Edit: yyds
Beta: Kình Lạc
–
Chiếc xe buýt lướt qua màn mưa chầm chậm đi đến, dừng lại trước trạm.
Là chuyến xe mà Phùng Thu thường đi.
“Xe đến rồi.”
Chàng trai ừ một tiếng, đưa tay về phía trước: “Trả ô cho cậu này.”
Phùng Thu nhận lấy ô, thu lại, những giọt nước không ngừng rơi từ mặt ô xuống, cô không chào cậu như tuần trước mà quay người đi về phía xe buýt.
Trong khoảnh khắc bước lên xe, có thể vì biết rằng sẽ không còn nhiều cơ hội gặp lại, sự không cam lòng và tiếc nuối vừa mới chiến thắng bỗng dâng trào trong lòng.
Phùng Thu vô thức quay đầu lại.
Chàng trai vẫn đứng dưới mái hiên đã vắng người hơn, cậu dựa vào trạm xe, dáng người cao ráo lười biếng.
Màn mưa dày đặc ngăn cách giữa họ như một con sông không thể vượt qua.
Nhưng Phùng Thu lại bất ngờ nhận ra, ánh mắt cậu cũng hướng về phía cửa xe, là phía của cô.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, chàng trai đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ấy như mây tan nắng rạng, tia sáng rực rỡ ngày gặp đầu tiên xuyên qua dòng chảy thời gian, như một lần nữa chiếu vào lòng cô.
Giọng nói trong trẻo vang lên cùng lúc.
“Tôi tên là Tạ Phùng Thanh.”
Lòng Phùng Thu rung lên, đầu óc trống rỗng một lúc mới nhận ra cậu đang nói gì, ý định muốn xuống xe vừa nhen nhóm trong lòng bỗng trở nên mãnh liệt trong khoảnh khắc này.
Nhưng chuyến xe này đông người, bên ngoài trời còn đổ mưa lớn.
Hành khách chen chúc trước sau khiến cô không thể di chuyển, chỉ đành bị đẩy lùi vào trong xe trong tiếng giục giã của tài xế.
Phùng Thu gian nan quay đầu lại, cô thấy cậu lại cười, áo thun trắng bên vai trái sẫm màu hơn hẳn, như đã ướt đẫm.Nhưng dưới sự tôn lên của khuôn mặt được vẽ bằng nét vẽ truyện tranh tinh tế, chiếc áo lại không hề có vẻ lôi thôi.
“Nhanh lên xe đi, mai gặp lại!”
Phùng Thu lại bị đẩy vào trong thêm một bước, cánh cửa xe buýt nặng nề đóng lại.
Bên trong và bên ngoài xe bỗng chốc bị chia cắt thành hai thế giới.
Bên trong xe như một hộp sắt gần như không còn khe hở, Phùng Thu chật vật quẹt thẻ, lại chật vật tiến về phía sau mới miễn cưỡng tìm được một vị trí có thể nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chàng trai vẫn đứng im ở trạm xe.
Dáng người bị khoảng cách kéo dài ra, trở nên mỏng manh, mơ hồ, rồi dần dần biến mất hoàn toàn trước mắt.
Mưa mù mịt, tô điểm thêm vài phần cảm xúc, như một cảnh quay chậm dài trong phim điện ảnh, in sâu vào tâm trí.
Rõ ràng đã không còn nhìn thấy nhưng Phùng Thu vẫn cứ nhìn mãi không rời.
Cô thậm chí còn hơi không tỉnh táo.
Giống như khi đọc tiểu thuyết, tưởng chừng đã đoán được kết thúc, nhưng lại gặp một cú twist bất ngờ.
Cậu nói cậu tên Xiè Féng Qīng.
Là mấy chữ nào ta.
Tạ hay là Giải?
Féng thì sao, sẽ là Phùng trong Phùng Thu ư?
Qīng lại là chữ nào?
Tạ Phùng Khanh?
Không giống tên của người hiện đại lắm.
Nhưng dù là ba chữ nào đi nữa, cái tên này nghe lên cũng có phần giống như một tiểu kiếm khách hào hùng trong các tác phẩm võ hiệp cổ trang.
Cái ô chưa được gấp gọn dính sát vào người, nước mưa thấm qua lớp vải váy làm lạnh cả đôi chân.
Phùng Thu nhớ lại vai trái gần như ướt sũng của cậu và lời nói cuối cùng của cậu.
Ngày mai gặp lại.
Là hẹn ngày mai gặp cô ở thư viện ư?
Biết vậy thì buổi chiều cô đã không suy nghĩ lung tung, theo chủ đề lúc đó hỏi hết những gì muốn hỏi, thậm chí lúc ra về cũng có thể trò chuyện vài câu, ít nhất cũng có thể lưu được phương thức liên lạc của cậu.
Nhưng họ quen biết và gặp nhau tại thư viện tỉnh.
Chắc là hẹn gặp cô ở thư viện rồi.
*
Ngày khai giảng của trường Trung học trực thuộc theo thông lệ là sẽ không có tiết học.
Buổi sáng, sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, học sinh nội trú sẽ tự dọn dẹp ký túc xá, học sinh bán trú sẽ về nhà.
Chín giờ sáng Phùng Thu đã đến cổng trường.
Sau khi xuống xe buýt, cô không đi ngay vào cổng trường mà dừng lại, bật ô che nắng.
Mưa thu không mang lại cảm giác mát mẻ.
Mới hơn nửa buổi sáng, nhiệt độ đã gần 35 độ.
Phùng Thu che ô đi đến một cây nhãn lồ ng bên cạnh. Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, rải xuống những mảng vàng lấp lánh trên mặt đất.
Tâm trí cô dường như vẫn đắm chìm trong cơn mưa chiều qua mà không thoát ra được.
Hình ảnh nụ cười của chàng trai cứ hiện lên trong tâm trí, lặp đi lặp lại, như những mảng vàng lấp lánh dưới chân này vậy.
Mãi cho đến khi có người bỗng lao vào trong ô của cô.
“Sao cậu ngẩn người ra thế?” Sau hơn một tháng không gặp, Vưu Hiểu đã rám nắng hơn nhiều, cô ấy thân mật khoác tay Phùng Thu: “Gọi cậu mà cậu không nghe gì cả, đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Phùng Thu dịch ô sang một bên: “Cậu muốn đổi sang bên này đứng không, đứng bên này tớ không thuận che ô cho cậu được.”
“Đổi, đổi, đổi, tớ sắp phơi nắng thành người châu Phi rồi.” Vưu Hiểu đổi sang bên kia, lại khoác tay cô: “Nhưng đừng có mà nói sang chuyện khác, có phải cậu đang nghĩ về anh chàng đẹp trai “trên giấy” kia của cậu không, mau nói xem hai người tiến triển đến đâu rồi?”
Tay Phùng Thu cầm ô bị Vưu Hiểu khoác nên hơi ngượng tay, nhưng may là trời nắng chỉ cần chắn tia cực tím chứ không cần che mưa, cô liền để Vưu Hiểu khoác.
“Thì chỉ như vậy thôi.”
“Chỉ như vậy thôi là như thế nào?” Vưu Hiểu truy hỏi.
Phùng Thu: “Như tối qua tớ đã nói với cậu, thanh tiến độ vẫn đang chậm rãi loading.”
“Tớ tin cậu mới lạ đó.” Vưu Hiểu nghiêng đầu: “Cậu muốn soi gương không, bây giờ khóe miệng cậu sắp nhếch đến tận mang tai rồi.”
Phùng Thu: “…?”
Có hả?
Phùng Thu giơ tay sờ lên khóe miệng.
Thật ra không cần sờ cô cũng biết tâm trạng mình hiện tại rất tốt.
“Được rồi, hình như cậu ấy hẹn tớ chiều nay gặp nhau ở thư viện.”
“Tình hình thế nào?” Giọng Vưu Hiểu bỗng trở nên hào hứng, lắc mạnh tay cô: “Tình hình thế nào?”
Phùng Thu bất lực: “Cậu nhẹ tay chút, tớ sắp không giữ được ô rồi.”
“Được rồi, vậy cậu mau nói đi.”
“Chính là…” Phùng Thu kể sơ lược cho Vưu Hiểu nghe về chuyện xảy ra chiều qua.
“Cái này mà cậu còn gọi là đang chậm rãi loading á, thanh tiến độ của cậu sắp đầy rồi kìa.” Vưu Hiểu hào hứng nói.
Phùng Thu cười: “Làm gì có, chuyện còn chưa đâu vào đâu, thậm chí còn chưa bắt đầu viết nữa.”
“Cậu ấy đã chủ động hẹn cậu rồi, tớ nghĩ chỉ cần cậu cố gắng một chút, viết luôn… à không… viết từng nét một là có thể viết xong rồi.”
“?”
“Sau đó dẫn anh chàng Xiè – xé truyện tranh – học sinh Hogwarts – thiếu niên Miêu Cương biết bỏ bùa ngải – tiểu kiếm khách khí phách – Féng Qīng này đến cho tớ xem, tớ rất tò mò muốn biết cậu ấy trông như thế nào.”
“??”
Má Phùng Thu bị nắng nung nóng bừng: “Hay là chúng ta đổi sang chủ đề về việc cậu bị ngỗng đuổi nhé.”
“Quá đáng!”
Phùng Thu và Vưu Hiểu đều thi đỗ vào lớp chuyên ban A ngay từ năm lớp 10, lên lớp 11 không cần phân lớp lại, ngoại trừ một vài học sinh chuyển sang học ban D nên có vài bạn mới bổ sung vào lớp, còn lại hầu như toàn là những gương mặt quen thuộc.
Lúc báo danh, Phùng Thu và Vưu Hiểu đã gặp rất nhiều bạn học.
Cả một mùa hè không gặp, dù bình thường không thân thiết lắm, nhưng khi gặp lại nhau, mọi người đều trò chuyện rất vui vẻ.
“Mấy cậu có biết mấy bạn mới chuyển đến lớp mình không?”
“Có một bạn chuyển từ lớp 10-2 sang.”
“À, đúng rồi, Vưu Hiểu, không phải cậu nói là lớp mình có học sinh chuyển đến à, sao hình như chưa thấy cậu ấy?”
Vưu Hiểu: “Chuyển trường nên chắc thủ tục khác với bọn mình.”
“Cũng đúng.”
“Chuyển từ trường trong thành phố hay từ tỉnh khác sang thế?”
“Tỉnh khác.”
“Học lực tốt đến mức nào, mẹ cậu có nói với cậu không?” Dù sao thì học sinh lớp chuyên quan tâm nhất vẫn là vấn đề này.
“Không nói.” Vưu Hiểu gãi đầu: “Mẹ tớ không quản lý khóa chúng ta nên bà ấy cũng chỉ nghe nói.”
“Được rồi, dù sao thì chậm nhất ngày mai cũng sẽ gặp được.”
“…”
Sau khi hoàn tất tất cả thủ tục, lúc Phùng Thu và Vưu Hiểu đi ra ngoài thì gặp thầy chủ nhiệm lớp – thầy Từ.
Lúc này thầy ấy đang gọi điện thoại, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn không chú ý đến hai học sinh quen thuộc là họ.
Khi lướt qua nhau, Phùng Thu nghe thấy một câu:
“Sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
“Chuyện gì vậy?” Vưu Hiểu tò mò hỏi.
Phùng Thu lắc đầu: “Không biết, có thể là chuyện gia đình.”
Vưu Hiểu: “Nhìn vẻ mặt thầy ấy có vẻ rất nghiêm trọng.”
Phùng Thu quay đầu nhìn bóng lưng vội vã của thầy chủ nhiệm: “Ngày mai xem sao, nếu có gì không ổn thì bảo lớp trưởng đi hỏi thăm xem có gì chúng ta có thể giúp đỡ không.”
“Cũng đúng.”
Đến trạm xe buýt, chỗ đứng dưới tán cây đã bị người khác chiếm mất.
Phùng Thu đành phải đứng che ô dưới ánh nắng càng ngày càng gay gắt.
Vưu Hiểu lại lắc tay cô, tò mò hỏi: “Chiều nay có cần tớ đi cùng cậu đến thư viện tỉnh không?”
Tai Phùng Thu đỏ bừng vì ánh nắng: “Cậu rảnh lắm à.”
“Không rảnh, không rảnh.” Vưu Hiểu cười hì hì: “Yên tâm, tớ sẽ không làm bóng đèn đâu, đợi cậu viết xong rồi dẫn đến cho tớ xem nhé.”
Phùng Thu: “Con ngỗng kia…”
“Thôi được rồi, tớ không nhắc đến cậu ấy nữa được chưa.”
Về nhà ăn trưa xong, Phùng Thu định ngủ trưa một giấc.
Nằm trên giường trằn trọc hơn mười phút mà vẫn không ngủ được, cô dứt khoát đứng dậy.
Chọn váy này rồi lại váy khác, lại loay hoay với mái tóc trước gương một hồi lâu, cuối cùng mới búi tóc cao, thoa kem chống nắng rồi ra ngoài.
Thư viện sau cơn mưa như sáng sủa hơn hôm qua, cây cối trong sân toát lên màu xanh tươi mới.
Nhạc Blues lại vang lên trong tâm trí Phùng Thu.
Dưới ánh nắng rực rỡ, hòa cùng tiết tấu nhịp nhàng, cô bước vào cửa thư viện.
Lên đến tầng hai, trước khi vào phòng đọc sách, Phùng Thu liếc nhìn về chiếc bàn dài quen thuộc nơi họ thường ngồi.
Đã có người ngồi ở bàn.
Nhưng nhìn từ phía sau, rõ ràng là một cô gái.
Không phải cậu.
Nhịp điệu bài hát bỗng hụt hẫng.
Phùng Thu giơ tay nhìn đồng hồ.
Mới gần 1 giờ 30 phút.
Có lẽ do cô đến sớm.
Sau khi vào cửa, Phùng Thu mới nhận ra hôm nay không phải chị Tiểu Hạ trực mà là dì Trương.
Lịch trực của hai người không cố định, thỉnh thoảng họ đổi ca cho nhau khi có việc đột xuất.
Phùng Thu cũng coi như quen mặt với dì Trương, nhưng dì ấy nghiêm túc nên cô không dám chào hỏi với dì ấy.
Đi đến kệ sách khu I, Phùng Thu bắt đầu tìm sách.
Cô đã đọc xong “Những quân bài trên mặt bàn”, theo thứ tự, quyển tiếp theo cô nên đọc là “Nhân chứng câm/Dumb Witness”, nhưng cả “Nhân chứng câm” và quyển tiếp theo sau đó là “Án mạng trên sông Nile/Death on the Nile” đều đã bị mượn hết, không còn quyển nào trong thư viện.
Phùng Thu đành phải đọc “Hẹn với thần chết/Appointment with Death”.
Thật trùng hợp, “Hẹn với thần chết” lại được đặt ngay cạnh cuốn “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông” mà tuần trước cậu chưa đọc xong.
Tay Phùng Thu lướt qua “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông”, rút quyển sách mình muốn.
Cô đoán chắc cậu sẽ đến vào khoảng 2 giờ như mọi khi. Sau khi ngồi xuống, Phùng Thu quyết định tập trung đọc sách.
Khi tập trung, Phùng Thu dễ dàng chìm đắm vào câu chuyện. Khi cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ lần nữa, đã là 2 giờ 20 phút.
Phùng Thu ngẩng đầu lên.
Đối diện vẫn chỉ có cô gái lạ mặt đó.
Cửa ra vào trống không.
Lòng Phùng Thu như trống rỗng.
Biết vậy thì chiều qua đã không suy nghĩ lung tung.
Hoặc là khi cậu nói tên mình, cô đã bất chấp tất cả mà xuống xe.
Tại sao lại không xuống?
Là vì lúc đó cậu đã cười và nói với cô: “Nhanh lên xe đi, mai gặp lại.”
Mai gặp lại.
Bây giờ đã là “ngày mai” rồi.
Sao cậu vẫn chưa đến?
Quyển sách trên tay bắt đầu đọc không vào, tốc độ thời gian trôi qua cũng như chậm lại.
Giống như video bị tua chậm 0,5 lần, khiến thời gian bị kéo dài ra.
Mỗi giây cần hai giây bình thường mới trôi qua, rồi đến bốn giây, tám giây…
Ánh nắng chiếu từ bên ngoài in lên kệ sách những vệt sáng dài chéo, rồi lại lặng lẽ rút lui từng chút một.
Nhưng dù tốc độ thời gian có trôi chậm đến đâu, nó vẫn không ngừng trôi về phía trước.
Cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ không còn được ánh nắng vàng rực rỡ chiếu vào, trở lại màu sắc vốn có, lá cây dường như đã ẩn hiện màu vàng, rồi cũng sẽ héo úa.
Kim đồng hồ nhảy đến 6 giờ chiều.
Cô gái lạ mặt ở góc đối diện đã rời đi từ lâu, dãy ghế đối diện lại trở nên trống trải.
Giống như phép thuật của Lọ Lem chưa kịp bắt đầu đã kết thúc.
Phùng Thu ngẩng đầu nhìn cánh cửa cũng trống trải.
Chỉ cảm thấy cơn mưa lớn ngày hôm qua như một giấc mộng hồ điệp hư ảo của cô.
Hết chương 08!