Editor: Cà Pháo
- ----------------------------
Di động nhảy ra bức ảnh chụp, cô hơi hơi dẩu miệng: “Thật lạnh, cười một cái đi.”
Nhìn Tiêu Vũ Triết ngồi ở trên ngựa gỗ, mặt cô mang khẩn thiết: “Cười một chút thôi, được không?”
Tiêu Vũ Triết nhìn bộ dạng làm nũng của cô, thế nhưng lại thấy xinh đẹp như thế.
Sắc mặt cậu đỏ lên. Có chút mất tự nhiên ở trên màn hình của cô lộ ra một tia cười.
“Oa, rất đẹp! Mình chụp được ảnh đồng học Tiêu Vũ Triết cười rồi! Thật muốn đem đi bảo tồn, giống như bảo bối gia truyền vậy.”
Một bên Trần Hạo Nhiên: “Xùy, có cần khoa trương như vậy hay không.”
“Ha ha, một chút cũng không khoa trương. Bạn học Tiêu Vũ Triết cười rộ lên rất đẹp trai, mình rất thích!” Từ Như Ý nhìn ảnh chụp vừa nãy, rất là vừa lòng.
Tiêu Vũ Triết lại đỏ mặt, nhìn cô giống như bảo bối.
Cô gái nhỏ này thích cậu, hình như là chuyện mọi người đều biết. Nhưng hôm nay lần đầu tiên từ miệng cô nói ra, lại hào phóng tự nhiên như vậy, làm trái tim cậu nhảy hai cái.
[ Hệ thống nhắc nhở: Nam chủ hảo cảm +, trước mắt đối với ký chủ hảo cảm là , đối với Đường Khả Tâm hảo cảm là . Ký chủ, cô thật sự không tồi nha! ]
“Trần Hạo Nhiên, cậu giúp chúng mình chụp một cái ảnh chung đi!” Từ Như Ý đưa điện thoại di động qua.
“Được thôi!” Trần Hạo Nhiên vui vẻ nhận lấy di động.
Nhìn hai người cách khá xa nhau, cậu ta có chút bất mãn: “Hừ, nhìn thế nào cũng như hai người qua đường không có quan hệ vậy? Không thể lại gần thêm một chút sao?”
Từ Như Ý chủ động tới gần Tiêu Vũ Triết một chút, “Như vậy được không?”
“Chưa được, lại gần thêm chút.”
“Hiện tại thì sao?”
Trần Hạo Nhiên nhìn ở giữa bọn họ để lại khe hở rất lớn, nhịn không được tiến lên kéo bọn họ vai sóng vai sát bên nhau.
“Ok, cuối cùng cũng nhìn thân mật một chút.”
Vì thế, album trong điện thoại của cô, có rất nhiều ảnh chụp chung hai người bên nhau.
Cho dù Tiêu Vũ Triết mặt lạnh giống như bình thường, nhưng sẽ không còn hơi thở xa cách.
Chơi nửa ngày, ba người cũng có chút mệt mỏi. Bọn họ cùng đi phố ăn vặt.
“Ông chủ, cho ba ly kem!” Từ Như Ý nói.
Nhanh chóng, trong tay ba người đã cầm một cái ly kem thủ công.
“Lạnh quá, ăn rất ngon!” Từ Như Ý cười ngọt ngào với Tiêu Vũ Triết.
Cô biết, nam sinh này nhất định chưa từng được ăn qua kem ly?
Tiêu Vũ Triết thử tính nếm một ngụm, gật đầu: “Ừ.”
“Bên kia còn bán kẹo bông gòn nữa!” Từ Như Ý kéo cậu qua.
Cô phụ trách mua, Tiêu Vũ Triết lại lẳng lặng bỏ tiền bao. Trần Hạo Nhiên tấm tắc đi theo phía sau bọn họ.
“Thật không thú vị gì hết. Tôi cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn lớn vậy!” Nhìn thấy bộ dáng của hai người bọn họ, Trần Hạo Nhiên đột nhiên có chút ăn mất ngon.
Anh em tốt của mình đột nhiên có người thích, cậu ta cảm thấy bị vắng vẻ.
“Vậy cậu nhanh trở về đi!” Từ Như Ý đẩy đẩy cậu ta, nửa giỡn mà nói.
“Được, vậy không quấy rầy các cậu nữa!”
Cậu ta vừa đi, cũng chỉ còn lại Từ Như Ý và Tiêu Vũ Triết.
“Thật tốt quá, chỉ còn hai chúng ta! Bạn học Tiêu Vũ Triết, chúng ta đến bên kia nhìn đi!”
Dọc theo đường đi, Từ Như Ý đều rất hưng phấn. Giống như bất cứ thứ gì cũng đều có thể khiến cho cô hứng thú, tinh lực đều vĩnh viễn dư thừa như vậy.
Tiêu Vũ Triết ngày thường bị động, tốc độ đi đường cũng không nhanh không chậm. Từ Như Ý thoăn thoắt ngược xuôi, nhanh chóng liền đánh rơi cậu một mảng lớn.
Mỗi lúc đi một đoạn đường ngắn, cô sẽ đặc biệt dừng lại chờ cậu.
“Nhanh lên nào!” Từ Như Ý vui vẻ thúc giục.
Vài lần đi qua, cô tự nhiên dứt khoát mà dắt tay cậu.
“Như vậy thì không cần lo lắng lạc mất đồng học Tiêu Vũ Triết rồi.” Cô mở miệng cười tủm tỉm.
- --------------------
-..-