Dịch: Kình Lạc
Beta: Maria
–
Phùng Thu không nhớ rõ mình đã hỏi dì Trương cách liên lạc với chị Tiểu Hạ như thế nào, cô cũng không nhớ rõ mình đã gọi điện cho chị Tiểu Hạ ra sao.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô chỉ nhớ được hai việc.
Một là địa chỉ bệnh viện cậu nằm.
Hai là chị Tiểu Hạ nói buổi sáng tình huống của cậu không ổn định, vốn dĩ chị ấy định cùng chị dâu tới bệnh viện, nhưng lúc gần xuất phát chị dâu lại không thoải mái lắm, cho nên quyết định đi tới bệnh viện khác gần đó, tạm thời không biết tình huống bên đó ra sao, mọi người bên chị ấy đang đợi tin tức.
Bệnh viện cách thư viện tỉnh không quá xa.
Phùng Thu bắt xe tới đó, cô lên tầng dựa theo địa chỉ mà chị Tiểu Hạ đưa. Khi vừa ra khỏi thang máy, Phùng Thu nghe thấy tiếng trò chuyện…
“Đáng tiếc, không thể cứu được, mới có 16 tuổi thôi.”
“Đúng vậy, nghe nói thành tích học tập rất tốt.”
Trái tim đang treo lơ lửng của cô chợt rơi xuống đáy.
Có thể do chạy một mạch lên đây nên chân Phùng Thu hơi nhũn ra, cả người cô giống như đánh mất sức lực, phải ngồi xổm xuống mặt đất.
Khi giọt nước mắt rơi xuống nền gạch men, cô mới phát hiện mình đang khóc.
“Phùng Thu.”
Giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu.
Phùng Thu ngước nhìn, hai mắt ngấn lệ nhoè đi, cô thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Đó là nam sinh xấp xỉ tuổi cô, nhưng cô lại không nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.
Phùng Thu hơi ngẩn ngơ.
Một người phụ nữ tiều tuỵ đi tới hỏi nam sinh lạ kia: “Bạn cháu à?”
Nam sinh lạ mặt lắc đầu, sau đó lại nhìn cô: “Là bạn của Phùng Thanh ạ.”
Tầm mắt Phùng Thu rõ hơn, cô có thể nhìn ra hình bóng Tạ Phùng Thanh từ trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng tiều tuỵ của người phụ nữ đó.
Người phụ nữ hơi khom người, vươn tay kéo Phùng Thu đứng lên.
“Sao lại khóc tới mức đau lòng thế này, xảy ra chuyện gì hả?”
Khoảnh khắc da thịt chạm vào nhau, Phùng Thu phát hiện tay mình cực kỳ lạnh.
Cô lắc đầu.
Từ khuôn mặt người phụ nữ và cuộc trò chuyện vừa nãy của họ, Phùng Thu cũng có thể đoán ra thân phận giữa hai người.
Thấy vẻ mặt họ mang theo sự tiều tuỵ nhưng không bi thương, nên trái tim rơi xuống đáy của Phùng Thu lại chậm rãi sống lại.
“Cậu ấy… Tạ Phùng Thanh, cậu ấy…”
Vừa cất tiếng, Phùng Thu mới phát hiện cổ họng mình đau rát, lời mới nói được một nửa thì không nói được nữa.
Dường như người phụ nữ đoán được cô muốn hỏi gì, vì vậy nhẹ nhàng đáp: “Nó vẫn chưa tỉnh, nhưng tạm thời tình huống đã ổn định.”
Phùng Thu nặng nề thở ra.
Nam sinh lạ mặt đứng ở bên cạnh xen vào: “Nếu tình huống ổn định rồi thì cô và chú về nhà nghỉ ngơi trước đi.”
Người phụ nữ nhìn phòng bệnh đóng chặt cửa ở cách đó không xa, nét mặt mang theo sự do dự.
Nam sinh lạ mặt lại nói: “Hai người đã không ngủ một ngày một đêm rồi, người làm bằng sắt cũng không chịu được. Nó tỉnh lại mà biết cháu không khuyên được hai người, chắc chắn sẽ mắng cháu là đồ ăn hại.”
Người phụ nữ nở nụ cười, nhưng khi bà ấy nghiêng đầu, Phùng Thu loáng thoáng thấy khóe mắt bà ấy ngấn lệ.
“Được.” Khi quay đầu về phía bọn họ, cảm xúc của người phụ nữ dường như đã ổn định hơn: “Vậy cô chú về trước, cháu giúp cô tiếp đón…”
Người phụ nữ dừng lại rồi nhìn về phía Phùng Thu, hình như không biết nên xưng hô với cô như thế nào.
Phùng Thu: “Cháu tên Phùng Thu ạ.”
“Cháu chính là Phùng Thu à.” Người phụ nữ bình tĩnh nhìn cô.
Phùng Thu hơi sững sờ.
Nhưng người phụ nữ chỉ nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, sau đó xoay người đi tới chỗ người đàn ông ở cách đó không xa.
Cuối cùng hai người họ sóng vai rời đi.
Nam sinh lạ mặt chỉ vào hàng ghế dài gần đó: “Chúng ta ra kia ngồi đi.”
Phùng Thu rời mắt, cùng cậu ta tới ghế dài rồi ngồi xuống, cô mới quay sang hỏi: “Cậu biết tôi à?”
Nam sinh lạ mặt gượng cười: “Từ ngày nhặt được thẻ mượn sách của cậu, nó vẫn luôn nhắc đến cậu, tôi không muốn biết cậu cũng khó. Hôm đó người tới thư viện tỉnh đón nó là tôi, tôi là anh họ của Tạ Phùng Thanh, tên Lương Phỉ.”
Trong đầu Phùng Thu như có gì đó nổ tung ầm ầm, cô gần như không nghe rõ mấy câu cậu ta nói sau đó.
“Cậu nói gì cơ?”
Lương Phỉ: “Tôi tên Lương Phỉ, là anh họ Tạ Phùng Thanh.”
Phùng Thu lắc đầu: “Không phải.”
“Hôm đó người tới thư viện tỉnh đón nó là tôi.” Lương Phỉ nói: “Không phải chiều hôm đó cậu đứng cạnh nó à, đáng lẽ phải thấy chứ, thật ra hôm đó tôi tới là muốn nhìn cậu.”
Phùng Thu: “Cậu nói cậu ấy nhặt được gì?”
Lương Phỉ ngẩn ra: “Nó không nói với cậu à?”
“Cậu nói, lúc trước thẻ mượn sách, của tôi, là cậu ấy nhặt được?” Phùng Thu cảm thấy trong cổ họng mình như có thứ gì đó mắc lại, mở miệng nói chuyện cực kỳ khó khăn: “Vì sao, cậu muốn tới thứ viện nhìn tôi?”
“Nó vẫn chưa tỏ tình với cậu à?” Lương Phỉ kinh ngạc nói: “Tôi tưởng… Tôi thấy cậu đích thân tới đây, lại còn khóc như vậy, tôi tưởng hai người đã…”
Cậu ta dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa phòng bệnh đóng chặt, giọng nói thấp xuống.
“Mày nhát chết đi được.”
“Cũng phải, ngay cả câu mở đầu để bắt chuyện với cậu ấy mà mày cũng nghĩ được mười mấy cái.”
Lương Phỉ lẳng lặng nhìn về bên đó, không biết là đang độc thoại một mình, hay là đang nói với Tạ Phùng Thanh.
“Nếu mày tỉnh lại, có phải sẽ nói rằng ‘cái này đâu gọi là nhát, cái này gọi là tính trước làm sau, ung dung mưu tính’ không.”
Nhưng không ai trả lời cậu ta.
Lương Phỉ học hành không được coi là tốt, thành tích ngữ văn nát bét, chưa bao giờ nhớ được mấy bài thơ văn cần học thuộc lòng nên thường xuyên bị Tạ Phùng Thanh mắng.
Vậy mà giờ phút này cậu ta lại phát hiện bản thân nhớ rất rõ cuộc trò chuyện với em họ mình từ hơn một tháng trước, nhớ rất rõ, hệt như mới ngày hôm qua.
Chiều hôm đó hình như Lương Phỉ đang chơi game với đám anh em ở phòng riêng trong quán net, khi tình hình chiến đấu đến giai đoạn quyết liệt, chiếc điện thoại để bên cạnh bàn phím lại đổ chuông không ngừng.
Lương Phỉ bớt chút thời gian nhìn sang, nội dung gửi đến không hề bổ ích, người độc thân chỉ nhìn một cái thôi là đã muốn xoá luôn.
Họ Tạ: Anh, em phải đáp lại cậu ấy thế nào đây?
Họ Tạ: Đâu rồi?
Họ Tạ:?
Họ Tạ: Vừa nãy còn thấy anh đăng lên vòng bạn bè mà, không chết thì kêu một tiếng đi.
Lương Phỉ lớn lên cùng Tạ Phùng Thanh, cậu ta biết nếu giờ bản thân thật sự không trả lời, có lẽ về sau sẽ bị tên chó này tìm cơ hội “báo đáp”. Ngẫm nghĩ xong, cậu ta bớt thời gian miễn cưỡng trả lời.
Lương Phỉ: Vấn đề này mày hỏi tám trăm lần rồi, hỏi cái khác đi.
Họ Tạ rất cẩn thận: Làm gì tới tám trăm, mới có mười lần thôi.
Đồng đội hố một nhát, trò chơi kết thúc sớm.
Đồng đội khác thì đang nghe điện thoại, không thể chơi ngay được, Lương Phỉ tạm thời rảnh rỗi nên bắt đầu điên cuồng lên án.
Lương Phỉ: Mày tự xem lại mình đi, xem có phải đang nói tiếng người không?
Lương Phỉ: Gì mà mới có mười lần thôi??!!
Người đối diện không hề áy náy: Vậy em nói thế là không hợp à?
Họ Tạ: Không phải anh nói anh có kinh nghiệm sao, mau cho ý kiến đi.
Lương Phỉ tựa lưng vào ghế, gác chân lên: Bắt chuyện không phải là cách cũ rồi à, thay vì nghĩ tới nghĩ lui, không bằng mày trực tiếp đi đến hỏi cô ấy là “Mỹ nữ, có thể add wechat không?” đấy.
Lương Phỉ: Nếu thế, nói không chừng người lúc này đang nói chuyện với mày không phải anh mà là cô gái đó đấy, mà mày cũng không rảnh đến độ tới làm phiền anh.
Họ Tạ: Hỏi như thế trông em giống bi3n thái lắm không? Nhỡ đâu dọa cậu ấy thì sao?
Lương Phỉ: Mày ở thư viện đợi cô ấy một tuần thì không giống bi3n thái à?
Họ Tạ: Nhưng em không có ý xấu.
Lương Phỉ: Đúng đúng đúng, mày không có ý xấu, mày chỉ đơn thuần muốn ‘cua’ cô ấy mà thôi.
Họ Tạ: Em không muốn cua cậu ấy.
Lương Phỉ vui vẻ: Mày tự lừa mình cũng được, đừng lừa cả anh chứ.
Họ Tạ: Từ ‘cua’ này quá lỗ m ãng.
Họ Tạ: Còn em là nghiêm túc.
Lương Phỉ: Mịa.
Lương Phỉ: Bản mới “Tỉa tót từng chữ” không phải mày chủ biên thì anh không xem.
Cách màn hình cũng có thể thấy giọng điệu của ‘Họ Tạ’ chứa ý trào phúng: Ây… Anh còn biết “Tỉa tót từng chữ” à.
Lương Phỉ: Cút cút cút, ông phải chơi game.
Đồng đội còn chưa nói chuyện điện thoại xong, nên đương nhiên không thể chơi được.
Bên kia yên tĩnh vài giây, sau đó lại gửi đến một tin nhắn.
Họ Tạ: Cậu ấy đang đọc tác phẩm của Agatha.
Lương Phỉ cười: Hai người có duyên nhỉ.
Lương Phỉ: Thế không phải dễ xử lý rồi à, mày chỉ cần đi tới hỏi cô ấy là có phải thích Agatha không là được rồi.
Họ Tạ: Vậy không bằng hỏi cậu ấy là quyển đấy hay không.
Lương Phỉ: Cái này khác nhau à?
Họ Tạ: Chẳng trách ngữ văn của người khác không tồi, nhưng ngữ văn của anh lại kém.
Họ Tạ: Trọng điểm câu kia của anh là người cô ấy thích.
Họ Tạ: Còn trọng điểm câu của em là sách.
Họ Tạ: Mục đích của em có vẻ đơn thuần hơn.
Họ Tạ: Nên cũng không dễ doạ cậu ấy.
Lương Phỉ tức cười: Nói như thể mục đích của mày đơn thuần lắm đấy.
Họ Tạ: Em muốn làm quen cậu ấy trước, mục đích như thế còn chưa đủ đơn thuần à.
Lương Phỉ thấy ghê răng.
Lúc này vừa hay người đồng đội gọi điện thoại kia cúp máy.
Lương Phỉ lười trả lời cậu: Cút cút cút, ông phải tiếp tục chơi game thật rồi.
Tin nhắn gửi đi, người anh em vừa cúp máy kia đã mang theo vẻ mặt áy náy nhìn cậu ta: “Xin lỗi người anh em, bạn gái tôi tức giận, tôi phải về dỗ cô ấy, hẹn lần sau nha.”
Lương Phỉ: “…”
Đệt.
Lương Phỉ lại cầm điện thoại vứt ở một bên lên: Giang hồ cấp cứu, mau tới đây chơi game.
Tạ Phùng Thanh: Vừa nãy ai đuổi em cút thế.
Tạ Phùng Thanh: Hơn nữa hôm nay em vừa tới, còn chưa nói chuyện với cậu ấy.
Lương Phỉ: Mày sắp chuyển trường rồi còn đâu, thiếu mất một buổi trưa à, có biết báo ân là gì không? Quên ai là người giúp mày nghe ngóng xem cô gái đó học ở trường trung học trực thuộc rồi à?
Tạ Phùng Thanh: Quên rồi.
Lương Phỉ nghiến răng: Được.
Lương Phỉ: Không chơi game được, anh mày ngồi đây rảnh rỗi không có việc gì làm.
Lương Phỉ: Không có việc gì làm thì anh mày đến thư viện tỉnh một chuyến, vừa hay có thể xem em gái tên Phùng Thu này ngoài đời trông thế nào.
Lương Phỉ: Gặp dịp thì nói với cô ấy mấy câu về Agatha hoặc là tiêu chuẩn kén chồng hoặc là có người yêu em đấy từ cái nhìn đầu tiên, kiểu kiểu đó.
Điện thoại yên lặng vài giây.
Họ Tạ: Gửi địa chỉ quán net qua đây.
Lương Phỉ hoàn hồn từ trong hồi ức, cậu ta lẳng lặng nhìn phòng bệnh ở phía trước, sau đó nhẹ nhàng nói thầm trong lòng:
“Họ Tạ kia, nếu mày còn không tỉnh lại, anh sẽ từ từ nói hết bí mật còn lại cho cậu ấy nghe.”
–
Lời tác giả:
Không đọc BE có thể đọc đến cuối chương này.
Hết chương 11!