Editor: Rice
"Sao lại là anh?"
Mộ Tư Nguyệt nhận điện thoại của Tần Tương, cho rằng Tần Tương xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền vội vàng chạy tới, lại nhìn thấy Quý Thần.
Quý Thần nhìn Mộ Tư Nguyệt dùng vẻ mặt bài xích nhìn anh, đôi môi khẽ nhếch, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, không sai, anh cố ý để Tần Tương gọi điện thoại cho Mộ Tư Nguyệt hẹn cô đi ra.
Tần Tương biểu tình có chút xấu hổ, "Vừa rồi lúc đẩy bữa sáng lên dốc, chân không có khí lực, Quý Thần vừa lúc giúp dì một phen..." Nếu như không phải gặp được anh, chỉ sợ sẽ ngay cả người lẫn xe cùng ngã xuống dốc.
Cánh tay trái Tần Tương bởi vì hỏa hoạn mà phải cắt cụt, bình thường dựa vào nấu chút cháo bán bữa sáng sống qua ngày, nhất định là Quý Thần giúp Tần Tương, Tần Tương không thể cự tuyệt anh.
Mộ Tư Nguyệt không nhìn qua Quý Thần, trực tiếp đi tới bên cạnh Tần Tương, "dì Tương, chân dì làm sao vậy? "
"Vết thương ở chân là bệnh cũ, hẳn là vào mùa thu bị cảm lạnh, dì Tương sáng sớm và đêm tối tốt nhất nên thêm một cái băng bông ở đầu gối để giữ ấm." Quý Thần vẫn nhìn Mộ Tư Nguyệt, trực tiếp mở miệng nói một câu.
"Tôi sẽ chú ý, cám ơn."
Tần Tương đối với sự nhiệt tình của Quý Thần, có chút không quen, Quý Thần là vị hôn phu của Mộ Hướng Tuyết, hơn nữa nghe nói Quý Thần là con của người có tiền, cư nhiên không có nửa điểm ngạo khí, điều này làm cho bà rất bất ngờ.
"Tư Nguyệt, con ra ngoài, người Tề gia sẽ làm khó con sao?" Tần Tương có chút khẩn trương, nhớ tới người chồng lạnh như băng không dễ ở chung kia của Mộ Tư Nguyệt lập tức có chút lo lắng.
"Không có việc gì." Mộ Tư Nguyệt cười đến có chút miễn cưỡng, Tề Duệ quả thật không cho phép cô chạy loạn.
"Tư Nguyệt, chuyện hộp đêm lần đó, người nhắn tin cho em có tìm được hay không..." Quý Thần đột nhiên mở miệng nhắc tới một chuyện khác, biểu tình có chút nghiêm túc.
Mộ Tư Nguyệt hơi giật mình một chút, không nghĩ tới anh cư nhiên cũng biết chuyện nhắn tin, nhìn thoáng qua Tần Tương bên kia, tiến lên một bước, hạ thấp giọng, "Đừng nói với dì Tương, tôi không muốn để cho dì ấy lo lắng. "
"Được." thanh âm Quý Thần ôn nhuận, anh nhìn cô chủ động kề sát, đáy lòng có chút vui sướng.
Mộ Tư Nguyệt nhớ tới ngày đó, biểu tình có chút phức tạp nhìn thoáng qua Quý Thần, tối hôm đó cô cực kỳ sợ hãi, bởi vì cầm đèn bàn đập người khác bị thương, nhìn máu trên mặt đất run rẩy, Quý Thần vừa vặn xuất hiện, cho nên cô theo bản năng xông tới ôm anh.
"Ngày đó, cảm ơn anh." Mộ Tư Nguyệt nhỏ giọng nói một câu.
"Tư Nguyệt, anh rất lo lắng cho em, em cùng Tề Duệ ở cùng một chỗ rất nguy hiểm..."
"Đó chỉ là ngoài ý muốn, tôi ở Tề gia rất tốt." Mộ Tư Nguyệt đột nhiên nhíu mày, phản bác một câu, thanh âm có chút xa cách.
"Nếu như còn bảo dì Tương gọi tôi ra ngoài chỉ để nói tôi rời khỏi Tề Duệ, vậy không cần bận tâm nữa..." rời đi hay là lưu lại cho tới bây giờ cô đều không có quyền quyết định.
Nói xong, Mộ Tư Nguyệt trên mặt mang theo bất đắc dĩ cười khẽ, "Hơn nữa, cho dù tôi rời khỏi Tề Duệ, chúng ta cũng không quay lại được. "
Quý Thần nhìn cô, cuối cùng chỉ có thể thấp giọng nói một câu, "Thực xin lỗi..."
Về nước hai tháng, hai người bọn họ lần đầu tiên bình tĩnh đối mặt với những chuyện này như vậy, Mộ Tư Nguyệt nghe được câu thực xin lỗi này, đáy lòng vẫn có chút chua xót, quên đi, đều đã qua.
Mà đúng lúc này, đột nhiên "ba" một tiếng, giống như là có thứ gì đó rơi xuống đất.
Mộ Tư Nguyệt bọn họ theo thanh âm nhìn lại, hai người họ đều kinh ngạc hơi mở to hai mắt.
Ngay cả thanh âm Tần Tương cũng trở nên vội vàng, "Cháo rơi xuống đất rồi, cậu múc thêm một bát đi..."
Một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục màu xanh nhạt của công nhân xây dựng, ngồi xổm bên đường, hai tay không ngừng bốc cháo trên mặt đất, anh ta bốc lấy cháo trộn với cát, trực tiếp nhét vào miệng,
Mộ Tư Nguyệt chỉ có thể nhìn thấy sau lưng anh, nhưng giọng nói khàn khàn của anh không ngừng lặp đi lặp lại nỉ non, "Đừng mắng tôi, đừng mắng tôi..." Người đàn ông này giống như rất sợ hãi, thanh âm run rẩy giống như có chút thất thường.
Chẳng qua là không cẩn thận đánh đổ một chén cháo mà thôi, nam nhân này vì sao lại lo âu như vậy...
Mộ Tư Nguyệt bọn họ đều cảm thấy rất kỳ quái, Tần Tương bưng một chén khác đi tới trước người anh, "Vị này, chén này cho cậu..."
Nhưng Tần Tương còn chưa nói hết, đối phương ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang nhìn bà một cái, đột nhiên nhảy dựng lên, không nói thêm một câu, sải bước chạy xa.
Mộ Tư Nguyệt bọn họ nhìn bóng lưng vội vàng của anh, đáy lòng chỉ cảm thấy kỳ quái, nam nhân này có phải tinh thần có vấn đề hay không?
Chỉ là một người qua đường mà thôi, Mộ Tư Nguyệt cũng không có để ở trong lòng.
Buổi sáng đã qua, mặt trời dần dần treo cao, Mộ Tư Nguyệt tiến lên giúp Tần Tương thu dọn xe ăn sáng.
Tần Tương cười đến hòa ái, bưng một chén cháo đi về phía Quý Thần, "Hôm nay cậu cùng tôi bày sạp hàng lâu như vậy, thật sự là ngượng ngùng, nếu như không ghét bỏ thì thử cháo thuyền này. "
"Đây là cháo thuyền."
Cháo thuyền: cháo thuyền là một món ăn nhẹ truyền thống ở quận Vịnh, thành phố Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, thuộc về ẩm thực Quảng Đông,...bây giờ món ăn này là một trong những món ăn nhẹ truyền thống nổi tiếng của quảng đông. Các thành phần của cháo thuyền bao gồm sashimi, thịt nạc, sợi dầu, đậu phộng, hành lá, sợi trứng, da nổi, sứa, sợi nĩa, sợi vịt nướng và mực.
Quý Thần nhận lấy cháo Tần Tương đưa tới, múc một ngụm, con ngươi trầm tư như là hồi ức về chuyện gì thú vị, nụ cười ôn hòa lộ ra một tia hạnh phúc, quay đầu nhìn về phía Mộ Tư Nguyệt.
"Tư Nguyệt, cháo thuyền chính thống của em làm sao lại không giống như vậy."
Mộ Tư Nguyệt thấy nụ cười ôn nhu quen thuộc của anh, cảm giác có chút không được tự nhiên, lẩm bẩm một câu, "Đó là bởi vì lát cá bên Mỹ không chính tông, lần đó tôi nấu, chính anh cũng nói ngon. "
"Ừm, có chút ngọt." Quý Thần cười khẽ, ánh mắt nhìn cô mang theo một phần sủng nịnh.
Những năm du học ở mỹ, Mộ Tư Nguyệt thường xuyên chạy đến phòng bếp chung cư Quý Thần nháo loạn, cô thích xuống bếp, vô luận cô nấu cái gì, Quý Thần luôn vô cùng cổ vũ, điều này làm cho cô tự tin tăng lên rất nhiều.
Lần đó Mộ Tư Nguyệt kéo anh xông tới khu phố người Hoa, mua một đống nguyên liệu nấu ăn trở về, nói muốn tự tay nấu cháo thuyền cho anh, kết quả đem đường xem như muối, bất quá Quý Thần vẫn ăn hết toàn bộ.
Khi đó tình yêu của bọn họ là thuần khiết, Mộ Tư Nguyệt còn có thể cầm cúp dự thi của cô, ôm cánh tay anh, vẻ mặt đắc ý, "Thấy bạn gái của anh thế nào, thông minh ha..."
Bây giờ...
Mộ Tư Nguyệt xoay người không muốn đối mặt với anh, hiện tại, hiện tại cô là chị dâu của anh...
"Tư Nguyệt..." Thanh âm của anh ý vị không rõ khẽ gọi cô một tiếng, ánh mắt ôn nhu kia chưa bao giờ dời đi.
Tần Tương ở một bên chú ý tới điều khác thường, hai người bọn họ trước kia đã quen biết?
"Dì Tương, con giúp dì đẩy xe ăn sáng, đã đến lúc phải trở về." Mộ Tư Nguyệt giống như không nhìn thấy ánh mắt Quý Thần, nhẹ giọng mở miệng phá vỡ bầu không khí kỳ quái này.
"Tôi đến đây." Quý Thần bộ dạng thanh tuấn cá tính ôn hòa, xưa nay rất được trưởng bối yêu thích, cậu chủ động tiến lên giúp Tần Tương đẩy xe ăn sáng.
Tần Tương có chút ngượng ngùng, nhưng Quý Thần lại kiên trì, anh giống như hoàn toàn không thèm để ý mình một thân hàng hiệu đẩy xe, Mộ Tư Nguyệt nhìn anh, cũng không có khuyên bảo, chỉ là lui ra xa anh ba thước.
Tần Tương luôn cảm thấy ánh mắt Quý Thần nhìn Mộ Tư Nguyệt có chút kỳ quái, đi tới bên cạnh Mộ Tư Nguyệt, nhỏ giọng hỏi, "Tư Nguyệt, con và Quý Thần..."
A --
Tần Tương hỏi chưa hỏi xong, đột nhiên chân lại mềm nhũn, thân thể nghiêng phải, thẳng tắp ngã xuống sông bên phải.
Mộ Tư Nguyệt nhìn Tần Tương ở trong nước kêu to, trái tim thoáng cái liền níu lại, theo bản năng muốn nhảy xuống sông.
Quý Thần đưa tay giữ chặt cô, sắc mặt anh ẩn qua một chút do dự, cuối cùng nhanh chóng nói, "Em đứng ở chỗ này, để anh xuống..."
Nói xong, Quý Thần nhanh chóng nhảy xuống sông, Mộ Tư Nguyệt thấy Quý Thần nhảy xuống nước, trong lòng cũng thoáng yên tâm một chút.
Cô biết Quý Thần bơi rất tốt, anh từng lặn xuống nước cứu cô...
Nhưng khi ánh mắt Mộ Tư Nguyệt gắt gao nhìn hai người trên sông, con ngươi hiện lên vẻ phức tạp, dừng một chút, kinh hãi
Đứng trên mặt đất hét lên, "Cứu mạng! Cứu với! "
Thanh âm Mộ Tư Nguyệt rất nhanh hấp dẫn người qua đường, hai vị đại thúc nhiệt tình vội vàng xuống nước cứu người.
Thẳng đến khi Tần Tương cùng Quý Thần đều được người cứu lên, sau khi cấp cứu sơ qua, Tần Tương ho khan một hồi lâu, Mộ Tư Nguyệt đỡ bà đến ghế đá bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi.
mà Quý Thần bên kia thân thể dựa vào đại thụ, nửa cúi đầu t hở dốc, có vẻ có chút tâm sự trùng trùng điệp điệp.
Mộ Tư Nguyệt nhìn thoáng qua Quý Thần dưới tàng cây lớn, biểu tình có chút mê mang, Quý Thần căn bản không quen thuộc với nước, nhìn động tác bơi lội của anh liền biết rất xa lạ, chứ đừng nói đến lặn xuống đáy nước...
Năm đó, người cứu cô không phải là anh ta?
Con ngươi Mộ Tư Nguyệt kinh ngạc một chút, người bốn năm trước ở Mỹ nhảy xuống sông lạnh lẽo cứu cô không phải Quý Thần sao? Người đó là ai?
"Tư Nguyệt, đi xem Quý Thần có việc gì không?"
Tần Tương thuận khí, quay đầu lo lắng nhìn về phía Quý Thần, dù sao người ta là vì cứu bà mới xuống nước, hơn nữa loại thiếu gia như Quý Thần thân thể quý giá, bà cũng không dám để cho anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mộ Tư Nguyệt nghe được thanh âm Tần Tương mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại, "Anh thế nào? Cô đi đến bên cạnh anh, giọng nói có chút phức tạp hỏi một câu.
"Không có việc gì." Quý Thần cũng không ngẩng đầu, chỉ thấp giọng đáp một câu.
Mộ Tư Nguyệt nhìn gương mặt có chút tái nhợt của anh, có một số lời cô hỏi hay không, vô luận người cứu cô năm đó là ai, vậy cũng đã không còn quan trọng nữa.
"Cám ơn anh." Mộ Tư Nguyệt trên mặt mang theo nụ cười cảm kích, đưa cho anh một nhánh nước khoáng, "Cảm ơn anh nguyện ý xuống nước cứu dì Tương. "
Quý Thần nghe được cô cảm ơn, khuôn mặt rũ xuống có một phần cứng đờ, cô không truy vấn, ngược lại nói cảm ơn...
Nghĩ như thế đáy lòng lại càng áy náy hối hận không thôi.
Mộ Tư Nguyệt chính là người như vậy, tính tình lạnh nhạt của cô sẽ không truy cứu quá khứ, đối với sai lầm không thể vãn hồi cô sẽ lựa chọn tiếp nhận, giống như là bất kỳ ân oán phức tạp nồng đậm nào, ở chỗ cô đều sẽ trở nên đơn giản.
Có đôi khi Quý Thần sẽ cảm thấy tính cách mềm mại của Mộ Tư Nguyệt, dũng cảm lớn mật hơn rất nhiều người, cô rất thản nhiên, thản nhiên tiếp nhận.
Giữa trưa, quần áo ướt sũng trên người bọn họ rất nhanh cũng khô ráo, Quý Thần hỗ trợ đẩy xe ăn sáng trở về một gian nhà ngói nhỏ ở thôn phụ cận, Tần Tương một mình ở trong thôn.
Tần Tương mời bọn họ lưu lại ăn cơm, còn để Mộ Tư Nguyệt đêm nay ở chỗ này qua đêm.
"Gia gia, ngày mai con trở về không? Mộ Tư Nguyệt cầm di động, biểu tình có chút lén lén lút lút.
Trong khoảng thời gian này Mộ Tư Nguyệt và Tề lão gia cũng dần trở nên quen thuộc, lão đầu này cũng không làm khó cô, suy nghĩ một chút lập tức bổ sung một câu, "Ông nội, ngày mai con nhất định sẽ đúng giờ trở về cùng Tề Duệ đi nghĩa trang Tương Nghi, để cho con ở Bắc thành một đêm được không? "
Tề lão gia nhíu mày một chút, nha đầu này cư nhiên học được cách uy hiếp ông!
"ừ! chi nhánh bên kia xảy ra chút chuyện, hôm nay Tề Duệ không có ở nhà, ngày mai con trực tiếp đi qua nghĩa trang Tương Nghi, tốt nhất nên đi qua trước, để cho nó biết được hậu quả tự chịu. "
Mộ Tư Nguyệt trong nháy mắt nở nụ cười sáng lạn, thật tốt quá, anh không ở nhà.
Tề lão gia rõ ràng nghe được tiếng cười trộm kia của cô, tức giận dặn dò cô chú ý an toàn, liền cúp điện thoại.
"Tư Nguyệt, chuyện gì cười vui vẻ như vậy?"
Quý Thần cầm bát đũa đi ra, ánh mắt gắt gao dừng lại trên khuôn mặt cô, hai tròng mắt cô trong suốt, cười thuần túy, anh trong nháy mắt thất thần, anh thích nhất là nhìn cô cười sạch sẽ, linh động.
"Tề Duệ anh không ở nhà..." Nói đến một nửa, lời Mộ Tư Nguyệt dừng lại, Quý Thần lại nghe được cái tên Tề Duệ này, biểu tình có chút khó coi.
Không phải cô hẳn nên là rất sợ Tề Duệ sao? Hầu như tất cả thân hữu đều kiêng kỵ Tề Duệ, xa cách, nhưng vì sao cô lại không như vậy...