Tề Duệ quay lại nhìn Trần Cường,giống như người sắp chết và thở hổn hển trên mặt đất. Anh cúi xuống,tay phải bóp lấy cằm hắn. Nỗi đau này khiến Trần Cường tỉnh giấc, hắn nhìn người đàn ông trên đầu mình trong hoảng loạn.
Khuôn mặt của Tề Duệ ảm đạm và anh nói, "Nhớ kỹ, tôi tên là Tề Duệ ..."
Khi Trần Cường nghe thấy tên Tề Duệ, đôi mắt hắn mở to và anh không thể tin được khi nhìn anh, đôi mắt hắn đầy sợ hãi và lo lắng.
Một lát sau, những người từ đồn cảnh sát đến, Mộ Tư Nguyệt trông rất lo lắng và kéo tay của Tề Duệ bằng tay phải.
Tề Duệ ngược lại coi như hết thảy đều không liên quan đến mình, nhướng mày, quan sát bộ mặt sợ hãi của Mộ Tư Nguyệt.
"Thưa ngài, xin vui lòng đến đồn cảnh sát với chúng tôi." Một sĩ quan cảnh sát đi về phía Tề Duệ, có lẽ vì hào quang của anh quá mạnh và bên kia nói với một chút tôn trọng.
Mộ Tư Nguyệt ôm chặt lấy anh. Rốt cuộc, Tề Duệ đã đánh nhau vì cô. Nếu anh ngồi tù, lương tâm của cô sẽ bất an ...
"Không, chuyện không liên quan tới hắn ..." Trần Cường, người được đưa đến xe cứu thương ở phía bên kia, hét lên, "Không lien quan đến hắn! Đó là do tôi, tôi đã vô tình ngã bị thương ..."
"Đồng chí cảnh sát, nó thực sự không liên quan gì đến người đàn ông đó... đó là vết thương tôi tự gây ra ... đó là lỗi của tôi, đó là lỗi của tôi ..."
Trần Cường dường như vô cùng sợ hãi, la hét và la hét, mặc dù anh ta chảy máu, anh ta vẫn cố gắng hét lên, nó không giống như một lời giải thích, nó giống như sợ hãi hơn.
Trần Cường là một nhân vật nổi tiếng ở phía bắc thành phố. Mọi người trong đồn cảnh sát địa phương biết anh ta , và khi họ nhìn thấy vẻ kinh hoảng của Trần Cường, tất cả họ đều trở nên sợ hãi đối với Tề Duệ.
Cuối cùng, chiếc xe cảnh sát rời đi, Trần Cường và trợ lý của anh đã được đưa vào xe cứu thương. Mộ Tư Nguyệt nhìn chiếc xe cảnh sát ở xa, nhưng cô vẫn không thể tin được.
Trước đó, Trần Cường rất kiêu ngạo, thế mà sau đó lại hét lên như điên để trốn tránh Tề Duệ.
"Não ngắn." Những ngón tay dài của Tề Duệ chọc vào mặt trái của Mộ Tư Nguyệt và làm cô đau. Khuôn mặt của Mộ Tư Nguyệt nhăn lại vì đau.
"Đừng chọc. Đau quá." Cô nhìn anh phàn nàn. Cô nghĩ rằng Tề Duệ này có thân phận lớn hơn cô tưởng . Ngay cả đám Trần Cường cũng rất sợ anh, cho nên nói người đàn ông này rất nguy hiểm.
Tề Duệ nhìn xuống và nhìn cô vẫn giữ chặt cánh tay mình. Nhiệt độ lòng bàn tay cô tăng lên. Cô thực sự lo lắng cho anh lúc nãy.
"Mộ Tư Nguyệt, cô chiếm tiện nghi của tôi còn chưa đủ sao?" Anh đột nhiên nói khẽ, giọng nói lạnh lùng với một câu nói đùa.
Khuôn mặt trắng trẻo của Mộ Tư Nguyệt đỏ ửng, và cô nhanh chóng thả tay ra, vẻ mặt khó xử, "Cảm ơn anh vừa nãy."
Anh nhìn cô và hỏi một câu nghiêm túc, "Mộ Tư Nguyệt,cô nghĩ một việc lớn như vậy có thể đáp lại chỉ bằng một lời cảm ơn không?"
Mộ Tư Nguyệt ngơ ngác một chút, và ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ mặt uể oài, "Vậy anh muốn gì?"
Người đàn ông này ầm trầm ma quái lần trước lừa cô phá vỡ chiếc bình trị giá triệu bảng, Lại còn bắt cô bồi thường.
Bây giờ nghe giọng điệu này của anh ta, lòng biết ơn của Mộ Tư Nguyệt đối với anh ta biến mất ngay lập tức.
Tề Duệ nhìn cô, một nụ cười mỏng manh xuất hiện trên đôi môi mỏng của anh, anh đang định lên tiếng thì đột nhiên điện thoại của anh reo lên.
Tè Duệ khẽ cau mày, rút điện thoại ra, liếc vào số hiển thị màn hình điện thoại và bấm phím trả lời.
Anh nói nhẹ nhàng, "Có chuyện gì vậy ..." Vừa nói anh vừa sải bước sang phía bên kia, như thể anh không muốn Mộ Tư Nguyệt nghe anh nói chuyện điện thoại.
Mộ Tư NGuyệt nhìn anh đứng dưới bóng cây, mặt trời chiếu vào anh qua những chiếc lá, hình bóng anh nổi bật lên một sự lạnh lùng và xa lạ đội với cô.
Mộ Tư Nguyệt quay đầu lại và không thể không thở dài, " Chúa làm cho anh ta quá hoàn hảo ..." Rồi cô lẩm bẩm, "Thật không may là tính cách của anh ta quá tệ."
Mộ Tư Nguyệt không biết Tề Duệ đang nói chuyện với ai trên điện thoại, nhưng cô dường như vừa nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, đó là giọng nói của một người phụ nữ rất dịu dàng và ngọt ngào.
Người phụ nữ đó là ai? Mộ Tư Nguyệt có một chút tò mò.