Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

chương 53: c53: người chồng băng giá ở nhà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Rice

" Dừng xe! " Tề Duệ sau khi cúp máy, không hiểu sao liền nói với tài xế một câu.

Tài xế nhanh chóng dừng xe lại, Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt khó hiểu, hắn muốn làm gì?

Tề Duệ lại quay đầu nhìn Mộ Tư Nguyệt bằng ánh mắt phức tạp, lạnh lùng nói hai chữ, "Xuống xe! "

" Cái gì! " Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt không thể tin nổi nhìn anh ...

" Xuống xe! "Tề Duệ lặp lại, " Nhanh lên, tôi có việc! "

Mộ Tư Nguyệt kinh ngạc nhìn bản thân bị Tề Duệ đuổi ra khỏi xe, chỉ sau hai giây, chiếc xe liền rời đi ...

Mộ Tư Nguyệt nhìn chằm chằm vào đuôi xe, đột nhiên tức giận, "Đồ khốn nạn! Tôi nguyền cho anh bị nổ bánh xe! Anh thật sự bỏ lại một cô gái như tôi ở chốn hoang vu này ..."

" Tề Duệ chết tiệt, anh có nhân tính không vậy. Cô An của anh vừa gọi điện cho anh, thì lập tức ném tôi đi ..."

Mộ Tư Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn theo hướng xe của Tề Duệ rời đi, xoay người đi về phía cây xăng phía trước.

May mà ở đây có cây xăng, kiếm một chiếc ghế, vừa ngồi thì liền gặp người quen.

" Tư Nguyệt? " Một chiếc Bentley màu xanh hoàng gia vững vàng dừng lại, Quý Thần có chút kích động nhìn cô.

Vẻ mặt của Mộ Tư Nguyệt có chút khó chịu, không quan tâ m đến hắn.

" Tư Nguyệt, em ở đây một mình à? " Quý Thần vẫn nhếch lên khuôn mặt tươi cười, hắn nhìn xung quanh một vòng, nhưng không có nhìn thấy Tề Duệ.

" Ừ. " Mộ Tư Nguyệt nói nhẹ nhàng.

Sau đó bổ sung thêm một câu, " Tề Duệ bảo tôi đợi anh ấy ở đây. " Mặc dù cô ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng thật ra vẫn có chút chột dạ, nhưng cô nghĩ Tề Duệ không thể thật sự bỏ cô ở lại đây, anh ta sẽ quay lại.

" Anh đưa em về . "

" Không. "Mộ Tư Nguyệt biết hắn sẽ nói như vậy, lập tức cự tuyệt.

" Tư Nguyệt, anh chỉ muốn giúp em ..." Quý Thần cười khổ khi thấy cô bài xích mình như thế này.

"Không phiền anh. "

" Vậy thì anh sẽ đợi ở đây với em ..." Quý Thần dứt khoát bước ra khỏi xe và ngồi đối diện với cô, dịu dàng nhìn cô.

Mộ Tư Nguyệt bị hắn nhìn chằm chằm có chút khó chịu,không biết có phải là do thời gian qua bị ánh mắt lạnh như băng của Tề Duệ ngược đãi thành quen thuộc, lúc này liền nổi da gà với loại ánh mắt dịu dàng như vậy.

Rất hiếm khi hai người họ ở cùng nhau,Quý Thần vội nói: " Tư Nguyệt, trước đây ..."

" Mộ Hướng Tuyết đang mang thai con của anh . "Mộ Tư Nguyệt mở miệng một câu liền dập tắt mọi suy nghĩ của hắn,đó cũng chính là minh chứng rõ ràng đầu tiên cho sự phản bội của hắn.

Quý Thần dường như có chút không muốn từ bỏ, hắn đứng dậy và đi đến chỗ cô, nhưng khi vừa định muốn mở miệng, hắn đã thấy một chiếc xe đang lao thẳng tắp về phía họ ...

" Cậu nói cái gì? " Tề Duệ lúc này đang cầm điện thoại, vẻ mặt nhất thời có chút khó coi.

" Không phải thời gian này cậu đang ở thị trấn nhỏ ở biên giới phía tây thành phố C sao? Thật trùng hợp , chỗ đó vừa xảy ra một vụ án hip [email protected] và giết người khác vào đầu giờ tối hôm có thể thuận tiện qua xem một chút ... "

Sở Phi Phàm ngay khi nhận được tin báo liền gọi cho Tề Duệ, trong thời gian này bọn họ rất quan tâ m đến những vụ án này, lý do rất đơn giản, mỗi khi tên tội phạm bin thái giết người hàng loạt này giết nạn nhân, hắn sẽ đeo một sợi dây chuyền Thập tự trên cơ thể phụ nữ. Chiếc vòng cổ này có in logo DM&G Group ...

" Cậu đến chỗ của An Dĩ Nhu,chỗ cô ấy xảy ra chuyện ..." Tề Duệ vội vàng nói.

Sở Phi Phàm hơi giật mình, " Tôi trước giờ cũng không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, cậu đang bận cái gì ..."

" Tôi không rảnh! "Tề Duệ không tiếp tục cùng hắn nhiều chuyện, gác điện thoại, nhìn lên người lái xe, " Quay lại, quay trở lại trạm xăng! "

" Mộ Tư Nguyệt ..." Tề Duệ hơi siết chặt tay phải, với tính cách của Mộ Tư Nguyệt chắc chắn không dám chạy lung tung, cô ấy nhất định sẽ ở đó chờ ...

Xe chạy nhanh về trạm xăng, tình cờ vượt qua chiếc Bentley màu xanh hoàng gia ở phía đối diện, Tề Duệ nhìn chiếc Bentley màu xanh hoàng gia.

Con ngươi hơi lạnh, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện.

" Bây giờ cô đang ở đâu? " Giọng anh trầm thấp, lộ ra một phần cảm xúc ngoài ý muốn.

Mộ Tư Nguyệt bất mãn nhìn chằm chằm cái tên hiển thị trên điện thoại di động, " Trên xe ..."

Người đàn ông bên kia điện thoại im lặng một lúc,Mộ Tư Nguyệt cảm thấy có chút khó hiểu, đang định lên tiếng, nhưng lại nghe thấy một cái "ba", điện thoại liền bị hắn cúp.

" Thưa Thiếu phu nhân, có phải là Duệ thiếu gọi tới ? " Quản gia nhà họ Tề đang ngồi bên cạnh nhìn cô cười, " Duệ thiếu gọi cho người. Xem ra khoảng thời gian này hai người ở chung với nhau cũng không tệ. "

Mộ Tư Nguyệt nhìn chằm chằm điện thoại di động bị cúp của cô, sắc mặt chìm xuống.

Chết tiệt! Tề Duệ vẫn làm người ta ghét bỏ như cũ.

Tên khốn nạn, dám ném tôi ở lại trạm xăng, bản thân thì đi gặp riêng người tình nhỏ, may mà quản gia đến đón tôi, thật là vô nhân đạo ... Mộ Tư Nguyệt phụng phịu hờn dỗi , đáy lòng không ngừng chửi mắng Tề Duệ suốt quãng đường đi.

" Tề Duệ đâu? " Vừa về đến nhà liền nhìn thấy Ông nội Tề, dường như đã đợi ở đại sảnh rất lâu, khàn khàn giọng hỏi Mộ Tư Nguyệt.

Mộ Tư Nguyệt sắc mặt tối sầm không nói gì.

Ông nội Tề lập tức khịt mũi, " Ta để cho hai đứa một mình ở trong trấn cả tuần, con chẳng lẽ không nhân cơ hội làm chút chuyện sao ... Người đàn ông của mình cũng không giữ nổi. "

Cháu trai của ông đã ở cùng ông hơn hai mươi năm, chẳng phải ông cũng không quản nổi anh ta hay sao! Mộ Tư Nguyệt lập tức phản đối trong lòng.

Ông nội Tề nhìn chằm chằm cô hồi lâu, nghiêm mặt lạnh giọng nói : "Về sau nếu không có việc gì, con nên đến công ty nhiều một chút. Đưa cơm,nước cho nó. ... "

" Vì cái gì? " Mộ Tư Nguyệt buồn buồn hỏi. Ông nội thật kỳ lạ, cô luôn cảm thấy mình đang bị ông tính kế.

" Không có vì cái gì, chẳng lẽ quan tâ m đến chống mình nhiều hơn là sai sao! Nhìn những người phụ nữ ngoài kia đang nhìn chằm chằm vào người đàn ông của con, chẳng lẽ con lại không có nửa điểm cảnh giác sao! "Ông Tề tự tin nói, bình tĩnh dạy cô.

Mộ Tư Nguyệt nghe vậy hơi khó xử, một tiếng "chồng" này đối với cô vô cùng xa lạ, cô chưa từng gọi qua từ này bao giờ, giờ lại phải kêu một cục đá là chồng, nghĩ đến điều này đáy lòng liền có chút phát lạnh.

Tính cách của ông nội về cơ bản giống với Tề Duệ, đều là những người vô lý,nói chuyện chưa bao giờ để ý đến đạo lý, vì vậy Mộ Tư Nguyệt đành phải miễn cưỡng gật đầu để không bị ông mắng.

Sau khi đứng đó một lúc,Mộ Tư Nguyệt mới nhớ ra món quà lưu niệm mà mình đã mua ở thị trấn nhỏ trước đó, thấy sắc mặt ông nội có chút thối, cô lập tức lấy ra từ trong túi xách.

" Ông nội, đây là quà của ông. " Mộ Tư Nguyệt cầm lấy một chiếc bánh trà, mỉm cười đặt lên bàn, ánh mắt mọi người nhìn cô như thể cô chính là một nàng dâu hiếu thảo nha.

Vẻ mặt ông nội Tề có chút giật mình, tựa hồ không ngờ rằng cô sẽ mua cho ông những thứ này, liếc mắt nhìn bánh trà.

Sau đó ông khịt mũi, "Con muốn mua chuộc ta? Hừ hừ, ta không uống loại trà này. "

Mộ Tư Nguyệt nhìn vẻ mặt khinh thường của ông ,đáy lòng thầm phàn nàn , ông nội thật khó chiều mà.

" Ông nội, nếu không có việc gì nữa, cháu về phòng trước. " Mộ Tư Nguyệt kính cẩn nói với ông, và rất thức thời cất đi những chiếc bánh trà mà ông không thích trên bàn.

"Làm gì đó, là của ta! " Nhưng vừa quay người lại, cô đã nghe thấy ông nội quát.

Mộ Tư Nguyệt chưa kịp phản ứng thì ai đó đã giật lấy chiếc bánh trà trên tay cô.

"Đã tặng rồi còn muốn lấy lại. Cuối tuần theo quản gia đăng ký một khóa lễ nghi mà học tập..."

Mộ Tư Nguyệt chán nản nhìn ông nội Tề nghênh ngang cầm bánh trà rời đi, rõ ràng là ông nội ghét bỏ bánh trà của cô, người nhà họ Tề tâm tư sao lại phức tạp như vậy chứ?

Quản gia đứng ở bên cạnh bật cười, lão nhân gia thật sự muốn huấn luyện Mộ Tư Nguyệt thu phục Tề Duệ ... Đối với Mộ Tư Nguyệt đầu óc ngốc nghếch kia quả thật là một việc gian nan.

Mộ Tư Nguyệt trở về Tề gia được mấy ngày.

Tề Duệ vẫn luôn bận rộn bên ngoài, rất ít khi về, hiếm lắm mới có dịp cùng ngồi trên một bàn ăn.

Ông nội Tề ở một bên quan sát, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt sắc bén của mình ra lệnh cho Mộ Tư Nguyệt gắp thức ăn cho Tề Duệ, nhưng Tề Duệ có vẻ không quan tâ m đến cô cho lắm.

" Nói cho ta biết hai người các con ở thị trấn kia một tuần có phải đã phát sinh chuyện gì rồi? " Ông nội Tề vừa dùng bữa tối xong liền bắt Mộ Tư Nguyệt ở lại phòng khách tra hỏi.

Ông nhấp một ngụm trà, "Con có phải hay không đã chọc giận tên gia hỏa kia? "

Ông cụ liếc nhìn Mộ Tư Nguyệt, " Tề Duệ rõ ràng đang hờn dỗi không muốn quan tâ m đến con. "

Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt lãnh đạm, " Anh ta chưa bao giờ thích để ý tới con. "Như vậy là tốt nhất , nếu như bị anh ta nhớ đến , quả thật là xui xẻo a.

" Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đến công ty đúng giờ đưa cơm trưa cho nó! "

...

Mộ Tư Nguyệt ngẩng đầu nhìn tòa nhà quốc tế cao tầng, cô nhớ tới lần đầu tiên đến tập đoàn DM&G phỏng vấn , cô vẫn còn rụt rè ngồi ở phòng chờ lầu một.

Bây giờ, nhìn một số giám đốc điều hành xung quanh cô lấy lòng cô bằng một nụ cười nhiệt tình,Mộ Tư Nguyệt đột nhiên thở dài, cảm thán, tất cả đều vì thân phận cô bây giờ.

" Thưa Thiếu phu nhân, tổng giám đốc vẫn đang họp. Ước tính nửa giờ nữa cuộc họp sẽ kết thúc ... Phu nhân muốn uống nước trái cây hay cà phê ..."

" Trong phòng làm việc của tổng giám đốc có một phòng nghỉ có thể vào trong nghỉ ngơi một lát ..."

Mộ Tư Nguyệt có chút ngượng ngùng, "Không sao, tôi ngồi ở chỗ này chờ anh ấy. Mọi người làm việc tiếp đi. "

Cửa văn phòng tổng giám đốc đóng lại,Mộ Tư Nguyệt nhìn quanh,trong này chỉ có một mình cô,chắc là cũng không cần câu nệ,cô liền tò mò mở hai mắt ngắm nhìn xung quanh.

Cô nhớ rằng lần đầu tiên cô đến đây, Tề Duệ, tên chết tiệt kia đã cố ý hù dọa cô làm cô phá vỡ một cái bình triệu bảng. Anh ta rõ ràng không tiếc rẻ chút nào, thế mà một hai bắt cô đền tiền, nhưng là vào lúc ấy quả thật tâm trạng cô bị hù dọa đến mức không cách nào bình tĩnh được.

" Có vẻ như những thứ trong căn phòng này rất có giá trị ..." Mộ Tư Nguyệt sáng mắt nhìn chằm chằm vào tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích Otaru ở phía bên trái của giá sách, và cả một cặp tranh thư pháp đóng khung trên tường. đôi môi hơi nhếch lên, bộ dáng cười giống như tên trộm, " Tùy tiện trộm một cái là ấm no cả đời..."

"Muốn trộm cái gì ..." Cửa đột nhiên bị đẩy ra,giọng nói của đối phương còn mang theo ý cười khúc khích.

Mộ Tư Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông đột nhiên xuất hiện, " Anh ..."

Sở Phi Phàm vẫn giữ nguyên bộ dáng không đứng đắn, " Chị dâu, nhanh như vậy liền quên tôi rồi sao? "

Mộ Tư Nguyệt nghe một tiếng "chị dâu" này của hắn liền có chút khó chịu, cẩu bằng hữu này của Tề Duệ lai lịch có vẻ không nhỏ,không nên đắc tội, cô không biết phải nói gì với hắn ta ,đành phải treo một nụ cười tiêu chuẩn trên mặt nhìn hắn.

Nhưng mà trong mắt Sở Phi Phàm lại cảm thấy nụ cười của Mộ Tư Nguyệt rất ngốc nghếch , lại một lần nữa ngạc nhiên về tiêu chuẩn thẩm mỹ của Tề Duệ đối với phụ nữ, hóa ra Tề Duệ thích phụ nữ có chỉ số IQ thấp.

Mộ Tư Nguyệt không biết Sở Phi Phàm đang đánh giá bản thân, nếu không nhất định sẽ phản bác lại, dư quang vô tình bắt gặp sợi dây chuyền chữ thập trong tay Sở Phi Phàm, trợn tròn mắt.

" Đây không phải là sợi dây chuyền ..."

Nhìn thấy phản ứng của cô như vậy,Sở Phi Phàm trực tiếp nâng sợi dây chuyền bạc lên, "Đây là một trong những món trang sức kỷ niệm do tập đoàn DM&G phát hành nhân ngày lễ kỷ niệm năm thành lập. Lúc đó ..."

" Sao cô lại ở đây! "

Tề Duệ sải bước đi tới, đưa tay nhanh chóng giật lấy sợi dây chuyền thập tự , tức giận nhìn Mộ Tư Nguyệt.

Mộ Tư Nguyệt thực sự không hiểu tại sao Tề Duệ lại tức giận vô cớ với cô, cô lẩm bẩm: " Ông nội kêu tôi đem đồ ăn cho anh. "

Ông nội càng ngày càng nhàm chán, vẻ mặt Tề Duệ trở nên khó chịu, " Đặt cơm xuống rồi ra ngoài! "

Vừa nói, anh vừa quay đầu nhìn vệ sĩ phía sau, " Đưa Thiếu phu nhân về nhà, đừng để cô ấy chạy lung tung! "

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio