"Lần đầu tiên của Mộ Tư Nguyệt ... là đêm cô ấy vừa trở về Trung Quốc."Tề Duệ nhẹ nhàng trả lời, đảo mắt lạnh lùng với Tề Phương, và khuôn mặt của Tề Phương đột nhiên thay đổi.
Đêm Mộ Tư Nguyệt trở về nước...
Làm sao điều đó có thể xảy ra, làm sao Mộ Tư Nguyệt có thể gặp Tề Duệ đêm đó ...
"Dì, để làm hài lòng ông nội, chắc dì đã phải tốn hết tâm tư." Tề Duệ khẽ nheo mắt lại, để lộ một sự mơ hồ giết người.
"Tìm những tên côn đồ để phá hủy danh tiếng của Mộ Tư Nguyệt, để cô ấy chủ động rời khỏi con trai của dì, và sau đó để con trai tốt của dì kết hôn với Mộ Hướng Tuyết. Ông luôn thích trẻ con. Khi Mộ Hướng Tuyết sinh con, ông có thể thích nó. Chia cho đứa trẻ đó một ít cổ phần ... "
"Tề Duệ, không có bằng chứng nào về những điều vô nghĩa này! Chuyện này không liên quan gì đến tôi!" Tề Phương nhanh chóng vặn lại trong sự tức giận.
"Khách sạn Le Lasdon thuộc Tập đoàn d≈g. Ngành khách sạn đã được điều hành bởi dì . Bằng chứng giám sát tự nhiên không được tìm thấy. Tuy nhiên, tôi có thể tìm ra những kẻ lưu manh đêm đó nếu họ còn sống ... "
Giọng nói của Tề Duệ tối sầm, và cái nhìn lạnh lùng đó ngăn Tề Phương phản bác.
"Nhân tiện, tôi đã quên nói với dì," Tề Duệ đột nhiên quay đầu lại nhìn Quý Thần, đôi môi mỏng nhếch lên, "Mộ Tư Nguyệt hiện tại lài chị dâu của cậu ..."
Phịch một tiếng!
Tề Duệ dường như ghét họ, mở cửa phòng bệnh, bước vào và đóng cửa nặng nề.
Tề Phương, người bị chặn ngoài cửa phòng, vẫn còn xấu hổ.
Biểu cảm của Quý Thần sững sờ. "Anh ta vừa nói gì ..."
"Chị dâu?Tề Duệ nói rằng Mộ Tư Nguyệt là chị dâu con?"
"Cậu ta đã cưới Mộ Tư Nguyệt? Điều này là không thể!" Tề Phương trông có vẻ hoài nghi.
Mộ Hướng Tuyết nhìn chằm chằm vào tấm cửa đóng kín, và siết chặt tay thành nắm đấm. Làm sao điều đó có thể xảy ra ... Làm thế nào Mộ Tư Nguyệt có thể trở thành Thiếu phu nhân Tề gia!
Ánh mắt của Tề Phương phức tạp ,khuôn mặt bà ta trở nên u ám hơn.
Nếu Tề Duệ thực sự kết hôn với Mộ Tư Nguyệt, nếu Mộ Tư Nguyệt sinh con trai, thì đứa trẻ này sẽ là người thừa kế tiếp theo của Tập đoàn dg, và đứa trẻ sẽ nhận được % cổ phiếu của Tập đoàn ngay khi nó được sinh ra ...
Bà ta đã mong chờ Tề Duệ phát bệnh mà quy thiên, nhưng giờ đột nhiên có thêm một người thừa kế.
Tề Phương bình tĩnh phân tích: "Ngay cả khi Tề Duệ đã qua đêm với cô ta, ngay cả khi cô ta mang thai đứa con của nó, nhưng Tề Duệ sẽ không bao giờ cưới về nhà ..."
...
"Có thai?"
Phòng riêng tuyệt đẹp, ánh sáng mờ cho thấy một phụ nữ đẹp mơ hồ, nóng bỏng kèm theo giọng nói khêu gợi, cực kỳ sang trọng, đây là nơi để đắm chìm trong sự luân lạc.
"Tháng trước, cậu chơi đùa với một nữ người mẫu, cô ta đã mang thai rồi?" Vào lúc này trên chiếc ghế sofa sang trọng trong phòng riêng, một màu tóc vàng nhạt cười khinh bỉ.
"Cô ta muốn cậu cưới? Đầu óc bị lừa gặm. Mọi phụ nữ nên kết hôn bất ngờ khi cô ấy mang thai. Vậy chúng ta chẳng phải đến bây giờ đã kết nạp thành một hậu cung rồi ..."
"Tôi khó chịu nhất với những người phụ nữ không an phận này này, nếu đó là tôi ,tôi sẽ đuổi đi." Đầu vàng nhạt lại tiếp tục nói.
Tất cả những người có thể vào hộp đêm riêng này đều là những người giàu có và thừa tiền. Họ ở đây để tận hưởng niềm vui, nhưng tối nay là vị khách thật đặc biệt và những người phụ nữ đi cùng họ đặc biệt cẩn thận.
"Duệ thiếu, em bối rượu cho anh có được không..." Giọng nói của người phụ nữ gắn vào tai người đàn ông, thổi một hơi thở ẩm ướt với sự cám dỗ rõ ràng.
Đôi môi mỏng của Tề Duệ mỉm cười với một ý tứ không xác định. Khi cô gái thấy anh ta mỉm cười với chính mình, trái tim cô nhảy lên và cẩn thận cầm chiếc cốc pha lê lên môi anh.
Tề Duệ nhấp một ngụm rượu thơm và nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, như thể nghĩ ra điều gì đó thú vị, và nụ cười trên môi anh mạnh mẽ hơn.
"Nếu cô mang thai đứa con của tôi, cô có muốn trở thành Thiếu phu nhân Tề gia ..."
Giọng nói của Tề Duệ nhẹ nhàng, nửa ôm mỹ nhân trong vòng tay, vuốt v e má cô giữa bàn tay phải, nhẹ nhàng vuốt tóc cô, hành động nhẹ nhàng .
Người phụ nữ nhìn anh với vẻ mặt thất thần nhất thời. Cô không ngờ Tề Duệ lại dịu dàng với phụ nữ như vậy, nhưng cô biết rất rõ người đàn ông này nguy hiểm.
Tề Duệ đã đến câu lạc bộ tối nay. Người quản lý của câu lạc bộ đã nhắc nhở không bao giờ được làm anh ấy tức giận, vì vậy phải cẩn thận.
"Duệ thiếu ..." Khuôn mặt của người phụ nữ đỏ ửng và ngại ngùng, đầu cô ngẩng lên, đôi mắt cô bị ám ảnh khi nhìn người đàn ông phía trên đầu cô.
"Duệ thiếu, ý anh lúc nãy là gì,em có thể ... mang thai đứa con của anh không?" Khi cô nói điều này, giọng cô hơi run rẩy, giống như cô bị kích động, nhưng cô cũng không ngần ngại nói điều gì đó mà cô không nên nói.
"Có lẽ ..." Đôi mắt sâu thẳm của Tề Duệ nhìn chằm chằm vào rượu vang đỏ tươi trên bàn, một khuôn mặt quen thuộc lóe lên dưới đôi mắt anh. "Tuy nhiên, vị trí của Thiếu phu nhân Tề gia đã bị chiếm đóng."
Biểu hiện của người phụ nữ không thỏa mãn. Cô biết Tề Duệ có chơi đùa với người phụ nữ trong câu lạc bộ, nhưng anh sẽ không đưa họ lên giường ...
"Người phụ nữ nào có khả năng sinh con của cậu vậy ..."
Người đàn ông với mái tóc vàng nhạt cười toe toét, đứng về phía anh ta, vẫy người phụ nữ trong vòng tay của Tề Duệ rời đi, anh ta có vấn đề quan trọng để thảo luận với Tề Duệ.
Người phụ nữ ngay lập tức ngoan ngoãn đứng dậy. Vị màu tóc sáng này là con trai cả của Sở gia. Mặc dù Sở Phi Phàm không th ô tục và nguy hiểm như Tề Duệ, nưng anh ta cũng là người khiến ng ười khác tuyệt đối phải dè dặt.
"Ông của cậu đã thúc giục kết hôn?" Sở Phi Phàm ngồi ngay cạnh Tề Duệ, nhìn anh với một vài niềm vui sướng.
"Tại sao bạn đột nhiên quan tâ m đến việc mang thai? Chẳng lẽ cậu và An tiểu thư có tin vui"
Tề Duệ nghe nhắc đến An Dĩ Nhu, khuôn mặt nghiêm trang của anh khẽ chìm xuống.
Sở Phi Phàm chơi với Tề Duệ đã lâu , liền nhận ra anh tức giận Trong nháy mắt,bỏ qua đề tài này, và ngay lập tức dừng chủ đề để tránh trở thành một tấm bia đỡ đạn.
"Phải rồi, Duệ ,tôi đã hỏi về một nghiên cứu mới về biến thể nhiễm sắc thể tại một trường đại học ở Hoa Kỳ ..."
Sở Phi Phàm đã nói về điều này , ngay lập tức cười toe toét và nói một cách long trọng: "Bệnh của cậu có thể được kiểm soát bằng các loại thuốc mới ..."
Rất ít người biết về bệnh tình của Tề Duệ. Ngoại trừ Tề gia, Sơ Phi Phàm thì hiếm người biết về nó. Anh cũng rất lo lắng cho vị bằng hữu này.
"Căn bệnh này không thể điều trị được, vì vậy không cần phải từ giày vò mà sử dụng những loại thuốc đó." Khuôn mặt của Tề DUệ thờ ơ, như thể anh ấy không quan tâm mạng sống của mình.
Sở Phi Phàm biết về bệnh tình của Tề Duệ. Lúc mẹ của Tề Duệ mang thai, bà quá yếu và sử dụng thuốc quá mức gây ra đột biến nhiễm sắc thể của thai nhi. Mặc dù Tề DUệ giờ trông khỏe mạnh, nhưng đột biến nhiễm sắc thể mang đến những biến chứng nghiêm trọng ...
Bệnh thực sự không thể chữa được, và thuốc chỉ có thể kiểm soát được tạm thời.
"Ít nhất nó có thể làm giảm xác suất di truyền của con cậu nếu sau này cậu có con", Sơ Phi Phàm nói thẳng thắn: "Duệ, bệnh của cậu có khả năng di truyền ..."
"Di truyền?" Khuôn mặt của Tề Duệ lạnh lùng, với một nụ cười nhếch mép. "Vậy thì chờ hài tử sinh ra có mắc bệnh hay không là biết ..."
Sơ Phi Phàm gật đầu một lúc, nhưng anh không thể hiểu được, anh đang muốn hỏi, Tề Duệ đột nhiên đứng dậy và đi thẳng .