Edit: yyds
Beta: Kình Lạc
–
Sáng hôm sau, lúc Phùng Thu đưa Vưu Hiểu ra ngoài, Vưu Hiểu vẫn nhớ mãi chuyện này.
“Cậu ấy đến thư viện mượn sách thì kiểu gì cũng phải trả lại, nếu không thì khoảng thời gian này cậu thường xuyên đến thư viện tỉnh đi, biết đâu có thể gặp lại cậu ấy?”
Tám giờ sáng mùa hè mà đã nắng rực rỡ.
Phùng Thu kéo tay bạn tốt đi từng bước trong ánh nắng, khuôn mặt của chàng trai cũng dần hiện rõ trong đầu cô.
Cậu cầm quyển sách trong tay, ngồi lười biếng ở dãy ghế đối diện, nốt ruồi màu nâu nhạt dưới khóe mắt cũng rõ ràng.
Là nốt ruồi lệ chăng?
“Hình như cậu ấy đến để đọc sách.” Phùng Thu nói.
“Đọc sách thì càng tốt chứ sao.” Giọng Vưu Hiểu phấn khích hẳn lên: “Thế có nghĩa là cậu ấy ở gần đó ấy, cậu thấy tớ ở xa nên chẳng bao giờ đến thư viện tỉnh để đọc sách cả, nhất là vào mùa hè nóng như thiêu như đốt này, haizz, hay là hôm nay cậu đến thư viện tỉnh lần nữa đi, biết đâu có thể gặp lại cậu ấy…”
Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến trạm xe buýt.
Phùng Thu giơ tay chỉ về phía chiếc xe đang chạy đến: “Xe của cậu đến rồi kìa.”
“Không vội.” Vưu Hiểu nói: “Xe này có nhiều chuyến lắm, chờ chuyến sau cũng được.”
“Cậu không vội nhưng tớ sợ nắng.” Phùng Thu nhắc cô ấy: “Không phải cậu nói là bà của cậu sẽ làm cho cậu món vịt nấu bia với bò kho à, đến sớm thì được ăn sớm đấy.”
Vịt nấu bia, bò kho hoặc là hóng hớt một chàng trai chưa gặp bao giờ.
Vưu Hiểu chỉ do dự nửa giây đã chọn vế đầu tiên, cô ấy vẫy tay với Phùng Thu, sau đó lên xe vừa mở cửa trước mặt: “Vậy thì bai bai, tối tám trên wechat nha.”
Phùng Thu cũng vẫy tay với cô ấy xong thì xoay người về nhà.
Mặt trời vẫn treo cao trên bầu trời.
Lại là một ngày bình thường trong cuộc sống bình thường.
Đọc sách, ăn cơm, ngủ trưa.
Xuân buồn ngủ, thu thiếu ngủ, hạ ngủ gật.*
Buổi chiều mùa hè vốn là lúc dễ buồn ngủ nhất.
Phùng Thu nhắm mắt lại nhưng lại không hề buồn ngủ.
Bên tai lặp đi lặp lại lời Vưu Hiểu nói với cô sáng nay, tựa như một câu thần chú không thể loại bỏ được.
Lẽ nào Vưu Hiểu không về nhà bà mà là đến Hogwarts hả?
Phùng Thu cắn môi, cuối cùng cũng ngồi dậy từ trên giường.
Mùa hè ở Nam Thành nhiệt độ cao đến mức có thể nung chảy con người.
Đội cái nắng như thiêu như đốt, lúc đứng trước cổng thư viện tỉnh, Phùng Thu cảm thấy có lẽ bản thân mình điên rồi.
Nhưng trong lòng lại không có ý định lùi bước, câu thần chú của Vưu Hiểu vẫn đang phát huy tác dụng, chỉ dẫn cô bước về phía trước.
Đi vào phòng đọc tổng hợp ở tầng hai, ngay cả chị quản lý họ Hạ cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cô, chị ấy chủ động nhỏ giọng hỏi han:
“Sao hôm nay cũng đến thế?”
Phùng Thu trả lời: “Có vài chỗ trong quyển sách ngày hôm qua em đọc chưa hiểu rõ lắm.”
Mối quan hệ không quá thân thiết, cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, đối phương cũng không hỏi nhiều nữa.
Phùng Thu vừa đi tiếp vào trong vừa nhìn xung quanh.
Ngoại trừ một vài nhân viên cố định, tất cả đều là những khuôn mặt xa lạ.
Phùng Thu không nản lòng mà đi vòng quanh toàn bộ phòng đọc một vòng, cuối cùng vẫn không tìm thấy cậu, nhưng cô bé hôm qua đã nói chuyện với cậu lại đến đây.
Cô bé vẫn mặc chiếc váy công chúa xinh đẹp, vẫn ngồi trên sàn nhà bên giá sách khu I.
Do nhiệt độ cao và đi lại liên tục nên nhịp tim tăng nhanh dần hạ xuống. Nhịp tim hạ xuống, có thứ gì đó cũng theo đó chìm xuống, vang lên tiếng ảm đạm trong lòng.
Phùng Thu khẽ thở ra.
Duyên phận quả thật là thứ không thể cưỡng cầu.
Dù sao cũng đã đến đây rồi, Phùng Thu cũng không định về nhà ngay, nếu không sẽ thật uổng phí chuyến đi này.
Khi đi dọc theo giá sách khu I, Phùng Thu vô tình nhìn thấy một quyển sách quen thuộc.
Cô đã đọc vào kỳ nghỉ đông.
Mà hôm qua cậu cũng cầm trên tay.
Phùng Thu theo bản năng dừng lại, sau đó lại theo bản năng rút quyển sách đó ra, khoảnh khắc trang sách lật mở, cô như bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Cô thật sự bị dính lời nguyền gì sao?
Rõ ràng là đã đọc qua, không thích, nhưng vì hôm qua cậu đã đọc mà cô lại cầm lên.
Lật lật quyển sách trong tay, giọng điệu u ám trong từng câu chữ vẫn khiến cô cau mày, Phùng Thu lại đặt sách về chỗ cũ.
Cô lại bước thêm vài bước về phía trước.
Quyển “Chuỗi án mạng ABC” kia có lẽ không ai đụng đến, vẫn đặt ở vị trí cô đã đặt lại hôm qua.
Lần này cô không cần kiễng chân để lấy sách.
Cũng không có ai ở sau lưng hỏi cô muốn lấy quyển nào.
Chiều hôm qua cô không tập trung, bỏ lỡ nhiều manh mối, cuối cùng phần giải mã cũng không hiểu rõ lắm.
Phùng Thu đưa tay lấy sách.
Vị trí tương tự, thời điểm gần giống nhau, ánh sáng mặt trời vẫn chiếu từ ngoài cửa sổ vào, trong những tia sáng lấp lánh, có hạt bụi bay nhảy trên đầu ngón tay cô.
Phùng Thu chợt nhớ đến con bướm đậu trên vai cậu hôm qua, nhớ đến chuyện xưa Trang Chu mộng điệp.
Hôm qua cô thật sự gặp được một người như vậy?
Hay chỉ là một giấc mơ hão huyền?
Phải hay không phải.
Cũng sẽ không gặp lại nữa.
Chuyến đi này tuy không có kết quả nhưng tâm trạng Phùng Thu lại bình thản.
Là một sự bình thản pha lẫn mất mát.
Hai từ có phần mâu thuẫn.
Trước đây khi viết câu, Phùng Thu không thể nghĩ đến sự kết hợp kỳ lạ này, nhưng khi kết hợp lại, nó lại là bức tranh chân thực về tâm trạng của cô lúc này.
Tuần tiếp theo, nhiệt độ ở Nam Thành ngày càng nóng hơn.
Điều hòa hoạt động từ sáng đến tối, không chút ngừng nghỉ.
Phùng Thu ở nhà, mỗi ngày cô đều tranh thủ thêm thời gian học tập, bù đắp cho nửa ngày thứ Hai đã lãng phí, cho đến chiều thứ Bảy, cô mới đến thư viện tỉnh một lần nữa.
Rõ ràng biết rằng cơ hội gặp lại rất mong manh, nhưng sau khi vào phòng đọc, Phùng Thu vẫn nhìn xung quanh một lượt.
Lần này, ngay cả cô bé mặc váy công chúa cũng không thấy nữa.
Như vậy càng tốt.
Chuyện ngày hôm đó càng giống một giấc mơ hão huyền.
Đè những suy nghĩ hỗn loạn xuống, Phùng Thu bước đến giá sách khu I.
Quyển sách cô đọc đầu tiên là “Và rồi chẳng còn ai/And then there were none”, sau đó đọc xong “Vụ ám sát ông Roger Ackroyd/The Murder of Roger Ackroyd” thì cô dứt khoát lọt hố, và giờ đang theo dòng thời gian đọc series “Những vụ án bí ẩn của Hercule Poirot/series Hercule Poirot”, cuốn tiếp theo sau “Chuỗi án mạng ABC” là “Vụ án mạng ở vùng Mesopotamie/Murder in Mesopotamia”.
Trước khi đến, Phùng Thu vẫn tra cứu trên tài khoản công cộng, hai quyển sách này đều có trong thư viện.
Cô suôn sẻ tìm thấy sách cần tìm, cũng suôn sẻ lấy từ trên kệ xuống.
Sự không suôn sẻ là một góc nhỏ trong lòng luôn trống rỗng, chứa đầy những mất mát, mỗi bước đi đều rung động.
Giống như nước ô mai đá mà cô cho vào bình giữ nhiệt ngày hôm nay.
Lạnh và chua.
Phùng Thu vẫn như thường lệ đi đến chiếc bàn dài đối diện giá sách rồi ngồi xuống.
Có lẽ vì trời quá nóng, hôm nay thư viện ít người hơn tuần trước, cả bàn chỉ có mình cô.
Phùng Thu lấy ly nước ô mai đá ra đặt lên bàn, cúi đầu mở sách.
Lần này trạng thái tốt hơn nhiều so với lần trước.
Phùng Thu nhanh chóng chìm đắm vào những tình tiết ngày càng gay cấn, đến mức giữa chừng khát nước muốn uống cũng không nỡ ngẩng đầu lên.
Cô cụp mắt mò mẫm lấy ly nước ô mai đá.
Sau đó lại cụp mắt mở nắp ly.
Lúc uống nước không thể cụp mắt nữa, sợ vô tình làm đổ ra bàn.
Phùng Thu lưu luyến ngẩng đầu lên.
Tầm mắt không còn chỉ có những dòng chữ nhỏ được in ấn, mà bóng cây đong đưa ngoài cửa sổ, ánh sáng mặt trời khẽ lay động và cả chàng trai ở góc đối diện bàn cũng cùng ánh vào mắt cô.
Lần này cậu đổi sang mặc áo thun đen, trên vai không có con bướm, sống mũi vẫn cao, nốt ruồi dưới mắt vẫn rõ ràng, có lẽ do không đứng trong ánh sáng nên đôi mắt và lông mày trông sâu thẳm hơn so với tuần trước, càng làm tôn lên khuôn mặt đẹp đến rung động lòng người.
Những hạt bụi bay nhảy trong ánh sáng lấp lánh như pháo hoa bỗng nổ tung.
Niềm vui bất ngờ ập đến.
Phùng Thu vừa uống nước ô mai đá suýt sặc vào khí quản.
May là chỉ uống một ngụm nhỏ, không làm ra chuyện gì mất mặt, cô cố nén lại để tiếng sặc nước biến thành tiếng ho khẽ.
Thư viện quá yên tĩnh, cậu như bị quấy rầy, hơn nữa có dấu hiệu ngẩng đầu lên.
Phùng Thu vội vàng cúi đầu xuống.
Ngón tay siết chặt ly nước ô mai đá, tim đập bắt đầu không yên.
Nếu không tập trung hoàn toàn vào sách thì có thể liếc nhìn thấy góc đối diện bàn.
Hôm nay cậu không cầm sách trên tay mà trải phẳng trên bàn giống như cô, tay phải lật trang sách, tay trái nhẹ nhàng ấn lên mặt sách.
Phùng Thu chỉ có thể nhìn thấy một phần mép bìa sách, hình như vẫn là quyển sách của tuần trước.
Vẫn chưa đọc xong hả?
Có nên hỏi cậu cách liên lạc không?
Tư duy bỗng nhiên nhảy vọt.
Có vẻ như lời nguyền của cô bé phù thủy Vưu Hiểu vẫn chưa mất hiệu lực.
Nhưng mới chỉ gặp nhau hai lần, như vậy có quá kỳ lạ và đột ngột không?
Nếu không hỏi, không biết còn có cơ hội gặp lại hay không.
Hai tuần liên tiếp đến thư viện tỉnh đọc sách, có lẽ cậu cũng thực sự sống gần đây, mà biết đâu người ta không nhớ tuần trước đã gặp cô thì sao, như vậy chẳng phải càng ngượng ngùng hơn à.
Sống gần đây cũng không nhất thiết có thể gặp lại.
Phùng Thu bắt đầu tranh luận trong lòng.
Hai bên chính và phản đều là chính mình, hiểu rõ điểm yếu của nhau, nhưng cũng biết rõ điểm chết của nhau.
Ai cũng không thể thuyết phục ai.
Cãi nhau khiến Phùng Thu không có tâm trí đọc sách nghiêm túc.
Cũng không biết đã cãi nhau bao lâu, quyết tâm vẫn chưa đưa ra được, nhưng vẫn luôn liếc nhìn về phía cậu.
Nhìn tay trái cậu di chuyển sang một bên, màu da trắng lạnh; nhìn cậu lấy điện thoại ra, dường như trò chuyện với ai đó một lúc; nhìn cậu lật sách đến trang cuối cùng, gập lại, hình như cậu đứng dậy đi về phía giá sách sau lưng cô.
Nhìn lén đã hơi không phù hợp, liệu có quá đáng nếu tiếp tục nhìn theo người ta đi không.
Phùng Thu kìm nén sự tò mò, tiếp tục đọc sách một cách lơ đễnh.
Lật qua mười trang, hai mươi trang, ba mươi trang…
Vẫn không có ai quay lại.
Cuối cùng Phùng Thu cũng không nhịn được mà quay đầu.
Phía sau những giá sách, các lối đi đều trống rỗng.
Cô quay lại, vị trí chéo góc cũng vẫn trống, trên bàn không để lại bất kỳ vật gì.
Như thể không lâu trước đây, không có ai từng ngồi ở đó.
Cái ghế đó vẫn trống cho đến khi thư viện đóng cửa vào buổi chiều.
Khi Phùng Thu bước ra khỏi thư viện, bầu trời không biết đã trở nên âm u từ lúc nào, những đám mây đen dày đặc che kín, nặng nề như sắp đổ mưa.
Phùng Thu thích mọi thứ sáng sủa.
Thời tiết sáng sủa; màu sắc tươi sáng; kết thúc câu chuyện đẹp đẽ, đầy hy vọng.
Cô ghét những ngày âm u nên hiện tại tâm trạng cũng bị nhuộm màu xám xịt.
Sau khi ngồi ổn định trên xe buýt, Phùng Thu nhận được tin nhắn của Vưu Hiểu.
Vưu Hiểu: Aaaaaaaaaaaaaaaaa.
Phùng Thu: Sao vậy?
Vưu Hiểu: Tớ vừa bị một con ngỗng đuổi chạy suốt một đoạn đường, chỉ thiếu chút nữa là chạy từ đầu làng đến cuối làng, lúc thi thể dục 800 mét tớ còn không cố gắng như vậy.
Vưu Hiểu: Khóc to.jpg
Giọng điệu phàn nàn nhưng đầy sức sống.
Dường như cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó.
Tâm trạng Phùng Thu trở nên tốt hơn một chút.
Phùng Thu: Wow.
Phùng Thu: Tiếc là không thể nhìn thấy cảnh đó.
Vưu Hiểu: Này này này, quá đáng nha.
Phùng Thu: Vậy tối nay bảo bà của cậu nấu nồi lẩu ngỗng trả thù cho cậu đi.
Vưu Hiểu: Là tớ muốn sờ nó trước.
Phùng Thu: Vậy tạm tha cho nó một mạng?
Vưu Hiểu: Được rồi, tiên nữ đây đại phát từ bi.
Phùng Thu nở nụ cười.
Vưu Hiểu lại hỏi: Đúng rồi, cậu có gặp lại cậu ấy không?
Chỉ đơn giản là một chữ “cậu ấy”, không có chỉ định cụ thể.
Chàng trai lạ mặt không biết tên, vốn dĩ cũng không thể chỉ định cụ thể.
Phùng Thu: Có thể coi là gặp.
Vưu Hiểu: Có là có, không là không, cái gì mà có thể coi là gặp???
Phùng Thu: Bỗng dưng xuất hiện, rồi lại bỗng dưng biến mất.
Vưu Hiểu: Sao miêu tả như ma vậy?
Phùng Thu: Không có con ma nào đẹp trai như vậy đâu ha?
Vưu Hiểu: Không phải ma thì là gì?
Phùng Thu suy nghĩ một chút: Giống như mơ, hoặc truyện tranh?
Vưu Hiểu: √
Vưu Hiểu: Hiểu rồi, không gian hai chiều và ba chiều chồng lên nhau, trai đẹp trong truyện tranh thức tỉnh ý thức, xuất hiện trước mặt cậu, chờ đợi cô gái xinh đẹp này đi giải cứu.
Phùng Thu: Vậy thì tớ không thể chối từ.
Không gian hai chiều và ba chiều không thể chồng lên nhau, cũng không có trai đẹp trong truyện tranh chịu khổ cực đang chờ Phùng Thu đi giải cứu, nhìn thế nào cô cũng thấy bản thân sắp bị chìm trong biển đề thi, cần được giải cứu hơn.
Sau một tuần học tập tại nhà, đến chiều thứ Bảy là thời gian nghỉ ngơi, Phùng Thu háo hức đến thư viện tỉnh.
Đến cổng thư viện, tâm trạng Phùng Thu càng trở nên nôn nóng hơn, trong sự nôn nóng lại có xen lẫn một chút thất vọng.
Mong chờ lại thất vọng.
Lại là tâm trạng phức tạp, kỳ lạ, mâu thuẫn.
Nhưng tất cả đều là vì một người đó.
Mong chờ là vì có thể gặp được cậu.
Thất vọng là biết rằng khả năng gặp lại rất mong manh.
Phùng Thu thò tay vào túi sờ s0ạng, lần này thẻ thư viện không bị mất.
Sau khi vào phòng đọc, Phùng Thu đi vòng quanh toàn bộ phòng đọc như tuần trước.
Như dự đoán, không thể nhìn thấy người muốn gặp, tâm trạng từ bảy phần mong chờ ba phần thất vọng đảo ngược thành ba phần mong chờ bảy phần thất vọng.
Phùng Thu quay lại giá sách khu I, vừa lúc gặp chị quản lý họ Hạ đẩy xe đi vào.
Chị ấy mỉm cười với cô, rồi như chợt nhớ ra điều gì, khẽ gọi cô lại: “Đúng rồi, thứ Bảy tuần sau bên này có hoạt động, buổi chiều bọn chị có thể sẽ hoãn mở cửa đến ba giờ, lúc đó em chú ý xem thông báo trên tài khoản công cộng nhé.”
“Vâng ạ.” Phùng Thu cười, “Cảm ơn chị Tiểu Hạ.”
Hơn một nửa thời gian tuần trước Phùng Thu đều dành cho việc tranh luận nội tâm, quyển “Vụ án mạng ở vùng Mesopotamie” cũng đọc chưa đến một nửa.
Cô quay lại giá sách quen thuộc, tìm sách dựa theo số hiệu sách đã tìm kiếm trên tài khoản công cộng, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
Rõ ràng là có trong thư viện.
Luôn có một số ít người sau khi lấy sách xong không bao giờ đặt lại vị trí cũ.
Phùng Thu lại tìm kiếm cẩn thận.
May là lần này không bị đặt sai vị trí quá cao, chỉ được đặt lên cao hơn vị trí cũ một tầng.
Thời điểm này, vị trí này, luôn có ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài.
Phùng Thu đưa tay vào trong màn sáng ấy, khoảnh khắc lấy sách xuống, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng nói.
Giọng nói đó như tiếng suối chảy róc rách, trong trẻo khó quên.
“Cuốn này hay không?”
Phùng Thu quay đầu lại.
Như bước ra từ trong truyện tranh, chàng trai đứng trong ánh sáng.
Người trong giấc mộng hồ điệp ở ngay sau lưng cô, đang nói chuyện với cô.
–
Lời tác giả:
Xuân buồn ngủ, thu thiếu ngủ, hạ ngủ gật – tục ngữ.
*
Xuân buồn ngủ, thu thiếu ngủ, hạ ngủ gật, đông ba tháng giấc nồng: Kiểu người trong tình trạng buồn ngủ, ngủ khắp mọi nơi mọi thời điểm.
Hết chương 02!