được liền đưa tay ngắt nhẹ lên tay thon của nàng để thể hiện thân thiết.
Đâu ngờ tiểu Cúc vốn luôn đối với hắn như đệ đệ lại mặt xinh ửng hồng cúi vội đầu xuống không dám nhìn hắn.
Hàn Bách mừng rỡ trong lòng.
Mộng tưởng duy nhất thời thiếu niên của hắn là lấy Hàn Ninh Chỉ làm vợ và hay hơn nữa là nàng Cúc tỷ xinh đẹp này cũng gả cho hắn.
Bây giờ xem ra đó không còn là mơ mộng hảo huyền rồi.
Dù hàn Ninh Chỉ không mỹ lệ như Hư Dạ Nguyệt hay Trang Thanh Sương nhưng từ nhỏ thì nàng lại là bạn lữ thân thiết của hắn, hai trẻ vô tư đã nói rất nhiều chuyện hoang đường (ý là hồi nhỏ, hai người từng nói chuyện vợ chồng vớ nhau).
Chỉ là về sau, Ninh Chỉ lớn dần, biết phân biệt chủ tớ, lúc đó mới dè đặt thận trọng hơn.
Trong lúc miên man suy nghĩ, hắn đã theo Hàn phu nhân đi vào trong phòng riêng.
Hàn Ninh Chỉ ngồi trang điểm trước kính, nàng đang đánh phấn lên mặt mình.
Nàng đã cao hơn rất nhiều nhưng lại có chút mảnh mai.
So với lần trước lén nhìn nàng ở Hàn phủ thì giờ càng xinh đẹp động lòng người.
Đặc biệt là bộ ngực căng tròn kia làm ai nhìn thấy cũng có thể biết rõ nàng đã trưởng thành rồi.
Đây đúng là thời gian nữ nhi Hàn gia vừa tới tuổi xuân thì, trông rất cuốn hút.
Hàn Ninh Chỉ nhìn thấy trong gương xuất hiện một nam tử cao lớn hiên ngang thì miệng nhỏ “A” lên một tiếng, trợn mắt há mồm, miếng phấn trong tay rơi xuống mặt bàn.
Hàn phu nhân vô cùng thương yêu đi tới cầm lấy hai vai nàng, nhìn qua gương nói với Hàn Bách: “Tiểu Bách mau tới đây để Ninh Chỉ nhìn ngươi.
Nam nhi đầy triển vọng như thế đi đâu mới tìm được đây?”
Hàn Bách hưng phấn đến nỗi tê dại cả da đầu.
Hắn đi tới phía bên kia Hàn Ninh Chỉ, nhìn mối tình đầu trong gương gãi đầu nói: “Ngũ tiểu thư!”
Đâu ngờ khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Ninh Chỉ lập tức trắng bệch, nàng hét lên: “Quỷ!” Rồi hai mắt trợn trừng ngã ngửa ra sau.
Hàn Bách đưa một tay ra sau đỡ lấy, không để nàng ngã xuống đất, mặt nhìn Hàn phu nhân.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, thấy mặt đối vô khó coi vô cùng.
Hàn phu nhân vô cùng lo lắng nói: “Mau đưa nó lên giường.”
Hàn Bách bế nàng đưa tới giường, trong lòng rất tồi tệ.
Lẽ nào Hàn Ninh Chỉ không chịu nổi kích thích mà bị điên rồi?
Khi Hàn phu nhân kêu to cứu giúp và tiểu Cúc vừa chạy tới đắp chăn cho Hàn Ninh Chỉ thì Hàn Tuệ Chỉ nghe tiếng từ trên lầu chạy tới cửa.
Nhị tiểu thư hai mắt sưng đỏ, mặt mày ủ rủ, nàng nhìn thấy Hàn Bách thì ngẩn ngơ nói: “Thì ra là tiểu Bách tới!”
Ánh mắt nàng vừa nhìn tới muội muội thì quên cả chào hỏi Hàn Bách, nàng kinh hãi kêu lớn rồi chạy vội tới bên giường nhìn kỹ muội muội.
Hàn Bách bởi vì nôn nóng muốn đi gặp Doanh Tán Hoa, hắn thầm nghĩ Ninh Chỉ chắc không có gì quá đáng ngại, nán lại đây cũng không giúp được gì nhiều nên truyền âm nhập mật cho Hàn Tuệ Chỉ: “Nhị tiểu thư! Ta vừa mới gặp Thích Trường Chinh…”
Thân thể Hàn Tuệ Chỉ run rẩy kịch liệt, nàng quay lại nhìn hắn.
Hàn Bách thừa dịp nói: “Phu nhân! Tiểu Bách có chuyện gấp phải làm, xin cáo lui trước, lúc sau sẽ đến thăm tiểu thư.” Hắn lại nháy mắt ra dấu cho Hàn Tuệ Chỉ, trong lòng nổi lên cảm giác kì dị.
Trước đây tại Hàn phủ, hắn kính Hàn Tuệ Chỉ như người trời.
Không ngờ bây giờ đạ có thể ngang hàng cùng nàng nháy mắt qua lại, mặc dù không liên quan đến chuyện tình nam nữ nhưng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Hàn Tuệ Chỉ hiểu ý nói: “Để ta tiễn tiểu Bách!”
Hàn Bách làm bộ nói: “Sao dám phiền Nhị tiểu thư!”
Nào ngờ Hàn phu nhân lên tiếng: “Tuệ Chỉ chăm sóc cho Ngũ muội, để ta tiễn tiểu Bách.
Ta có lời muốn nói với hắn.” Nói xong bà ta kéo tay Hàn Bách đi ra khỏi phòng.
Hàn Tuệ Chỉ mở to mắt nhưng vô kế khả thi đành nhìn hai người đi khỏi..