Edit: yyds
Beta: Kình Lạc
–
Phùng Thu đi thẳng từ thư viện tỉnh đến đây.
Cô mở khóa kéo cặp, rút thẻ thư viện từ ngăn đựng thẻ nhỏ bên trong cặp ra.
Thẻ thư viện tỉnh có màu xanh lam và vàng ở mặt trước.
Mặt sau có số điện thoại, mã vạch và quy định, phía trên phần quy định có một dòng để người giữ thẻ ký tên.
Phùng Thu đã ký tên của mình vào mặt sau sau khi làm thẻ xong.
Hôm đó, sau khi về nhà thăm họ hàng, khi quay lại thư viện, cô mới phát hiện ra mình đã mất thẻ thư viện. Không có thẻ, cô không thể vào thư viện, đành phải về nhà lấy thẻ căn cước.
Sau một hồi di chuyển mệt mỏi dưới trời nắng chang chang, Phùng Thu quay lại thư viện và đi thẳng đến quầy dịch vụ để làm lại thẻ.
Nêu rõ lý do, Phùng Thu vừa đưa thẻ căn cước ra thì chị nhân viên quầy dịch vụ đã mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc thẻ cùng với thẻ căn cước đưa lại cho cô: “Đây là thẻ của em hả? Có người nhặt được.”
Phùng Thu nhận lấy, lật mặt sau, quả nhiên nhìn thấy tên của mình trên đó.
Thẻ đã bị mất khá lâu, người nhặt được thẻ tốt bụng có lẽ đã đi từ lâu, Phùng Thu với tâm lý thử xem sao vẫn hỏi: “Có thể cho em biết ai là người nhặt được không ạ?”
Chị nhân viên quầy dịch vụ: “Là một nam sinh, đã đi từ sớm rồi.”
Hóa ra là cậu.
Hóa ra ngay từ khi bắt đầu đều là cậu.
Cô tưởng rằng ngày cậu giúp cô lấy sách là lần đầu tiên họ gặp nhau, nhưng thực tế, ngay từ tuần đầu tiên của kỳ nghỉ hè, họ đã có sự tiếp xúc.
Phùng Thu siết chặt chiếc thẻ trong tay: “Cậu ấy nói với tôi là cậu ấy học trường THPT số 1.”
Lương Phỉ dời tầm mắt về phía cô.
“Khi còn ở tỉnh khác, nó học ở trường THPT số 1 là thật. Thành tích của nó rất tốt, muốn chuyển về đây, các trường ở Nam Thành đều muốn nhận nó. Lúc đầu vì tôi học ở trường THPT số 1 nên nó có xu hướng muốn đến trường THPT số 1 hơn, sau này biết cậu học ở trường trung học trực thuộc nên nó quyết định đến trường trung học trực thuộc. Nói với cậu học ở trường THPT số 1 có lẽ là muốn tạo bất ngờ cho cậu.” Giọng Lương Phỉ lại nhỏ xuống: “Nó vốn thích chơi trò này.”
Phùng Thu hít mũi: “Làm sao cậu ấy biết tôi học ở trường trung học trực thuộc?”
Lương Phỉ đáp: “Cậu khá nổi tiếng ở trường, bạn tôi tình cờ quen biết cậu.”
Phùng Thu tưởng rằng cậu không hỏi tên cô, không hỏi trường cô học là vì không quan tâm đ ến cô.
Nhưng hóa ra, cậu đã biết tất cả từ lâu.
Mà chiều hôm đó, vì mải suy nghĩ lung tung, cô thậm chí không thể nói chuyện nhiều hơn với cậu.
Phùng Thu không dám tưởng tượng khi ngày nhập học, nếu thực sự nhìn thấy cậu ở trường, cô sẽ vui mừng và bất ngờ đến mức nào.
“Tên cậu ấy là chữ gì?”
Lương Phỉ: “Tạ trong “cảm ơn”, Phùng là “Phùng/gặp gỡ” như tên của cậu, Thanh… Nếu như nó tỉnh lại, có lẽ sẽ nói với cậu là chữ “thanh” trong câu thơ “mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà*”.”
*Đầy thuyền mộng đẹp lướt Ngân Hà. (Dịch thơ của Trương Việt Linh) – Trích Thơ Đường – Đề Long Dương huyện Thanh Thảo hồ – Đường Ôn Như (Đề hồ Thanh Thảo ở huyện Long Dương)
Tạ Phùng Thanh.
Hóa ra là ba chữ này.
Cuối cùng Phùng Thu cũng biết được tên của cậu.
Nhưng không ngờ lại là trong một hoàn cảnh như thế này.
Một hoàn cảnh mà hai người cách nhau một cánh cửa phòng bệnh, thậm chí không thể nhìn thấy mặt nhau, từng giây từng phút đều vô cùng khó chịu.
Phùng Thu ở lại bệnh viện suốt một ngày, cho đến tối khi bố mẹ gọi điện liên tục giục cô về nhà.
Trước khi rời khỏi bệnh viện, cô trao đổi thông tin liên lạc với Lương Phỉ, dặn cậu ta có tin tức gì thì báo cho cô ngay.
Vào những ngày bình thường, vì sợ bản thân ham chơi, Phùng Thu đều tắt điện thoại từ sớm và cất vào ngăn bàn, không bao giờ đặt lên giường.
Nhưng tối hôm đó cô không tắt điện thoại, cũng không cất vào ngăn bàn mà đặt ngay cạnh gối, chỉ cần có tiếng chuông là có thể nghe thấy và lấy được ngay.
Cả đêm điện thoại không reo, nhưng Phùng Thu vẫn thức dậy nhiều lần, sáng hôm sau cũng dậy rất sớm.
Phùng Thu nhắn tin cho Lương Phỉ, hỏi cậu ta hôm nay cô có thể đến bệnh viện thăm cậu tiếp không.
Lương Phỉ không biết có đang ngủ hay không mà không trả lời ngay.
Phùng Thu ở nhà không thể nào tập trung học, đành đeo cặp sách ra khỏi nhà từ sớm.
Chưa đến tiết thu, trời vẫn sáng rất sớm.
Đường sá vào buổi sáng sớm đặc biệt thông thoáng, xe buýt nhanh chóng đến trạm xe gần bệnh viện.
Nhưng Phùng Thu lại đi thêm hai trạm nữa mới xuống xe.
Chỗ này là một ngôi chùa nổi tiếng trong thành phố.
Phùng Thu học khoa học tự nhiên, là một người theo chủ nghĩa duy vật hoàn toàn, không tin vào ma quỷ, trước đây đến đây đều là đi cùng bạn bè.
Đây là lần đầu tiên cô tự mình mang theo mong ước và hy vọng bước vào ngôi chùa này.
Cô không biết liệu nó có ích hay không.
Nhưng dường như cũng chẳng còn cách nào khác.
Thắp hương, Phùng Thu quỳ xuống trước tượng Phật.
Hình ảnh của nam sinh chiều hôm ấy tựa vào lan can trạm xe buýt, mỉm cười nói với cô “Mai gặp lại” bất chợt hiện lên trong tâm trí.
Lúc đó, cả cô và cậu đều không biết, chỉ vài tiếng sau, cậu sẽ vì cứu người mà được đưa vào bệnh viện cấp cứu, và đến nay vẫn chưa tỉnh lại.
Phùng Thu nhắm mắt.
Cậu mới 16 tuổi.
Cậu nên có một tương lai tươi sáng và rạng rỡ.
Huống chi.
Người tốt ắt hẳn sẽ được đền đáp.
…
Cầu bình an xong, Phùng Thu ra khỏi chùa, cô vẫn không nhận được tin nhắn của Lương Phỉ.
Nhưng không có tin tức cũng coi như là một tin tốt.
Phùng Thu cũng không đến bệnh viện ngay, cô lại đi đến một hiệu sách gần đó, sau đó vào mua một quyển sách.
Thanh toán xong đi ra, tin nhắn nhắn cho Lương Phỉ cũng cuối cùng đã được trả lời.
Lương Phỉ: Cậu trực tiếp qua là được, cô của tôi hiện đang ở đó.
Lương Phỉ: Tôi lập tức qua đổi ca cho cô.
Mẹ của Tạ Phùng Thanh ở đó.
Nếu là bình thường, Phùng Thu có thể sẽ ngại ngùng không dám trực tiếp qua.
Nhưng trước sự sinh tử, mọi chuyện nhỏ nhặt đều không ai có tâm trí để quan tâm.
Lúc Phùng Thu đến, mẹ của Tạ Phùng Thanh đang ngồi ở vị trí mà họ đã ngồi ngày hôm qua.
Nhìn thấy cô tới, người phụ nữ vẫy tay với cô, ý bảo cô cũng ngồi xuống.
Không biết có phải do thức trắng một đêm không mà trong mắt bà đầy những tia máu đỏ.
Phùng Thu chào hỏi bà và ngồi xuống bên cạnh.
“Cháu ăn sáng chưa?” Mẹ của Tạ Phùng Thanh hỏi cô: “Cô để người mang đồ ăn sáng đến cho cháu nhé.”
Phùng Thu: “Cháu ăn rồi ạ.” Mặc dù chỉ ăn được vài miếng.
Cô lấy bùa bình an ra, hỏi mẹ của Tạ Phùng Thanh: “Có phải cái này cũng không thể đưa vào cho cậu ấy đúng không ạ?”
“Khử trùng hơi khó khăn.” Mắt của mẹ của Tạ Phùng Thanh vẫn còn đỏ, “Cô thay nó cảm ơn cháu, đợi nó tỉnh rồi, cháu tự tay đưa cho nó nhé.”
Phùng Thu gật đầu, lặp lại lời bà: “Vâng, đợi cậu ấy tỉnh rồi cháu sẽ tự tay đưa cho cậu ấy.”
Mẹ của Tạ Phùng Thanh nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Lúc nào cũng tưởng như mới hôm qua nó còn tập đi, ngoảnh đi ngoảnh lại đã đến tuổi yêu đương rồi.”
Phùng Thu vốn dĩ nên cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cô chỉ cảm thấy mũi cay cay.
Mẹ của Tạ Phùng Thanh quay đầu nhìn vào phòng bệnh, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Mấy ngày nay, có lúc cô rất ích kỷ mà nghĩ, có phải hai vợ chồng cô không nên dạy nó tốt như vậy, như vậy ít nhất… ít nhất nó cũng sẽ không…”
Giọng người phụ nữ như nghẹn ngào, dường như không nói tiếp được, câu nói dang dở ở đó.
Nhưng không cần bà nói tiếp, Phùng Thu cũng hiểu được ý bà chưa nói hết.
“Thôi.” Mẹ của Tạ Phùng Thanh nói: “Nó là niềm tự hào của hai bác.”
Cổ họng Phùng Thu cũng nghẹn lại: “Có thể quen biết cậu ấy, cũng là niềm tự hào của cháu.”
“Cháu mua một đống đồ ăn sáng.” Giọng Lương Phỉ đột nhiên vang lên.
Phùng Thu nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh nhanh chóng đưa tay lau nước mắt.
Lương Phỉ xách một đống túi đi đến trước mặt họ: “Mọi người muốn ăn gì?”
Phùng Thu lắc đầu: “Tôi ăn rồi.”
“Cô thì sao?” Lương Phỉ lại hỏi.
Mẹ của Tạ Phùng Thanh cũng lắc đầu: “Cô chưa đói.”
Lương Phỉ: “Không đói cũng ăn chút đi, không thì nó không dám mắng cô, cuối cùng người chịu mắng vẫn là cháu.”
Mẹ của Tạ Phùng Thanh tiện tay cầm một cái bánh bao nhỏ, ăn một cách vô vị.
“Ăn xong cô về nghỉ ngơi nhé, cháu và Phùng Thu ở đây với nó.” Lương Phỉ lại nói: “Nếu không lát nữa cũng không có sức mà đổi ca.”
Mẹ của Tạ Phùng Thanh lần này không từ chối, chỉ gật đầu: “Được, vất vả cho hai cháu rồi.”
Sau khi bà đứng dậy rời đi, Lương Phỉ ngồi xuống vị trí của bà.
Vừa nãy cậu ta hăng hái khuyên người ta ăn sáng như thế, trên tay có một đống đồ, vậy mà cậu ta cũng chỉ lấy một cái bánh bao, mãi mới cắn được một miếng.
Phùng Thu cúi đầu lấy ví nhỏ từ túi xách, cẩn thận để miếng bùa bình an đang cầm trong tay vào, đặt cạnh thẻ thư viện.
Ngay sau đó, cô lại lấy quyển sách mới mua từ trong cặp ra, bóc seal.
Lương Phỉ miễn cưỡng ăn hết cái bánh bao kia, sau đó cậu ta quay đầu nhìn thấy đồ trong tay cô: “Hôm nay cậu định ở lại đây cả ngày hả, còn cố ý mang theo sách đến đọc?”
Phùng Thu lắc đầu: “Là đọc cho cậu ấy, tuần trước cậu ấy mới đọc ở trong thư viện được một nửa, vẫn chưa đọc xong.”
Cô mua chính là quyển “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông” mà cô đã giới thiệu cho cậu.
Phùng Thu nhìn cánh cửa đóng kín của phòng bệnh, những ký ức của hai tháng trước ùa về trong tâm trí.
Không phải cậu còn muốn tìm tôi để hỏi về chuyện trải nghiệm sau khi được giới thiệu sao?
Không phải cậu còn nói thích một tương lai bất ngờ và đầy hứa hẹn nữa sao?
Không phải cậu còn hẹn gặp mặt tôi nữa sao…
Nhìn thấy vành mắt cô gái bên cạnh lại đỏ hoe, Lương Phỉ bỗng nói: “Cậu có muốn đến nhà nó xem thử không?”
Phùng Thu quay lại: “Hả?”
Lương Phỉ: “Có vài thứ muốn cho cậu xem. Cậu đi không? Nhà nó ở gần đây thôi, đi về nhanh lắm.”
“Nhưng mà…” Phùng Thu lại nhìn sang phòng bệnh: “Bỏ cậu ấy một mình ở đây à?”
“Mẹ tôi cũng đến rồi, vừa nãy đang tìm chỗ đậu xe dưới tầng, sắp lên rồi.”
Lương Phỉ đứng dậy, cũng nhìn sang phòng bệnh.
Hôm qua đã nói với mày rồi, nếu mày không tỉnh, anh sẽ kể hết những bí mật còn lại của mày cho cô ấy.
Nếu ngày mai mày không tỉnh, anh sẽ kể thêm cho cô ấy một ít nữa.
Phùng Thu không ngờ mình lại đến nhà cậu nhanh như vậy.
Lương Phỉ tìm một đôi dép lê mới đưa cho cô: “Nhà hơi bừa bộn, mấy ngày nay cô tôi cũng không có tâm trạng gọi người dọn dẹp, cậu đừng để ý nhé.”
Phùng Thu lắc đầu.
“Phòng của nó ở bên kia.” Lương Phỉ dẫn cô đi qua.
Phùng Thu đi theo cậu ta bước vào phòng.
So với sự bừa bộn bên ngoài, phòng của cậu như được dọn dẹp qua loa.
Sàn nhà không bám bụi, nhưng chăn ga gối đệm lại xộc xệch, trên tủ đầu giường có quyển sách đang mở toang.
Ngoại trừ lớp bụi không đáng có, mọi thứ trong phòng như thể vẫn giữ nguyên trạng thái lúc chủ nhân căn phòng đi ra ngoài chạy bộ đêm hôm ấy.
Như thể sẵn sàng chào đón chủ nhân trở về bất cứ lúc nào.
Căn phòng được phối màu đơn giản và sạch sẽ, trên tường bên trái treo một tấm áp phích cầu thủ bóng đá, tủ bên dưới bày rất nhiều mô hình máy bay.
Đối diện giường là một giá sách lớn được thiết kế âm tường.
Phùng Thu ngay lập tức nhìn thấy một dãy dài những quyển sách Agatha Christie được xếp ngay ngắn trên giá.
Đầu cô như ong lên, ngây người đứng im tại chỗ.
“Cậu ấy… những quyển sách này…” Phùng Thu chỉ tay, giọng run run, “Cậu ấy mua lúc nào?”
Lương Phỉ: “Có lẽ là trước hoặc sau lớp 7, sau đó nó theo dì đi tỉnh khác và mua thêm một bộ toàn tập ở đó.”
“Nhưng… nhưng cậu ấy…” Phùng Thu có hơi loạn.
Lương Phỉ: “Nhưng trước đây nó từng hỏi cậu rằng đọc truyện của Agatha Christie có hay không đúng không?”
Phùng Thu gật đầu.
Lương Phỉ: “Lúc trước nó nghĩ mãi cũng được hơn chục cách mở lời với cậu, ban đầu tôi khuyên nó cứ trực tiếp hỏi cậu đọc truyện của Agatha Christie có hay không, nhưng nó lại lo hỏi đọc có hay sẽ dọa cậu sợ.”
Phùng Thu vẫn nắm chặt quyển sách mới mua trong tay, đầu ngón tay hơi trắng.
Cô tưởng rằng hai tháng trước, chỉ có mình cô phí tâm cơ để đến gần cậu.
Lương Phỉ lại tiến thêm vài bước về phía giá sách.
Bên ngoài dường như có gió thổi.
Lúc nãy Phùng Thu chỉ chú ý đến những quyển sách, giờ mới nhìn thấy trên giá sách, ngay bên dưới hàng sách Agatha Christie, còn dán một mảnh giấy nhỏ.
Lúc này, gió thổi khiến nó rung nhẹ, như cánh bướm đang vỗ.
Màu vàng nhạt, hình vuông.
Cả màu sắc và hình dạng đều vô cùng quen thuộc.
Tim Phùng Thu như bị thứ gì đó bắn trúng, trong nháy mắt liền hiểu ra đó là gì.
Cô cũng bước về phía đó.
Lúc đến gần, Phùng Thu nhìn thấy trên mảnh giấy có hai nét chữ quen thuộc, một nét là của mình, nét kia đẹp đến mức khó quên.
Đúng vậy, chính là mảnh giấy nhỏ mà họ truyền cho nhau vào chiều hôm ấy.
Cô vốn tưởng rằng cậu đã vứt nó vào thùng rác nào đó từ lâu rồi.
Phùng Thu bỗng nhớ lại mảnh giấy viết chiều hôm ấy.
Hai tuần trước.
Khi Tạ Phùng Thanh lấy sách từ giá sách khu I ra, cô gái đã sớm ngồi ở vị trí quen thuộc, cúi đầu chăm chú đọc sách.
Từ góc nhìn của cậu, chỉ có thể nhìn thấy một đỉnh đầu mềm mại.
Tạ Phùng Thanh đi vòng ra phía bên kia bàn.
Liệu việc ngồi đối diện với cô có quá lộ liễu không nhỉ?
Tạ Phùng Thanh kéo ghế bên cạnh ra, lúc chuẩn bị ngồi xuống thì cúi đầu nhìn thấy cô đang cầm bút, thỉnh thoảng lại khẽ chọc vào má mình.
Má cô gái còn hơi phúng phính trẻ con, đầu bút hình tai thỏ khẽ chọc vào, má trắng nõn liền lõm xuống một chút, trông như lúm đồng tiền.
Tạ Phùng Thanh vốn muốn tìm cớ nói chuyện với cô, lúc này hơi nghĩ, đặt sách lên bàn, đi đến bên cạnh cô gõ gõ vào bàn.
“Có bút không dùng đến không?”
Có lẽ vì còn cảm thấy không quen với cậu, khi ngẩng đầu nhìn thấy cậu, cô gái đầu tiên hơi sửng sốt, mới gật đầu với cậu.
“Cho tôi mượn một cái?” Tạ Phùng Thanh tiếp tục hỏi.
Cô gái đưa cây bút có nắp hình tai thỏ trên tay cho cậu.
Tạ Phùng Thanh đưa tay ra nhận, nhưng lại thấy tay cô lại nắm lấy phần thân bút còn lại, một lực kéo nhẹ truyền đến.
Mượn bút mà còn muốn hối hận hả?
Tạ Phùng Thanh nhướng mày: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cô gái lại buông tay ra.
Tạ Phùng Thanh dù thông minh đến đâu cũng không đoán được cô gái mình thích đang nghĩ gì.
Nhưng hiện tại hai người còn chưa thân thiết đến mức có thể trực tiếp hỏi cô, cậu đành mang theo nghi vấn về chỗ ngồi đối diện.
Bộ sách của Agatha Christie cậu đã đọc qua nhiều lần.
Từ nhân vật đến cốt truyện, Tạ Phùng Thanh đều thuộc nằm lòng.
Tạ Phùng Thanh giả vờ đọc sách, nhưng thật ra là đang nhìn cô.
Cô gái cúi đầu, từ góc nhìn của cậu chỉ có thể thấy chiếc mũi thanh tú và hàng mi đen dài dày, rung theo động tác chớp mắt.
Khá giống như đôi cánh của con bướm đậu trên vai cậu ngày hôm đó.
Không biết qua bao lâu, hàng mi của cô gái đối diện lại rung rung, tay phải vươn sang bên cạnh, sờ vào cốc nước, dường như muốn ngẩng đầu lên uống nước.
Tạ Phùng Thanh vội cúi đầu xuống.
Lúc này tâm trí cậu không đặt vào việc đọc sách, nhất thời quên mất đây là thư viện, theo bản năng cầm bút lên, giả vờ như đang viết gì đó.
Lúc Phùng Thu uống nước, nhân cơ hội nhìn sang bên kia, phát hiện chàng trai đang viết gì đó trên sách, vội vàng viết một mảnh giấy nhắc nhở cậu.
Mảnh giấy vo tròn được ném đến trước mặt Tạ Phùng Thanh.
Tạ Phùng Thanh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cô.
…
Một chiếc điện thoại màu đen bỗng được đưa đến trước mặt Phùng Thu.
Phùng Thu hoàn hồn.
“Điện thoại của nó, cậu mở ra xem thử đi.” Lương Phỉ nói.
Phùng Thu chớp mắt: “Không khóa à?”
Lương Phỉ: “Cậu nhìn một cái là biết ngay.”
Chiếc điện thoại quả thực đã được khóa.
Cậu đã ở trong phòng ICU hơn một tuần, nhưng chiếc điện thoại giống như căn phòng luôn được người ta dọn dẹp này, vẫn còn đầy pin.
Phùng Thu sau khi bật sáng màn hình, lập tức nhìn thấy ngày giờ hiển thị trên màn hình.
Ngày 10 tháng 9.
9 giờ 10 phút.
Nhưng dưới ngày giờ, lại là một bức ảnh thu hút sự chú ý của cô hơn cả.
Trong ảnh, cô gái trong bộ váy liền màu hạnh đang bước lên xe buýt.
Ánh nắng rực rỡ buổi chiều phủ lên đầu cô gái một lớp vàng mỏng, cô gái dường như đang cúi đầu tìm thẻ xe buýt, hoàn toàn không chú ý có người đang nhìn mình.
Đó là chính Phùng Thu.
Nhìn trang phục, có lẽ là ngày cô đánh mất thẻ.
Vì mặc một chiếc váy liền không có túi nào, sau khi nhận được điện thoại của mẹ, cô vội vàng quay trở lại, thẻ thư viện cũng vội vàng nhét vào ngăn phụ của cặp.
Ký ức về ngày hôm đó, khi lén lút chụp ảnh bóng lưng của cậu vẫn còn rõ ràng như mới ngày hôm qua.
Nhưng hóa ra, trước đó, cô đã xuất hiện trong điện thoại của cậu rồi.
Phùng Thu chớp mắt, những giọt nước rơi xuống màn hình điện thoại tối đen.
Cánh cửa phòng hé mở đột nhiên bị ai đó đẩy ra.
Mẹ Tạ Phùng Thanh bước vào: “Sao hai đứa đến đây?”
Lương Phỉ: “Làm cô thức ạ?”
Mẹ Tạ Phùng Thanh lắc đầu: “Cô không ngủ, nghe tiếng động nên qua xem.”
Lương Phỉ chỉ vào dãy sách dài: “Đưa Phùng Thu đến xem bí mật của nó, nếu nó không tỉnh lại…”
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng.
Ba người, mỗi người cầm một chiếc điện thoại trên tay.
Phùng Thu cầm điện thoại của Tạ Phùng Thanh, cậu vẫn đang ở bệnh viện, màn hình vừa tối đi giờ vẫn chưa sáng lại.
Chiếc điện thoại reo là của mẹ Tạ Phùng Thanh.
Người phụ nữ nhìn vào màn hình điện thoại: “Là điện thoại từ bệnh viện.”
Bà không dám chần chừ, đưa tay bấm nghe.
Nhưng ngón tay bà rõ ràng run rẩy, sau khi ấn nghe, bà vô tình bật loa ngoài.
Trong căn phòng tĩnh lặng, một giọng nói đầy áy náy vang lên.
“Cậu ấy tỉnh rồi.”
Gió bên ngoài như càng mạnh hơn, bầu trời vừa còn sáng sủa bỗng tối sầm lại, như báo hiệu một cơn mưa lớn sắp đến.
Cuốn sách của chủ nhân căn phòng được đặt úp trên tủ đầu giường bị gió thổi lật phật, lật đến trang có đánh dấu, trên đó có một câu thơ được người ta đánh dấu bằng bút dạ quang…
“Tự cổ phùng thu bi tịch liêu, ngã ngôn thu nhật thắng xuân triêu*.”
*Từ xưa thu đến buồn cô liêu, Với tôi thu đẹp hơn xuân nhiều – Quỳnh Chi phỏng dịch ( 10/11/2004) – trích Thu từ kỳ 1 của Lưu Vũ Tích.
Hết chương 13!