Triệu Liễm nhận được điện thoại của Lạc Tĩnh Dực xong, có chút buồn bực. Không phải Lạc lão sư đang mang bệnh nên mấy ngày nay không tới phòng làm việc được sao, như thế nào bây giờ lại chạy lung tung đến trung tâm thương mại.
Phải biết trước giờ Lạc lão sư không bao giờ đến những chỗ như Tây Đơn, nàng ngại nơi này người trẻ tụ tập về nhiều, quá ầm ỹ. Vậy mà hôm nay lại chủ động muốn đi, còn trang điểm kỹ lưỡng, quần áo cũng không kém phần long trọng, giống như đi gặp nhà đầu tư vậy. Triệu Liễm tò mò sốt ruột không yên, bèn hỏi: "Lạc lão sư hết bệnh rồi sao?"
Kỳ thực Lạc Tĩnh Dực còn sốt, trong người vẫn cảm thấy ngật ngừ không ít, nhưng mà mấy vấn đề đó đều bị tâm tình tốt đẹp lúc này che lấp: "Khá hơn nhiều rồi"
"Lạc lão sư đi trung tâm thương mại làm gì vậy? Nếu cần mua gì cứ bảo ta là được, không cần phải chạy ra ngoài dãi nắng dầm mưa, rủi bệnh nặng hơn thì làm thế nào?"
"Ta có hẹn"
"Ah..."
Có hẹn? Là hẹn gặp giải quyết công việc sao?
Nhưng mà trước giờ Lạc lão sư nếu có hẹn làm ăn đều trực tiếp gặp ở phòng làm việc, không thì đến công ty đối tác, hoặc đi những chỗ nhà hàng vô cùng kín đáo để bàn bạc. Xem ra lần này ra ngoài không phải là vì công việc. Suy đoán một hồi, Triệu Liễm lại càng thêm tò mò.
Lạc Tĩnh Dực còn không hiểu tâm tư bát quái nóng hôi hổi của Triệu Liễm sao, cũng lười giấu diếm, hơn nữa sự tình cao hứng thế này chia sẻ một chút cho tiểu trợ lý biết cũng không sao, thế nên Lạc Tĩnh Dực chủ động nói: "Trần Cách hẹn ta ra ngoài ăn cơm"
Nghe được hai chữ "Trần Cách", khuôn mặt Triệu Liễm tích tắc một giây liền trở nên vô cùng hưng phấn, phải cố gắng hít ra thở vào để không cười đến phát ngốc. Cứ thế hai thầy trò kẻ trên người dưới không nói gì nữa nhưng mặt mũi ai nấy đều đầy vẻ hỷ khí dương dương.
Được rồi, không cần hỏi nữa, hết thảy đều không cần hỏi.
.
Tháng tám ở Bắc Kinh thời tiết không khác gì lò nung, nắng chang chang cả ngày như muốn thiêu cháy người đi đường. Trần Cách về nhà gội đầu tắm rửa xong liền bắt tàu điện ngầm đi đến chỗ hẹn, sợ trễ giờ nên cũng không quá chú ý trang phục, tùy tiện mặc một cái áo thun tay dài ôm sát màu xám cùng quần dài màu đen, dưới chân mang giày thể thao trắng, sau đó đeo khẩu trang và kính râm ra ngoài.
Giờ này tuyến số rất ít người, Trần Cách lên tàu xong liền tìm một góc để đứng, lấy điện thoại nhắn tin cho Lạc Tĩnh Dực báo mình vừa lên tàu, tầm phút nữa sẽ tới nơi. Vừa bấm gửi xong, Trần Cách phát hiện mấy cô bé học sinh ngồi ở hàng ghế đằng kia nãy giờ luôn nhìn mình, còn rầm rì thảo luận. Mặc dù cả khuôn mặt đã che kín mít, Trần Cách vẫn theo bản năng cúi mặt xuống, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ ta bị nhận ra? Bởi vì "Chúng ta hướng về nông thôn sinh hoạt" sao?
Trần Cách trước kia chân chính là tuyến mười tám đến không thể tuyến mười tám hơn, đi tới đâu cũng không ai nhận ra nàng là diễn viên Trần Cách cho nên không việc gì phải câu nệ. Trần Cách tự trấn an, có thể chỉ là hiểu lầm, mình chỉ tham gia một show thực tế hơi có nhiệt độ một tí, chắc gì người khác đã nhận ra, hơn nữa bản thân đã khẩu trang kính râm đầy đủ, hẳn là không sao đâu. Nhưng không để nàng an tâm được lâu, hai chữ "Trần Cách" từ miệng các tiểu cô nương đi thẳng vào tai nàng, một trong số đó còn đứng lên đi về phía Trần Cách đang đứng.
Trần Cách trong lòng hoảng hốt, vừa lúc này tàu đến trạm, Trần Cách vội vã theo dòng người đi xuống xe, tức thì em học sinh ấy la lên: "Ngươi là Trần Cách sao?"
Trần Cách theo phản xạ quay đầu lại khiến kính râm tụt xuống một ít, lộ ra một phần đôi mắt, toán nữ sinh ban nãy lập tức nhận ra nàng, đứng ngay tại chỗ la hét á á:
"Bồ câu bồ câu a a a a thật là ngươi! Mụ mụ ái ngươi a a a a a!"
Toàn bộ người đang đứng ở trạm dừng nghe thấy đều nhìn về phía Trần Cách dò xét, Trần Cách từ trước tới nay chưa bao giờ được người khác gọi nhiệt tình như vậy, cứng đờ giơ tay lên lúng túng vẫy vẫy. Các tiểu cô nương thấy Trần Cách đáp lại, đứng ở bên trong điên cuồng dùng sức dí sát mặt vào cửa, bẹp bẹp cái miệng la hét, hận không thể phá cửa xông ra truy thần tượng.
Trần Cách bị tình cảnh trước mắt dọa cho sợ, hốt hoảng giơ tay lên làm dấu X, lại xua tay rối rít ý bảo các nàng đừng làm bậy, chú ý an toàn.
Tàu lại chạy đi, các bạn nhỏ tiếc nuối ngoái nhìn theo Trần Cách, còn Trần Cách thở phào nhẹ nhõm, may mà không xảy ra tai nạn gì. Nàng biết "Chúng ta hướng về nông thôn sinh hoạt" đúng là có nhiệt độ, nhưng không ngờ trên tàu điện ngầm bọc đến kín mít cũng bị nhận ra, ồn ào ban nãy khiến cho người xung quanh để ý, thỉnh thoảng lại liếc qua nhìn Trần Cách, càng làm cho nàng bối rối hơn.
Lúc tới nơi, Trần Cách bộ dạng giống như là điệp viên ngầm cẩn thận quan sát xung quanh, thấy ổn rồi mới lấy di động ra gửi tin nhắn thoại cho Lạc Tĩnh Dực: "La tỷ, ta đến Tây Đơn rồi, chỉ là cảm thấy không quá an toàn"
Lạc Tĩnh Dực mau chóng trả lời lại: "Sao vậy, đại minh tinh của chúng ta ra đường bị người hâm mộ nhận mặt đuổi theo chặn đường?"
"Cũng không hẳn, có thể là ta tưởng tượng quá nhiều đi. Do ban nãy ở tàu điện ngầm có vài người nhận ra muốn xông đến chào hỏi nên bây giờ cảm thấy giống như bị ám thị, nhìn ai cũng nghĩ rằng họ nhận ra mình" Trần Cách trong lòng nghĩ cái gì đều hướng La tỷ của nàng nói cái đó, không hề ra vẻ, ngược lại còn có chút đáng yêu.
Lạc Tĩnh Dực phì cười: "Ngươi chân dài ba mét lại thêm khuôn mặt xinh đẹp thì đi tới đâu cũng bị người ta chú ý. Nếu không được thì để Triệu Liễm ra đón ngươi đi? Bọn ta đến rồi"
"Không cần không cần, ta sắp tới rồi. La tỷ đang đứng ở lầu mấy?" Trong giọng nói của Trần Cách không giấu được cao hứng.
Lạc Tĩnh Dực nghe ra niềm hân hoan của người kia, cảm thấy đứa nhỏ này còn chưa thấy mình đã hưng phấn đến nhường vậy, cầm điện thoại cười tủm tỉm một lát mới đủng đỉnh trả lời: "Ta ở tầng cao nhất, người trên này không nhiều lắm ngươi lên đây đi". Lạc Tĩnh Dực nói xong liền đưa mắt nhìn xuống tìm người, liếc một cái đã nhìn thấy Trần Cách đang trên thang cuốn, hơn nữa còn giống như chê thang chậm nên không chịu đứng yên, giẫm một lần hai ba bậc mà phóng lên. Giống như Trần Cách cảm nhận được ánh mắt Lạc Tĩnh Dực nhìn mình nên ngẩng đầu lên tìm kiếm thử, vừa vặn hai ánh mắt chạm nhau. Thấy được Lạc Tĩnh Dực, Trần Cách vui sướng vẫy vẫy tay. Mặc dù không thấy được mặt nàng, nhưng Lạc Tĩnh Dực trông cử chỉ hưng phấn liền có thể cảm nhận được ý cười nàng dành cho mình sau lớp khẩu trang.
Lên đến nơi, Trần Cách tháo hết những thứ trên mặt ra, chạy đến bên người Lạc Tĩnh Dực, nhìn vẻ mặt cười đến ngây ngô, giống như cừu nhỏ ham chơi vui vẻ chạy tung tăng trên thảo nguyên.
"La tỷ chờ lâu chưa?" Trước mặt Lạc Tĩnh Dực, Trần Cách tất cả vũ trang trên mặt đều tháo xuống, để lộ ra khuôn mặt thanh tú chỉ trang điểm nhẹ đang tràn ngập ý cười. Kỹ thuật trang điểm của Trần Cách không tệ, son phấn góp phần làm bớt đi nét non nớt của nàng, nhưng cũng không lấn át được ngũ quan hoàn mỹ. Nếu Trần Cách có để mặt mộc ra đường thì chắc chắn vẫn có thể khiến người khác phải ngoái đầu lại trầm trồ.
"Ta mới đến thôi. Trông ngươi vui vẻ như vậy, khẳng định dọc đường đến đây nhảy nhót không ít. Xem ra việc được mời thử vai có công hiệu rất lớn, làm ngươi phấn khích không thôi"
Trần Cách là định nói, ngoài chuyện được mời đi thử vai thì việc có thể hẹn gặp riêng La tỷ thế này cũng làm cho mình cảm thấy vô cùng vui sướng. Lúc trước sợ La tỷ bận rộn, chỉ là thuận miệng hứa hẹn cho có, không nghĩ tới hôm nay vừa hẹn đã có thể gặp được chị ấy, giống như là cầu được ước thấy vậy. Nhưng mà phần tâm tình này lên đến miệng lại không thể nói ra, Trần Cách liền cúi đầu cười cười đáp: "Đúng vậy, ta rất vui vẻ"
Lạc Tĩnh Dực mặc một thân váy dài dệt tay làm từ tơ tằm, mang thêm một đôi cao gót mũi nhọn màu đen tầm cm, mái tóc dày từng lọn xoăn dài xõa đến nửa lưng, trông vừa sang trọng vừa trang nhã. Giày này không tính là quá cao, nhưng hôm nay Trần Cách đi giày thể thao đế bằng, nguyên bản Lạc Tĩnh Dực đã cao hơn Trần Cách một chút lại càng trở nên cao hơn, Trần Cách loáng thoáng có cảm giác giây tiếp theo La tỷ liền sờ sờ đầu mình.
Trần Cách phát hiện Lạc Tĩnh Dực trang điểm tới kỹ càng tinh xảo, váy tuy không nhận ra là thương hiện gì nhưng trong lòng Trần Cách khắc sâu vết xe đổ từ mấy lần trước, âm thầm khẳng định lại là vài ngàn.
La tỷ thật chăm chút a...Trần Cách nhìn lại chính mình ăn mặc tùy tiện ra cửa thế này cảm thấy áy náy.
Kỳ thực Trần Cách đoán còn chưa tới con số đúng.
Váy trên người Lạc Tĩnh Dực giá hai vạn ba, vòng cổ bốn vạn tám, giày hơn tám nghìn, túi xách Birkin trên tay càng không cần phải nói. Ngày thường đi gặp gỡ làm ăn nàng cũng chưa để bụng mà khoác lên trang phục giá trị đến như vậy, chẳng qua Trần Cách không ý thức được những thứ xa hoa đó, chỉ cảm thấy La Hân mặc cái gì cũng đẹp lại ưu nhã, đích xác là có gu a.
Trần Cách xoay sang hỏi Lạc Tĩnh Dực muốn ăn gì, Lạc Tĩnh Dực cười đáp: "Ngươi mời ta đi ăn còn muốn cho ta chọn món sao?"
"Vậy đi ăn thịt nướng có được không?" Trần Cách trên đường tới đây có lên mấy trang review tìm kiếm, thấy trong khu ẩm thực này có một quán nướng được đánh giá không tồi, hơn người đều cho sao, hy vọng La tỷ sẽ không...quá ghét bỏ.
"Được, đều nghe theo ngươi, ngươi dẫn ta đi đến đó" Trần Cách không nghĩ tới La Hân dễ đồng ý như vậy, còn tưởng rất khó lấy lòng phục vụ nàng.
"Nó nằm ở đằng kia" Trần Cách cùng Lạc Tĩnh Dực tiến về phía Trần Cách vừa chỉ. Hai người kề rất sát nhau nên lúc đi hai mu bàn tay thi thoảng lại lướt qua, chạm chạm vào một chút. Mới có mấy ngày không gặp mặt, cảm giác bỗng trở nên thật khác hẳn. Lúc ở đoàn phim dù sao cũng mang theo tâm lý đang đi công tác, hơn nữa bốn phía lúc nào cũng có máy quay vây xung quanh, tự nhiên sinh ra áp lực không hề nhỏ. Còn đối với việc tự nguyện ra ngoài hẹn hò riêng như thế này, trong lòng hai người ai đều nấy không tránh khỏi nhộn nhạo vui sướng.
Trong tiệm lúc này rất vắng khách, chỉ mới ngồi tầm bốn bàn, Trần Cách cố ý chọn một chỗ khuất trong góc, đi lên trước lấy khăn giấy ướt sát khuẩn chùi tới chùi lui thật cẩn thận, sau đó còn lấy tay quạt quạt cho mau khô.
"La tỷ ngồi đi, sạch sẽ"
Lạc Tĩnh Dực vừa lòng ngồi xuống, xem ra mấy ngày không gặp vẫn tinh tế săn sóc như cũ.
"La tỷ muốn ăn món gì?" Trần Cách cầm ipad ngẩng lên hỏi
"Cho ta một phần lưỡi bò là được"
Trần Cách hướng hướng về phía Lạc Tĩnh Dực nói nhỏ: "La tỷ đừng khách khí nha, nhờ chương trình bên kia ta kiếm được không ít, nghe nói còn được phần trăm hoa hồng nhờ tỉ suất xem, có thể đủ tiền mời được La tỷ một bữa đàng hoàng cơ mà"
"Như vậy ta không khách khí" Lạc Tĩnh Dực cười "Ta muốn hai phần lưỡi bò"
Trần Cách không hiểu sao trong lòng lại có chút ngọt ngọt, lại thuận tay chọn thêm hai phần đắt nhất của tiệm.
Lạc Tĩnh Dực: "Chọn nhiều như vậy, cho ngươi ăn đến nứt bụng"
Trần Cách: "La tỷ yên tâm, sức ăn của ta lớn"
Lúc chờ đồ ăn ra, Lạc Tĩnh Dực hỏi nàng: "Tối nay đừng quá lo lắng, cố gắng ngủ một giấc thật sâu. À đúng rồi, ngày mai liền có thể trông thấy thần tượng của mình, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Trần Cách hôm nay gặp được La Hân đang cảm thấy vui vẻ, bây giờ nghe nàng nhắc đến ba chữ "Lạc lão sư", cả người bắt đầu không khống chế được mà hồi hộp trở lại. "Kỳ thật có được cơ hội ta rất vui, nhưng đồng thời cũng cảm thấy không chắc chắn mấy. Lạc lão sư là người đặc biệt nghiêm khắc, hơn nữa ánh mắt lại cao, không biết vì cái gì nàng lại mời ta đến thử vai, vạn nhất ngày mai thể hiện không tốt làm cho nàng phải thất vọng thì..."
"Ngươi không biết vì sao nàng mời ngươi thử vai ư?"
Trần Cách ngây ngẩn: "Không biết a, chẳng lẽ vì chương trình đang phát sóng? Nhưng ta lại cảm thấy khả năng không quá cao. Ba, bốn tập đã chiếu ta đều xem qua hết, cũng không thấy bày ra được kỹ thuật diễn gì, ngoại trừ..." Trần Cách nói đến đây theo bản năng niết niết lỗ tai, thanh âm càng lúc càng đi xuống: "Ngoại trừ lúc hai ta tương tác"
Lạc Tĩnh Dực: "À, thì ra lúc đó ngươi không có thích tương tác với ta, thì ra tất cả chỉ là kỹ thuật diễn"
Trần Cách hoàn toàn không nghĩ tới Lạc Tĩnh Dực sẽ lái câu nói của mình theo hướng khác: "Ơ? Không phải, ta không nói là không thích a."
Lạc Tĩnh Dực: "Không phải không thích thì chính là rất hưởng thụ sao?"
Trần Cách: "...."
Lạc Tĩnh Dực trông hai lỗ tai bên kia bị niết đến đỏ lựng lên, biết bản thân vừa nãy đùa dai hơi quá, liền chống cằm im lặng thưởng thức bộ dạng bí bách đáng yêu của Trần Cách. May mắn lúc này thức ăn vừa tới, người phục vụ nhiệt tình giới thiệu cách nướng từng loại thịt. Trần Cách như được đại xá, nghiêm túc lắng nghe từng chút, giống như một lát ăn xong còn bị quán giữ lại làm bài kiểm tra trình độ.
Trong lúc chờ than nóng, Lạc Tĩnh Dực khoanh tay nhìn Trần Cách, nói:
"Ta cảm thấy ngươi diễn không tồi"
"Ân?" Trần Cách còn tưởng đề tài ban nãy đã kết thúc, có chút mông lung nhìn Lạc Tĩnh Dực.
"Chỉ cần phát huy khả năng lúc bình thường ngươi hay diễn, khẳng định sẽ không làm Lạc lão sư thất vọng."
Nghĩ đến ngày mai có thể lại được cầm kịch bản của Lạc lão sư mà tìm tòi thử sức, Trần Cách lại một lần nữa cảm thấy phiêu phiêu như lên mây, bắt đầu lôi cả loạt tác phẩm của Lạc Tĩnh Dực ra nói cho La Hân biết, sau đó khen không tiếc lời.
Lạc Tĩnh Dực cẩn thận lắng nghe, phát hiện Trần Cách không phải nói năng tùy tiện, nếu so với những bài pr thương mại trên nhà phát hành dùng để seeding thì hiểu biết và cảm nhận của nàng còn sâu sắc hơn nhiều. Với mỗi tác phẩm ở mỗi thời kỳ khác nhau, Trần Cách đều có thể nhìn ra được tâm tư mà Lạc Tĩnh Dực gửi gắm vào khi ấy.
"... Cho nên ta cảm thấy Lạc lão sư nhất định là người dành thật nhiều tình yêu cho cuộc sống này, lại còn đặc biệt ôn nhu." Trần Cách say mê nói về thần tượng, ai không biết còn tưởng nàng khoe người yêu. "Trên thế giới này chỉ sợ tìm không ra người thứ hai nhạy bén, thấu tình đạt lý lại thiện lương như nàng"
Lạc Tĩnh Dực: "Ngươi thật sự rất thích Lạc Tĩnh Dực sao?"
Trần Cách uống một ngụm nước, một bên chống cằm một bên cầm ống hút khẽ cắn, cười đến giống như thiếu nữ lần đầu biết yêu: "Thích a, đặc biệt đặc biệt thích"
Lạc Tĩnh Dực: "..."
Ngươi đối với ta cũng chưa từng bày ra vẻ mặt giống như thế này...
Ngươi quả nhiên vẫn là thích Lạc Tĩnh Dực nhất...
Lạc Tĩnh Dực hận không thể trực tiếp hỏi Trần Cách: Hôm nay ở đây ngươi liền nói rõ đi, rốt cuộc La Hân với Lạc Tĩnh Dực ngươi thích ai hơn?
Trần Cách bên này không chút cố kỵ biểu đạt yêu thương với Lạc lão sư, mà Lạc lão sư ngồi ngay tại đây lại đối với bản thân mình điên cuồng ghen tuông.
Hai người mang hai tâm tư, không ai phát hiện ra ở bàn cách đó không xa, có hai thiếu nữ vô cùng kích động chụp trộm hai người.
Lời tác giả:
Lạc Tĩnh Dực: Ta không ngờ lại có ngày ta ăn dấm với chính bản thân.