Đứa bé này từ rất sớm đã được gọi là Tráng Tráng, tên cũng như người, lớn lên khỏe mạnh, so với bạn cùng lứa còn sớm lật người, sớm ngồi vững, sớm đứng lên, còn biết nói sớm. Phùng Xuân lúc nào cũng ở bên bé, có đôi khi đứa nhỏ ngã bệnh, liền ôm chăn sang hẳn phòng đứa nhỏ để trông chừng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Phùng Xuân chưa từng nghĩ đến muốn sinh một đứa bé, cậu vẫn luôn cảm thấy, thế giới hai người thật tốt.
Nói ví dụ như, cậu có thể không hề kiêng dè mà đùa giỡn Dương Đông ở bất cứ chỗ nào trong nhà, tên kia mặc dù hai người đã kết hôn, trở thành chồng chồng, nhưng chẳng bao giờ khiến cậu thất vọng —— lần nào cũng thật đói khát khó nhịn.
Lại nói tiếp, thật ngại quá, nhà cậu không nhỏ, nhưng mà mỗi một ngóc ngách đều từng có dấu vết ân ái của bọn họ.
Hai người cũng không phải người không có công việc, Đại Dương Quốc Tế phát triển tốt, Dương Đông tuy rằng không còn cần phải điên cuồng tăng ca, nhưng vẫn bận bịu vô vùng, thường thường phải đi công tác, đi họp. Mà cậu tuy rằng đã tìm được người chồng cho đời mình, nhưng rõ ràng, ngồi ở nhà làm một ông chúa gia đình đâu phải chuyện Phùng Xuân làm được, tinh lực cậu đầy đủ quá, thể nào cũng cần tiêu bớt một ít.
Huống chi, từ khi kết hôn, vận may của cậu dường như tốt hơn nhiều, trong 《Hiệp giả nhân tâm 》 cậu lại một lần nữa vượt qua danh tiếng của Ninh Viễn Tranh, nổi tiếng một bận. Theo đó, phim điện ảnh quay năm ngoái 《Chờ đợi 》vừa có chút thành tựu đã tham gia liên hoan phim nước ngoài, lại còn mang về cho cậu một cái danh ảnh đế.
Phùng Xuân khi được mời đi thảm đỏ, còn có chút không dám tin, cậu luôn cảm thấy cuộc đời cậu thật ra không nhiều số may, có đôi khi còn vui vẻ nói với Lâm Dũng, “Số đỏ đời này của em, e là dồn hết lên chuyện tìm được người thật yêu mình, cho nên, không còn duyên cha duyên mẹ, tuy là công việc cũng có cố gắng, mà vẫn cứ không nổi tiếng được.”
Khi đó Lâm Dũng còn khuyên cậu, “Chung quy sẽ càng ngày càng tốt không phải sao? Đời mình nửa giai đoạn trước chịu khổ, dù sao cũng còn đỡ hơn chịu khổ nửa đời sau.”
Phùng Xuân biết, y đang nói tới Chương Thiên Hạnh và Chương Thiên Ái, còn có Chu Hải Quyên và Chương Kiến Quốc. Hồi giữa năm, Chương Kiến Quốc cầm cự bốn tháng cuối cùng vì bị nhiễm trùng mà dẫn đến biến chứng qua đời, trước khi trút hơi thở cuối cùng, Chương Kiến Quốc nhờ người truyền lời nói muốn gặp cậu một lần, Phùng Xuân tất nhiên không muốn đi, nhưng yêu cầu của ông ta thật sự quá mãnh liệt, thậm chí còn gọi điện thoại tới.
Chương Kiến Quốc trong điện thoại nhờ người hỏi cậu, “Dáng vẻ Tráng Tráng ra sao? Có hình của nó không? Tôi muốn xem một chút.”
Khoảnh khắc ấy, Phùng Xuân nghĩ, con người thật sự là động vật kì lạ, rõ ràng làm nhiều chuyện ác như vậy, rõ ràng đã từng vô tình vô nghĩa như vậy, nhưng mà oái oăm thay vào thời điểm gần chết, lại bày ra cái bộ dạng này, cúi đầu ăn năn. Là người già rồi nên mềm lòng, tâm tính hiền lành hơn? Phùng Xuân lại chằng hề cảm thấy thế, ít nhất, đối với Chương Kiến Quốc, cậu không cho là như vậy, cậu nghĩ, là vì Chương Kiến Quốc cho rằng bản thân ông ta đã đủ thảm, có thể lấy ra để thu gặt thương hại, thu gặt tha thứ.
Cho nên, Phùng Xuân nói cho ông ta biết, “Không có, đốt hết rồi, đời này nó chào đời quá gian nan, lúc sống cũng chật vật, không cần giữ lại bất cứ nhớ nhung nào, không có gánh nặng mà đi đầu thai là tốt nhất.”
Bên kia Chương Kiến Quốc không còn âm thanh, Phùng Xuân liền cúp điện thoại.
Trong tay cậu thật ra có hình chụp của Tráng Tráng, nhưng cậu cũng chẳng muốn cho, cúp điện thoại rồi, một mình cậu lén đi đến phòng chứa đồ, xách ra một chiếc rương được chuyển từ phòng ở cũ của cậu sang, sau khi mở rương, trong một quyển sách cũ, cậu tìm được tấm hình ấy. Đó là ảnh bọn họ chụp vào sinh nhật ba tuổi của Tráng Tráng, khi đó, mẹ cậu còn chưa kết hôn với cha dượng, trong hình chỉ có ba mẹ con.
So với bạn bè đồng lứa thì mẹ cậu trông già hơn nhiều, ăn mặc lại mộc mạc, như một người phụ nữ bình thường mặt vương đầy gió sương. Cậu đứng bên cạnh, gương mặt đã chỉnh sửa khôi phục, nhưng vì còn chưa quen, hay nên nói là do sợ người khác chú ý, khi đó cậu luôn có thói quen cúi đầu, ngẩn ngơ đứng đó. Tráng Tráng ngồi trong lòng mẹ, một tay còn nắm lấy tay cậu, lúc chụp hình, nó vừa lúc mở miệng gọi anh ơi, thế là chụp ngay lúc miệng há thật to, trông ngốc ơi là ngốc.
Cậu vuốt ve tấm hình kia, nhốt mình trong căn phòng ấy hồi lâu, cơm cũng không nấu, ngay cả Dương Đông trở về cũng không chú ý đến, mãi đến khi Dương Đông vào nhà tìm thấy cậu, và thấy tấm hình kia.
Ban đêm, Dương Đông ôm cậu nằm trên giường, tắt đèn, ánh trăng bên ngoài rọi vào, Dương Đông xoa đầu cậu nhẹ giọng nói, “Hai ta sinh đứa bé đi. Một đứa trẻ như Tráng Tráng, chăm sóc nó lớn lên, không cho nó chịu một tí thiệt thòi nào.” Có lẽ sợ Phùng Xuân cảm thấy khó chấp nhận, anh còn ngồi dậy, chỉ vào chiếc giường rộng lớn, “Đến khi đó, thằng nhóc thể nào cũng quấn lấy hai ta, tối nào cũng sẽ bò qua đòi ba ơi con muốn ngủ với các ba, lúc đó, xem em còn dám dụ dỗ anh không.”
Anh cười ha ha, Phùng Xuân chẳng biết vì sao, mà trong lòng đột nhiên xúc động, nghĩ rằng nếu thật có một đứa bé, có thể làm ầm ĩ trong căn phòng này, dường như cũng không phải chuyện gì khó chấp nhận. Chỉ là, cậu vẫn chưa mở miệng đồng ý, dù sao cậu vẫn cần chút thời gian củng cố tâm lý.
Sau đó 《Chờ đợi 》 đạt được giải thưởng, cả đoàn phim cùng đi nước ngoài. Khi đó cậu gặp lại Từ Manh Manh, vốn là Từ Manh Manh đã rời khỏi giới phim ảnh, yên tâm làm nữ cường thương nghiệp, rất nhiều hoạt động cô gần như không tham gia nữa. Lần này, Phùng Xuân cũng không mong chờ cô có thể xuất hiện.
Nhưng chẳng ngờ, một ngày trước khi đi, Từ Manh Manh lại gọi điện cho cậu, nói rằng mình cũng muốn đi thảm đỏ, đã lâu chưa tham gia các hoạt động thế này, mong Phùng Xuân có thể săn sóc cô một chút.
Phùng Xuân tất nhiên đồng ý, nhưng cậu hoàn toàn không ngờ, đến lúc gặp Từ Manh Manh, cô lại đã mang thai. Từ Manh Manh vừa vẫy tay với một người đàn ông, vừa nói với cậu, “Chồng chị đó, quen biết cũng lâu rồi, cũng chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, ảnh thích chị từ nhỏ, mà chưa từng nói ra, sau đó, chị vừa độc thân, ảnh liền theo đuổi ngay, chị nghĩ cũng tốt nên đồng ý, nhưng mà còn chưa kết hôn, đến lúc đó mời cậu uống rượu mừng ha.”
Phùng Xuân chưa từng ngờ rằng, Từ Manh Manh giao cả bản thân mình ra dễ dàng như vậy, nhưng cậu trước giờ không hay nói nhiều, nên cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ đánh giá hai từ, “Rất tốt.”
“Thật ra vốn ban đầu cũng chỉ muốn lập một cái gia đình, có một cuộc sống bình thường, còn chẳng mong tới hạnh phúc hay không. Thế nhưng, sau này ở chung lâu ngày, mới phát hiện, có đôi khi về chung một nhà với đúng người, thật sự rất hạnh phúc, kiểu như mỗi ngày đều tốt đẹp tới mức muốn nổi bong bóng vậy, cho nên mới muốn sinh con cho anh ấy.” Cô cúi đầu sờ bụng mình, cười nói, “Chị còn phải cảm ơn cậu đấy, nếu không có cậu, chị có thể đã trở thành một tấm bình phong, mãi mãi chẳng bao giờ biết, hạnh phúc chân chính là như thế nào.”
Cả gương mặt Từ Manh Manh đều nhuốm ý cười, thế mà lại khiến Phùng Xuân không muốn kể công, mục đích của cậu vốn chẳng đơn thuần, tuy rằng cũng có ý không muốn Từ Manh Manh bị lừa gạt. Nhưng càng nhiều hơn nữa, chính là cảm giác chờ mong đứa trẻ ra đời, khiến trong lòng Phùng Xuân lần nữa rục rịch.
Từ Manh Manh lại ưa nói chuyện hơn trước đây, có vẻ rất thân mật với cậu, lời nói cũng thoải mái hơn nhiều, liền hỏi, “Thông báo giữa cậu và Dương Đông, chị cũng có thấy, thật sự rất là oách.”
Đối với vấn đề này, Phùng Xuân lại chẳng hề khiêm tốn, cậu cười bảo, “Cũng giống như nhà chị thôi, mỗi ngày đều trong trạng thái nổi bong bóng.” Cái kiểu mà nổi thật nhiều bong bóng, cái kiểu mà đến mức Lâm Dũng nói rằng hễ vừa thấy hai người bọn họ liền sẽ bị chói mù mắt.
Nếu đã tốt như thế, vậy vì sao không thể tốt thêm chút nữa nhỉ?
Mặc dù, cậu cảm thấy dòng máu nhà họ Chương chảy ra đều thật bẩn thỉu, cảm thấy huyết mạch này không cần sinh sôi thêm đời sau, nhưng mà Dương Đông lại đủ ưu tú chứ. Anh đủ tốt bụng, đủ trách nhiệm, đủ năng lực, thậm chí còn đủ đẹp trai, có một đứa con trai như anh ấy, thật ra cũng không tệ.
Sau khi trở về, Phùng Xuân đồng ý đề xuất sinh con của Dương Đông, nhưng điều kiện duy nhất chính là cậu không muốn để lại đời sau, cậu chỉ muốn con của Dương Đông. Dương Đông vốn còn muốn khuyên bảo thêm, nhưng chớp mắt nghĩ lại, liền tâm linh tương thông với Phùng Xuân, hiểu ra nguyên nhân. Anh không còn cố gắng thuyết phục, nói những lời như kiểu ‘em không cần thì anh cũng không’ nữa, mà là nhanh chóng dẫn Phùng Xuân ra nước ngoài làm thủ tục, anh nghĩ, nếu trong nhà có đứa bé thứ nhất, như thế, Phùng Xuân hẳn sẽ có thể chấp nhận được đứa thứ hai.
Đời người dài như vậy, thời gian của hai người họ còn nhiều, không cần mọi chuyện đều phải làm ngay lúc này, khiến hai người mâu thuẫn.
Quả nhiên, đứa trẻ ra đời, khiến Phùng Xuân cực kì vui vẻ. Ôm ấp, trông chừng, nhìn sao cũng thấy không đủ, cứ chốc chốc lại kêu lên, “Ây, anh xem con nó cười này.” Cả căn nhà tràn ngập tiếng kinh hô của Phùng Xuân dành cho sinh mệnh bé nhỏ, anh đời này chưa từng thấy Phùng Xuân kích động như thế.
Đứa bé này từ rất sớm đã được gọi là Tráng Tráng, tên cũng như người, lớn lên khỏe mạnh, so với bạn cùng lứa còn sớm lật người, sớm ngồi vững, sớm đứng lên, còn biết nói sớm. Phùng Xuân lúc nào cũng ở bên bé, có đôi khi đứa nhỏ ngã bệnh, liền ôm chăn sang hẳn phòng đứa nhỏ để trông chừng.
Lúc này, là cậu thương Tráng Tráng, Dương Đông thương Phùng Xuân, chỉ đành chạy theo luôn, cuối cùng người một nhà ở trong căn phòng nhỏ trông chừng con trai.
Người chưa từng làm cha mẹ, không biết nuôi con khó thế nào.
Mà một người chưa từng tham dự vào cuộc sống của người khác như Phùng Xuân, tựa như bất chợt sục sôi tình thương dành cho đứa nhỏ, trở nên không còn xa cách người khác như trước nữa.
Hẳn là nên nói thế này, Phùng Xuân ban đầu, ngoại trừ đối với vài người như Dương Đông, Lâm Dũng, thì khi tiếp xúc với người khác, trên mặt cậu giống như mang một chiếc mặt nạ, luôn mỉm cười, tốt tính, gò bó chính mình trở thành kiểu người khác thích nhất. Nhưng bây giờ, đứa nhỏ xuất hiện khiến cậu ở nhà thật náo nhiệt, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn, cả người trở nên hoạt bát, cuối cùng cũng tương xứng với cái tuổi của cậu.
Mọi sự về Tráng Tráng đều tự tay cậu lo liệu, cậu dẫn Tráng Tráng đi kiểm tra, đi tiêm vắc xin, mỗi ngày xuống lầu phơi nắng, sau khi đứa nhỏ biết đi biết chạy, liền dẫn bé đi công viên trò chơi.
Mỗi ngày đều có âm thanh vui vẻ, nếu không phải là Phùng Xuân lớn tiếng gọi, “Tráng Tráng, Tráng Tráng, ba ở đây này.” Thì chính là tiếng đứa nhỏ kia gọi, “Ba ba ba ba, ba tìm được con rồi nè.” Có đôi khi Phùng Xuân đi quay phim đến một hai tháng mới về, Tráng Tráng lại ỉu xìu, mỗi ngày ôm điện thoại gọi ba ba, con phải đi thăm ba mới được.
Hôm nay danh tiếng của Dương Đông bên ngoài chính là nổi danh “Trùm theo đuôi vợ”, lại còn kéo theo một đứa con riêng.
Ngày hôm nay, Phùng Xuân kết thúc nửa tháng quay phim, cuối cùng cũng về nhà. Đã là vợ chồng già, cậu cũng không báo trước với Dương Đông để anh đến sân bay đón mình làm gì, đến khi anh biết chuyện, liền hủy hết lịch trình công việc, tan làm thật sớm, vào nhà không lên tiếng, lén đổi giày rồi chạy vào phòng chứa đồ chơi xem hai cha con họ, không ngờ chợt nghe được tâm tư của Phùng Xuân. Phùng Xuân cầm món đồ chơi mới ngồi đó hỏi, “Tráng Tráng nè, con thích ba lớn hay ba nhỏ?”
Robot mới lắc lắc trước mặt Tráng Tráng, lắc lắc, quả đầu nhóc béo cũng lắc theo, lắc một hồi, đến khi hai con mắt cũng sắp lắc theo, bé liền vươn tay chộp tới. Phùng Xuân tất nhiên không thể để bé thực hiện được, nhoáng cái đứng lên, thẳng tắp như cây to, còn giơ đồ chơi lên cao vút.
Dáng vẻ đó, Dương Đông liếc mắt nhìn qua, có hơi khó mà kiềm chế được.
Tráng Tráng trơ mắt nhìn món đồ chơi cách mình càng xa, chỉ có thể đứng lên, ôm chân Phùng Xuân. Đứa nhóc này từ nhỏ được Phùng Xuân chăm bẵm kĩ, trông trắng trẻo mập mạp, cái đầu cũng cao hơn mấy đứa bạn cùng lứa một nửa, chỉ bằng cái vóc dáng nhỏ bé của Phùng Xuân tất nhiên không đủ dùng, đứa nhỏ coi cậu như cái cây, bò lên, Phùng Xuân ngã trái ngã phải. Chưa kể, bàn tay đứa nhỏ sờ hết chỗ này chỗ kia, chỉ chốc lát Phùng Xuân đã cười thở không ra hơi, ôm Tráng Tráng lăn trong phòng.
Tráng Tráng vui vẻ kêu cạc cạc, hô lên với Phùng Xuân, “Thích ba lớn, thích ba nhỏ, thích hết.”
Phùng Xuân nhéo mũi bé cười mắng, “Nhóc quỷ, không dám đắc tội ai ha. Cơ mà, ba cũng thích ba lớn của con nữa, thích chịu không nổi luôn, cho nên mới cố quay phim xong trở lại sớm. Lần sau không đi lâu thế nữa, nhớ ảnh muốn chết.”
Nụ cười trên mặt Dương Đông làm thế nào cũng không che giấu được, sợ mình nhịn không được vênh mũi lên trời, liền lùi người đóng cửa lại, đi thay quần áo, vào bếp nấu cơm cho hai người.
Đến khi một lớn một nhỏ làm ầm ĩ trong phòng đủ rồi, Phùng Xuân ôm Tráng Tráng đi ra, mới phát hiện anh đã trở về. Hai mắt Phùng Xuân sáng lấp lánh nhìn anh, “Anh về rồi sao không gọi hai cha con em?”
Dương Đông nói, “Định làm cho em bữa cơm, lâu rồi không ăn cơm nhà nhỉ.”
Sau khi kết hôn, Dương Đông bắt đầu học nấu cơm, bây giờ tuy không nấu ngon bằng Phùng Xuân, nhưng số lần xuống bếp cũng không ít.
Đến khi cơm nước xong, dỗ đứa nhỏ ngủ rồi, hai người vào phòng, tắm rửa xong nằm trên giường, lại miệng đồng thanh nói một câu, “Anh/em có chuyện này định nói.”
Phùng Xuân nói với Dương Đông, “Anh nói trước đi.”
Dương Đông cũng không chần chờ, anh cúi đầu hôn lên trán Phùng Xuân, nói với cậu, “Anh cũng rất thích rất thích em, thích đến độ mỗi lần nghĩ đến em là thấy trong lòng như nở hoa, nghe tiếng em trong điện thoại, nhìn phim em đóng, đều sẽ bật cười, hệt như một tên mê trai.”
Phùng Xuân vừa nghe liền biết, “Hồi chiều anh nghe thấy rồi.” Dương Đông ừ một tiếng, xoa đầu cậu bảo, “Sau này đừng đi lâu như vậy, anh và Tráng Tráng đều rất nhớ em.” Phùng Xuân gật đầu, “Đương nhiên rồi, sau này nếu thêm một đứa bé nữa, một mình anh chắc chắn không lo xuể, em phải thường xuyên ở nhà trông chúng nó chứ.”
Dương Đông trố mắt nhìn, một bộ phát ngốc, Phùng Xuân vươn tay chọt chọt anh, “Anh ngốc rồi hả, Tráng Tráng cũng được ba tuổi rồi, nên có một đứa em, lần này chúng ta cho nó một đứa em gái được không?”
Dương Đông liền vội vàng gật đầu, “Được.”