Chỉ cần có thời gian, Tô Vân Hải sẽ đến tìm cô, mang cho cô vô số bất ngờ và cảm động.
Người đàn ông này hao hết tâm tư, lấy hết khí lực và tinh lực đi lấy lòng cô, hi vọng có được sự đồng ý của cô.
Tô Vân Hải rốt cuộc hiểu rõ, yêu một người thật sự có thể hèn mọn như thế, hận không thể mua hết toàn bộ mọi thứ trên thế giới dâng hai tay cho cô. Càng sâu sắc cảm nhận được tâm tình lúc trước khi Từ Như Ý yêu hắn.
Lễ Giáng Sinh năm nay, Tô Vân Hải đặc biệt đem cô đến một giáo đường.
Tô Vân Hải đứng ở trên bục, mặc một thân tây trang đen, vẻ mặt nghiêm túc.
Trong tay hắn cầm một bó hoa hồng, từng bước đi về phía cô.
Thời điểm đi đến trước mặt Từ Như Ý, Tô Vân Hải đột nhiên quỳ một đầu gối xuống.
Vẻ mặt hắn mang theo khẩn trương, bán đứng sự trấn định ban đầu của hắn.
Tô Vân Hải nghiêm túc nói:"Như Ý, anh yêu em. Xin em hãy gả cho anh!"
Nhìn những con chim bồ câu bay đầy trên bầu trời, còn có nến đỏ thắp đầy chung quanh, một bó hoa hồng trước mặt, Từ Như Ý không thể không bội phục. Người đàn ông tài giỏi như vậy, dùng hết toàn lực theo đuổi một người phụ nữ, thật rất khó để cự tuyệt hắn.
Cô còn đang suy tư, chung quanh liền vang lên một tràn vỗ tay.
Những người kia so với cô còn hưng phấn hơn, cao giọng hô:"Gả cho anh ấy, gả cho anh ấy đi!"
Từ Như Ý nhìn kỹ, trong những người này, đứng ở phía trước, là cha mẹ Tô gia, trưởng bối cùng với những người bạn thân. Những chỗ khác, còn lại đều là người thân của cô.
Xem ra Tô Vân Hải lần này rất nghiêm túc.
Cô mỉm cười, đợi những người kia im lặng. Mới nhẹ giọng đáp: "Được."
"Oa!" Tiếng vỗ tay vang lên, vỗ thật to.
Cha mẹ Tô gia vui mừng, đây là đáp ứng con trai của bọn họ! Thật sự, bọn họ vừa rồi so với đương sự còn khẩn trương hơn!
"Như Ý!" Tô Vân Hải ngoài ý muốn kinh ngạc. Hắn ném hoa trong tay đi, chạy qua ôm lấy cô.
Hắn biết, bản thân trước kia khiến cho Như Ý thất vọng, nhưng cô còn chịu tha thứ hắn, cho hắn cơ hội!
[ hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm +, trước mắt nguyên chủ hảo cảm là , Liễu Lan Nhân hảo cảm là . Nguyên chủ thật tuyệt, rất nhanh sẽ hoàn thành nhiệm vụ!]
Từ Như Ý cảm nhận được bờ ngực rộng lớn ấm áp của hắn, tiếng đập nhanh của trái tim bên kia rất gần, khiến cô nhịn không được vui vẻ.
Nhưng mà, Tô Vân Hải ôm chặt cô như vậy, cô sắp thở không nổi rồi.
Nhìn ra cô khác thường, Tô Vân Hải mới rốt cuộc thả lỏng một ít.
Tâm tình hắn vui sướng không cần nói cũng biết, kích động nâng lên khuôn mặt hồng thuận của cô:"Như Ý, anh yêu em!"
Không đợi cô trả lời, đã bất ngờ hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Bên này mọi người cùng nhau chúc phúc bọn họ. Ngoài cửa, lại có một bóng dáng từng chút một trượt xuống.
Liễu Lan Nhân thất thanh khóc rống.
Trần Thu Sướng đi qua, đỡ cô ta dậy an ủi:"Lan Nhân, hai người không phải là người cùng một thế giới, cậu là vì tiền mới tiếp cận anh ta, cha mẹ Tô gia cũng sẽ không chấp nhận cậu."
Ánh mắt cô phức tạp nhìn về phía hai người đang ôm lấy nhau bên kia, kỳ thật nội tâm còn nhiều hơn là thấy may mắn.
Lúc trước Liễu Lan Nhân một lòng nghĩ muốn thông qua bán thân thể để đổi tiền, Trần Thu Sướng vốn không đồng ý. Ngừơi phụ nữ này nhìn như nhu nhược lại vô cùng cố chấp không nghe khuyên bảo.
May mà Tô Vân Hải tuy rằng vô tình, nhưng cũng không vô nghĩa. Giúp Liễu Lan Nhân, cứu ba của cô ta về. Chỉ một điểm này mà nói, người không có bất kì trả giá nào như Liễu Lan Nhân không có tư cách đi chỉ trích Tô Vân Hải.
"Chúng ta trở về đi. Bác Liễu còn cần cậu chăm sóc nữa!" Trần Thu Sướng nói,"Còn chuyện tiền bạc, tớ và cậu sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp!"
Liễu Lan Nhân lau khô nước mắt, được Trần Thu Sướng đỡ đi.
Về nhà, ba Trần liền hưng phấn đối với cô ta nói:"Thu Sướng, không nghĩ tới tảng đá kia ở hậu viện nhà chúng ta lại là bảo bối!"
Trần Thu sướng kỳ quái:"Tảng đá?"