Tốn Khuê Lang mở hộp dụng cụ y tế ở bên trong tìm kẹp, đặt vào tay ba ba.
“Kéo!”
Ba ba lại kêu lần nữa, Tốn Khuê Lang lấy kéo ra, đưa cho ông.
“Bao tay cao su!”
Tốn Khuê Lang cũng không nhịn được nữa: “Ba! Ba có thể nói hết một lần hay không!”
“Nhanh, con trai!” Lực chú ý của ba ba hoàn toàn tập trung ở hắc khí toả ra trên người Tôn Nhất, đối với lời con trai oán trách, ông căn bản không quan tâm!
Đứa con không nhịn được đưa bao tay qua.
Ông mang bao tay, một tay cầm kẹp, một tay cầm kéo, nhẹ nhàng cắt khối thịt đen kịt trên cánh tay Tôn Nhất. Ken két! Tiếng động rất nhỏ, một miếng đã bị ông cắt bỏ.
“Con trai, cầm khay y tế qua!”
“Aizz!” Tốn Khuê Lang thở dài, thật may cậu đã sớm chuẩn bị, cũng biết ba ba trong lúc này chỉ có thể nhờ cậu! Cầm khay y tế bưng đến trước mặt ba, hỏi: “Ba! Không phải ba có một người bạn biết bắt yêu sao?”
Ba ba có chút sững sốt, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn đứa con: “Bây giờ đã là thời đại khoa học tiến bộ, con sao mỗi ngày không có gì cứ yêu yêu vậy? Trên đời này căn bản không có yêu quái!” Lông mày nhăn lại một chỗ, “Không được, ngày mai con xin thầy nghỉ đi! Cùng ba đi khoa tâm thần kiểm tra một chút!”
“Ba! Ba đã không tin có yêu quái, sao lại làm cái kiếng này cho con?” Tốn Khuê Lang có hơi mất hứng, theo thói quen đưa tay nâng kính, sờ một hồi. Lúc này mới nhớ, mắt kính đã rơi ở trong rừng.
Tâm tình cậu rất khó chịu, mắt kiếng không có thì thôi vậy, ba không có gì làm còn bảo mình đi khoa thần kiểm tra, mình cũng đâu có bị điên!
“Đó còn không phải vì trấn an tinh thần của con à? Cái này gọi là trị tâm bệnh, hiểu chưa? Con cho là một cặp mắt kiếng thực sự thần thông quảng đại như vậy sao?” Ba ba cực kỳ bất đắc dĩ, ông cực độ thích thú, tiếp tục cúi đầu nghiên cứu tình trạng thân thể của hắn.
Tốn Khuê Lang lẩm bẩm: “Mắt kính này rõ ràng rất đặc biệt! Ba không giúp một tay, con tự mình làm!” Lấy di động ra gọi điện.
“Này! Con trai, con làm gì thế?” Ba ba quay đầu lại hỏi.
“Con gọi điện cho Y Điền thúc thúc, không phải chú biết bắt yêu sao? Nhờ chú ấy tới giúp!”
“Trời ơi, thằng bé này!” Y Điền thúc thúc con cả ngày luôn động kinh, con đừng có học y!”
Lời của ba ba hoàn toàn không có tác dụng, Tốn Khuê Lang đã gọi điện qua, đối phương nhận điện thoại khách khí nói: “Xin chào, sự vụ sở Y Điền xin nghe!”
“Dạ! Y Điền thúc thúc sao? Con là Tốn Khuê Lang, con có một học trưởng bị yêu quái gây thương tích, chú có thể sang đây xem một chút không?” Tốn Khuê Lang rất lễ phép hỏi.
Giọng điệu tức giận của ba ba cũng theo điện thoại truyền vào: “Con trai, khi nào thì con mới bình thường được một chút a! Aizzz!”
Trong điện thoại Y Điền cười ha ha: “Tốn Khuê Lang hả! Chú giúp con làm cặp kính kia khiến ba ba con bất mãn rồi, phỏng chừng tối nay chú lại phải bị y mắng! Cháu bên đó đừng có gấp, chú bây giờ xuất phát, phút sau đến!”
Ngắt máy, Tốn Khuê Lang lo lắng chờ đợi.
Ba ba trái lại rất thoả mãn, cả người Tôn Nhất đầy hắc khí nghiễm nhiên trở thành vật thí nghiệm của ông.
Không bao lâu, ông ta đã từ trên cánh tay hắn cắt xuống mấy khối thật nhỏ vụn, mặc dù số lượng không nhiều, cộng lại cũng cỡ một lóng tay lớn, nhưng thái độ chấp nhất kia, thật đúng là làm đứa con không nói nên lời.
“Ba! Anh ấy là học trưởng con, ba đừng đối đãi giống như xác chết, lấy làm thí nghiệm được không? Anh ấy còn sống đó!” Ngữ khí Tốn Khuê Lang có chút lo lắng.
“Yên tâm đi, con trai! Ba đây cũng là vì đúng bệnh hốt thuốc cho cậu này thôi! Hơn nữa, mấy vết thương này cũng không tính là gì, nhẹ hơn nhiều so với bả vai hắn a!” Động tác ba ba không ngừng lại, đem mấy mẫu thịt vụn đặt vào dưới kính hiển vi quan sát.
“Ba!” Tốn Khuê Lang còn muốn nói cái gì đó, dưới lầu đã vang lên tiếng xe máy, đầu lông mày đang khẩn trương của cậu giờ mới giãn ra, hô một tiếng: “Y Điền thúc thúc tới!” Liền đát đát đát chạy xuống lầu, một mạch ào tới cửa.
“Y Điền thúc thúc, chú tới rồi!” Gương mặt Tốn Khuê Lang vui sướng lôi kéo y chạy nhanh lên lầu.
Trở lại phòng ngủ trên tầng hai, cậu không kịp đợi đem ba ba gạt sang một bên.
“Y Điền thúc thúc, mau tới giúp con nhìn một chút, bạn học con còn cứu được không?”
Ba ba rất không cao hứng: “Con trai, ba mới là bác sĩ!”
“Ba! Lát nữa nói sau, cứu người quan trọng hơn!” Tốn Khuê Lang vội vàng trấn an ông.
Bên này, Y Điền nhìn chằm chằm trên giường mi nhíu lại: “Ở đây sao còn có một u linh nữa?”
“U linh?” Ba ba không tin có yêu quái đầu óc liền mơ hồ!
Tốn Khuê Lang tiếp lời nói: “Vâng! Là con đem bọn họ từTuyệt địa ô nha mang về!”
“Con đã đi nơi đó?” Sắc mặt Y Điền trầm xuống.
“Nơi đó có rất nhiều yêu quái và u linh! Bất quá bây giờ không phải lúc nói chuyện đó, chú trước xem bọn họ còn cứu được không?” Tốn Khuê Lang rõ ràng có chút nóng nảy.
“Được! Một hồi con tốt nhất nói cho chú biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!Tuyệt địa ô nhangười thường thì không cách nào đi vào, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ!”
Y Điền nói xong, liền cẩn thận xem xét.
Tình trạng vết thương Đằng Tú rất nặng, nhưng chỉ là thương tổn vật lý, với tài năng ba ba Tốn Khuê Lang hoàn toàn có thể chữa được. Mà Tôn Nhất toàn thân xanh đen kia, tình hình dường như rất gay go! U linh bên này càng khó qua khỏi tối nay, bất quá sinh mệnh của u linh này hình như rất thịnh vượng, vết thương trên người lớn như vậy, nhưng hồn lại không tan tác.
Y lấy ra một lá bùa, dán vào trán Bạch Mộc.
Tốn Khuê Lang quanh năm đều thấy yêu quái, nên cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng ba ba không nhìn thấy u linh lại kinh ngạc không thôi, chỉ thấy lá bùa lại cách mặt giường khoảng cm, nằm lơ lững ở trong không khí.
“Này… Chuyện này là thế nào?” Ba ba không thể tin được!
Y Điền đem mắt kính từ trên sống mũi gỡ xuống, đưa cho ba ba: “Lão bằng hữu, hôm nay cho anh khai nhãn một chút, nhận thức thế giới chân chính!”
Cặp mắt kiếng này là đặc chế, cùng với cái của Tốn Khuê Lang trái ngược nhau, có thể giúp người bình thường hoàn toàn thấy được yêu quái.
Ba ba nhận lấy đeo vào, một màn bất khả tư nghị xuất hiện, trên giường lại có một đứa bé đang nằm, thân thể bán trong suốt.
Lẽ nào, đây chính là u linh mà miệng bọn họ nhắc tới? Ba ba sợ hết hồn, tay run lên, mắt kính rớt xuống sàn, phát ra tiếng va chạm thanh thúy, rơi vỡ đầy đất.
“Uy!” Sắc mặt Y Điền đại biến, vội vàng khom lưng nhặt tròng kính trên đất lên, đầu lông mày rậm nhíu cùng một chỗ, thở dài: “Aizzz! Đây là số mệnh a!”
“Y Điền thúc thúc, lời chú có ý gì?” Tốn Khuê Lang không hiểu hỏi.
Y Điền đem toàn bộ mảnh vụn mắt kính gôm lại, cất vào túi áo, bất đắc dĩ nói: “Tốn Khuê Lang! Thúc thúc con vốn không có khả năng nhìn thấy yêu quái, nếu không có cặp mắt kiếng này hỗ trợ, căn bản không có biện pháp trừ yêu! Hôm nay ba ba con làm vỡ tròng kính của chú, vậy nên không có biện pháp giúp con! Nhưng mà con cứ yên tâm, chú đã dán khu ma phù (bùa đuổi ma quỷ) lên trán u linh rồi, cộng thêm nó vốn đã mang trọng thương trong người, nó sẽ theo phù chú về chầu trời!”
“Hả?” Tốn Khuê Lang cả kinh, “Y Điền thúc thúc, con nhờ chú tới là muốn cứu bọn họ, u linh kia vất vả lắm con mới cứu được, chú sao lại muốn giết nó?” Cậu chìa tay đem phù chú trên trán Bạch Mộc lột xuống, chỉ thấy cơ thể Bạch Mộc càng thêm trong suốt, thậm chí đã có thể xuyên qua người nhìn thấy mặt giường.
Tốn Khuê Lang lòng nóng như lửa đốt, cậu đã đáp ứng thần khuyển phải cứu sống bọn họ, bây giờ u linh này sắp biến mất, cậu phải ăn nói như thế nào khi gặp thần khuyển đây?
Ba ba vẻ mặt xám tro lúc này tiến lên trước, cầm cánh tay Tốn Khuê Lang: “Con trai, con sao lại đem thứ dơ bẩn này về? Rất xui xẻo a!”
Tốn Khuê Lang có thể cảm nhận được, mồ hôi lạnh xuất ra từ tay ba ba. Xem ra ba thực sự rất sợ hãi, chỉ là bởi vì lo lắng cho mình mới có thể gắng gượng như thế.
Lúc này, ba ba không thể không tin, trên đời thật sự có âm hồn, đáy lòng hết sức khủng hoảng!
Tốn Khuê Lang trấn an ba ba: “Ba! Đừng lo lắng, đa số u linh đều là thiện lương, có xấu thì cũng chỉ là hù doạ con người mà thôi, năng lực chúng nó rất yếu, thông thường sẽ không cách nào hại người được!”
“Nhưng mà, con trai….”
“Ba, không có chuyện gì! Thật ra thì con cũng rất sợ u linh, nhưng đó chỉ là một đứa bé, ba hoàn toàn không cần lo lắng!” Nội tâm Tốn Khuê Lang cũng có không ít lo âu, mặc dù biết thương tổn u linh gây ra cho nhân loại là vô cùng nhỏ, nhưng cậu trời sinh là người nhút nhát trong lòng cũng rất kinh hãi. Song, u linh này là thần khuyển thề phải bảo vệ, trong lòng cậu lo sợ bất an, không biết có nên hoàn toàn tin tưởng thần khuyển hay không? Đối mặt ba ba quá căng thẳng, cậu càng phải tỏ ra kiên cường.
Tốn Khuê Lang đỡ ba ba đến ghế ngồi, xoay người trở về bên cạnh Y Điền, chỉ hai người trên giường, hỏi: “Y Điền thúc thúc, chú xem hai học trưởng của con còn cứu được không?”
Y Điền từ trong ngực lấy bùa chú ra, chính là khu ma phù, dán lên trán Tôn Nhất, quay đầu lại: “Chú đã dùng khu ma phù chế trụ tà khí trên thân người này, có điều tà khí trong cơ thể cậu ta vô cùng mạnh, sợ rằng cũng chỉ cầm giữ được một hồi, một lúc sau, tà khí vẫn sẽ tiếp tục lan rộng. Trên người chú có lá bùa, khi bùa trên người cậu ta biến thành mà đen, cháu liền tháo xuống, đổi một lá khác! Khoảng thời gian này,con tốt nhất tìm một âm dương sư lợi hại đến giúp cậu ta giải trừ tà khí, bằng không dù ba ba con có thể trị hết thương tích cho cậu ta cũng khó mà xoay chuyển tình thế!”
Y Điền đem khu ma phù trong tay giao hết cho Tốn Khuê Lang, tiếp tục dặn dò: “Nhớ kỹ, vết thương cậu ta cần âm dương sư cùng ba ba con đồng thời trị liệu, thân thể cậu ta bị thương quá nghiêm trọng, trị liệu đơn phương e rằng sẽ không có hiệu quả! Còn có tên tóc dài kia, thân thể y hoàn toàn là ngoại thương, ba ba con một người có thể làm được! Không nên kéo dài thời gian, chú trong giới âm dương bất quá cũng chỉ là một tiểu nhân vật, thật không có biện pháp giúp các con! Nhưng, cách dặm ở ngoại ô phía nam có một thần xã, bên trong có vị vu nữ, nghe nói linh lực rất mạnh, con có thể đi thử một chút, có người nói vu nữ tính cách rất lập dị, không ai thấy qua cô ta, con nên cẩn thận! Tốt nhất nhanh chóng đem tiểu u linh này đi theo, nó có vẻ không chống đỡ nổi!”
Nói xong, Y Điền liền rời đi.
Tốn Khuê Lang cẩn thận nghe Y Điền nói, tròng mắt chuyển vài vòng, thấy không nên lãng phí thời gian nữa. Cậu đi tới trước mặt ba ba, hai tay nắm chặt bờ vai của ông, trịnh trọng nói: “Ba! Lên tinh thần, ba phải tin tưởng con, con hiện tại rất cần ba trợ giúp!”
Ba ba hiển nhiên bị không ít kích thích, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt có phần dại ra!