“Bạch Mộc! Yêu quái đó đâu tấn công em!” Tôn Nhất trách móc, quay đầu, lại phát hiện trong mắt Bạch Mộc tràn ngập tà khí và sát khí!
Hắn duỗi tay hất Phong Ngân ra, cách ly nó khỏi người Bạch Mộc, vội vàng hỏi: “Bạch Mộc! Em không sao chứ!”
Thần sắc Bạch Mộc hốt hoảng, một lát sau mới lấy lại tinh thần, gãi đầu một cái, vẻ mặt mờ mịt: “Em có gì khác thường hả?” Cơn buồn ngủ lần nữa kéo đến, đưa tay đánh một cái ngáp, dụi dụi mắt!
Lúc cúi đầu liền thấy đầu một con yêu quái lăn tới, sợ đến nổi hét toán lên: “A!” Nhào vào lòng Tôn Nhất.
“Đừng sợ! Có anh!” Tôn Nhất an ủi.
Bạch Mộc trong lòng, con ngươi lóe lóe, trong mông lung nhớ lại một ít hình ảnh mờ nhạt, sắc mặt càng lúc càng xấu, e dè hỏi: “Học trưởng? Là em giết nó, đúng không?”
“Không sao đâu Bạch Mộc! Em chỉ bị tà khí của Phong Ngân bám vào người thôi!” Tôn Nhất ôm chặt lấy cậu, sợ hãi trong mắt Bạch Mộc càng ngày càng đậm, ngồi dậy vừa kinh hoàng lại bất khả tư nghị nhìn chằm chằm hai tay của mình, sững sờ!
“Ê! Cậu đừng có làm ra vẻ mặt hèn nhát như thế được không?” Vu nữ cằn nhằn, “Khi nãy rõ ràng còn giết nhiều quái hơn thế này!”
Nội tâm Bạch Mộc tràn ngập hoảng loạn.
Tôn Nhất lạnh lùng trừng ả, biểu tình ‘Cô câm đi’.
Đúng lúc này, trên một gốc cây quế, u linh đã chết mấy trăm năm Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử từ phía sau cây bay ra: “Thanh kiếm kia tôi từng thấy, gọi là Phong Ngân! Nghe nói chỉ yêu quái có tâm hồn thuần khiết mới sử dụng được, nếu như là yêu quái bình thường dùng, sẽ giải phóng ý niệm tà ác của nó, thậm chí còn tăng nó lên! Bạch Mộc không phải là u linh có tâm hồn thuần khiết, đương nhiên sẽ bị dục niệm trong lòng chiếm lấy!”
Bạch Mộc ngẩng đầu kinh ngạc: “Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử?” Thấy cảnh rừng rậm hoang tàn, tâm tình cậu rất phức tạp, đám u linh này đã giúp đỡ mình, nhưng bởi vậy mà nhà của bọn họ cũng bị huỷ. Hiện tại, trong lòng Bạch Mộc vô cùng xấu hổ, không biết phải dùng biểu tình gì đối mặt cô bé.
Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử khoanh hai tay lại, lạnh giọng: “Bạch Mộc, anh rất hận phải không! Anh cảm nhận được mùi của đồng loại trên người chúng, cho nên rất muốn rất muốn giết sạch tất cả yêu quái!”
Bạch Mộc thấp giọng: “Tôi không biết…” Thanh âm hết sức yếu ớt, trong lòng một mảnh mê mang, “Tôi chỉ muốn bảo vệ học trưởng, không bị yêu quái làm hại….”
“À! Tôi hiểu! Bởi vì anh rất muốn bảo vệ nhân loại kia, cho nên lòng có tà tâm, không tự chủ sinh ra ý niệm tàn sát hết yêu quái nơi này! Dẫn phát tà tính của Phong Ngân!” Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử đều đều phân tích.
“Vậy tôi nên làm cái gì?” Bạch Mộc hoảng hốt hỏi.
“Lòng tuyệt đối phải thuần khiết, như vậy mới có thể điều khiển Phong Ngân! Đám yêu kia thật đáng hận, đồng loại của chúng ta đã bị chúng nó ăn hơn phân nữa!” Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử siết chặt nắm đấm, tiếp lời, cô bé ho khan một tiếng, tĩnh táo lại đôi chút, còn nói: “Có điều là, trong đó cũng có những yêu quái bản tính hiền lành, anh phải công bằng với chúng, đừng để ta niệm điều khiển mình!”
“Nhưng làm sao mới được?” Bạch Mộc hỏi, “Tôi hoàn toàn không phát hiện được oán niệm của mình!”
“Tôi cũng không biết!” Ánh mắt Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử tối lại, “Tôi hận con người! Nếu không vì bọn chúng, kết giới ở đây sẽ không bị phá huỷ, trật tự cũng sẽ không bị hỗn loạn!” Đường nhìn chậm rãi di chuyển trên người Tôn Nhất và Đằng Tú, oán hận trong mắt sôi trào! “Nhân loại, các người từng hứa, sẽ thay chúng ta phục hồi kết giới, thế nhưng ta giúp các người, đổi lấy chính là kết quả tàn khốc thế này đây!”
Tôn Nhất bình tĩnh trả lời: “Lần này tôi đến, một mặt là tìm Đăng Tâm Linh, mặt khác chính là giúp các người phục hồi kết giới!”
Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử sửng sốt một chút, khuôn mặt thêm ảm đạm: “Người kia đã chết, quạ đen canh giữ nơi này cũng biến mất, anh làm sao sửa được chứ?”
Đầu lông mày Tôn Nhất nhíu chặt lại: “Tôi thấy tuổi cô không lớn lắm, nhưng lại mặc trang phục cổ đại, chắc là tiểu u linh đã chết mấy trăm năm, cô có ý tưởng nào không?”
“Không có ý tưởng nào cả! Chỉ còn chờ mọi người bị yêu quái ăn hết thôi!” Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử, chỉ ngón tay về hướng sâu trong khu rừng, “Đăng Tâm Linh của anh là tiểu u linh mỗi ngày trốn ở trong kết đèn hả! Ở bên kia! Hình như bị khủng hoảng không nhỏ, từ sau khi anh đi, thì không thấy nó chui ra nữa!”
Tôn Nhất mừng rỡ, vội nói: “Mau dẫn tôi đi! Tôi cam đoan, tìm được Đăng Tâm Linh, liền giải quyết chuyện ở đây!”
Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử nặng nề nhìn Bạch Mộc.
“Nhờ cậu đấy!” Bạch Mộc vội vàng nở nụ cười, bay lên trước nắm lấy tay cô bé!
Trong mắt Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử đã ươn ướt, thấp giọng nói: “Thủy Dã Gia Thụ và em gái Chân Thái của anh ấy đã bị yêu quái ăn hết rồi!” Quay đầu, trộm lau nước mắt. Khác với nước mắt của Bạch Mộc, lệ cô bé vừa chảy xuống liền biến mất, giống như ảo ảnh!
Con ngươi Bạch Mộc co rụt lại, người tự xưng là đồng loại của cậu, Thủy Dã Gia Thụ tính tình cởi mở, vì giúp cậu, cùng em gái đã bị ăn…
Từng đợt chua xót khổ sở kéo tới Trong lòng, ứ nghẹn, ôm Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử vào lòng: “Thật xin lỗi!”, lệ theo khoé mắt chảy xuống, xuyên qua cơ thể u linh của Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử, trực tiếp rơi xuống đất, tách!
“Anh quả nhiên khác với chúng tôi! Ngay cả nước mắt cũng có thể thấm vào dương gian!” Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử, nhẹ nhàng đẩy cái ôm của Bach Mộc ra, bay vào sâu trong rừng, “Mấy người đi theo tôi, tìm được Đăng Tâm Linh rồi, thì đừng bao giờ tới đây nữa, Tuyệt địa ô nha không chào đón các người!” Giọng điệu ưu thương mà hờ hững, mang chút oán hận với con người!
“Ngũ Nguyệt!”
Bạch Mộc tiến lên nắm tay cô bé lại, lại bị lạnh lùng hất ra: “Tôi không còn là Ngũ Nguyệt của cậu nữa, tôi chỉ là Ngũ Nguyệt của rừng sâu thôi!”
Bạch Mộc sững sờ tại chỗ, cứng đờ nhìn Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử, cô bé liền lạnh lùng bay về trước.
Tôn Nhất đi tới bên dưới cậu, đưa níu lấy đôi chân lỡ lững trên không của Bạch Mộc, kéo cậu vào lòng.
“Học trưởng, em…” Bạch Mộc chỉ cảm thấy ngực có loại đau nhói không nói được, ngón tay Tôn Nhất đè lại môi cậu, nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt khổ sở chợt vỡ đê, từ trong mắt trào ra, cả người ghé vào trên vai Tôn Nhất, khóc lóc thảm thiết.
Một đoàn người đi theo phía sau Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử, đi tới một con suối nhỏ thì bầu không khí liền ngưng trọng, phong cảnh nơi này rất tươi đẹp, nhưng oán khí rất nặng.
Bạch Mộc ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh.
Chỗ này rất quen thuộc với cậu, Do Lê lớn lên lớn lên rất giống Đằng Tú, vào cái đêm u ám đó, cưỡng ép đem mình tới đây, tất cả mọi người suýt chút nữa còn chết tại nơi này. Buổi tối hôm đó, sớm đã lặng lẽ hoá thành kí ức kinh hoàng trong ý thức.
Bạch Mộc theo bản năng ôm chặt cổ Tôn Nhất, thanh âm ôn nhu từ bên tai truyền tới: “Ở đây có anh, đừng sợ!” Ngực của anh ấy thật ấm áp, cơ thể run rẩy của Bạch Mộc cuộn trong lòng hắn!
Tâm tình Đằng Tú cũng phức tạp, em gái Do Lê là ở nơi này bị thần khuyển nuốt sống, mình từng im lặng trông coi con bé năm, vốn định chăm sóc am ấy như vậy cả đời, hôm nay lại chỉ có thể nhìn một cảnh bi thương thế này!
Bầu không khí đặc biệt ngưng trọng, ngoại trừ vu nữ và đồng tử, tất cả mọi người đều chìm trong sự đau buồn.
Ngũ Nguyệt Tiểu Hoàn Tử yên lặng xoay người: “Nhân loại, nếu như Đăng Tâm Linh chưa bị yêu quái ăn, hẳn là ở quanh đây!” Nói xong hóa thành một luồng khói xanh, biến mất chổ lùm cây!
Tôn Nhất cùng mọi người vạch những bụi cỏ lùn và nâng mấy tảng đá bám đầy rêu trên đất, cẩn thận tìm kiếm mỗi một ngóc ngách.
Vu nữ tỏ ý thờ ơ, phiền toái than vãn: “Đăng Tâm Linh thật là ở đây hả? Dù thật sự có, sợ là ở nơi nào đó kinh khủng trong rừng sâu, bị yêu quái ăn sạch rồi!”
Tất cả mọi người không để ý tới ả, không ai muốn nói lý với loại phụ nữ tính tình nóng nảy lại thường kêu ca này, mọi người, đều tỉ mỉ mỗi một tấc đất!
Bạch Mộc từ trong lòng Tôn Nhất bay ra, cả người đều dán vào mặt đất, chuyên chú tìm kiếm.
Đồng tử của vu nữ, Lương Tử cũng học theo vu nữ đại nhân mà cô bé ngưỡng mộ, một bộ dáng không thèm đếm xỉa, đã thế còn hung hăng đá viên đá nhỏ dưới chân, tiếp đó dùng giọng trẻ con phàn nàn: “Đăng Tâm Linh thật là ở đây hả? Dù thật sự có, sợ là ở nơi nào đó kinh khủng trong rừng sâu, bị yêu quái ăn sạch rồi!”
“Này!” Bạch Mộc hết sức tức giận, “Mấy người không bớt kêu ca được à, nếu đã không muốn giúp chúng tôi, sao không về đi? Ở đây sẽ không ai cản mấy người đâu!”
Lương Tử liếc mắt, cãi lại: “Ai muốn giúp các người, nếu không phải thần khuyển cầu xin chúng tôi giúp đỡ, ai lại muốn tới cái nơi quỷ quái không biết có thể sống sót trở về hay không này chứ!” Tức giận lại đá một quả cam rỗng ruột, lẩm bẩm: “Cái nơi rách nát này, còn có mấy thứ rác rưởi này nữa!”
“Ai u!” Thanh âm phát ra từ quả cam nhỏ.
Trái cam rỗng bị cô bé đá lăn đến bên dưới một tàng cây, thì không còn phát ra tiếng động nào nữa.
“Không Thái!” Tôn Nhất chạy nhanh đến, đem kết đèn ôm ở trong tay.
Trong kết đèn, Không Thái cuộn tròn ở giữa tim đèn, đang hối hận vì sao mình lại kêu thành tiếng, sợ bị đám quái bên ngoài ăn tươi. Lúc này, nghe được từ phía ngoài truyền tới giọng nói lạnh lùng cùng chút lo lắng của đại ca ca, nội tâm run rẩy thoáng có dòng nước ấm chảy qua, cậu nhanh chóng thấp đèn, từ bên trong lộ ra đôi mắt bé tí.
Khi nhìn thấy Tôn Nhất, cái mũi hắn đau xót, khóc lóc từ trong bay ra, nhào vào ngực hắn: “Đại ca ca, sao giờ này anh mới đến! Em rất sơ!”
Người chung quanh đều trầm mặc, ánh mắt của Bạch Mộc cũng ẩm ướt!
Không Thái khóc rất lâu, Tôn Nhất dùng một ngón tay, nhẹ nhàng lau sạch tiểu nước mắt trên mặt hắn, an ủi: “Bây giờ cậu an toàn rồi, không cần một mình lo sợ nữa!”
“Vâng!” Không Thái rất chật vật, hắn vẫn bảo vệ tiểu kết đèn, mấy ngày nay do dầm mưa dãi nắng mà trở nên dơ bẩn, bên dưới còn vì nhiễm ẩm mà nổi móc.
Tôn Nhất cười nhạt chế nhạo nói: “Thảm thật đấy!”
Không Thái phì một tiếng, nín khóc mỉm cười!
Tìm được Không Thái, nhóm người ít nhiều có phần nhẹ nhỏm, bọn họ chậm rãi đi trong rừng, theo phương hướng kết giới của cổ bảo mà đi!