Lý Hủ cười lạnh: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, cần gì cảm tưởng với không cảm tưởng.”
Chương Hi Liệt bị thương nặng, không thể cưỡi ngựa, Phượng Tam liền bế cậu ngồi xe ngựa trở về. Trở về quán trọ núi Long Cốt đã là lúc đốt đèn, bên phía Lý Hủ vẫn chưa có động tĩnh gì, thật khiến không khí trầm lắng lại. Lý Hủ đã không làm rõ, Phượng Tam tự nhiên cũng không làm rõ. Trước đó Phượng Tam còn lo lắng khi Chương Hi Liệt nhìn thấy Lý Hủ sẽ nói ra những điều không ổn, lại phát hiện mình chỉ đang lo lắng vô ích. Khi Chương Hi Liệt gặp Lý Hủ, cậu còn mỉm cười chào hỏi, nhìn lại thì còn mang chút ngượng ngùng. Lý Hủ trêu ghẹo hai người đang hát kịch gì, Chương Hi Liệt mỉm cười, quay đầu nhẹ nhàng cười nhìn Phượng Tam, thiên ngôn vạn ngữ giống như đều có trong nụ cười này.
Tâm trạng Phượng Tam phức tạp, không biết là nên yên lòng hay nên vui mừng. Thế giới này chỉ có nhân tài mới có thể sinh tồn như vậy. Nhưng nghĩ như vậy, cuối cùng trong lòng vẫn có nỗi khổ riêng âm thầm gợn sóng, giống như đang nhìn chính mình năm đó đã trầm luân từng bước như thế nào, đã mai táng tấm lòng chân thật như thế nào.
Chớp mắt đã đến ngày mười lăm tháng bảy, mở Quỷ Quan. Bên ngoài loạn cả lên, các đại phái danh môn cùng đám trộm cướp giang hồ từ cãi cọ đến vung tay. Cửa nhà Phượng Tam và Lý Hủ sắp bị các hào khách giang hồ thăm viếng đến hỏng. Tối hôm nay, dùng cơm xong, Phượng Tam đến phòng Chương Hi Liệt thăm cậu.
Nghỉ ngơi vài ngày, sắc mặt Chương Hi Liệt đã tốt lên rất nhiều. Trời nóng, cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng bằng tơ rộng rãi, đang tựa vào giường nghỉ ngơi. Nghe được tiếng vang bèn ngồi dậy, thấy Phượng Tam, biết đêm nay hắn sẽ lên núi, hỏi: “Thiết Cầm và Phi Vân đi cùng ngươi à?”
“Phi Vân ở ngoài canh chừng, Thiết Cầm đi cùng ta.”
Chương Hi Liệt gật đầu, ánh mắt toát ra sự lo lắng.
“Bát thuốc ta kêu người bưng lên có uống không?” Phượng Tam ngồi xuống bên giường.
“Có uống, bát vừa mới lấy đi rồi.” Chương Hi Liệt hà hơi lên mặt Phượng Tam, mỉm cười: “Ngửi thử xem, còn hơi đắng đây này.”
Phượng Tam nhìn Chương Hi Liệt, bỗng nhiên cảm thấy có chút hoảng hốt. Từ đêm đó, Chương Hi Liệt giống như trưởng thành sau một đêm, không còn làm loạn lên với hắn nữa, trước mặt người khác thì cười cười nói nói, khi không có ai thì trên mặt thường mang vẻ suy tư, còn có vài phần u buồn không hợp tuổi. Nhưng mỉm cười như thế giống như trong vẻ lo lắng đen đặc đột nhiên bắn ra ánh hào quang, sáng ngời chói mắt khiến người ta tim đập thình thịch.
Chương Hi Liệt cũng yên lặng nhìn Phượng Tam, bỗng nhiên ôm lấy hắn, dâng đôi môi non nớt lên miệng Phượng Tam.
“Chớ nghịch lửa.”
“Ta thích.”
“Sau này sẽ hối hận.”
“Hối hận cũng là ta chọn.”
Phượng Tam bóp nhẹ má Chương Hi Liệt, nhìn vào ánh mắt đen thẳng tắp như muốn xuyên thủng lòng người. Đây là Hoàng tử của Hoàng đế đương triều thất lạc trong chốn giang hồ, là phượng tử long tôn, cành vàng lá ngọc. Cơ thể cao quý như thế, nay lại nằm dưới thân ta? Phượng Tam biết suy nghĩ của mình có chút đê tiện, nhưng cảm giác chinh phục kỳ dị quanh quẩn trong lòng hắn, buộc hắn không thể kiềm chế. Chương Hi Liệt dùng tay phải ôm lấy cổ Phượng Tam, đặt mình nằm xuống giường, bày ra dáng vẻ để mặc người hái. Trong nét ngượng ngùng lại mang vẻ phóng đãng, giống như một ngọn lửa dần dần bùng lên, nóng cháy sáng ngời khiến người ta không thể cự tuyệt. Hô hấp của Phượng Tam trở nên nặng nề, cởi giày, chậm rãi đè lên Chương Hi Liệt.
Tối nay chính là ngày phải vào núi, họ không có bao nhiêu thời gian. Những mơn trớn phía trước làm không kĩ, khi tiến vào rất khó khăn, Phượng Tam biết nên thu tay lại, nhưng sự nhiệt tình của Chương Hi Liệt đã đốt sạch do dự của hắn. Chương Hi Liệt mở rộng thân mình, vụng về tiếp nhận hắn, hùa theo hắn, cùng hắn răng môi quấn quýt. Sự chật chội biến thành trơn trượt, sự ấm áp căng chặt lan tỏa ra toàn thân, dường như có ảo giác toàn bộ thân thể đều được bao dung ôm ấp.
Sau khi cuộc vui sướng tràn trề chấm dứt, Phượng Tam đưa bàn tay sờ xuống phía dưới Chương Hi Liệt, quả nhiên đã chảy máu. Hắn biết đứa bé này sợ đau, nhưng trong quá trình lại chỉ nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng cười khi quấn quýt, cậu nhẹ nhàng gọi tên hắn: “Hoài Quang… Hoài Quang…” một lần rồi lại một lần, giống như phải khắc sâu cái tên này vào trong sinh mệnh.
Phượng Tam ôm đầu Chương Hi Liệt, không nhịn được bèn nhẹ giọng mắng: “Đồ ngốc, đồ ngốc!” Hi Liệt nằm dưới thân hắn hồi lâu không lên tiếng. Phượng Tam lật người cậu lại. Chương Hi Liệt hai mắt nhắm nghiền, không biết là mệt hay là đau đến ngất đi, đầu đầy mồ hôi thấm ướt mái tóc vừa thô vừa cứng, dán bệt lên khuôn mặt, sắc mặt tái nhợt lộ ra màu đỏ hồng sau cơn dục vọng. Phượng Tam vươn tay, không kìm lòng được muốn phác hoạ lại cánh mũi thẳng thon dài và đôi môi khiến lòng người thương xót, chạm vào phía trước cậu thì dừng lại. Phượng Tam thu tay, vết máu trên tay là vừa quệt từ ở phía dưới Chương Hi Liệt ra.
Lúc Chương Hi Liệt tỉnh lại thì cơ thể đã được tẩy rửa sạch sẽ. Trong phòng thắp nến đỏ. Giọt nến nặng trĩu chảy xuống, tạo thành một lớp sáp đỏ quanh bốn phía chân nến. Ánh nến nổ tách một cái, ánh sáng trước mắt lập tức lụi tàn. Chương Hi Liệt cuộn người lại, rất đau rất đau, như quấy nát cả ruột, nhưng cậu chịu đựng, chậm rãi cuộn thành một vòng. Trong mắt giống như ngấn lệ, lại giống như ảo giác trong bóng đêm.
Thật lâu sau, cậu mỉm cười, thì thào: “Chương Hi Liệt, ngươi thật sự là thằng ngu…”
Cậu làm sao cũng không quên được ánh mắt khi Phượng Tam từ trên nhìn xuống mình. Cuồng nhiệt và phức tạp. Cho dù cậu không rành thế sự nhưng cũng biết ánh mắt kia không phải ái mộ. Nếu không có ái mộ, sự cuồng nhiệt kia từ đâu mà đến?
Chương Hi Liệt lười suy nghĩ.
Không sao cả, Phượng Hoài Quang, sẽ có một ngày, ta sẽ khiến ngươi khi đối mặt với ta thì không còn muốn ai khác.
Hoài Quang, ta sẽ chờ đến ngày đó.
Lúc này Phượng Hoài Quang, Lý Hủ đang cùng những bậc lão luyện trong bảy phái mười tám bang được tính toán tinh vi tiến vào núi Long Cốt. Trên đường tự giết lẫn nhau, mấy ngày tranh đấu dưới núi, số ít tự biết vô vọng nên đã rời đi, trên đường vào núi chỉ còn các cao thủ trong chốn võ lâm, ôm suy nghĩ nhất định phải chiếm được bảo vật, còn có vài kẻ gan khá lớn ôm theo vận may lên núi, ngoại trừ một phần đệ tử ở bên ngoài canh chừng thì tiến vào núi chỉ có hơn ba mươi người.
Đi qua phía trước của núi, dần dần xuống sơn cốc. Bọn họ phát hiện thấy một khe sâu ở sau núi, nước trong khe đã cạn, lộ ra khoảng đất khô cằn cứng rắn. Mọi người đi lần theo cái khe chật hẹp, tìm được một sơn động lớn.
Sơn động hẹp dài sâu thẳm, càng đi càng thấy tinh xảo, sơn đạo biến thành những lối đá vuông chỉnh tề, hai bên xuất hiện đui đèn, bên trong vẫn có dầu thắp.
Phượng Tam cười hỏi Thiết Cầm: “Kỳ quái, chẳng lẽ người trước kia vào núi không đốt đèn?”
“Có lẽ là không. Người vào núi trước kia chắc đã không còn sống, nếu đèn được đốt thì dầu thắp đã sớm hết. Nhưng dầu trong mỗi đui đèn đều đầy.”
Có người lên tiếng: “Có phải chúng ta đi nhầm hay không?”
Ngoại trừ cao thủ trong các đại phái Thiếu Lâm, Võ Đang, Ngũ Đài không lên tiếng thì kẻ khác đều không thiếu do dự, đang bàn tán sôi nổi, đều nói bất luận thế nào cũng muốn vào xem một chút, lại đang băn khoăn về chuyện ngọn đèn không đốt. Đúng lúc ấy thì chợt nghe bên ngoài có tiếng vang ầm ầm. Mọi người kinh hãi, vội vàng quay lại, chỉ thấy đá tảng rơi xuống uỳnh uỳnh, lấp dần con đường cách đó mấy chục trượng.
Mọi người cả kinh ngây người.
Cuối cùng yên tĩnh, sơn đạo đã bị đá tảng bịt kín.
Lý Hủ bắt lấy vạt áo Phượng Tam, cả giận: “Phụ vương giao ta cho ngươi, ngươi cũng đã nói sẽ chiếu cố ta, bây giờ ngươi muốn nói sao?”
Phượng Tam hất tay hắn ra, lạnh lùng nói: “Đã dám bắt cọp thì còn sợ gì cọp cắn? Phượng mỗ đã sớm nói cho thế tử biết cơ quan bảo vệ nơi giấu bảo vật tầng tầng lớp lớp, kêu thế tử đừng tới, nhưng nói kiểu gì thế tử vẫn phải đến, nay sao lại trách Phượng mỗ. Nếu ngươi chết thì ta cũng chôn cùng, có gì mà phải loạn lên, nhanh chóng tìm đường ra mới là đúng đắn.”
Một câu nhắc nhở mọi người. Bọn họ hành tẩu giang hồ đã nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, phải biết trấn định.
Lo lắng trong dầu có độc, chỉ dám đốt đuốc tìm đường.
Đi được khoảng nửa dặm thì đến một sơn động khéo léo, bốn vách tường cao ngất, đỉnh sâu thẳm, cũng không thấy đường ra. Mọi người dùng đuốc soi nhìn, phát hiện trên thạch bích rải rác tám cánh cửa đá. Ở đây không thiếu cao thủ về các cơ quan ngầm, không mất bao lâu thì đã tìm ra cơ quan, xoay hòn đá một cái, cửa đá đều được mở ra.
Vấn đề bây giờ là nên chọn cửa nào để đi.
Lý Hủ lui tới bên người Phượng Tam: “Mọi người cùng đi một đường, ngộ nhỡ đụng phải cái gì cũng có thể giúp đỡ nhau.”
Có người phản đối: “Có nhiều đường như thế, chia nhau đi thì tốt hơn.”
Trong động tiềm ẩn nguy cơ, kẻ có can đảm nói những lời này tất phải có võ công cao cường. Phượng Tam nhìn lại, người nói chuyện là Hoàng Tùng Tử phái Hoa Sơn. Người này hơn bốn mươi tuổi, dưới cằm có chòm râu dài, rất có phong thái tiên phong đạo cốt.
Có người phản đối, cũng có người đồng ý.
Phượng Tam nói: “Có bằng hữu muốn đi cùng nhau, có bằng hữu muốn đi một mình. Chuyện này đơn giản, ai muốn đi một mình thì tự chọn một đường, ai không muốn đi một mình thì ở lại, xem xem cuối cùng còn bao nhiêu người, rồi chúng ta chia làm mấy đội đi.”
Hoàng Tùng Tử liền chắp tay, cùng một sư đệ đồng môn chọn một cửa rồi đi vào. Sau đó là hai vị đại sư Trí Thiện, Trí Nhượng của Thiếu Lâm; hai vị kiếm khách Nghê Chân, Lỗ Trọng Trường của Võ Đang, bang chủ Hoàng Kim Nguyên cùng vài vị đà chủ của Chính Nghĩa bang… Đám người dần dần đi mất, cuối cùng chỉ còn một cửa, Phượng Tam nhìn lại thấy bên cạnh còn bảy người, cũng không tính là hạng vô danh, cũng cùng một cảnh giới với những kẻ đã đi vào trước đó.
Lý Hủ gõ gõ cửa đá trước mặt, cảm thán: “Ta đã nghĩ những kẻ thất phu giang hồ kia không hiểu gì hết, đúng là đã coi thường chúng. Bọn người kia chọn cửa sinh, lại để cửa tử cho chúng ta.”
Trong bốn người còn lại đi cùng Phượng Tam, Lý Hủ, Thiết Cầm, ngoại trừ một gã thị vệ thân cận của Lý Hủ tên là Hoàng Ưng thì ba người còn lại là Lưu Trường Khanh đứng đầu Tam Kiếm khách ở Lĩnh Nam, một người là Thân Tam Thông, người này tính toán như thần, có ngoại hiệu “Hoạt bất lưu thủ []“, người còn lại là bang chủ Trần Đạt của Trường Sa bang.
[] Hoạt bất lưu thủ: Xảo trá không để lại manh mối gì.
Tiến vào cửa đá là con đường nhỏ quá hẹp, Phượng Tam đi phía trước, Lý Hủ theo sau, sau nữa là Thiết Cầm, Hoàng Ưng, Thân Tam Thông, Trần Đạt, đi sau cùng là Lưu Trường Khanh.
Phượng Tam châm lửa chiếu sáng, đang dò đường thì chợt thấy tay mình bị ai đó nắm lấy. Sơn động chật hẹp, hai người không thể đi song song, có thể từ đằng sau cầm lấy tay hắn tự nhiên là Lý Hủ. Lý Hủ dùng ngón tay viết sáu chữ: “Làm rồi có thỏa lòng không?”. Phượng Tam thầm than: Lúc nào rồi mà người này còn nói chuyện phong nguyệt, ngay cả việc mình cùng Hi Liệt ân ái hắn cũng biết. Phượng Tam không có biểu cảm gì, siết tay một cái, ngón tay Lý Hủ bị bóp đến muốn gãy, kêu á một tiếng, bưng bít: “Á á, trong động có sâu sao? Cắn ta đau quá!” Phượng Tam cười thầm. Qua chuyện này, Lý Hủ trật tự hơn rất nhiều, ngoan ngoãn đi phía sau.bg-ssp-{height:px}
Con đường phía trước thay đổi, đi vào một cái động lớn có ánh sáng bạc lấp lánh, mọi người nhìn vào, nơi phát ra sáng bạc là những cái rương để mở, trong rương chất đầy bạc khối. Cách mấy cái rương không đến một trượng có hơn mười xác chết trên đất, có kẻ bị loạn tên xuyên tim mà chết, có kẻ thất khiếu đổ máu mà chết. Bốn cái xác mới trong đó là bang chủ Hoàng Kim Nguyên cùng ba vị đà chủ của Chính Nghĩa bang. Hoàng Kim Nguyên cùng ba thuộc hạ đều trúng kịch độc, gã có nội lực cao thâm hơn người nên duy trì được một chút, lúc trông thấy đám người Phượng Tam thì trong họng phát ra tiếng khục khặc, nhưng nói không ra lời.
Phượng Tam đi qua dìu gã.
Thiết Cầm vội la lên: “Thiếu gia!”
Phượng Tam lấy lưng ngăn ánh mắt mọi người, đưa tay đặt lên ngực Hoàng Kim Nguyên. Hoàng Kim Nguyên trừng mắt nhìn hắn, trên mặt chỉ thấy sợ hãi và phẫn nộ. Gương mặt Phượng Tam mang ý cười, giọng nói lại trầm thấp thân thiết: “Nơi này đã xảy ra chuyện gì?” truyền vào một chưởng, hơi tàn cuối cùng của Hoàng Kim Nguyên cũng tan, lệch đầu sang một bên, tắt thở.
Phượng Tam lay cơ thể gã, kêu lên: “Kim bang chủ! Kim bang chủ!”
Lý Hủ từ xa nói: “Phượng công tử, gã đã chết, hay là chúng ta lui về tìm cách dịch chuyển đống đá chặn đường ở cửa động. Kim bang chủ võ công cao cường còn như vậy, bản hầu gia không muốn đi chịu chết, ngươi mau mau hộ tống ta trở về.”
Lý Hủ quen biết nhiều nhân sĩ giang hồ, vốn cũng có vài phần danh vọng, nhưng hắn tuổi còn trẻ, những kẻ đến dưới trướng của hắn đều bị dùng thủ đoạn điều đi phương bắc, rút chân khỏi thị phi giang hồ. Những người cùng vào động với hắn là những kẻ không có mấy quan hệ với hắn, cho dù từng có cơ hội gặp mặt nhưng cũng không quen thân. Mọi người thấy hắn tuổi trẻ, là quý công tử xuất thân vương thất, gặp chuyện lại có hành vi như vậy, đều xem nhẹ hắn, thầm nghĩ: “Giang hồ đồn đãi y không tệ, hóa ra chỉ là cậu ấm nhát gan sợ chết.”
Phượng Tam và Lý Hủ đều là kẻ trong hiểu nhưng ngoài không nói. Mối nợ máu ngày xưa chẳng bao lâu nữa sẽ được giải quyết, thù máu mười lăm năm trước đã thành vở kịch phụ, trên bàn cờ núi Long Cốt này, nhân vật chính thật sự đã không còn là những kẻ đứng đầu bảy phái trong giang hồ nữa.
Đã đắc tội với ai thì phải đắc tội đến cùng. Phượng Tam làm nhục Lý Hủ, cứu sống Chương Hi Liệt, vừa lúc mượn thế trận núi Long Cốt giải quyết sạch sẽ Lý Hủ, trừ tai họa về sau.
Mà Lý Hủ, trước đó dù có ý hợp tác, nhưng sau khi Phượng Tam giết sạch tinh binh của hắn, cứu Chương Hi Liệt thì mọi chuyện đã không thể quay đầu, tìm cớ hợp tác chỉ là lý do để Phượng Tam buông lỏng cảnh giác. Chương Hi Liệt không thể không chết, muốn giết Chương Hi Liệt, phải giết Phượng Tam trước.
Đối thủ thật sự của trận này chỉ có Phượng Tam và Lý Hủ.
Một khắc sau, ở trong một sơn động khác, bọn họ phát hiện những cái xác đã bị dã thú cắn xé đến không còn hình người. Dấu răng hỗn độn như bị chó hoang cắn xé, nhưng trong sơn động sao lại có chó hoang? Thi thể giữ bảo kiếm kiểu dáng kỳ lạ là dấu hiệu cho thân phận của chủ nhân nó: ba vị kiếm khách Trương, Tôn, Bạch phái Hoàng Sơn.
Phượng Tam thở dài một tiếng: “Tiểu Hầu gia khăng khăng muốn vào động xem báu vật, nhìn thấy những thứ này có cảm tưởng gì?”
Lý Hủ cười lạnh: “Người chết vì tiền, chim chết vì ăn, cần gì cảm tưởng với không cảm tưởng.”
Phượng Tam hỏi: “Tiểu Hầu gia có sợ không?”
Lý Hủ ấp úng một lúc lâu, ưỡn ngực nói: “Có sóng to gió lớn gì bản Hầu gia chưa từng thấy qua, chẳng lẽ lại sợ những thứ này? Chê cười!” nói xong thì đi nhanh về phía trước.
Trong bảy người thì xảo quyệt nhất chính là Thân Tam Thông tính toán như thần, gã mắt thấy hiểm cảnh trùng điệp, chưa được bao lâu đã phát hiện bảy người chết, liền có ý lùi bước. Nhưng núi đá đổ xuống cửa động dài đến hơn trăm trượng, muốn dời đá đến năm nào tháng nào thì mới xong? Lúc này thấy cậu ấm như Lý Hủ cũng gồng sức đi tiếp, gã thầm nghĩ: “Không thể lui thì tiến. Họ chết càng nhiều, không phải cơ hội đoạt báu vật của ta càng lớn hay sao? Bảo vật về tay người hữu duyên, dùng trí tuệ mưa kế của ta, chỉ cần cẩn thận một chút, chẳng lẽ ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng không được? Đến lúc đó có lẽ sẽ tìm được đường ra khác.”
Mọi người đều tự tính toán, trên đường không ngừng nhìn thấy tử thi của đám người cùng đi, có kẻ bị chiếc đinh sắt khổng lồ xuyên qua ngực, ghim người trên thạch bích; có kẻ bị treo cổ giữa không trung; có kẻ bị chém đứt tứ chi và đầu, phần còn lại của chân tay bị cụt được để lên một cái bàn lớn. Người khác còn không sao, sắc mặt Thân Tam Thông dần dần trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra từng dòng. Phượng Tam nhìn thấy, không có biểu cảm gì.
Thân Tam Thông đột ngột đứng lại, lạnh lùng nói: “Chư vị, chúng ta trúng kế rồi!”
Lý Hủ hỏi: “Trúng kế gì?”
Thân Tam Thông nói: “Tiểu Hầu gia có còn nhớ những người vừa rồi chết như thế nào?”
“Còn nhớ.”
“Mười lăm năm trước trên Lạc Phượng lĩnh có cuộc chiến chặn giết Ma giáo xâm nhập Trung Nguyên. Trong tứ đại trưởng lão Ma giáo, đại trưởng lão bị độc chết, nhị trưởng lão bị trường kiếm đóng đinh găm trên cửa lớn quán trọ Phúc Hưởng, tam trưởng lão bị loạn kiếm chém đứt tứ chi, tứ trưởng lão bị treo cổ ở trên tàng cây đón khách trên Lạc Phượng lĩnh. Mười lăm năm, Thân mỗ vẫn còn nhớ rõ.” Thân Tam Thông hừ lạnh: “Chỉ sợ chúng ta đã rơi vào bẫy của người khác.”
Bảy người đánh giá nhau.
Lý Hủ là con cháu hoàng thất đương triều, đương nhiên sẽ không phải dư nghiệt Ma giáo.
Phượng Tam và Phượng lão gia vốn là con cháu dòng họ Phượng ở Hải Nam, Phượng thị kinh doanh buôn bán, có tiếng nhân nghĩa. Sau này tiểu thư Phượng gia và cha của Phượng Tam nghiệt duyên đến với nhau, nhà họ Phượng lấy làm sỉ nhục, chỉ nói với bên ngoài rằng tiểu thư bị bệnh mà chết. Về sau này xảy ra trận chiến Lạc Phượng lĩnh, Đại Quang Minh giáo bèo dạt mây trôi, lúc ấy Phượng lão gia vừa mới đến phương Bắc du sơn ngoạn thủy, thuận đường gặp lại chị gái, lại khiến tình hình thêm loạn, trong rối ren đành phải dẫn theo Phượng Tam bỏ đi, đi lại đây đó nhiều năm, đến khi Phượng Tam hai tuổi mới mang về cố hương, chỉ nói là con sinh bên ngoài.
Tuổi trẻ, Phượng lão gia phong lưu phóng túng, con ở ngoài lại chỉ có mình Phượng Tam, nói ra có ai mà tin được, lại có ai nghĩ rằng Phượng gia ở Hải Nam và Đại Quang Minh giáo ở cực Tây lại liên quan với nhau?
Mọi người nhìn Phượng Tam một cái, lại dời mắt đi.
Thân Tam Thông nhìn Hoàng Ưng và Thiết Cầm: “Mười lăm năm trước tham gia cuộc chiến chặn giết Ma giáo có phụ thân của thiếu hiệp Lưu Trường Khanh, Lưu thiếu hiệp đương nhiên không liên quan với Ma giáo. Trần bang chủ của Trường Sa bang tuy không tham gia vào cuộc chiến mười lăm năm trước, nhưng có mối thù không đợi trời chung với Ma giáo.”
Phượng Tam đứng bên người Thiết Cầm, mỉm cười hỏi: “Thiết Cầm, ngươi cấu kết với Ma giáo từ khi nào?”
Thiết Cầm nói: “Thuộc hạ đi theo công tử, sao lại cấu kết Ma giáo?”
Lời này không phải nói dối. Ma giáo là do võ lâm Trung Nguyên gọi bọn họ, còn bọn họ tự xưng là Đại Quang Minh giáo, những kẻ gọi họ là Ma giáo đúng là tuyệt đại vũ nhục. Lúc này nói ra hai chữ Ma giáo, kỳ thật hoàn toàn không phải Đại Quang Minh giáo trong miệng Thân Tam Thông. Huống chi họ chính là người của Đại Quang Minh giáo, sao lại cấu kết với Đại Quang Minh giáo cho được?
Lưu Trường Khanh nói: “Thiết công tử là người thân cận của Phượng công tử, tất nhiên không phải người Ma giáo.”
Có sự đảm bảo của Lưu Trường Khanh, ánh mắt mọi người liền rơi xuống trên người Hoàng Ưng.
Lý Hủ thở dài một tiếng, nhìn Hoàng Ưng: “Ngươi là người của Ma giáo?”
Lông mi Hoàng Ưng rủ xuống: “Không phải.”
Thân Tam Thông hỏi: “Có bằng chứng gì không?”
Lý Hủ cùng lúc lên tiếng: “Có bằng chứng gì không?”
Hoàng Ưng đáp: “Không có.”
“Aiz, thế này thì khó rồi.” Lý Hủ phất tay nhìn Thân Tam Thông: “Nếu hắn không thể chứng minh mình không phải người Ma giáo, ta thấy thà giết nhầm một trăm chứ không thể bỏ sót một người, để hắn tự sát đi.”
Thân Tam Thông ngẩn ngơ, lại nghe Lý Hủ nói: “Ngươi có nghe rõ không?”
Hoàng Ưng nói: “Có.”
Lý Hủ: “Vậy ngươi còn chờ cái gì?”
Hoàng Ưng nói một tiếng “Được.” rồi rút đao chĩa vào chính mình. Ngoại trừ Phượng Tam, tất cả mọi người đều cả kinh, Hoàng Ưng lại đột nhiên vừa chuyển đao đâm vào lồng ngực Thân Tam Thông.
Lưu Trường Khanh cùng Trần Đạt hét lớn một tiếng, đồng loạt rút kiếm ra.
Hoàng Ưng ghì kiếm, dựng thẳng mắt nói: “Hoàng Ưng hôm nay chỉ muốn giết ba người, một là Thân Tam Thông tham tiền giả dối, hai người khác…” hắn cười lạnh nhướng mày: “Nếu hai người họ không chết, ta sẽ cùng họ giải quyết, xin Lưu công tử và Trần bang chủ khoanh tay đứng nhìn.”
Thân Tam Thông lăn ngã xuống đất, ôm ngực run rẩy.
Hoàng Ưng nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Thân đại hiệp, Thân lão gia, ngươi còn nhớ thằng bé tám năm trước đã quỳ năm ngày năm đêm trước cửa nhà các ngươi không? Nó vất vả lắm mới trốn thoát được khỏi tay kẻ thù, nó đã xin ngươi giúp nó điều tra lai lịch kẻ giết cả nhà nó. Ngươi tự nhận là đại hiệp, cũng không dám nói cho nó biết chân tướng, lại còn táng tận lương tâm kêu người đánh nó đến chết, thiếu chút nữa thì đánh chết nó.”
Thân Tam Thông lộ ra vẻ hối hận, thở dài một tiếng nhắm mắt lại.
Hoàng Ưng cười lạnh: “Ngươi đương nhiên không dám, ai có thể tin đại hiệp Lỗ Trọng Trường trung hậu của Võ Đang lại là kẻ tham luyến nam sắc, là kẻ độc ác thích giết người diệt khẩu?”
Lưu Trường Khanh cùng Trần Đạt hai mặt nhìn nhau, lộ ra vẻ khiếp sợ. Nhưng vẻ mặt Thân Tam Thông rõ ràng là thừa nhận.
Thân Tam Thông đã chết, mục đích Hoàng Ưng đến đây là muốn báo thù nhà, mặc kệ là mối thù gì, chỉ cần không liên quan đến Ma giáo thì chẳng phải chuyện gì ghê gớm.
Khi tìm được Lỗ Trọng Trường thì hắn đã chết, không biết nên bảo Lỗ Trọng Trường hắn là may mắn hay bất hạnh, ít nhất khi Hoàng Ưng đâm nát hạ thể hắn thì hắn không thấy đau đớn. Những người còn lại tiếp tục đi, những người tiến vào động chỉ còn sáu người Phượng Tam.
Trò chơi sắp kết thúc.