Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Tất cả mọi người đều biết, Tiểu Phượng Hoàng có một sợi dây chuyền, phía trên đính một viên đá trong suốt phát sáng, lúc nó còn trong quả trứng đã có rồi. Viên đá này không chỉ đẹp mà còn phát nhiệt, nhờ vậy mà nó có thể dựa vào để trải qua mùa đông giá rét vào cuối thời Thủy kiếp.
Tiểu Phượng Hoàng bảo vệ bảo bối này rất kỹ, không cho người sờ, không cho người xem, nói là muốn đưa cho phu quân hoặc nương tử tương lai, làm tín vật đính ước.
Nó nghĩ, thời cơ tới rồi.
Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm bên tảng đá liên tục hai mươi ngày để rình coi, cuối cùng vui vẻ xác định: Mình thật thích thanh niên bên kia bờ sông hay rửa kiếm chỗ này.
Cùng vui vẻ, nó cũng có chút ưu sầu: Nó vẫn là một bé Phượng Hoàng còn nhỏ, biến hóa còn chưa được. Bây giờ yêu đương có sớm quá không?
Hơn nữa thanh niên kia rất trầm mặc, không có cười, cũng không yêu đương với người khác, mặc dù là ở trong một đám người nhưng cảm thấy rất khó thân cận.
Nhưng nó không lo lắng. Nó là một con Tiểu Phượng Hoàng có nhân duyên tốt, rất nhanh bày mưu tính kế với đám tiểu đệ, nó tạm xác định mục tiêu: Trước tiên phải tới gần người kia hơn, ít nhất phải dũng cảm bước ra nửa bước chân.
Ngày đầu tiên, nó lén lội qua sông, ngồi xổm không xa nhìn Tinh Dịch.
Tinh Dịch không phát hiện ra nó, rửa kiếm xong liền về.
Ngày thứ hai, Tiểu Phượng Hoàng tới gần thêm xíu nữa, so với hôm qua thêm hai thước nữa, lúc này Tinh Dịch đã phát hiện ra nó - Hắn rửa kiếm xong, tiện tay nhặt hòn đá ném chết một con chim nhạn, dự định đêm nay xách về nướng ăn. Thân thể đẫm máu của chim nhạn rơi xuống ngay bên người Tiểu Phượng Hoàng, nó sợ đến mức cuộn người thành cục nắm tròn vo.
Tinh Dịch đi nhặt nhạn cũng chú ý đến con Phượng Hoàng mập này - thẳng thắn mà nói, tộc Phượng Hoàng khi còn bé rất dễ thương, nhưng muốn tròn như vậy cũng hiếm lắm, nói chi hiện nay Hỏa kiếp tung hoành, người người bữa đói bữa no, một con Phượng Hoàng béo ú như vầy thật không bình thường, rất khó làm người khác không chú ý đến.
Hắn nhìn cục nắm màu vàng dưới chân, suy nghĩ chút rồi nói với nó: "Ta sẽ không ăn ngươi, ta không thích ăn thứ mập mỡ."
Tiểu Phượng Hoàng lập tức yên lòng. Nó thấy Tinh Dịch nói chuyện với mình, nội tâm liền vui vẻ nhảy nhót, móng vuốt nhỏ giật giật, ngửa đầu hỏi hắn: "Xin chào, ngươi đã không ăn ta, vậy chúng ta làm bạn tốt nhé. Tên của ta là 炓, tên này là do các lão Phượng Hoàng lấy cho ta, có nghĩa là ánh lửa tươi đẹp, ngươi tên gì nhỉ?"
Tinh Dịch nhìn bạn chim nhỏ tự nhiên nhặt được, nhàn nhạt nói: "Tinh Dịch."
Tiểu Phượng Hoàng chiếp chiếp vài tiếng, vỗ cánh nhỏ, đôi mắt đậu đen lấp lánh: "Ta nhớ kỹ."
- ---
Tinh Dịch không thể nào nghĩ tới từ lúc đó hắn đã bị con chim nhỏ siêu cấp ú nu này quấn lấy. Con chim ú này giả bộ ngoan ngoãn đáng yêu, nhanh chóng bắt sống đám bạn của hắn, cùng bọn họ chơi đùa đánh nhau. Tiểu Phượng Hoàng cùng Nữ Oa nói chuyện về dưỡng nhan thuật, cùng Phong Đô biện luận sinh tử, cùng Như Lai bàn luận về trọng sinh, còn đưa ra không ít lời khuyên.
Duy chỉ có với Tinh Dịch nó nói rất ít, vì Tinh Dịch cũng ít nói, đa số thời gian nó một mình chiếp chiếp hót, hoặc là ngồi trên đầu vai Tinh Dịch nhìn hắn rửa kiếm.
Tiểu Phượng Hoàng giả vờ trấn tĩnh hỏi thăm hắn: "Tinh Dịch ca ca, ngươi có suy nghĩ gì về chuyện cưới một chim nhỏ về làm vợ?"
Tinh Dịch dừng một chút, liếc mắt nhìn nó. Hắn tuy ngốc, nhưng thông qua nhiều người nói thì hắn đã sớm biết con Phượng Hoàng mập này không an lòng với hắn.
Hắn nói: "Không."
Tiểu Phượng Hoàng lập tức đề nghị: "Vậy giờ ngươi có thể bắt đầu nghĩ tới!"
Tinh Dịch: "Suy xét ai?"
Tiểu Phượng Hoàng giơ bụng mỡ, kiêu ngạo tiến cử với hắn: "Ngươi xem ta được không?"
Tinh Dịch vốn ghét nhất mấy chuyện không liên quan đến chiến sự và binh khí, nhưng không hiểu sao khi hắn nhìn vào đôi đậu đen lúng liếng ấy, sự không kiên nhẫn từ đáy lòng bỗng biến mất tăm hơi.
Hắn cẩn thận nói: "Không được, ngươi là chim nhỏ còn bé."
Tiểu Phượng Hoàng dùng cái bụng cọ hắn: "Ngươi phải nói là - chờ ta lớn lên chứ! Như vậy mới là đáp án tiêu chuẩn, Tinh Dịch ca ca, ngươi đúng là đầu gỗ, như vậy sẽ bị chim nhỏ chê cười."
Tinh Dịch liếc nó một cái, không nói gì, tiện tay bắt cá dưới sông đưa cho nó: "Ăn đi, đừng nói."
Tiểu Phượng Hoàng bẹp bẹp nuốt xuống, quả nhiên ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhưng không lâu sau, lại bắt đầu ghé lỗ tai hắn chiếp chiếp, cái giọng vừa ngọt vừa nhõng nhẽo, như đang tức giận làm nũng.
Tinh Dịch bắt thêm con cá nữa: "Cũng không được chiếp chiếp."
Tiểu Phượng Hoàng vui vẻ ăn cá, sau đó an tĩnh lại, vùi vào hõm vai hắn, ngủ.
Có đôi khi Tinh Dịch nghĩ sao chim nhỏ này lại có tâm tư phức tạp thế, người ngoài nói nó thích hắn, nhưng hắn nghĩ, còn Phượng Hoàng mập hơn nửa là muốn hắn bắt cá cho ăn, mỗi lần ăn xong thì ngủ, ngủ dậy thì ăn, thời gian còn lại thì lấy cái bụng mỡ đầy lông tơ cọ mặt hắn.
Hắn không ghét con Phượng Hoàng này, thậm chí có hơi thích, có thể là duyên phận của hắn, cho nên hắn mới để cho một con chim ú ồn ào bên cạnh hắn.
Hắn hỏi nó: "Mấy ngày nữa chúng ta phải đi, ngươi muốn đi cùng ta không?"
Hắn cho rằng chim nhỏ sẽ đồng ý, nhưng ngoài dự đoán mọi nguoiwfm, Tiểu Phượng Hoàng từ chối.
Nó nói: "Huynh đệ tỷ muội của ta còn ở đây, các tộc nhân khác cũng ở đây, tuy ta biết theo ngươi sẽ no bụng, nhưng ta không thể mặc kệ mọi người, các ngươi cũng không thể nuôi mấy trăm con Phượng Hoàng được." Nói xong, nó lại hỏi, "Tinh Dịch ca ca, các ngươi đi đâu, làm gì?"
Tinh Dịch suy nghĩ rồi trả lời: "Đánh nhau, tu luyện, độ kiếp."
Tiểu Phượng Hoàng "à" một tiếng, hỏi tiếp: "Ngươi cũng muốn độ kiếp sao?"
Tinh Dịch còn chưa lên tiếng, bên kia đã ồn ào tiến đến. Hắn nói: "Mỗi người đều sẽ độ kiếp, ta đang suy nghĩ, sau này ngươi phi thăng sẽ chọn Thần Ma chi kiếp."
Tiểu Phượng Hoàng hỏi lại: "Thần Ma chi kiếp là gì? Sống tốt hơn không?" Nó bắt đầu cân nhắc, "Phượng Hoàng chúng ta vận khí rất tốt, tất cả mọi người không sợ lịch kiếp, có điều các ngươi không phải Phượng Hoàng."
Tinh Dịch nhàn nhạt nói: "Ta cũng không sợ, Tiểu Phượng Hoàng."
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn một chút, gật đầu không nói gì, vỗ cánh nhỏ trở về nhà.
Chim nhỏ suy nghĩ cả đêm, đến chỗ tộc trưởng xin tư vấn: "Tộc trưởng gia gia, ta thích một người muốn độ kiếp, ta sợ hắn gặp chuyện không may, có biện pháp nào để bảo vệ hắn không?"
Nguyên lão suy nghĩ một lúc lâu: "Phượng Hoàng chúng ta không có sở trường gì, duy chỉ có một điểm là vận khí tốt. Màu sắc càng tiến tới vàng kim thì vận khí càng tốt, nếu ngươi thực sự lo lắng cho hắn thì hãy đưa màu sắc của ngươi cho vợ ngươi mượn, chờ hắn độ kiếp rồi trả lại ngươi sau."
Đôi mắt Tiểu Phượng Hoàng bừng sáng.
- -----
Đám người Tinh Dịch rất nhanh đã khởi hành. Không lời từ biệt, nếu Tiểu Phượng Hoàng không đến thì hắn cũng không sao, không cần thiết phải như thế, chỉ muốn cùng nó nói câu hẹn gặp lại.
Hắn thậm chí còn tin rằng, sẽ có một ngày hắn sẽ gặp lại con Tiểu Phượng Hoàng hoạt bát kia. Trăm năm qua, hắn lúc nào cũng quên mọi thứ, chưa từng có một người chân chính in sâu vào đầu hắn.
Bọn họ đi về Bắc Thiên.
Cùng lúc đó, một con Phượng Hoàng tròn vo lưng đeo bọc nhỏ, trèo non lội suối mà đến, nó có lễ vật muốn tặng cho người yêu, thế nhưng người yêu không chờ nó.
Tinh Dịch bắt đầu tu luyện phá kiếp đầu tiên của mình, cuối cùng cũng tới ngày hắn phải chọn con đường Thần Ma.
Hôm nay, hắn vận khí Tiểu chu thiên bảy bảy bốn chín lần, liền thấy thiên địa trước mắt bị chém chia thành hai màu, nửa đỏ nửa trắng. Một âm thanh mê hoặc ghé vào lỗ tai hắn hỏi: "Thần hay Ma?"
"Đỏ hay trắng?"
Khi hắn định mở miệng thì trong đầu hắn bỗng xuất hiện một màu sắc - một sắc trắng êm dịu lủi qua bên cạnh hắn.
Đó là một màu trắng như tuyết, sạch sẽ không tỳ vết, chiếu sáng tận tâm hắn. Hắn không biết vật đó là gì, chỉ là lực chú ý bị hấp dẫn, theo bản năng nói ra.
Hắn nói: "Trắng."
Từ đó về sau Thần lộ bằng phẳng, mọi việc thuận lợi.
Cách ngày, hắn phát hiện trong túi hành lý của mình trái tim hắn đã đánh rơi từ lâu - vẫn nóng rực như cũ, duy chỉ có sự bất đồng, nơi đầu tim còn có chút màu vàng kim rực rỡ, nhìn rất hoạt bát sống động. Không ai biết nó xuất hiện lúc nào, chỉ có Nữ Oa là người biết chân tướng viên đá, nàng nói: "Nó là trái tim của ngươi, lúc ngươi tới Bắc Thiên cũng không kiểm tra lại, chắc là nó tìm về với chủ nhân thôi."
- -------
Sau vài trăm năm, tộc Phượng Hoàng bắt đầu có dấu hiệu suy tàn, nhưng lại xuất hiện một vị lãnh đạo ưu tú, tên duy nhất chữ 炓 (Liào). Đánh nhau hung mãnh, suy nghĩ lợi hại, luôn là chủ đề nhiều người bàn tán.
Hỏa kiếp vẫn chưa qua, mắt thấy nhiều người bị nóng chết, những người còn lại tự nghiên cứu cách vượt qua như là rời khỏi nơi ở, tìm nơi khác tu luyện, người còn lại đưa ra ý kiến tạo ra Tinh Bàn, muốn lấy tinh tú thần linh ra khắc chế theo quy luật ngũ hành.
Hôm nay, hắn ngồi dưới tán cây khô ở Bắc Thiên vẽ một bức tranh, khóe mắt liếc thấy một con chim tước nâu bay qua, tiện tay nhặt cục đá ném đến, chim tước bất ngờ rơi xuống đất.
Tinh Dịch chuẩn bị tới nhặt để làm bữa tối, vừa đứng dậy liền ngây ngẩn cả người...
Chim tước sau khi rơi xuống biến thành hình người, ngẩng đầu ủy khuất nhìn hắn.
Đây là người đẹp nhất mà Tinh Dịch từng thấy.
Tiểu Phượng Hoàng vuốt cánh - giờ đã biến thành cánh tay, đôi mắt ngập nước, cứ như vậy nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi đã nói sẽ không ăn ta mà!"
Này coi như là gặp lại.
- -------------------------
Vài ngày sau, hai người trở về trạng thái trước kia, Tiểu Phượng Hoàng bắt buộc hắn nhận thân, lúc nào cũng kề cận không rời, hắn cũng không cản. Trước đây thế nào thì giờ cứ thế đó.
Nhưng Tinh Dịch mơ hồ biết, có gì đó đã thay đổi, có lẽ Tiểu Phượng Hoàng học xong hóa hình, y chỉ dùng hình người mà thôi, chứ không như lúc trước là cục nắm tròn vo cọ hắn không buông.
Trừ đôi mắt trong sáng kia của Tiểu Phượng Hoàng mãi mãi không đổi, thì có gì đó đã khác.
Màu lông của Tiểu Phượng Hoàng cũng thay đổi, lúc đậm lúc nhạt. Tinh Dịch từng hỏi qua một lần: "Vì sao hôm nay màu lông lại biến sắc? Ta nhớ màu lông ngươi vốn không phải màu này."
Tiểu Phượng Hoàng hướng về phía hắn run run lông chim: "Cái này hả, là do ta chưa mua được thuốc nhuộm chất lượng đó. Được rồi, đừng có cùng chim nhỏ thảo luận cái đề tài bí ẩn này, hôm nay đi hẹn hò với ta không?"
Hắn cùng y hẹn hò, mỗi ngày đều ở cùng một chỗ.
Kỳ thực hắn không biết hẹn hò là phải làm gì, không dắt tay, không hôn môi, không song tu, hai người ở chung một cái động thì tính là động phòng.
Nhưng hắn và Tiểu Phượng Hoàng đều không nói ra, bọn họ vẫn không nắm tay nhau. Sau một thời gian thì Tiểu Phượng Hoàng tức giận, nói hắn quá lãnh đạm, hắn vội vội vàng vàng đi hỏi cưới người ta, dùng một rừng trúc tía làm sính lễ, rất kỳ quái, nhưng họ vẫn không nắm tay nhau.
Hắn lấy một mảnh đất trống ở Bắc Thiên, dùng gậy trúc phác thảo nên một thanh trường kiếm, chuẩn bị một cái kinh hỉ cho Tiểu Phượng Hoàng vào đại hôn. Tiểu Phượng Hoàng thay hắn trang trí cung điện, nói hắn trên mỗi trần nhà đều vẽ một bức tranh. Y vì hắn vẽ một bức tranh tinh tú ngân hà sáng lạn, thêm vài nét bút lại vẽ ra một bóng lưng, cười hì hì kéo hắn đi xem.
Hắn nghĩ hắn sắp cưới một chim nhỏ làm vợ, con chim nhỏ này cũng nghĩ như vậy.
Nhưng mà, kiếp nạn Hỏa kiếp đến quá sớm, thậm chí đối phương không kịp nhìn nhau một lần cuối.
Đó là kết cuộc của chư thần, lôi hỏa quét sạch Cửu Châu, chỉ để lại lục giới hoang tàn. Bọn họ dùng Tinh Bàn bán thành phẩm xuất thế để ứng kiếp, Nữ Oa, Viêm Đế, Thương Hiệt mỗi người đều chịu không nổi, tất cả phi thăng, chỉ còn một mình hắn, ấy vậy mà lại bình an vô sự với Tinh Bàn.
Trong giai đoạn đại nạn thiên địa này, hắn và Tiểu Phượng Hoàng không ở chung một chỗ.
Tinh Dịch mất đi ý thức, tỉnh lại thì phát hiện mình đang vắt ngang trong một khe hở giữa vách đá bén nhọn. Những mỏm đá sắc nhọn như đao, không nghĩ vận khí hắn lại tốt như vậy, không tin rằng mình ở một nơi thế này lại có thể tránh được tai nạn.
Hắn mở bàn tay, chỉ thấy viên đá trong suốt trong lòng bàn tay ánh lên một tia sáng vàng kim.
- một giây phút kia, tâm đau đến tận cùng.
Hắn đột nhiên hiểu vì sao lông của Tiểu Phượng Hoàng thường xuyên biến hóa, cũng hiểu vì sao năm ấy thành Thần lại nhìn thấy một màu trắng kia.
Là của chim nhỏ nhà hắn, vì hắn mà biến thành bạch Phượng Hoàng. Y đem tất cả số mệnh của mình trao cho hắn.
Hắn chưa từng khóc, không biết phải làm sao để khóc; chưa từng bi thương, nên không biết làm sao để bi thương, hắn ngồi yên ở Bắc Thiên năm ngày năm đêm, sau đó một góc trên viên đá kia, làm thành một ngôi sao.
Ngôi sao kia tiêu hao hết nguyên thần của hắn, trước khi hắn rơi vào giấc ngủ say, Như Lai nói cho hắn biết: "Y đã lĩnh ngộ được Niết bàn, ngươi và y chắc chắn gặp lại lần nữa."
- "Sắc dục là vọng tưởng kiên cố nhất, Phù Lê, hoàn chỉnh tu ma cửa thứ nhất."
- "Vì lợi ích mà thương tổn, cửa thứ hai, hư không là vọng tưởng thứ hai."
"Phù Lê, hoàn chỉnh tu ma cửa thứ hai."
Cửa thứ ba...
Cửa thứ tư...
Cửa thứ mười ba, nhớ thương điên cuồng, u ẩn (u tối và ẩn giấu), hoàn chỉnh.
Tiếp theo?
Thứ mười bốn, mười lăm.
Tinh Dịch khàn giọng nói: "Ta đã biết."
- Thần hay Ma? Đỏ hay trắng?
Đều giống nhau cả, đều là Tiểu Phượng Hoàng.
Hắn nói: "Đỏ."
- có thể Niết bàn, không yêu tam giới.
Bút Phán Quan lên tiếng trả lời rồi rơi xuống, sơn động u ám thật lâu vẫn không có âm thanh. Tất cả đã kết thúc.
- ----------
Ngày hôm sau, Đế quân Phù Lê thành công tu luyện Ma đạo đến cửa thứ mười lăm được truyền đi khắp lục giới. Tinh Dịch chính thức xuất quan. Hôm đó, trong ánh bình minh, Tinh Dịch hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt mọi người, bầu trời Bắc Thiên nhàn nhạt sắc đỏ, mây gió cũng thổi tới, ngọn núi lần nữa chìm trong ánh sáng rực rỡ.
Hắn ôm Tiểu Phượng Hoàng không buông tay: "Tiểu Tròn tròn, ta kể cho ngươi nghe một cố sự."
Tiểu Phượng Hoàng phê bình hắn: "Không kể gì hết, hiện tại ngươi cái gì cũng không được nói, ta không muốn nghe cố sự, Vi Kiêm, ta muốn sinh cục cưng, ta muốn ngươi nấu nước đào pha chanh cho ta, còn muốn ngươi dỗ ta một trăm lần."
Tinh Dịch liền đi nấu nước đào cho y, vừa canh lửa vừa nói: "Ta phải nói, trước đây có một con Phượng Hoàng màu vàng kim, sau đó đột nhiên biến thành màu trắng, ngươi biết vì sao không?"
Tiểu Phượng Hoàng lập tức tò mò: "Vì sao? Vi Kiêm ngươi nói mau."
Tinh Dịch phê bình y: "Ngươi một chút cũng không muốn nghe cố sự mà, bây giờ không thể nói cho ngươi biết, ngươi phải ngoan ngoãn uống nồi nước này, ta nghĩ một chút rồi kể tiếp cho ngươi."
Tiểu Phượng Hoàng nghe vậy liền muốn biến về hình chim nhỏ, đập cánh lên đầu hắn mấy cái, thế nhưng y nhịn được, chỉ là lẩm bẩm: "Vi Kiêm hư."
Tinh Dịch ôn nhu nhìn y: "Tròn tròn hư."
Một tháng sau, Phượng Hoàng Minh tôn đỡ đẻ cho Tiểu Phượng Hoàng, tại Phạm Thiên sinh ra bốn quả trứng, giống như lời y nói, một đen, một đỏ, một vàng và một trắng.
Tiểu Phượng Hoàng biến về hình chim, ngồi xổm bên đống trứng phát sầu, rồi lo lắng nhìn cái trứng màu đen.
Y hỏi Tinh Dịch: "Vi Kiêm, có khi nào chúng ta ấp ra một con ma điểu không?"
Tinh Dịch nắm y trong tay, xoa bóp cái bụng của y, suy nghĩ: "Là một tiểu ma điểu không tốt sao? Đem nhãi con này đi áp chế Tinh Bàn, vậy là ta có thể về hưu."
Hắn đúng hẹn giúp Tiểu Phượng Hoàng ấp trứng, lúc lên triều thì biến về hình Cục than nhỏ, mặt mũi nghiêm túc ngồi trên ổ ấp trứng, dùng đôi mắt sáng quắc nhìn các quần thần, ai mà cười thì cứ trực tiếp trừ lương.
Một tháng sau, Tinh Dịch tuyên bố: "Được rồi Tròn tròn, tháng này tiền tiêu vặt tăng gấp đôi rồi, ta trừ bổng lộc của bọn họ hết."
Phu phu dựa theo sổ tay sinh nở của Minh tôn, ấp một thời gian thì sẽ không ấp nữa, mà là đốt một ngọn đèn từ lửa Phượng Hoàng. Hai người chia đôi trứng tự bảo quản, Tiểu Phượng Hoàng phụ trách trứng đen và đỏ, Tinh Dịch giữ trứng vàng và trắng. Dần dà bọn họ quên mất luôn là mình có tới bốn quả trứng lận...
Một sáng nọ, Tinh Dịch thức dậy, phát hiện con tiểu chim ú tròn vo tuyết trắng nằm trên ngực mình. Hắn theo bản ôm lên chà nắn hai cái, bỗng thấy cảm xúc sai sai: "Ủa? Tròn tròn, ngươi giảm béo thành công hả? Sao còn chút xíu vậy?"
Hắn đột nhiên thanh tỉnh. Tiểu Bạch điểu bị hắn chà cho xù lông, cuối cùng hung hắn mổ hắn một cái.
Bên kia, Tiểu Phượng Hoàng ngồi xổm trên bàn, tỉ mỉ nghiên cứu một con chim nhỏ đen thui: "Vi Kiêm, ngươi là Vi Kiêm hả? Sao không để ý tới ta? Ngươi sao nhỏ xíu vậy, ta nhìn không quen. Đến hôn nhẹ cái nào Vi Kiêm."
Tiểu Hắc điểu lạnh lùng bắn ra quang mang.
Đột nhiên cửa phòng bị một người đá tung, Tinh Dịch quần áo xốc xếch vọt tới, trong tay bế một con chim nhỏ màu trắng.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc lập tức mới nhìn đã thân, ôm nhau run rẩy, kinh ngạc nhìn hai vị gia trưởng.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn ngẩn người, Tinh Dịch chỉ có thể tới dỗ con: "Các con khỏe không, đừng sợ...Ta là phụ thân, y là mẫu thân, chúng ta không phải người xấu...."
- --
Thân bế con, cuối cùng Tinh Dịch cũng có thời gian kể chuyện xưa cho Tiểu Phượng Hoàng nghe.
Khi đó, hai bé đen trắng đã phá vỏ chui ra, bé đỏ và vàng vẫn không động tĩnh gì, hai người liền thương lượng đặt tên trước cho lão đại và lão nhị.
Tiểu Phượng Hoàng đề nghị: "Lúc trước ta tên 炓 (Liào), sau này đổi thành màu trắng thì gọi là Bạch, tiểu hắc không bằng theo họ ta đi, gọi là Bạch Môi Cầu (cục than trắng), Vi Kiêm thấy sao?"
Tinh Dịch đồng ý với y: "Được, rất phong nhã."
Tiểu Phượng Hoàng lại hỏi hắn: "Tiểu Bạch là bé gái, ngươi muốn nàng theo họ Môi theo ngươi không? Sao nghe không hay tí nào."
(Môi = Than, như mình đã giải thích mấy chương trước, anh công là Môi Cầu = Than nhỏ á, nên lấy họ Môi là Than như cha nó)
Thái dương Tinh Dịch giật giật sợi gân xanh: "Tròn tròn, ta không phải họ Môi!"
Tiểu Phượng Hoàng ủy khuất: "Nhưng ngươi là Than nắm mà, rõ ràng họ Môi mà."
Hai người cãi cọ hồi lâu, cuối cùng Tiểu Bạch được đặt tên là "Tinh Lê", nhũ danh Môi Vi Viên (Cục than tròn).
Trứng đỏ và vàng vẫn chậm chạm bất động, đang trong hình thái như vậy vẫn bị Cục than trắng và Cục than tròn đem bọn nó giày vò kinh khủng. Sau đó Tinh Dịch đột nhiên thông suốt, nhớ rằng trước đây Minh tôn có hứa giúp chăm trẻ, vì vậy hai người quyết dịnh đóng gói hai đứa nhỏ sang Phạm Thiên.
Rốt cuộc hai người cũng có cơ hội yên tĩnh.
Tinh Dịch hỏi y: "Tiểu Tròn tròn, ngươi muốn đi hẹn hò với ta không?"
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Được nha."
Hai người đã ở chung với nhau lâu rồi, cho nên có những lời không cần nói cũng hiểu nhau, chỉ cần nắm tay, đi chung một chỗ cũng thấy vui. Phù Lê sơn đang dần khôi phục nguyên trạng, kiếp nạn qua đi, vạn vật lại sinh sôi, hai người đi tới sơn đạo, nhìn ánh dương rọi sáng, cái ổ sơn tước kia cũng đã quay về, chiếp chiếp kêu vang, từ xa đã trông thấy Tinh Dịch đi tới, còn muốn nhảy xuống đòi ăn.
Tiểu Phượng Hoàng nổi lên tâm tính chơi đùa, cũng thay đổi về hình chim nhỏ trà trộn, ngồi xổm trong đám chim tước, hăng hái bừng bừng chờ hắn cho ăn. Cục nắm trắng như tuyết, tròn vo ngồi đó y chang một quả cầu tuyết, Tinh Dịch ngồi xổm xuống tìm kiếm, tìm một vòng liền xốc chim nhỏ kia lên.
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn, hắn nhìn Tiểu Phượng Hoàng. Tiểu Phượng Hoàng nhìn vào đôi mắt đen kịt sâu không thấy đáy mơ hồ có chút ý cười, nhờ vậy mà mang theo chút thần thái của người thường, như ngàn vì sao lấp lánh, như nghìn vạn đóa hoa sen lay động trong gió. Tinh Dịch từ đôi đậu đen của Tiểu Phượng Hoàng thấy được ảnh ngược của mình, thấy một người cầm dù đi trên sơn đạo, mặc một bộ quần áo thêu tinh tú ngân hà.
Hai người nhìn chăm chăm lẫn nhau, Tiểu Phượng Hoàng hỏi hắn: "Vi Kiêm, ngày đó có phải ngươi đến muộn không?"
Tinh Dịch nói: "Không."
Tiểu Phượng Hoàng phê bình hắn: "Có, nhất định có."
Tinh Dịch nói: "Tròn tròn hư, không có."
Ngày đó hắn không đến trễ, cũng không có sai, đó là một ngày tuyết rơi, và giống như hiện tại.
Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn muốn biện luận cùng hắn, Tinh Dịch chỉ khẽ nở nụ cười, không để ý y nữa, ngược lại vươn tay búng cái ót y: "Xem ta phát hiện ra gì nào?"
Tiểu Phượng Hoàng mở to đôi đậu đen lúng liếng nhìn hắn.
Hắn nhẹ giọng nói: "Ở đây có một Tiểu Phượng Hoàng này."
- Chính văn hoàn-
- ----------------------
Hoàn chính văn rồi mọi người ạ.... chấm nước mắt....
Câu nói cuối cùng của Tinh Dịch "Ở đây có một Tiểu Phượng Hoàng này" chính là câu mở đầu của câu chuyện, mở đầu tất cả khi hai người gặp lại nhau ở kiếp này và cũng là câu nói kết thúc bộ truyện.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành với bọn mình.
Hẹn gặp lại ở các bộ truyện sau nha.
Chúc mọi người Tết tây vui vẻ:)))
Còn phiên ngoại nè, cưng lắm:)))