Edit: yyds
Beta: Kình Lạc
–
Tiến triển với thiếu niên Miêu Cương của cậu thế nào rồi?
Phùng Thu vừa về nhà, tin nhắn hóng hớt chuyện của Vưu Hiểu đã như hình với bóng gửi đến.
Chàng trai chưa rõ tên tựa như sương mù dày đặc trên mặt hồ buổi sớm, dễ dàng lấp đầy trái tim, vì không thể gọi tên cụ thể, nên lại dễ dàng sinh ra một đống biệt danh.
Đơn giản là “cậu ấy”, trai đẹp trên giấy, thiếu niên Miêu Cương…
Tất cả đều là cậu.
Chẳng qua là nếu thế giới của họ có thể tùy ý dựng nên những câu chuyện võ hiệp AU (another university, đưa người đọc vào thời không khác) như như fanfic, thì cậu lại chẳng giống như thiếu niên Miêu Cương hành tung bí ẩn khó lường, mà lại giống như một tiểu kiếm khách du hành “Tâm đầu ý hợp cùng nâng chén; liễu rủ bên lầu, ngựa buộc cương”*.
*Trích “Thiếu niên hành kỳ 1” của Vương Duy. Bản dịch thơ lấy từ nguồn Đường thi tuyển dịch, Nhà xuất bản Thuận Hóa 1997.
Phóng khoáng tự do, hăng hái.
Phùng Thu kể lại suy nghĩ bất chợt nảy sinh này cho Vưu Hiểu, Vưu Hiểu cũng thuận theo đổi cách gọi.
Vưu Hiểu: Đừng nói sang chuyện khác, vậy rốt cuộc cậu và vị tiểu kiếm khách này thế nào rồi?
Phùng Thu cười: Cứ thế này thôi.
Vưu Hiểu: Cứ thế này là thế nào?
Phùng Thu gục xuống bàn: Đến cả tên cũng không biết.
Phùng Thu: Nếu thanh tiến độ là 100% thì…
Phùng Thu: Có lẽ tớ mới chỉ tải được đến 2%.
Chắc là đến 2% rồi không?
Dù sao thì hiện tại khi gặp cô, cậu cũng sẽ khẽ gật đầu chào hỏi.
Vưu Hiểu: Tớ đã bảo cậu nên trực tiếp tiến đến add WeChat rồi.
Bỗng dưng hỏi xin thông tin liên lạc của người lạ thì chẳng khác nào đánh một canh bạc liều lĩnh với tỉ lệ sống sót mong manh.
Mặc dù hiện tại quan hệ của họ tốt hơn một chút so với người lạ, nhưng cũng chính vì tốt hơn một chút nên cô càng không dám bước ra bước này.
Nếu như tuần trước, không phải biết được cậu sẽ quay lại, mà là xác định cậu sẽ không quay lại thì có thể cô sẽ có dũng khí liều mạng.
Đánh cược thắng, có lẽ sẽ nhanh chóng tiến thêm một bước nữa.
Đánh cược thua, dù sao cũng không gặp lại, vừa hay dứt khoát nỗi nhớ nhung.
Nhưng, nếu còn có thể gặp lại.
Nếu còn có thể gặp lại, cô muốn thử xem liệu có thể nâng cao tỷ lệ chiến thắng trước đã rồi mới tính tiếp.
…
Đến chiều thứ Bảy, Phùng Thu ngủ trưa, gần hai giờ cô đã đến thư viện tỉnh.
Lúc sắp bước vào cửa phòng đọc tầng hai, cô tình cờ gặp chị Tiểu Hạ đi từ bên trong ra. Chị ấy đeo túi chéo bên vai trái, ôm một chồng sách bên tay phải, trông như sắp tan làm.
Phùng Thu ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay chị lại tan làm sớm thế ạ?”
“Chị có chút việc đột xuất nên nhờ dì Trương đến thay ca.”
Dì Trương là một quản lý khác ở tầng hai.
Phùng Thu gật đầu, khi định chào tạm biệt thì vô tình liếc thấy vài quyển sách trên tay chị ấy, cô nhanh chóng bắt lấy một số từ khóa chính.
Bà bầu, thực đơn, dinh dưỡng.
Phùng Thu càng thêm ngạc nhiên, vô thức nhìn xuống bụng dưới vẫn còn khá phẳng của chị ấy.
Có lẽ do biểu hiện của cô quá rõ ràng nên chị Tiểu Hạ cười giải thích: “Không phải chị đâu, là chị dâu của chị, chị ấy mang thai được vài tháng rồi mà vẫn còn nghén, không ăn được gì.”
Phùng Thu hiểu lầm, mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Chủ đề mang thai đối với một học sinh đang đi học như cô thì còn xa vời hơn cả dãy Himalaya, cô nhất thời không biết nói gì tiếp. Nghĩ một lát, cô bèn nói một câu chúc phúc.
“Chắc chắn sau này sẽ là một em bé khỏe mạnh và xinh đẹp.”
“Cảm ơn lời chúc của em.” Chị Tiểu Hạ vẫy tay với cô: “Chị đi đây.”
Phùng Thu cũng vẫy tay chào chị Tiểu Hạ rồi bước vào phòng đọc.
Phải cảm ơn việc nán lại ở cửa một lúc này.
Vài phút sau, Phùng Thu thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Sau đó, cô tìm cuốn “Vụ án mạng ở vùng Mesopotamie” mà mình đã lê lết đọc suốt ba tuần, lần này cũng coi như đã đọc xong. Do suốt quá trình đều bứt rứt không yên nên cô không hiểu rõ phần giải mã lắm.
Nhưng tạm thời cũng không tiện đọc lại, một quyển sách mỏng như vậy mà liên tục đọc bốn tuần, cũng quá đáng ngờ, dễ bị lộ.
Theo mốc thời gian, hôm nay cô dự định đọc quyển “Những quân bài trên mặt bàn/Cards on the table”.
Trước khi đến, cô đã tra cứu và thấy ở thư viện có hai quyển.
Nhưng đến nơi lại không tìm thấy sách.
Ánh mắt lướt qua giá sách hai lần nhưng vẫn không tìm thấy, Phùng Thu không khỏi lẩm bẩm: “Để đâu rồi nhỉ?”
Giọng nói như suối nguồn đúng lúc này vang lên bên cạnh cô.
“Cậu không tìm thấy sách à?”
Tim Phùng Thu đập mạnh.
Đôi khi cô lại cảm thấy, có phải cậu đã cài đặt điều khiển từ xa trong lòng cô hay không, nếu không thì sao mỗi lần gặp cậu, nhịp tim của cô lại không thể kiểm soát được.
Phùng Thu quay đầu, trái tim cô đập hỗn loạn.
Hôm nay chàng trai bên cạnh mặc một bộ đồ đen, trên đầu còn đội một chiếc mũ bóng chày đen khiến đường quai hàm càng thêm sắc nét.
Thật sự hơi giống như tiểu kiếm khách trong AU võ hiệp.
Phùng Thu gật đầu với cậu trong mớ suy nghĩ hỗn độn.
“Sách gì?” Chàng trai hỏi.
Ể…
Đây là ý muốn giúp cô tìm sách sao?
Phùng Thu không chắc khóe miệng mình có tự động nhếch lên hay không, cũng không tiện nhìn cậu chằm chằm nữa nên lại chuyển tầm mắt sang giá sách, sau đó mới nhỏ giọng trả lời cậu: “Những quân bài trên mặt bàn.”
Giọng cậu vẫn nhẹ nhàng: “Vẫn là Agatha Christie à?”
Mặc dù đang ở trong thư viện, một môi trường đặc biệt nên cả hai đều nhỏ giọng nói chuyện, nhẹ đến mức chỉ đủ để hai người nghe thấy nhưng vẫn có cảm giác như đang thì thầm với nhau.
Tim đập càng nhanh hơn, Phùng Thu sờ tai: “Ừm.”
Cô liếc nhìn cậu, dường như chàng trai cũng đang nhìn giá sách một lượt.
“Thật sự không có.” Giọng điệu nghi ngờ: “Cậu có chắc là có trong thư viện không?”
Phùng Thu: “Tra trên tài khoản công cộng thì có hai quyển trong thư viện.”
“Nhất thiết phải đọc quyển này à?” Cậu chỉ vào hàng sách Agatha Christie trước mặt, “Quyển khác không được à?”
Tất nhiên là không.
Vì cô không muốn mượn sách về nhà đọc nên thường gặp phải tình trạng vài quyển sách trong thư viện bị mượn hết.
Chỉ là, nếu có thể để cậu cùng tìm sách với mình, tuy là có chút ích kỷ, nhưng quyển sách này lại mang thêm ý nghĩa “phải đọc”.
“Là đọc theo mốc thời gian sáng tác.” Phùng Thu tìm cho mình một lý do chính đáng, “Tôi không muốn nhảy cóc qua.”
Chàng trai khẽ cười: “Cậu bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế à.”
Phùng Thu lén quay đầu.
Cô không phân biệt được tiếng tim đập hay tiếng ve kêu náo nhiệt hơn trong buổi chiều hè oi ả, dường như thời gian đã bị ánh nắng vàng kim làm loãng và chậm lại.
Vì vậy mà nụ cười nhẹ của chàng trai dưới mũ bóng chày cứ thế chậm rãi, dài lâu in sâu vào lòng Phùng Thu.
Cuối cùng cậu cũng tìm thấy quyển “Những quân bài trên mặt bàn”.
Chẳng biết ai vô ý thức đặt nó trên tầng cao, gáy sách quay sang hướng khác, nếu không phải cậu cao, có lẽ cũng không thể phát hiện ra.
Quyển sách cũ kỹ ố vàng được cầm trong tay như ngọc lạnh, đưa về phía cô.
“Là quyển này phải không?”
Khóe miệng Phùng Thu không thể đ è xuống được, cũng không cần che giấu nữa: “Là quyển này, cảm ơn nhé.”
“Thuận tay thôi.” Chàng trai đưa tay ra trước mặt cô…
Hơi thở của Phùng Thu hơi khựng lại.
Sau đó, cô thấy cậu rút quyển “Chuỗi án mạng ABC”, quay người đi về phía chỗ ngồi của tuần trước, kéo ghế ra, lười biếng ngồi xuống.
Phùng Thu dừng lại hai giây tại chỗ.
Khi đi đến vị trí cũ của tuần trước và ngồi xuống, cảm giác lúng túng trong lòng cô như nước sôi, sôi ùng ục không ngừng.
Suy nghĩ “Đây vốn là chỗ mình thường ngồi” khi va vào suy nghĩ “mình chỉ muốn ngồi gần cậu ấy hơn một chút”, luôn có vẻ thiếu chính đáng.
Nhưng hậu quả của việc ngồi gần hơn là vẫn không thể tập trung đọc sách.
Phùng Thu cảm thấy không thể tiếp tục như vậy được.
Mặc dù thời gian nghỉ ngơi vào chiều thứ Bảy có thể được sử dụng để lãng phí một cách tùy ý, nhưng cứ lén lút nhìn người khác là hoàn toàn không phù hợp.
Phùng Thu dứt khoát lấy bút và sổ ghi chép ra, vừa đọc vừa ghi chép lại các nhân vật và manh mối trong sách, nhờ vậy mà hiệu quả đọc sách của cô tốt hơn trước nhiều.
Nửa chừng, khi vô tình nhìn sang, Phùng Thu nhìn thấy chàng trai đang chống cằm, lẳng lặng cụp mắt đọc sách. Tâm trí mãi mới tập trung vào sách lại như bất chợt gặp phải dốc đứng, không thể kiểm soát mà trượt dốc về hướng suy nghĩ lung tung.
Ví dụ như đột nhiên bắt đầu hối hận vì sao hồi nhỏ học một đống tài lẻ linh tinh mà lại không bao gồm vẽ tranh.
Bằng không, cho dù không dám chụp trộm ảnh chính diện của cậu thì ít nhất cũng có thể vẽ lại.
Thời gian cứ thế bị lãng phí một cách vô ích, mãi đến khi tiếng chuông nhắc nhở sắp đóng cửa vang lên, Phùng Thu mới phát hiện ra rằng buổi chiều lại không đọc được bao nhiêu sách, nhưng so với vài tuần trước đã tốt hơn nhiều.
Cũng tốt hơn so với vài tuần trước là, khi mượn cơ hội đi trả sách để tiếp xúc với cậu, Phùng Thu không còn căng thẳng đến mức nghĩ sẵn chủ đề mà lại ấp úng nữa.
Chàng trai chân dài vẫn nhanh hơn cô một bước.
Chàng trai ở trong, cô ở ngoài.
Phùng Thu quay sang nhìn quyển sách cậu cầm trên tay đang chuẩn bị cất đi: “Cậu đọc xong chưa?”
“Vẫn chưa.”
Phùng Thu cúi đầu cất quyển “Những quân bài trên mặt bàn” vào chỗ cũ, cô cố gắng giữ giọng điệu bình thản: “Vậy thứ Bảy tuần sau phải đến đây tiếp à?”
Chàng trai “ừ” một tiếng, giọng điệu bình thản.
“Dù sao trong kỳ nghỉ hè cũng không có việc gì làm.”
Trong lòng Phùng Thu nhẹ nhõm hẳn, tâm trạng cũng vui vẻ theo, nghiêng đầu nhìn cậu: “Hay là tôi tiết lộ nội dung cốt truyện cho cậu nha?”
“Hả? Không cần tiết lộ đâu.”
Ánh sáng ban chiều đã dần phai nhạt qua khung cửa sổ.
Cây ngô đồng cao lớn tung bay những đợt sóng xanh trong gió, hòa cùng tiếng ve kêu rả rích không ngừng nghỉ, tạo nên bản nhạc sôi động nhất của mùa hè.
Chàng trai cất sách xong, quay đầu cười:
“Tôi vẫn thích bất ngờ hơn, thậm chí còn là cảm giác mong chờ kết thúc.”
–
Lời tác giả:
“Tâm đầu ý hợp cùng nâng chén; liễu rủ bên lầu, ngựa buộc cương” – Trích “Thiếu niên hành kỳ 1” của Vương Duy.
Hết chương 05!