Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn (chưa bê)
Tiểu Phượng Hoàng vừa nói xong liền ngủ mất, nằm trên người hắn không nhúc nhích, hô hấp đều đều. Tinh Dịch vuốt mái tóc mềm mại của y, ánh mắt yên tĩnh dừng trên bức tranh trên đỉnh đầu, thấp giọng nói: "Chim nhỏ ngốc, chuyện tình yêu làm sao có thể nói là không vội chứ?"
Và mỗi tối gần đây, cổ tay hắn bắt đầu nóng nhức, đau đến không thở nổi. Nhưng hắn vẫn tỉnh táo nằm đó, ôm Tiểu Phượng Hoàng vào ngực, tiếng hít thở vẫn bình thản để tránh Tiểu Phượng Hoàng thức giấc.
Loại đau đớn này hắn đã quen, thậm chí có thể dưới cơn đau này mà chậm rãi vào giấc ngủ. Trước khi nhắm mắt, bức tranh trên đầu như đọng lại, vô thức nhập vào giấc mộng của hắn, từ mông lung trở nên rõ ràng, so với hiện tại càng thêm diễm lệ. Hắn phảng phất như ngửi được hương vị cõi trần gian, là một buổi sáng mùa đông giá rét nhưng tràn ngập ánh sáng mặt trời, ánh sáng chói mắt khiến người không thể mở mắt được, cái mà nơi Bắc Thiên này khó mà nhìn thấy.
"Mặt trời hôm nay thật tốt, ta nghĩ có thể nhanh chóng vẽ xong, sau đó cùng ngươi ra ngoài ăn chút gì đó. Như vậy là có thể hẹn hò với ngươi rồi."
Người kia đứng trong vầng sáng mặt trời rực rỡ, tựa hồ lấy bầu trời làm khung, những khối đá nhiều màu sặc sỡ lơ lửng trên không trung, đặt trên nền băng thiên tuyết địa, khiến ánh dương càng thêm ấm áp. Một giây kia, khi hắn thật lâu vẫn chưa kịp chú ý đến cảnh vật xung quanh, hắn liền nghĩ như vầy: Bức tranh này không cần hoàn thiện, chỉ cần cảnh tượng này thôi cũng đủ cực hạn mỹ cảnh.
Chỉ tiếc người phía trên vẫn hồn nhiên chưa phát hiện.
Hắn nghe được âm thanh của mình hỏi: "Vì sao? Mấy hôm trước cũng thế mà, vì sao chỉ có mỗi hôm nay được xem là hẹn hò?"
Hắn đợi một hồi, chỉ nghe được tiếng sàn sạt của cọ bút lên đá.
Có lẽ đã hài lòng về bức tranh, người phía trên nhảy xuống, ném bút sang một bên: "Bởi vì mặt trời hôm nay rất tốt, ngươi thật ngốc. Chúng ta đi thôi."
Trong giấc mơ cái gì cũng không rõ, chỉ duy nhất ánh sáng mùa đông kia phảng phất xâm nhập sâu trong linh hồn, khiến hắn đặc biệt thư thái.
Hắn vẫn không hiểu: "Vì sao?"
Người nọ đi đến trước mặt hắn, nghiêng đầu cười với hắn: "Ngươi đúng là đầu gỗ, được rồi, không nên hỏi nhiều như vậy, ngươi đưa tay cho ta, dắt ta đi, như vậy cũng rất tốt."
Gió lạnh mùa đông thổi qua làm gò má hắn có chút đau đớn, khiến nơi sâu thẳm nhất trong xương tủy hắn run rẩy, Tinh Dịch cứ vậy mà tỉnh.
Hắn mở mắt ra, phát giác một đêm đã qua, Tiểu Phượng Hoàng đi chân trần đi đến trước cửa, thò đầu nhìn bên ngoài thăm dò, bị một cơn gió lạnh thổi đến phải rụt cổ. Một vài bông tuyết nhẹ nhàng bay bay nhưng bị tan biến ngay khi chưa kịp rơi xuống đất, đúng lúc ấy những cảnh tượng mờ ảo thoáng qua trong đầu hắn liền tiêu tán, chỉ còn lại những huyễn cảnh mờ hồ.
Tiểu Phượng Hoàng bị gió lạnh thổi đến run run, vì vậy nhanh chóng đóng cửa, quay đầu lại thấy Tinh Dịch đã tỉnh, liền nhanh chân chạy tới, tiến vào ngực hắn sưởi ấm. Y dùng tay mình chà xát cho ấm lên, cái mũi bị lạnh đến đỏ ửng: "Hôm nay bên ngoài rất lạnh, Vi Kiêm. Ta còn tưởng lúc trước mùa xuân tới thì khí trời sau này vẫn sẽ tốt. Nhưng mà chỗ chúng ta cơ bản đã lạnh rồi, nói không chừng tí nữa có mặt trời thì ra ngoài phơi một chút."
Tinh Dịch nở nụ cười: "Nếu ngươi muốn phơi nắng, ta đi gọi Đông Quân tới."
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Không nên."
Y cũng không nói rõ vì sao không nên, Tinh Dịch cũng lười hỏi y, chắc là lại nghĩ tới cái trò khác tương tự như "Ngủ trong một trời chăn chim công ngắm sao", nhưng mà công nhận trò này chơi rất tốt. Hai người đều ngủ rất ngon, hồi lâu sau mới mè nheo kéo nhau đi rửa mặt, rồi ra ngoài dùng cơm.
Trên bàn cơm, Tiểu Phượng Hoàng qua loa ăn vài miếng vì Kim sí điểu đã cầm sổ sách tới rồi. Gần đây Kim sí điểu theo chân Tiểu Phượng Hoàng liền có tiền, hành sự cũng ngày càng nghiêm túc, khí phách, quả thực giống như thiên lôi Tiểu Phượng Hoàng sai đâu đánh đó, nhưng lại xa cách với Tham Lang, làm Tham Lang gấp đến độ xoay mòng mòng. Tiểu Phượng Hoàng hỏi chuyện tình cảm của nó thì nó lại lảng tránh, coi bộ chắc lại có mâu thuẫn.
Kim sí điểu rất bình tĩnh, nó nói: "Đại ca, hôm qua ngươi nghỉ làm một ngày, ta tới báo cáo tình huống cho ngươi một chút."
Tiểu Phượng Hoàng và Kim sí điểu cùng nghiên cứu một khoản mục, hai đứa bắt đầu nghiêm túc thảo luận phương án. Bọn họ nói chuyện, Tinh Dịch ngồi một bên nhìn, mang theo tiếu ý, cầm lịch trình bảo Thanh điểu giao cho Sát Phá Lang và Phượng hoàng Minh tôn, muốn bọn họ đến để thảo luận chuyện Tinh Bàn.
Một lát sau, một đám người kéo nhau đến, Tiểu Phượng Hoàng đằng kia vẫn còn bô bô cái mồm, đang giảng giải nửa chừng thì bị Tinh Dịch lôi cổ qua: "Ngươi và Kim sí điểu tới nghe một chút."
Kim sí điểu sợ hãi: "Ta, ta?"
Tinh Dịch bất động thanh sắc: "Đứng theo hàng ngũ thì ngươi là nhị ca của ta, Nhị ca Kim Kim, ngươi có vấn đề gì không?"
Kim sí điểu trợn tròn mắt: "Ta ta ta ta ta..." lời còn chưa dứt thì bị Tham Lang vẫn im lặng bên kia tóm qua, nó vừa cắn vừa giãy cứ thế cùng mọi người đến phòng mà Tinh Dịch thường khống chế Tinh Bàn.
Một đám người ngồi xuống, Tiểu Phượng Hoàng biến về hình chim nhỏ bay lên đầu gối Phượng hoàng Minh tôn ngồi xổm, giơ cái ót cầu được sờ sờ. Phượng hoàng Minh tôn ôm con chim nhỏ lên chà xát, nói: "Hôm nay kêu chúng ta tới, có gì tiến triển sao?"
Tinh Dịch nói: "Không có, hôm nay gọi các ngươi tới là muốn các ngươi hộ pháp cho ta lần nữa, ta muốn thử xem dùng tu vi khống chế Tinh Bàn chậm rãi giảm xuống, để xác định vận chuyển Tinh Bàn cần sức mạnh nhỏ nhất là bao nhiêu."
Tinh Bàn dần lớn mạnh, sức mạnh Tinh Dịch dần suy yếu, cơ bản mỗi ngày đều có sự biến động rất lớn, bọn họ tu hành cũng giống vậy, cứ cách ba ngày cũng sẽ làm một lần, mọi người cũng không dị nghị, cùng nhau đi đến trước huyền băng động, như cũ bắt đầu hộ pháp.
Phượng hoàng Minh tôn một tay xách Tiểu Phượng Hoàng, một tay xách Kim sí điểu, thuận tay ném Tiểu Phượng Hoàng cho Tinh Dịch: "Tròn tròn theo phu quân ngươi đi, hiện tại khí tức hai người đã dung hòa, ngươi mới là hộ pháp chân chính không thể thiếu."
Tinh Dịch cũng không nói gì, hắn mang Tiểu Phượng Hoàng vào sâu trong linh động, Tiểu Phượng Hoàng hóa thành người cùng hắn ngồi xuống.
Tiểu Phượng Hoàng ngồi ngay ngắn: "Vi Kiêm, ngươi muốn ta làm gì, cứ nói đi."
Tinh Dịch đưa tay trái ra nắm lấy tay y, tay kia chậm rãi thôi động Tinh Bàn xuất hiện, thấp giọng nói: "Chuyên tâm vận khí, đừng nhìn Tinh Bàn, nhìn ta là được rồi. Tinh quang sẽ mê hoặc tâm trí người."
Tiểu Phượng Hoàng gật đầu: "Được."
Y liền chăm chú nhìn hắn không nháy mắt. Chu vi xung quanh hai người dần dần sinh ra từng cơn gió vô hình, kèm theo Tinh Bàn chân chính xuất hiện, không khí lập tức trở nên nóng bức rực người, khiến ai ai cũng không dám nhìn thẳng. Không nói đến sức mạnh mà Tinh Bàn ẩn chứa khiến người khác thèm thuồng, chỉ cần bất kỳ ai có thể nhìn vào nó, nhìn kỹ các Tinh tuyến phức tạp, lưu chuyển không ngừng chỉ sợ sẽ hoa mắt chóng mặt, khó có thể tập trung.
Tinh Dịch bên này lại an ổn, từ từ thả chậm sức mạnh, Tiểu Phượng Hoàng cảm thụ được uy áp của Tinh Bàn bên người càng lúc càng nặng, phảng phất như băng tuyết dưới dòng nước chảy xiết phải tan rã, Sát Phá Lang bên ngoài vận sức chờ phát động trận pháp, tùy thời chuẩn bị tiếp tục chắp nối vào. Nhưng giai đoạn này vừa được tiến hành phân nửa thì Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên cảm giác được biến động này bỗng nhiên đình chỉ.
Y nghi ngờ nhìn về phía Tinh Dịch.
Tinh Dịch trừng mắt nhìn y, đưa ra một cái thủ thế: "Bọn họ không biết, đừng nói ra."
Sau đó, hắn trực tiếp đưa tay vào Tinh Bàn...
Một vết nứt thật nhỏ xuất hiện, máu tươi phụt ra, khi hắn thu tay về nắm theo một con rắn màu nhỏ đỏ thẫm.
Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng hỏi: "Là Chúc cửu âm gia gia, Vi Kiêm, thì ra hôm nay ngươi đến xem việc này?"
Tinh Dịch mở bàn tay, Chúc cửu âm không nhúc nhích nằm ở lòng bàn tay hắn, cứ nghĩ nó đã chết rồi nhưng chẳng lâu sau, một giọng nói lạnh băng cất lên, con rắn nhỏ giật giật, chậm rãi dựng lên, cảnh giác mở mắt ra.
Đó là một đôi nhãn xà màu vàng óng ánh, giống như một chiếc đèn lồng u ám, trước vì nhập ma mà sinh ra màu đỏ thẫm nay đã biến mất. Tinh Dịch nhìn đôi mắt rắn liền nghĩ rằng, Chúc cửu âm đã thoát khỏi ma chướng, hiển nhiên đã cùng Tinh Bàn triệt tiêu một phần sức mạnh, hắn và Tiểu Phượng Hoàng nhìn nhau - quả nhiên có hiệu quả, chưa kịp nghĩ tiếp thì thấy con Chúc cửu âm này như sợ hãi uy áp từ người Tinh Dịch, hoảng loạn xoay người muốn trốn, liền chạy thẳng về phía Tiểu Phượng Hoàng.
Tiểu Phượng Hoàng nhanh chóng biến về hình chim nhỏ, chặn con Chúc cửu âm lại, một rắn một chim vừa vặn đối diện nhau.
Lòng Tinh Dịch như lửa đốt, muốn tiến lên đoạt lại con rắn nhỏ từ miệng y, cảnh cáo y: "Đừng nhìn! Ánh mắt của Chúc cửu âm nối liền địa ngục, có thể mê hoặc nhân tâm! Tiểu Phượng..."
Câu còn chưa dứt, chỉ thấy Tiểu Phượng Hoàng đắc ý quăng Chúc cửu âm lên mặt đất, sau đó xòe móng chụp một phát cho nó ngất đi, rồi tung người ngồi phịch lên, dùng cánh nhỏ che cho Chúc cửu âm.
Y không nghe lời Tinh Dịch nói, chỉ dùng cánh nhỏ vỗ vỗ đầu nó: "Hầy, chim nhỏ chúng ta chuyên bắt rắn để ăn, Chúc cửu âm gia gia à, ngươi thật không biết tự lượng sức mình, hiện tại thiên hạ này là của người trẻ tuổi rồi nha!"
Tinh Dịch câm lặng chớp mắt: "Ngươi... Nhìn vào mắt nó?"
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn: "Hả? Nhìn rồi, mắt vàng đẹp ghê, thế nhưng mắt ta lại màu đen."
Tinh Dịch dở khóc dở cười, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: "Tiểu Tròn tròn, vậy ngươi nhìn thoáng Tinh Bàn đi, có thấy choáng không?"
Tiểu Phượng Hoàng nghe lời nhìn thoáng qua: "Không có, Vi Kiêm."
Tinh Dịch nhanh chóng ngăn y lại, dẫn dắt y chậm rãi đối mặt với Tinh Bàn, thấp giọng hỏi: "Thấy không bình thường thì nói ngay cho ta biết, tiểu Tròn tròn, bây giờ ngươi nhìn thẳng vào Tinh Bàn đi."
Tiểu Phượng Hoàng chăm chú nhìn, y vừa nhìn vừa hỏi: "Ngày hôm qua không phải ngươi đã đưa ta xem rồi sao Vi Kiêm?"
Tinh Dịch lắc đầu, như có điều suy nghĩ: "Ngày hôm qua ta cho ngươi xem cái bóng bên ngoài thôi, hôm nay mới là Tinh Bàn, nó chứa sức mạnh thật sự. Ta thấy ngươi cũng giống ta, không bị Tinh Bàn ảnh hưởng, ngươi..."
Tiểu Phượng Hoàng kích động: "Ta đây có thể thay thế cho ngươi?"
Tinh Dịch cười nhạt, sờ sờ đầu nó: "Nghĩ gì thế, ta chỉ muốn nói thì ra ta đã cưới một con chim nhỏ thiên phú dị bẩm về nhà, ngươi càng ngày càng ngoài dự liệu của ta."
Tiểu Phượng Hoàng chán nản nói: "Ừa."
Tinh Dịch cười: "Đừng ủ rũ, hôm nay Chúc cửu âm đã là thu hoạch lớn, người bên ngoài không tin ta, ta là phu quân của ngươi, ngươi còn không tin ta?"
Tiểu Phượng Hoàng vội vàng nói: "Tin!"
Tinh Dịch lại hỏi y: "Vậy ngươi có nghe nói qua phàm ta làm chuyện gì, chẳng bao giờ bất thành?"
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Nghe nói qua! Vi Kiêm rất lợi hại."
Tinh Dịch nắm chặt tay y, bình tĩnh nói: "Tinh Bàn vốn là vậy, tên ta chủ nhân Bắc Thiên cũng chẳng phải hư danh, nếu nó không tốt, ta sẽ phá nó, nếu nó sụp đổ, ta sẽ bồi vá, ta đã đánh nhau hơn vạn năm rồi, tiểu Tròn tròn, ngươi phải biết, mọi việc ta làm đều thuận lợi." Hắn hôn nhẹ lên mi tâm của Tiểu Phượng Hoàng, "Ta biết ngươi cũng giống vậy. Cho nên không có gì phải sợ, ngươi chỉ cần cùng ta là tốt rồi."
- -------------------------------------------------------------------------------------
Chuyện của Chúc cửu âm, Tinh Dịch không nói cho ai biết. Lúc sáng thức dậy, Tiểu Phượng Hoàng có hỏi qua, Tinh Dịch chỉ nói: "Chuyện này tạm thời đừng nói cho bọn họ biết, chờ chúng ta tìm hiểu sơ lược đã."
Chúc cửu âm đã hoàn toàn thoát khỏi ma chướng - hiện tại trong lục giới, ngoại trừ tiền lệ của tam thái tử long thần từng nhập ma nhưng thoát được, thì chuyện này quả thật là mới nghe lần đầu.
Tiểu Phượng Hoàng ngậm bút viết tổng kết: "Thứ nhất, sức mạnh ma đạo hiện tại có thể hữu hiệu để đối kháng với Tinh Bàn. Thứ hai, kết quả của việc đối kháng là sức mạnh của ma đạo và Tinh Bàn đồng thời biến mất, sức mạnh ma nhân càng thấp thì thời gian chống đỡ càng ngắn, tu vi của Chúc cửu âm gia gia là Nguyên Đan, vừa vặn chống giữ được bốn tháng. Vì vậy chúng ta cần phải tìm ma nhân độ kiếp Nguyên Đan trở lên, thế nhưng phải kiếm ở đâu đây? Thứ ba, nếu dùng chiến thuật biển người, bắt một đám ma vật ấy xếp hàng tu bổ có được không, thế nhưng phải đi chỗ nào kiếm được nhiều ma vật?"
Tinh Dịch ở bên cạnh nhìn y viết, dùng ngón tay đụng cái bụng tròn vo: "Sao không biến về hình người viết, ngậm bút không thấy mỏi sao?"
Tiểu Phượng Hoàng nghiêm túc nói: "Ta giảm béo."
Tinh Dịch mặc kệ y đang ngậm bút viết chữ, hắn cứ dùng tay sờ sờ cái ót y, chọt chọt bụng mỡ, chọt luôn cái mông mượt mà, liên tục quấy rối y. Tiểu Phượng Hoàng kiên định không để ý bị quấy rầy, nhìn không chớp mắt viết ra.
Một lát sau, y mệt thật. Vì vậy biến về hình người, đặt bút xuống nghiên cứu với Tinh Dịch: "Ta nghĩ, trung tâm giải trí văn hóa Kiêm Viên có thể khai thác một dự án viện cải tạo ma vật, dùng để thu lưu những người trong ma giới tự nguyện rời khỏi ma đạo, cùng với các thanh thiếu niên trong lục giới bị trời xui đất khiến tẩu hỏa nhập ma, bọn họ nhất định nguyện ý tới."
Tinh Dịch nói: "Cái này trước tiên không vội, chúng ta tạm thời vẫn không thể xác định tu vi trong thời gian ngắn để tập hợp nhóm ma vật tiến hành thoát ma, phân tán áp lực Tinh Bàn. Chúc cửu âm gia gia của ngươi bị ép đến quá mức, hiện tại cần tĩnh dưỡng, điểm này ta đã lo lắng không thỏa đáng.
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Ừa, ngươi nói có đạo lý. Chúng ta trước tiên không vội, Vi Kiêm."
Tinh Dịch kéo y vào lòng: "Xế chiều hôm nay ngươi muốn xuống núi đi làm hửm?"
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ: "Không đi." Y ngẩng đầu nhìn sắc trời, cao hứng nói: "Vi Kiêm, ngươi xem, thái dương đã xuất hiện, hồi sáng ta nói không sai mà, tuy sáng sớm và buổi trưa lạnh, nhưng buổi chiều vẫn có thể phơi nắng, chúng ta cùng nhau phơi nắng nha, tối ta sẽ làm cơm cho ngươi ăn."
Tinh Dịch ôm Tiểu Phượng Hoàng đến chỗ mà bọn họ hay nằm hóng mát, điều chỉnh tư thế, để Tiểu Phượng Hoàng ghé vào trên người mình, hắn an tâm vuốt ve mái tóc mềm dài của y. Hắn nói: "Được, ngươi sẽ nấu món gì? Ta đã nhớ lại một ít, đời này ngươi còn chưa làm món gì ngon cho ta ăn."
Tiểu Phượng Hoàng liệt kê cho hắn nghe: "Ta sẽ nấu thật nhiều mà! Tỏi nấu miến, cơm bí đỏ, bánh lá sen, bánh hoa mai..." Y vừa nói vừa nuốt nước miếng, còn đảm bảo với hắn, "Khẳng định sẽ ngon hơn món Phượng Hoàng nướng mà ngươi nhớ thương."
Tinh Dịch cắn trên mặt y một cái, thấp giọng nói: "...Thật không."
Tiểu Phượng Hoàng đẩy hắn ra, phê bình: "Vi Kiêm, ngươi không đứng đắn."
Tinh Dịch chụp y lại: "Vậy ngươi không thích ta không đứng đắn?"
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ, thành thật thừa nhận: "Được rồi, thích. Hôm nay mặt trời rất tốt, ta với ngươi ngủ trưa, sau đó ta sẽ làm đồ ăn cho ngươi. Như vậy cũng được tính là hẹn hò với ngươi rồi."
Trong lòng Tinh Dịch bỗng chấn động: "Ngươi nói gì?"
Tiếng tim đập nhanh quen thuộc dũng mãnh xông vào tâm trí, bỗng nhiên hắn chợt nhớ tới cảnh tượng trong mơ lúc sáng.
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Ngươi xem, ta là Đế hậu của ngươi, đại hôn còn không có, sinh nhật ngươi cũng chậm trễ, chúng ta đều bận rộn công việc của mình, cũng không có cơ hội giao lưu tình cảm, hôm nay chúng ta đều rảnh, khí trời lại tốt, có thể làm một buổi hẹn hò."
Tinh Dịch nghe được âm thanh của mình hỏi: "Tại sao là hôm nay?"
Tiểu Phượng Hoàng ghét bỏ nhìn hắn một cái, kéo cánh tay hắn để y nằm thoải mái hơn. Y tình ý sâu xa nói cho hắn biết: "Bởi vì hôm nay ánh mặt trời rất tốt, cũng bởi vì ngươi là Vi Kiêm ngốc, đầu gỗ nhà ngươi muốn bị chim nhỏ chê cười."
Y quay lại, rốt cuộc cũng tìm được tư thế nằm xuống, đưa tay cho Tinh Dịch: "Được rồi Vi Kiêm, ngươi đừng hỏi nhiều vấn đề như vậy, ngươi đưa tay cho ta, nắm tay ta này, như vậy thật tốt."