Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

chương 99: giải trừ khế ước với vu nữ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nếu chỉ có giết chết cô ta mới có thể cứu mọi người, vậy thì hắn cũng không cần thiết phải do dự nữa!

Tôn Nhất thoáng nhìn về phía Bạch Mộc đang nằm, khi ngoảnh lại, trong mắt đã toát ra sát khí, chậm rãi giơ hoả phù sớm đã chuẩn bị trong tay lên!

“Soái ca xin đừng!” Giọng nói của Hồ Nữ đột nhiên từ không trung vọng xuống!

Bên ngoài tuyết vực, Hồ Nữ không dám tiến vào trong này, chỉ dùng thiên lý truyền âm đem lời nói hóa thành một đoàn hồng khí, truyền vào: “Soái ca, xin đừng giết Tuyết Nữ, tỷ ấy không hề muốn thương tổn loài người đâu, chẳng qua là, tỷ ấy đã cùng ngài An Bối ước định, phải trở thành thức thần của y, nên mới đau khổ chờ đợi ở nơi này, bởi vì ở đây có một mỏ vàng khủng lồ, con người muốn dùng sức mạnh đoạt lấy, vì không để cho loài người phá hoại vùng đất trù phú này, lại không thể gặp được ngài An Bối, Tuyết Nữ mới làm ra chuyện đả thương người, cầu ngươi nhất định phải tha thứ cho tỷ ấy!”

Tha thứ cho cô ta ư! Thế còn người thân của hắn, vợ của hắn, phải chết một cách oan ức như vậy sao? Nhất là người yêu Bạch Mộc!

Vừa nghĩ tới Bạch Mộc bị chôn vùi trong lớp tuyết, tâm Tôn Nhất liền quặn đau, hắn bỏ ngoài tai lời cầu xin của Hồ Nữ, bùa chú trong tay trong nháy mắt bùng cháy, hóa thành một ngọn lửa, dính vào trán Tuyết Nữ!

“Á!” Tuyết Nữ ôm mặt kêu gào thảm thiết, lửa trên trán đau đớn thiêu đốt nhanh chóng lan ra toàn thân! Những đóm lửa ‘tách tách’ rơi xuống mặt tuyết!

Tuyết Nữ giãy dụa trong thống khổ, dung mạo vốn xinh đẹp, bởi vì cực độ đau đớn mà trở nên vặn vẹo, hỏa diễm địa ngục kinh khủng hừng hực khắp người, không bao lâu, Tuyết Nữ không chống đỡ thêm được nữa, bắt đầu tan chảy, dần trở nên trong suốt…

Mắt thấy sẽ biến thành hơi nước biến mất không còn gì, Bạch Mộc đang nằm phía dưới lớp tuyết trắng, đột nhiên bắn ra một luồng kim quang, kim quang lóe lên, trên không trung biến nguyên hình thành An Bối!

An Bối nhẹ nhàng điểm một cái về phía Tuyết Nữ, ngọn lửa trên người Tuyết Nữ liền lập tức biến mất!

Tuyết Nữ trông thấy người này, trong lòng mừng rỡ, trên mặt lộ ra biểu tình hạnh phúc!

Nàng bay tới bên người An Bối, lẳng lặng nhìn y, nước mắt bất giác tuôn rơi!

“Ngài An Bối, chúng ta lúc đó đã nói, ngài sẽ quay lại thu nhận ta làm thức thần thủ hộ, cứu ta thoát khỏi Ma Vực, vì sao hôm nay đem ta bỏ ở nơi này thờ ơ lãnh đạm?”

An Bối không khỏi thờ dài: “Tuyết Nữ, ngươi là yêu, thọ mệnh nghìn năm, mà ta tuy là âm dương sư, nhưng cũng chỉ là một người thường, tuổi thọ bất quá cũng chỉ vài chục năm. Ta đoán được, số mệnh của đứa bé Bạch Mộc cùng ngươi và ta không đơn giản, vì thực hiện ước định giữa ta với ngươi, trước khi chết ta đem một ít ý niệm truyền vào trong cơ thể cậu ta, hoàn thành ước nguyện chưa thành trong lòng ngươi! Bây giờ, Bạch Mộc đã tìm được chủ nhân mới, đồng thời chủ nhân của cậu ta tương lai sẽ là một âm dương sư thập phần cường đại, ngươi nên theo bọn họ trở thành thức thành chiến đấu cho thế hệ âm dương sư này đi!”

An Bối Tinh Minh chỉ Tôn Nhất trước mắt, mỉm cười, hóa thành một đốm sáng thật nhỏ, rơi xuống mảnh đất tuyết này!

Băng tuyết nhanh chóng tan chảy, khắp nơi sống lại, cây cối giống như được rót vào một luồng sống mới, bằng tốc độ kinh người nhanh chóng đâm chồi nảy lộc, những mầm cây xanh mởn cũng từ dưới đất nhú lên, chỉ trong một khắc, mà cả vùng đất đã khôi phục được vẻ tươi tốt như xưa, màu xanh biếc trải rộng khắp mọi nơi, cảnh sắc vô cùng xinh đẹp.

Cách đó không xa, các loài chim cũng đua nhau hót vang vỗ cánh phành phạch bay tới!

Gương mặt Tuyết Nữ không còn mang nét lạnh giá nữa, tuy được An Bối cứu cô ta một mạng, nhưng do cơ thể băng hàn bị ngọn lửa thiêu đốt, nên có vẻ hết sức yếu ớt!

Hồ Nữ nhân cơ hội nhanh nhẹn lao qua, đỡ Tuyết Nữ đang suy yếu trên đất dậy, lo lắng hỏi han: “Tuyết Nữ, tỷ không sao chứ!”

Tuyết Nữ khẽ lắc đầu, mặt mày rạng rỡ, nắm cánh tay Hồ Nữ, thập phần vui vẻ.

“Hồ Nữ, chúng ta có thể làm thức thần rồi, chúng ta tìm được chủ nhân mới rồi! Mau tới đây!”

Cô ta kéo lấy ống tay áo của Hồ Nữ, hai người song song quỳ rạp xuống dưới chân Tôn Nhất, thật tâm khẩn cầu: “Soái ca, xin thu nhận hai tỷ muội chúng ta làm thức thần!”

Tôn Nhất, Hồ Nữ cùng Tuyết Nữ vốn không quen biết, vẻ mặt hiển nhiên có chút hơi khó xử!

Hắn trầm mặc, ôm lấy Bạch Mộc nằm dưới đất, lúc này Bạch Mộc vẫn rơi vào trạng thái hôn mê.

Tuyết Nữ thức thời đánh thức những người đang ngất xỉu trên đất, bây giờ khắp bầu trời đã giăng đầy sao, mấy người trải qua một trận giày vò như thế, sao có thể còn ý định muốn ngủ ngoài trời cùng thiên nhiên hoà hợp nữa chứ, rối rít ngoan ngoãn trở về nhà!

Bên ngoài căn nhà toát ra hương sắc cổ xưa, lão quản gia sớm đã đứng chờ ngoài cổng!

Thấy lão quản gia hơn nửa đêm vẫn còn ở cổng chờ, trong lòng mọi người đều có loại cảm giác xúc động không nói được!

Trông thấy Tuyết Nữ và Hồ Nữ trái phải đi theo bên cạnh Tôn Nhất, trong lòng lão quản gia tất nhiên có vô vàn thắc mắc, nhưng ông lại không nói gì, mặc dù xem ra có vẻ khá cứng nhắc, nhưng bước chân vẫn mạnh mẽ thong thả trở vào trong nhà!

Vừa vào nhà, liền đem một chậu nước, bưng lên đặt chính giữa phòng khách!

Đám người Tôn Nhất ngồi chờ ở đại sảnh, bọn họ ngồi quỳ dọc theo hai bên phòng khách, Bạch Mộc thì nằm bên cạnh Tôn Nhất, lão quản gia đi tới, tỉ mỉ xem xét vết thương cho Bạch Mộc, đôi mắt híp lại giống như có thể nhìn thấu tất cả!

“Ân… Đại thiếu gia, u linh này bị thương thật sự không nhẹ, nếu như cậu ta không thể trở lại bên cạnh chủ nhân chân chính, e là chỉ có thể chống đỡ qua tối nay, sẽ không chịu được quá ba ngày!”

Tim Tôn Nhất nhất thời ứ nghẹn ngay cổ họng, hắn vội vàng thẳng nửa người trên, nhoài người về phía trước, hỏi: “Bác quản gia! Có biện pháp nào có thể cứu Bạch Mộc không? Người nói chủ nhân chân chính là ai?”

Lão quản cẩn thận quan sát sắc mặt Tôn Nhất, sau đó nói: “Đại thiếu gia, lúc trước lão gia để cho lão canh giữ đảo nhỏ này, cũng bởi vì lão có có thể nhìn thấu hết thảy tất cả những sức mạnh đặc biệt, hôm nay lão thấy được, u linh này cùng cậu có một mối ràng buộc rất sâu, là thức thần thủ hộ trời cao ban cho cậu, nhưng chẳng biết tại sao cậu ta lại cùng một cô gái tương khắc với mình ràng buộc cùng một chỗ, khiến cho lực lượng của cậu ta trở nên yếu kém, linh lực tiêu hao quá lớn! Nếu không thể trở về bên cạnh chủ nhân, dù thương thế có tốt lên, sớm hay muộn cũng sẽ lại tiêu tan lần nữa! Lão nghĩ, lão không cần nhiều lời, cậu cũng hiểu bây giờ nên làm gì!”

Tôn Nhất ánh mắt sáng lên, “Bác quản gia, tôi hiểu rồi!”

Đối diện, vu nữ lại hết sức mất hứng, Bạch Mộc đang giấu trong người một sức mạnh vô cùng cường đại, kể từ khi cùng cậu ta kí khế ước tới nay, chính ả cũng cảm thấy, sức mạnh trong cơ thể tăng nhanh không giới hạn, bây giờ kêu ả tay không đem bảo bối này trả lại cho đối phương, tất nhiên trong lòng sẽ vô cùng khó chịu!

“Tôi không đồng ý!” Vu nữ đứng phắt dậy, tùy hứng phản bác!

“Chẳng nhẽ cô muốn nhìn thấy Bạch Mộc chết?” Tôn Nhất liếc mắt, bỗng nhiên hiện ra thái độ cường ngạnh, vu nữ hơi kinh ngạc một chút.

Chạm phải đôi mắt đầy giận dữ kia, vu nữ ngoảnh mặt nhìn về phía lão quản gia, lễ phép hỏi: “Lão bá bá, lẽ nào không có biện pháp khác cứu Bạch Mộc sao?”

Lão quản gia thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu.

Bạch Mộc nằm trên mặt đất, nghe thấy những gì lão quản gia nói, trong lòng vừa mừng vừa lo!

Cậu từ lâu đã muốn trở lại bên cạnh học trưởng, tuy Tôn Nhất thỉnh thoảng rất ngang ngược, nhưng đây chính là tình cảm chân thành duy nhất kiếp này của cậu, nếu như vu nữ khăng khăng không trả, cậu chỉ hy vọng mấy ngày cuối cùng này có thể ở bên cạnh học trưởng!

Vươn tay, lặng lẽ nắm lấy bàn tay to dày rộng của học trưởng, động tác nho nhỏ này vừa vặn rơi vào trong mắt của tất cả mọi người!

Trước mặt, ánh mắt vu nữ tối sầm lại, Đằng Tú bên cạnh biết trong trò chơi ái tình này mình chính là một kẻ thua cuộc, trong mắt thoáng qua một tia khổ sở!

Tôn Kết Vũ thì lại toả ra từng trận rét lạnh, thứ hắn không có được, kẻ khác cũng đừng hòng có được!

Lão quản gia đảo mắt nhìn mọi người một vòng, ý vị thâm trường hỏi: “Các vị thiếu gia tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Tôn Nhất nói như chém đinh chặt sắt: “Bạch Mộc là của tôi! Cho dù đối địch với tất cả mọi người, tôi cũng muốn giành lại Bạch Mộc!”

Vu nữ lập tức nổi giận, bật dậy nắm chặt nắm đấm, “Này! Ý cậu là gì hả! Bạch Mộc đã sớm kí khế ước với tôi rồi, nếu muốn lấy về cũng phải dùng vật quý giá nhất trao đổi chứ!” Xoay người, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ một chút cũng không nhượng bộ!

Tôn Kết Vũ thích thú xem náo nhiệt, hắn trái lại hết sức hy vọng đám người kia nhào vào đánh nhau, lúc đó hắn sẽ lợi dụng thời cơ giết chết Bạch Mộc!

Đằng Tú đứng dậy, kéo vu nữ qua, ngé vào tai nàng nhẹ giọng thầm thì gì đó, vu nữ thì đỏ mặt, đầu lưỡi như bị ai đó gút lại, xấu hổ quay đầu lại, gật đầu với Tôn Nhất ấp a ấp úng nói: “Bạch, Bạch Mộc trả lại cậu đó!”

Đi tới bên người Bạch Mộc, cắn đứt ngón tay, đem máu nhỏ lên trán cậu, cao giọng ngâm xướng: “Thủy Thủ Thần bảo vệ Hương Ngạn gia a, để khế ước ta và Bạch Mộc kết thúc — giải trừ khế ước!”

Hô! Một vòng sáng nhạt màu nhanh chóng xoay quanh cơ thể hai người, sau đó trong cơ thể Bạch Mộc lập tức hiện ra sợi quang liên thật dài, quang liên được gắn liền vào lòng bàn tay vu nữ, ả chậm rãi thu hồi quang khóa, vòng sáng liền biến mất, Bạch Mộc do mới vừa giải trừ khế ước mà có vẻ thập phần mệt mỏi, từ từ thiếp đi!

Vu nữ cũng kiệt sức, thân thể ngã về phía sau một chút, rơi vào trong lòng Đằng Tú đứng phía sau ả!

Lão quản gia sai người đem Bạch Mộc ôm đến suối nước nóng ở hậu viện, dùng nước suối có sẵn linh khí trời đất ngâm cả người Bạch Mộc vào trong, Tôn Nhất lo lắng Bạch Mộc, ôm lấy thân thể cậu, cũng cùng ngâm mình trong suối nước nóng!

⊂⊃

Ba ngày trôi qua, cơ thể Bạch Mộc cơ bản đã phục hồi như cũ.

Ngày thứ tư, Bạch Mộc lấy lại được nguyên khí, hoàn toàn tỉnh lại sau giấc ngủ sâu.

Mở mắt nhìn chung quanh một vòng, bốn phía dày đặc hơi nước, cả người đang dựa vào thành ôn tuyền, chỉ là thấy phía sau cơ thể có thứ gì đó mềm mềm, vặn vẹo hạ thân, cảm thấy loại cảm xúc này vô cùng quen thuộc, rồi lại không thể nói rõ quen thuộc chỗ nào, xoay người nhìn lại, thì thấy học trưởng đang trần truồng từ phía sau ôm lấy cậu, cùng hơi thở mỹ tà ác phủ đầy trên gương mặt tuấn lãng!

Mặt Bạch Mộc tức khắc đỏ bừng vì xấu hổ, theo bản năng cấp tốc quay đầu lại, lập tức chôn đầu vào trong nước!

“Vật nhỏ em muốn trốn đi đâu?”

Tôn Nhất rất nhanh vồ tới, đỉnh phần eo về phía trước!

“A!” Bạch Mộc la to một tiếng, đau đớn từ phía sau lập tức ụp tới!

Tôn Nhất mặc kệ mọi thứ, ôm cục thịt này đã ba ngày ba đêm rồi, hắn sớm đã dục hoả khó nhịn, bây giờ thấy em ấy sờ sờ trước mặt, sao hắn phải ngược đãi bản thân mình nữa chứ!

Siết chặt lấy eo nhỏ của Bạch Mộc, nhanh chóng luật động!

Ô..ưm!

A..!

Bạch Mộc bi thảm giãy dụa!

“Người cứu mạng! Đau chết mất!”

Thanh âm thoát ra ngoài sân, bay vào trong tai mấy người đang ngồi trong đại sảnh uống trà!

Vu nữ suy cho cùng cũng là chủ nhân tiền nhiệm của Bạch Mộc, trước đây tuy thường xuyên bắt nạt cậu, nhưng vẫn là có tình cảm chủ tớ sâu sắc, bây giờ nghe thấy tiếng kêu chói tai từ Bạch Mộc, rốt cuộc nhịn không được muốn đứng lên đi xem thế nào.

Đằng Tú đưa tay kéo ả lại, “Đồ ngốc, nhất định là em họ đang chơi trò vợ chồng với Bạch Mộc, em bây giờ là nữ nhân của tôi, còn lo mấy việc bao đồng đó làm gì?”

“Anh, nữ nhân của anh?” Vu nữ lập tức nổi trận lôi đình, nhanh chóng rút thuỷ giải tiên ở thắt lưng ra, giận dữ chỉ vào Đằng Tú: “Này! Tôi còn rất trong trắng nha! Anh đừng ở trước mặt Kết Vũ thiếu gia bôi nhọ tôi!”

“Anh bôi nhọ em?” Đằng Tú cười kéo vu nữ vào lòng, nhỏ giọng bên tai ả thì thầm: “Ngày em và Bạch Mộc giải trừ khế ước, không phải anh đã nói rồi, bắt đầu từ hôm đó, em coi như là vợ của ah rồi, không phải là chúng ta đã đem những chuyện không nên làm, làm hết rồi sao?”

“Này!” Kiều dung vu nữ liền đỏ bừng, xoay người, hai tay ôm mình, tức giận giải thích: “Chúng ta còn không có đăng kí giấy tờ gì hết! Tại sao có thể sớm như vậy liền làm cái loại chuyện đáng xấu hổ kia chứ!”

“Chuyện nên làm trước nên làm sau à! Thủ tục trở về rồi làm, nối dõi tông đường mới là quan trọng nhất!” Đằng Tú ôm lấy vu nữ, không để ý phản đối của ả, mạnh mẽ ôm người trở về phòng ngủ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio