Vẻ mặt Tôn Nhất cả kinh, mắng một câu: “Tên điên này!” Vội ngắt điện thoại, một hơi vọt tới cạnh cửa dùng linh khí để chặn nó lại, đề phòng cửa bị xô vào! Hắn hô to: “Đằng Tú, anh nếu dám vào đây, tôi liền tống anh ra khỏi nhà!”
Tiếng gõ cửa lúc này mới dừng lại, Đằng Tú cách cửa nói: “Không nhìn vết thương Bạch Mộc, làm sao biết dùng thuốc gì?”
“Biến đi!” Mặt Tôn Nhất xanh xám: “Anh rõ ràng là tâm địa bất lương!”
Trong bồn, Bạch Mộc bị dọa sợ đến núp ở bên cạnh mép bồn, lo sợ Đằng Tú lỗ mãng xông vào!
Ở cửa, hai người đang ầm ầm ĩ ĩ, thanh âm của Đằng Tú đột nhiên biến mất.
Tôn Nhất có chút kỳ quái, Bạch Mộc cũng hết sức buồn bực.
Hơi nóng trong phòng đột nhiên dày lên có vẻ hết sức quỷ dị!
Hai người khiếp sợ nín thở, an tĩnh nghe động tĩnh một hồi lâu, Bạch Mộc thực sự không nhịn được, thanh âm nhỏ xíu hỏi: “Học trưởng, Đằng Tú đi rồi phải không?”
Tôn Nhất lúc này mới thả lỏng cơ thể do khẩn trương quá độ, xoay người dựa cửa, yếu ớt thở ra một hơi dài: “Hô! Chắc là đi rồi, biểu ca không phải cái loại dính người!”
Bạch Mộc cũng thả lỏng theo, ghé vào mép bồn, không vui mà lầm bầm: “Miệng học trưởng cũng rộng quá, gì cũng nói với người khác! Loại chuyện xấu hổ như thế!”
Lời cậu liền cho Tôn Nhất một gậy, hắn cứng ngắc, vẻ mặt xấu hổ giải thích: “Anh đâu có, anh chỉ nói cho anh ta biết, em đã là người của anh rồi! Chỉ câu đó mà thôi!”
“Vậy vừa rồi là sao? Em nghe rõ ràng mà!” Bạch Mộc không chịu bỏ qua.
“Đó không phải là em bị thương sao? Là tình huống đặc biệt!”
Giải thích không phải thói quen của Tôn Nhất, lúc này, hắn gấp đến tâm cũng loạn, đã không có lòng dạ cùng Bạch Mộc chơi đùa, nhặt cái quần trên mặt đất mặc vào, lạnh lùng nói: “Em im lặng ngây ngô ở bên trong, anh ra ngoài mua thuốc cho em!”
Thắt dây lưng, hắn lại duỗi tay lấy cái áo, còn chưa kịp mặc, Đằng Tú đột nhiên sát phong cảnh từ cửa sổ nhảy vào.
Hai người giật nảy mình.
Bạch Mộc theo bản năng chui xuống nước, dính chặt đáy bồn, Tôn Nhất tiến lên che ở trước mặt Đằng Tú, nỗ lực che chắn tầm mắt của y, đồng thời đem y phục trong tay ném vào trong nước.
Quần áo nổi lềnh bềnh trên mặt nước, vừa vặn phủ lên Bạch Mộc ở bên dưới.
Hắn trầm mặt chất vấn Đằng Tú: “Anh vào làm gì?” Sát khí trong mắt tăng vọt, tựa hồ muốn đem người trước mặt xé nát!
“Này này! Ánh mắt của cậu thật là khủng khiếp!” Đằng Tú trong miệng nói là khủng khiếp, nhưng trên mặt lại là thần sắc cợt nhả không chút sợ sệt.
Sau lưng Tôn Nhất, Bạch Mộc nhân cơ hội cầm quần áo kéo vào trong nước, mặc vào người, bởi trọng lực nước, động tác trở nên rất vụng về.
Mặc quần áo tử tế, cậu trồi lên mặt nước, toàn thân ướt nhẹp bò ra. Nước từ bồn tắm, theo quần áo chảy xuống dưới, ướt cả sàn nhà. Vóc người Bạch Mộc nhỏ nhắn. Áo mặc lên người. Vừa vặn phủ hết từ đầu tới chân, cậu cúi đầu kiểm tra bản thân có lộ cảnh xuân hay không, cảm thấy đều che rất kín, lúc này mới hài lòng bước tới trước: “Học trưởng, OK rồi!”
Gạch men sứ trên sàn bị nước làm ướt nên rất trơn trượt, chân cậu trượt té, thoáng cái ngã nhào xuống đất, hai chân hướng lên trên, cảnh xuân nửa người dưới hoàn toàn bại lộ!
“Nga! Hảo quyến rũ!” Đằng Tú nâng mi, nảy sinh tiếng than thở mỹ!
Sắc mặt Tôn Nhất trong nháy mắt đại biến, một cái sãi bước đến cạnh Bạch Mộc, trong miệng mắng: “Ngươi tên ngu ngốc này!” Nhanh chóng động thủ, như trói bánh chưng, hai ba cái dùng y phục đem cậu bưng kím mít.
“Học trưởng, anh làm gì trói em?” Bạch Mộc nhìn thân thể không thể động của mình, chất vấn Tôn Nhất.
Mặt hắn âm u, toàn thân tản ra hàn khí ác ma, lạnh lùng nói: “Dài dòng nữa, ngay cả miệng của em cũng bịt luôn!”
Đằng Tú thong thả tự đắc đi tới, ngồi ở bên bồn tắm, hai chân ưu nhã bắt chéo, tay thanh tú đẹp đẽ vốc nước trong bồn, nhàn nhạt nói: “Thuốc trị liệu u linh, ở tiệm thuốc là không mua được! Không bằng, anh thay các cậu đi mua! Chỉ có điều, phải thu lệ phí!”
“Được, bao nhiêu tiền tôi trả!” Tôn Nhất thoải mái đáp.
Đằng Tú lơ đễnh nhìn Bạch Mộc một cái, cậu cảm thấy cái nhìn này thật băng lãnh, tựa hồ Đằng Tú đang có gì đó thần bí muốn cho cậu xem!
Đằng Tú hướng về phía Tôn Nhất cười nhạt: “Chi phí, anh quay lại rồi tính!” Đứng lên, tiêu sái nhảy ra ngoài cửa sổ, biến mất ở trong gió!
Tôn Nhất chăm chú nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu mới xoay người, bồng Bạch Mộc đi vào phòng ngủ.
Trở lại phòng ngủ, Tôn Nhất giúp Bạch Mộc chọn một bộ thích hợp, dùng sức mạnh tâm linh, đem thân hình Bạch Mộc thu nhỏ cỡ đứa bé, ôn nhu thay đồ cho cậu. Bạch Mộc giống như em bé vậy, được ăn mặc tỉ mỉ, cậu im lặng không lên tiếng, trong bụng lại vui mừng như muốn bay lên tận trời, vui vẻ không thôi!
Trong phòng khách, Không Thái nhô ra khỏi tiểu kết đèn lén nhìn, cậu lộ ra đôi mắt đen nhánh, trông thấy Tôn Nhất yêu thương Bạch Mộc, trong lòng có chút hâm mộ, mắc cở đỏ mặt, nghĩ đến trước kia Tôn Nhất cũng sẽ vì mình mà lộ ra ánh mắt ôn nhu như thế, nội tâm nhiều ít có chút ăn vị!
Bạch Mộc ở trên giường hưởng thụ cưng chiều của Tôn Nhất, mắt nhìn lướt qua, trông thấy Không Thái rụt rè ở cửa. Cậu cười tủm tỉm hướng về phía y vẫy tay: “Không Thái mau tới đây!”
“Em thật có thể chứ?” Không Thái khiếp đảm nói.
“Ừ! Chúng ta là người một nhà mà!” Bạch Mộc tránh thoát tay Tôn Nhất, bay tới bên người Không Thái, kéo tay nhỏ bé của y, dẫn y bay trở lại giường!
Không Thái rất vui vẻ, vẻ mặt vui sướng ngồi ở trên giường!
Bạch Mộc bất thình lình đem đầu tiến tới trước mặt cậu, cơ hồ muốn dính lại với nhau! Không Thái sợ hết hồn, theo bản năng rút lui một chút, hỏi: “Bạch Mộc ca ca vì sao nhìn em như vậy?”
Bạch Mộc cười đùa: “Không Thái đem tiểu kết đèn đặt trên đỉnh đầu cực kỳ dễ thương!” Sờ đỉnh đầu của mình một cái, “Ôi chao? Anh cũng muốn có một cái mũ trên đầu như vậy!”
Đang nói, trên đầu Bạch Mộc liền có một cái mũ từ quả cam.
Cậu ngẩn ra, quay đầu lại, gương mặt hạnh phúc hướng về phía Tôn Nhất: “Học trưởng lấy trái cam khi nào a, sao em không thấy?”
Tôn Nhất cưng chiều đem múi cam mới lột nhét vào trong miệng Bạch Mộc, cười cười: “Khi nào em có thể thấy được hành động của anh, thì có thể ngăn cản rồi!”
Không Thái an tĩnh nhìn hai người trước mặt, trong mắt lại phát sáng!
Thật hâm mộ! Thật quá hâm mộ!
Mấy người ở trong phòng, chơi đùa rất lâu.
Đằng Tú sau khi rời đi vẫn không trở lại!
Đã đến giờ cơm tối, Bạch Mộc ngồi trên giường vừa vui vừa lo!
Căn phòng tuy đã được Đằng Tú dọn dẹp qua, nhưng vẫn có vài nơi tổn hại nghiêm trọng, cần phải tìm thợ chuyên nghiệp đến sửa chữa!
Tôn Nhất trấn an Bạch Mộc: “Đừng lo lắng, mệnh biểu ca luôn rất tốt! Không có việc gì! Bất quá, tối hôm nay chúng ta sẽ phải ngủ ngoài gió!” Giương mắt nhìn lỗ thủng to lớn ở góc tường!
Bạch Mộc có chút không yên lòng, trầm mặc một hồi, chỉ cảm thấy tâm thần không yên, cậu ngửa đầu nhìn Tôn Nhất: “Không biết tại sao, em luôn cảm thấy ngày hôm nay Đằng Tú sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!”
Lời của cậu, Tôn Nhất không coi là thật, ngược lại trên mặt hiện ra một chút không vui, mùi dấm ngập trời nói: “Người em phải lo lắng là anh, anh sẽ không cho em thay đổi!”
“Không phải vậy học trưởng, em thực sự cảm thấy anh ấy sẽ xảy ra chuyện!” Nói nói, liền hoa mắt, Đằng Tú máu dầm dề bất ngờ đánh vào tầm mắt!
“A!” Bạch Mộc kinh hoàng hét lớn! Sắc mặt nhất thời trắng bệch, từ trên giường té xuống trên đất.
Tôn Nhất đưa tay ôm lấy cậu, đem cậu ôm thật chặt vào trong ngực, thấy dáng vẻ Bạch Mộc hoa dung thất sắc, trong lòng bắt đầu nghi ngờ, đau lòng hỏi: “Bạch Mộc, đã xảy ra chuyện gì?”
Bạch Mộc sợ hãi chui vào lòng Tôn Nhất, miệng run cầm cập: “Học trưởng, thật đáng sợ! Em thấy mặt của anh ấy đang chảy máu!” Cả người cậu run rẩy kịch liệt, do bị kinh hách to lớn.
Ánh mắt Tôn Nhất bắt đầu run động, từ tình trạng Bạch Mộc, Tôn Nhất cảm giác được rất có thể năng lực tiên đoán cậu sỡ hữu trong lúc vô tình được mở ra.
Hắn vừa vuốt ve tóc quăn màu vàng kim trấn an tâm tình cậu, một bên dùng lời nói nhỏ nhẹ hỏi: “Bạch Mộc, nếu như Đằng Tú thực sự giống như dáng vẻ em thấy, em có sợ hay không?”
“Sợ!” Thanh âm run lẩy bẩy, cậu ngẩng đầu lên, tay run rẩy sít sao nắm g ngực Tôn Nhất, “Nhưng, nếu như anh không đi cứu anh ta, hôm nay y nhất định sẽ chết!”
Vẻ mặt Tôn Nhất trở nên nghiêm túc, con ngươi đen nhánh dị thường tĩnh táo, hắn nhìn thẳng Bạch Mộc, hỏi: “Em biết anh ta ở nơi nào không?”
Bạch Mộc khiếp sợ từ trong lòng Tôn Nhất quay lại, nhìn về hướng vừa mới thấy hình ảnh kia. Cậu rất sợ, theo bản năng lấy tay che mắt, chỉ lộ ra he hé, nhìn về phía đó, sắc mặt càng ngày càng khó coi, lúc quay đầu lại, đã mồ hôi đầm đìa, Tôn Nhất lau mồ hôi vốn u linh không nên, một mặt kỳ lạ tại sao u linh như em ấy lại đổ mồ hôi, một mặt lại thương tiếc tình trạng Bạch Mộc, nhẹ giọng hỏi: “Thấy cái gì vậy?”
Bạch Mộc quá độ kinh hãi, che ngực lại, thở không được, khó khăn phun ra: “Bên kia có tấm bảng, trên đó viết ‘tuyệt địa Ô nha’, ngô!” Trong miệng bỗng nhiên kêu một tiếng đau đớn phun ra một cổ bạch khí, ngất đi! (ô nha=quạ đen)
Sắc mặt Tôn Nhất đại biến, u linh phun ra bạch khí đa số là hồn khí bị hao tổn, xem ra, đây là lần đầu em ấy sử dụng linh lực của mình, bởi vì không quen mà không khống chế tốt sức mạnh, dẫn đến hồn khí bị tổn thương, phỏng chừng phải hảo hảo nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng, theo lời Bạch Mộc mới vừa rồi, tình huống bên Đằng Tú có lẽ cũng không lạc quan, Tôn Nhất thuận tay móc ra phù chú, trong miệng nói niệm: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt — thu!” Dán tại trán Bạch Mộc. Hồn thể cậu trong nháy mắt biến đổi thành một viên tiểu quang màu vàng, bay vào trong ngực hắn.
Tôn Nhất mang theo kết đèn Không Thái, cùng nhau rời khỏi biệt thự.