Cậu giống như một người có hết thảy tài phú trên đời, có tất cả tự tin và vinh quang.....
......mà những thứ ấy đều xuất phát từ vầng thái dương là cha cậu......
Trải qua mấy ngày giống như sống trong mơ, cuối cùng vẫn phải trở về với hiện thực.
.
Xuân đến rồi lại đi, ngoại trừ tấm ảnh hai cha con hai người chụp chung vào buổi chiều hoàng hôn trên bờ cát hôm ấy, Diệp Du Đồng hoang mang phát hiện, có lẽ tất cả những chuyện đã từng xảy ra trên đảo hoàn toàn là do cậu tự suy tưởng mà thôi. Nói là ảnh chụp, nhưng thật sự là không thể nhìn ra được khuôn mặt của hai người, hôm đó có một bác gái đi ngắm cảnh chụp cho hai người, bác ấy bảo hai cha con họ nắm tay nhau một trước một sau đi tới trông rất đẹp. Đương nhiên, phong cảnh cũng thật lôi cuốn lòng người.
Diệp Du Đồng xem tấm ảnh ấy xong rất thích, vì thế cậu đã xin bà lưu lại, đồng thời cũng bỏ vào di động và máy tính làm hình nền.
Tuy nhiên, cậu càng muốn có một tấm ảnh riêng của cha mình để cất vào ví tiền lúc nào cũng mang theo bên người, đó là tấm ảnh mà cậu đã thừa lúc cha cậu không chú ý chụp được. Lúc đó cha cậu thật sự rất mê người, mặt y hơi nghiêng sang một bên, cái mũi cao thẳng, lông mi dày cong, hai bên cằm là một màu xanh mờ nhạt của kem cạo râu chưa kịp rửa sạch, trong lơ đãng ẩn chứa sự ngông cuồng khiến cậu mấy lần muốn đưa tay khẽ chạm vào.
Cuối cùng thì tấm ảnh này bị cho vào khung đặt ở đầu giường, bên trái là cậu, bên phải là cha cậu, không cho bất kì ai xem nữa cả.
Sau khi về nhà mọi chuyện vẫn theo nề nếp như cũ, mỗi ngày Diệp Phùng Xuân đều ra ngoài làm việc bàn chuyện làm ăn, tần suất ra ngoài của Chu Ngọc San cũng cao hơn, cô út ba hôm thì hết hai hôm không có ở nhà, mà ngay cả chú út người hay làm náo động bầu không khí trong nhà cũng được toại nguyện đi làm một phóng viên ở một tờ tạp chí du lịch nổi tiếng nên thời gian có mặt ở nhà cũng trở nên ít hơn.
Còn nhớ hôm đó cha cậu đúng giờ về nhà ăn cơm, lúc ngồi vào bàn ăn mới phát hiện trong nhà chỉ còn có hai cha con hai người. Khi ấy, tuy trên mặt cha cậu vẫn không có gì thay đổi nhưng từ trong giọng nói của y lại ẩn chứa một nỗi cô đơn không nói thành lời, "Đều không về nhà rồi!"
Nói thật, với giọng điệu thản nhiên như không có gì của cha cậu lại càng làm cho cậu đau lòng. Cậu biết tuy bề ngoài cha cậu rất nghiêm túc nhưng kì thật y luôn xem trọng gia đình. Lại nhớ tới cái năm mà cậu mới bước vào Diệp gia, khi đó các cô chú cũng không lớn lắm, lúc ấy tất cả mọi thứ trong nhà đều do cha cậu cáng đáng hết. Trên có cha già bệnh nặng, dưới có đàn em khờ và đứa con nhỏ dại, lúc đó bất quá Diệp Phùng Xuân cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi mà thôi, thế mà mỗi ngày y lại phải xử lý nhiều chuyện lớn chuyện nhỏ như thế. Hiện tại các em đều đã trưởng thành, từng người từng người một lần lượt bỏ y mà đi, Diệp Du Đồng đương nhiên rất hiểu trong lòng cha cậu cảm thấy cô đơn cỡ nào.
"Cậu út ra ngoài sưu tầm dân ca, cô út nói hẹn bạn đi chơi, dì Chu.....dẫn em gái về nhà ông bà ngoại rồi!" Cậu nhóc cẩn thận báo cáo tình huống với y, tuy nhiên về hành tung của mẹ kế, cậu vẫn không dám nói thật.
"Ừm, Ngạo Đông cuối cùng cũng chịu tìm một công việc đàng hoàng để làm, ba còn lo chú út con cứ sống phóng túng như thế mãi, lãng phí đi tài năng của mình!" Diệp Phùng Xuân vui mừng nói xong, bên miệng còn nở một nụ cười nhàn nhạt. Kỳ thật đáng lẽ chuyện bàn luận về người khác thế này y không nên nói với lớp hậu bối như Diệp Du Đồng, nhưng chuyện này trừ cha mẹ, vợ và những người cực kì thân thiết ra cũng rất khó nói với người khác, mà đứa con này của y lại vừa nhu thuận vừa hiểu chuyện, cho nên Diệp Phùng Xuân cũng bất tri bất giác xem con như đối tượng để trao đổi.
"Chú út rất lợi hại, chú ấy chụp rất nhiều ảnh đẹp. Lần trước lúc ra ngoài du lịch, chú ấy còn dạy con nên chụp ảnh như thế nào nữa!" Cho nên cậu mới có thể chụp cho cha cậu một bức ảnh đẹp như vậy........Không, cha cậu vốn rất đẹp, so với ảnh còn đẹp hơn rất nhiều.
"Chỉ cần nó có thể đặt tâm tư vào việc chính đáng là tốt rồi......Ăn cơm đi!" May là y còn có đứa nhỏ trước mặt này, bản thân y cuối cùng cũng không đến mức rơi vào cảnh đến già chỉ còn một mình y đối mặt với với căn nhà quạnh quẽ này, Diệp Phùng Xuân thầm nghĩ như thế. Ngạo Đông sau khi trải qua một cơn đại nạn đã hoàn toàn chấp nhận sự quản thúc của anh mình, tuy rằng tính tình cậu thanh niên này khá hời hợt nhưng suy cho cùng cũng chưa gây ra phiền toái gì quá lớn. Tri Thu gần đây dường như bớt phóng túng một ít, nhưng Ngọc San lại ngày càng làm mọi chuyện trở nên nặng nề hơn, y vốn muốn vì Ngải Ngải mà tiếp tục nhẫn nhịn, dù sao y cũng biết rõ vợ y đến với y không phải xuất phát từ tình yêu, tuy rằng những năm gần đây y đã cố gắng bắt cầu nối với cô ấy, nhưng dường như y chưa từng thành công. Chỉ sợ cô ấy quá buông thả mà không để ý đến tình cảm vợ chồng nhiều năm qua, nếu thật sự phải làm to chuyện lên, chịu thương tổn lớn nhất chỉ sợ là con cái, đến lúc đó thì đừng trách y không nể mặt.......
"Ba..........Ba ơi?"
Đột nhiên nghe tiếng đứa con gọi mình, Diệp Phùng Xuân lúc này mới phục hồi tinh thần lại, "Sao thế?" Phát hiện vừa rồi y vậy mà thất thần ngay trong lúc ăn cơm, người luôn nghiêm túc tự quản chế bản thân chặt chẽ như y chấn động, xem ra y thật sự già rồi, giống như một lão già muốn lập di chúc suy nghĩ được mất này nọ, "Vừa rồi con nói gì?"
"Không có gì, con có nấu canh cho ba uống đó!" cậu nhóc nói xong lập tức chỉ chỉ tô canh đặt bên tay phải của y, trên mặt cậu nhóc lộ lên vẻ thẹn thùng, "Là con tự học đó, tay nghề không tốt lắm đâu!" Đã sớm quan sát và nghiên cứu khẩu vị của cha mình trong một thời gian dài, lại tham khảo ý kiến của Kỷ bà bà, tốn hết cả buổi mới chuẩn bị xong, đương nhiên Diệp Du Đồng cũng rất tin tưởng về khả năng của mình.
"À, cám ơn!" Diệp Phùng Xuân liếc nhìn cậu nhóc một cái, vẻ mặt vừa thẹn vừa vui đó làm cho lòng y khẽ động. Trong hồi ức của y, dường như không có ai không cầu báo đáp mà cố ý làm cho y chuyện gì cả, nhưng đứa con này của y lại nhiều lần khiến y cảm nhận được một thứ tình cảm dịu dàng mà xa lạ, có lẽ đây chính là sự khiếm khuyết và cũng là khát vọng sâu trong nội tâm y từ nhiều năm nay, trên thế gian này có ai mà không muốn có người thương mình, yêu mình cơ chứ, "Con còn nhỏ, chuyện này về sau nên để má Kỷ làm đi!" Sức khỏe của đứa trẻ này không tốt, không nên quá mệt nhọc.
"Con không còn nhỏ, con đã mười sáu rồi!" Diệp Du Đồng cúi đầu thất vọng, tuy rằng cậu cũng không phải muốn đối phương khen ngợi hay cảm kích mình gì nhưng phản ứng của cha cậu quả thật rất lãnh đạm, cậu cũng không ngờ cha cậu nói những lời này là vì thương cậu sợ cậu vất vả, huống chi Diệp Phùng Xuân chưa bao giờ nói những lời ngon ngọt.
"Cho dù con có lớn hơn nữa vẫn là con của ba!" Thấy cậu nhóc có vẻ không vui, Diệp Phùng Xuân đưa tay xoa đầu con tỏ vẻ yêu thương, lúc này y vẫn chưa phát hiện mặc dù trên mâm cơm hôm nay chỉ con hai cha con họ nhưng không khí lại ấm áp đến thần kì, khác xa với trường hợp lạnh lùng làm theo ý mình trước đây.
"Ba đừng xoa đầu con như thế chứ!" Diệp Du Đồng ôm đầu, the thé khán nghị, chuyện này chẳng phải đã chứng minh y vẫn xem cậu như trẻ con hay sao, "Sẽ không lớn nổi á!" Cậu vô cùng để ý đến sự chênh lệch chiều cao giữa cậu với y, rõ ràng là cha con ruột thịt, nhưng sao lại kém nhiều đến thế?
"Ha ha, bản thân không cố gắng ăn cơm, không cao được ngược lại đi trách ba sao!" Diệp Phùng Xuân cười khẽ, "Đúng là có tiến bộ nha!"
"Ba....." Nhìn thấy cha cậu vì một câu nói của cậu vậy mà lại cười vui vẻ đến thế, khuôn mặt anh tuấn kia tỏa sáng biết bao, Diệp Du Đồng trông thấy mà chua xót, nếu mỗi ngày y đều có thể vui vẻ như vậy thì tốt rồi, cậu cũng không ngại bị cha trêu chọc.
"Phải rồi, có kết quả thi chuyển cấp chưa? Thi lên trung học không vấn đề gì chứ!" Diệp Phùng Xuân bỗng dưng nhớ tới chuyện thi chuyển cấp của con mình, y lập tức ngừng cười, nghiêm túc hỏi. Lúc này nghĩ lại mà cảm thấy may mắn vì cậu nhóc đã la ó không chịu đến kí túc xá trong trường, nếu không thì y có thể đã trở thành người cô đơn rồi. Nghĩ đến chuyện lúc trước y vì giải quyết trở ngại giữa hai cha con mà có ý định đưa con đi học xa, y cảm thấy mình thật có lỗi với con.
Đột nhiên nghe cha mình nhắc tới vấn đề học tập mà cậu đau đầu nhất, Diệp Du Đồng lập tức khẩn trương lên, "Đã sắp lớp xong rồi. Có thể....Có lể phải học ở khối !" Cậu sợ hãi báo cáo, giọng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng xấu hổ cúi đầu xuống. Học sinh thi vào trường có tổng cộng tám lớp, tất cả là dựa theo thành tích xếp dài xuống, khối này cũng áp chót rồi còn gì.
"Ừm, cố gắng là được rồi, ba biết con rất chăm học!" Tuy rằng thành tích của cậu nhóc vẫn ở vào khoảng trung bình nhưng nó quả thật không hề lười học bài hay làm bài tập, chuyện này Diệp Phùng Xuân rất rõ ràng, cho nên y cũng chưa bao giờ trách cứ con về khoản thành tích này.
"Con sẽ cố gắng!" Diệp Du Đồng cảm thấy trong lòng thật ấm áp, cảm giác này cũng giống như cái cảm giác vào cái ngày mà cậu uống say ấy, "Ngày khai giảng sẽ tổ chức cuộc họp phụ huynh, thầy cô sẽ nói chuyện trực tiếp với cha mẹ, ba ơi, ba.....Có thể đi hay không?" Cậu nhóc nhìn cha mình bằng ánh mắt chờ mong, thiếu điều chỉ còn kém mỗi chuyện nín thở. Biết y bộn bề nhiều việc, nhưng Diệp Du Đồng vẫn nén không được mong y có thể vào trường nơi mà cậu sắp học trung học.
Những lần họp phụ huynh trước, Diệp Phùng Xuân chỉ đến đó một lần duy nhất. Y thật sự không rút ra được chút thời gian nào rảnh cả nên mọi việc đều nhờ Chu Ngọc San đi thay y, nhưng đương nhiên Diệp Du Đồng vẫn hi vọng cha mình có thể tham gia. Cậu làm sao có thể quên được lần đầu tiên mình trở thành tiêu điểm trong đám người, đơn giản là bởi vì mười hai tuổi năm ấy cha cậu dắt cậu đi tham gia buổi họp phụ huynh. Sau ngày hôm đó, các học sinh đều nói Diệp Du Đồng có một người cha vừa trẻ lại vừa đẹp trai.
Khi đó Diệp Du Đồng mười hai tuổi vô cùng kiêu ngạo, cậu giống như một người có hết thảy tài phú trên đời, có tất cả tự tin và vinh quang, mà những thứ ấy đều xuất phát từ vầng thái dương là cha cậu......
"Buổi chiều ngày tháng phải không?" Y bình tĩnh xác nhận lại một chút, "Ba sẽ cố gắng sắp xếp thời gian đến đó!"
Nói xong, Diệp Phùng Xuân mới phát hiện, gần đây chuyện cự tuyệt yêu cầu của đứa nhỏ này ngày càng khó khăn, nhất là khi nhìn thấy khuôn mặt vừa thẹn thùng vừa hưng phấn đó, lại khiến người làm cha như y có một loại xúc động: thứ gì cũng muốn cho cậu nhóc hết.