Lúc đó là giờ đêm, nhưng Mộ Tư Nguyệt không có nửa điểm buồn ngủ. Thỉnh thoảng, cô liếc mắt thăm dò nhìn ra ngoài cửa sổ. Tề Duệ thực sự đi mua trái cây cho cô?
Mặc dù người ta nói rằng Tề Duệ tài cao thế lớn, không ai bì nổi, nhưng tiếng nói của Ông nội vẫn là hơn hết. Mọi thứ đều dựa trên sức khỏe của đứa trẻ trong như cô lén ăn trái cây, hắn sẽ không báo cáo ông nội chứ?
Tề Duệ lén lén đem một túi khế chua và một túi bayberry nhỏ,mắt anh liếc trái liếc phải. Anh tự cảm thấy mình ngu ngốc không thể giải thích được.
Anh lẩm bẩm với giọng khàn khàn, "Tại sao mình phải hứa giúp Mộ Tư Nguyệt lén ăn trái cây ..."
...
Mộ Tư Nguyệt được chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện trong hai tuần và cơ thể cô đã dần hồi phục.
"Đứa trẻ thế nào?" Ông Tề hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
Các nhân viên y tế trả lời một cách trân trọng: "Cho đến nay không có bất thường nào. Chúng tôi đã tiến hành phân tích cẩn thận thai nhi và chúng tôi có thể chắc chắn % rằng em bé này không bị rối loạn di truyền bẩm sinh."
Khi ông Tề nghe thấy điều này, lông mày đang nhíu của ông dần dần duỗi ra.
Tuy nhiên, vẫn còn một điều khiến ông Tề lo lắng trong hơn năm. "Bệnh Tề Duệ thế nào?"
"Duệ thiếu từ chối để chúng tôi kiểm tra."
Ông Tề dường như đã đoán trước được điều đó, "Thôi, tính khí của nó như thề thì, mặc kệ nó ..."
Khi người quản gia già nhớ đến bệnh tình của Tề Duệ, vẻ mặt ông có chút bất lực, "Duệ thiếu không muốn làm anh lo lắng."
Ông Tề khịt mũi, "Nó có tốt thế sao!"
"Tên cháu trai nghịch tử ấy, nó thế mà chống đối ta không chịu uống thuốc! Lần sau ông bí mật thêm thuốc vào món ăn của nó, nhớ kỹ phải thêm nhiều hơn hai viên cho ta!" ông Tề bực tức.
Ông Tề không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tề Duệ. Kể từ khi cha anh qua đời, tính cách của Tề Duệ đã thay đổi rất nhiều. Âm lạnh trở nên xa cách và không muốn ai lại gần, thuốc thường thường sẽ bị anh cự tuyệt, không chịu uống.
Mặc dù mọi người đều biết rằng bệnh của Tề Duệ không thể chữa khỏi, nhưng ít nhất những loại thuốc này có thể kéo dài cuộc sống của anh ấy. Ông Tề lo lắng đành dặn quản gia sẽ phải thêm thuốc vào bữa ăn của anh.
ÔngTề rất tức giận đến nỗi lông mày già của ông trừng trừng, và ông càng lúc càng muốn sinh khí, cái tách trà trên tay nặng nề đặt xuống bàn.
"Tề Duệ cái tính xấu kia không biết giống ai. Ông xem cha nó tốt bụng như thế nào. Làm thế nào lại có thể sinh ra nó?"
Người quản gia già đứng sang một bên và cười trong lòng. Hai ông cháu có tính cách giống nhau,hai người đều quan taam nhau theo những cách khác lạ.
Cuối cùng, ông Tề mắng một chút nhàm chán, bước lên vườn sau, nhìn trang trí lộng lẫy và đẹp đẽ xung quanh, đáy lòng nổi lên một chút cảm xúc.
"Tề gia quá lớn, quá lạnh ..." Ông Tề cười khẩy, "Các dì của Tề Duệ đang mong đợi nó trở về phía tây thiên sớm,cả đám ta đều không lo , ta chỉ lo lắng ..."
Người quản gia nhanh chóng an ủi: "Thưa ông, mặc dù bác sĩ nói rằng bệnh của Duệ thiếu có thể không sống được ba mươi năm, nhưng bây giờ,Duệ thiếu rất khỏe mạnh với tiến bộ về công nghệ, có lẽ ..."
"Huh! Ai lo lắng cho đứa cháu bất hiếu ấy," Ông Tề có khuôn mặt nghiêm nghị. "Tôi chỉ lo lắng rằng các con gái của tôi đang làm quá chọc Tề Duệ quá nhiềui. Nó sẽ ra tay không lưu tình ..."
Người quản gia hơi ngẩn ra, điều này thực sự có thể xảy ra, Thủ đoạn của Tề Duệ âm lệ ngoan độc đến các vị trưởng bối ai nấy đều phải kiêng kị.
"Ta tưởng rằng thằng cháu độc ác của ta sẽ kết hôn với An Dĩ Nhu. Ít nhất là những gì An DĨ Nhu nói, nó sẽ lắng nghe một phần ..."
"Duệ thiếu đột nhiên đưa Mộ Tư Nguyệt đến, điều đó thực sự làm chúng ta ngạc nhiên." Người quản lý trả lời với một nụ cười.
Lông mày già của ông Tề cau lại, và ông quay đầu lại nhìn người quản gia đã ở với ông nhiều năm. "A Đức, ông nói xem tại sao nghiệt chướng Tề Duệ lại muốn cưới Mộ Tư Nguyệt?"