Phượng Ẩn Thiên Hạ

chương 79: ưng vương kiêu ngạo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cơ Phượng Ly chậm rãi dùng hết một bát cháo, thị nữ vội vàng lấy cho hắn thêm một bát. Nhưng hắn lại không hề động đũa, nhìn vào bát cháo với vẻ thất thần.

Lam Băng cùng Đồng Thủ vén màn đi vào trong, Lam Băng vừa đi vừa pha trò tán gẫu với Đồng Thủ.

Hai người tự động chia nhau ngồi vào bàn, Lam Băng thở dài nói trước: “Tướng gia, việc tối nay ngài thật sơ suất, sao lại từ chốI hôn sự, Tam công chúa kia......”

Ánh mắt Cơ Phượng Ly thản nhiên nhìn Lam Băng nói: “Ngươi thì biết gì!” Hắn nhấc đũa, gắp đồ ăn vào miệng, chậm rãi nhai nuốt rồi mới lạnh giọng hỏi Đồng Thủ: “Chuyện làm đến đâu rồi?”

“Bẩm tướng gia, đã làm xong rồi.” Đồng Thủ trầm giọng đáp.

“Tốt lắm, Lam Băng, ngươi đi an bài mọi chuyện, chúng ta sẽ hành động theo kế hoạch!” Cơ Phượng Ly thản nhiên nói, đôi mắt hơi nheo lại, giống như bị hơi cháo nóng bốc lên mặt.

“Phái thêm người bảo hộ người kia, vạn lần không được để hắn gặp nguy hiểm tới tính mạng.” Cơ Phượng Ly đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, duỗi ngón tay vuốt ve đóa hoa quỳnh, chậm rãi nói.

“Tướng gia......” Người vốn ít nói như Đồng Thủ cũng đứng dậy, trầm giọng “Vì sao, không nhân cơ hội trừ bỏ người kia ······”

Cơ Phượng Ly im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi xoay người lại, đồng tử nheo lại, ánh mắt nhiếp hồn nhàn nhạt quét tới. Toàn thân tỏa ra hàn khí giống như một thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ.

“Đồng Thủ, ngươi thành người nhiều chuyện như vậy từ bao giờ.” Giọng nói hắn vang lên đầy uể oải.

Nhưng Đồng Thủ lại sợ hãi không dám nói nữa, ngay cả khóe mắt cũng cứng đơ không chớp nổi một cái.

Bóng đêm thê lương, những cánh hoa nở rộ sát bên cửa sổ. Từng đợt hương thơm ngào ngạt chậm rãi thấm vào trong phòng. Cơ Phượng Ly mở rộng chiết phiến, khẽ phe phẩy mấy cái, những cánh hoa quỳnh lay động, như sương như khói.

Phía sau hành cung Thanh Giang là một dãy rừng núi liên miên. Trong núi có nhiều loài quái thú quý hiếm, tuy Viêm Đế đã cao tuổi, nhưng vẫn chú trọng việc cưỡi ngựa bắn cung, hàng nằm đều tổ chức cuộc thi săn bắn ở cánh rừng phía sau hành cung Thanh Giang. Hoàng tử, hoàng thất và các trọng thần đều phải đi theo. Năm nay còn có thái tử Bắc Triều Tiêu Dận với Thụy Vương Đông Yến tham gia, càng khiến Viêm Đế thêm hào hứng.

Người Bắc Triều lớn lên từ lưng ngựa, còn người Nam Triều không quá tinh thông món cưỡi ngựa bắn cung này, đây là chuyện ai ai cũng biết. Nhưng chắc do Viêm Đế không muốn rơi xuống thế hạ phong, nên muốn mượn lần đi săn này, tỷ thí với Tiêu Dận một phen, do đó, phàm là những ai có khả năng cưỡi ngựa bắn tên tốt, đều phải theo hầu thánh giá.

Trước đó một ngày, sẽ có thị vệ đi dọn dẹp bãi săn phía sau núi, trục xuất những mãnh thú nguy hiểm ra ngoài.

Sáng sớm, thời tiết rất đẹp.

Viêm Đế ngồi trên xe đuổi, do những thị vệ hoàng cung vây quanh tháp tùng, đi dọc ra phía sau núi. Dọc đường đi tinh kỳ phấp phới, xe nối tiếp xe.

Hoàng Phủ Vô Song và Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương theo sát phía sau xe Viêm Đế, xung quanh có không ít thị vệ bảo hộ. Hai người đều mặc kỵ trang, nhìn qua có thêm phần anh khí. Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương bị tật ở chân từ nhỏ, chưa từng cưỡi ngựa, do gần đây có chuyển biến tốt nên cũng bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, nhưng cũng chỉ là mới học, thành ra khi ngồi trên lưng ngựa. Vẻ mặt hắn có phần tái nhợt, kém theo một chút khẩn trương.

Ước chừng một canh giờ sau, đoàn người đã đến bãi săn sau núi, khi Viêm Đế bước xuống xe, đã sớm có thái giám dẫn ngựa tới, Viêm Đế xoay người lên ngựa. Quay đầu nhìn thoáng qua hai hoàng tử đang theo sát phía sau, nhướn mi cười nói: “Thương nhi, chân ngươi có tật, nếu có thể đi săn được thì tốt, không ở lạI ngồi xem náo nhiệt cũng không sao!” Nói xong, sắc mặt Viêm Đế trầm xuống, nhìn Hoàng Phủ Vô Song, lạnh lùng nói “Vô Song, ngày thường ngươi chỉ biết ra ngoài gây chuyện. Hôm nay, hãy cho trẫm nhìn thấy năng lực thật sự của ngươi đi!”

“Vâng!” Hoàng Phủ Vô Song vội vàng cúi người nói.

Hoa Trứ Vũ đi sau Tiêu Dận, hôm nay Tiêu Dận mặc bộ quần áo màu tím bó sát. Nổi bật vòng eo tinh tế, đầy vẻ khí phách. Hải Đông Thanh không ngừng bay lượn phía trên đỉnh đầu hắn, một đôi mắt ưng sắc bén như điện. Tứ đại thân vệ theo sát phía sau hắn.

Còn Đấu Thiên Kim vẫn chưa tới, nghe nói hắn có chuyện riêng. Hoa Trứ Vũ nghĩ, không phải là hắn ra ngoài tìm Doanh Sơ Tà chứ!

Cơ Phượng Ly và các đại thần đi theo phía sau, chờ lệnh xuất phát.

Tiếng kèn lệnh vang khắp bãi săn, thê lương ngân dài, khiến toàn bãi săn trở nên yên lặng. Mọi người đồng loạt xoay người lên ngựa, Thống lĩnh thị vệ dẫn theo các thị vệ đại nội đi trước mở đường, hoàng đế dẫn đầu hơn một trăm kỵ mã chạy vào rừng cây.

Tiêu Dận giục ngựa tiến lên, chỉ nghe thấy trong rừng có một tiếng động nhỏ, mắt thấy Hải Đông Thanh đáp xuống, kêu vang một tiếng. Tiêu Dận kéo cung tên, chỉ nghe tiếng dây cung vang lên, một con hươu gục dưới mũi tên. Hải Đông Thanh còn tinh hơn chó săn, vươn cánh ưỡn ngực đứng trên xác con hươu, ngẩng đầu thong thả bước từng bước, như đang khoe khoang con mồi này là do chủ nhân của nó săn được.

Vẻ mặt Viêm Đế thoáng giận, theo sau mình có nhiều thị vệ như vậy, mà con mồi đầu tiên lại bị Tiêu Dận đoạt mất.

Hoàng Phủ Vô Song chỉ vào Hải Đông Thanh, cười nói với Tiêu Dận: “Không biết con ưng này của Tiêu Thái Tử có được tính là con mồi không?”

Tiêu Dận hừ lạnh một tiếng: “Hoàng Phủ điện hạ, nếu ngươi có thể săn con ưng này, bản Thái Tử trực tiếp nhận thua, không tham gia cuộc săn này nữa. Còn tự nhận tài bắn cung của Bắc Triều ta không bằng Nam Triều.”

“Thật sao? Vậy được, để bản điện hạ thử một lần xem sao!” Hoàng Phủ Vô Song nhận lấy mũi tên trong tay thị vệ, kéo căng cánh cung. Con ngươi đen nhíu lại, nhắm ngay vào Hải Đông Thanh, dứt khoát thả dây cung ra.

Tuy võ công Hoàng Phủ Vô Song không cao, nhưng cũng có chút công phu trên ngựa. Mọi người đều im lặng, khẩn trương nhìn theo mũi tên của Hoàng Phủ Vô Song, hy vọng hắn có thể bắn trúng Hải Đông Thanh, đập vỡ sự cuồng ngạo của Tiêu Dận. Ngay cả Viêm Đế cũng chăm chú nhìn về phía trước.

Tiêu Dận lại không hề khẩn trương chút nào, khóe môi hơi nhếch lên cười lạnh. Bốn thân vệ bảo hộ phía sau hắn, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Hoa Trứ Vũ cũng biết Hoàng Phủ Vô Song sẽ thua, Hải Đông Thanh vốn không phải loài ưng bình thường, nếu Hoàng Phủ Vô Song có thể bắn trúng, sao Hải Đông Thanh có thể trở thành thần ưng của Bắc Triều.

Quả nhiên, con ưng kia cũng giống chủ nhân nó không hề khẩn trương chút nào, còn thong thả đi lại trên xác con hươu. Trong chớp mắt Hoàng Phủ Vô Song buông dây cung ra, nó mới đột ngột giương cao cánh, nhẹ nhàng tránh được mũi tên của Hoàng Phủ Vô Song. Nhìn thấy mũi tên rơi xuống đất, nó ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Hoàng Phủ Vô Song, giống như cười nhạo tài bắn tên của hắn thật là tầm thường.

Hoàng Phủ Vô Song không nén được tức giận, ngay cả một con ưng cũng dám cười nhạo hắn như vậy.

Lần này hắn lắp cả ba mũi tên lên dây cung, thế tên như chẻ tre bắn ra ngoài. Nhưng vẫn bị Hải Đông Thanh nhẹ nhàng tránh được, dát dát dát, mũi tên ghim chặt vào thân cây.

Gương mặt Hoàng Phủ Vô Song đen lại, phải biết rằng, bắn tên là lĩnh vực mạnh nhất của hắn.

Hắn lại kéo cung cài tên, nóng lòng muốn bắn thêm lần nữa, chỉ thấy Viêm Đế quát lên: “Thôi đi, không cần bắn nữa!”

Viêm Đế nghiêm mặt nói: “Chia ra săn thú, sau ba canh giờ nữa, để xem ngươi có thể săn được bao nhiêu?” Nói xong, ông kéo dây cương, dẫn đám thị vệ đi về phía trước.

Gương mặt Hoàng Phủ Vô Song trở nên ảm đạm, Hoa Trứ Vũ nhíu mày nhìn hắn, thật ra, Hoàng Phủ Vô Song chỉ muốn chứng minh năng lực bản thân trước mặt Viêm Đế, song hắn càng thể hiện, Viêm Đế càng kiệm lời khen hắn, ngược lại còn rất ôn hòa với Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương.

Nhưng không chỉ vì chuyện này mà nói Viêm Đế sủng ái Hoàng Phủ Vô Thương, không thích Hoàng Phủ Vô Song, ông càng nghiêm khắc với Hoàng Phủ Vô Song càng chứng tỏ sự kỳ vọng của ông với hắn. Còn Hoàng Phủ Vô Song, chỉ luôn mong nhận được nụ cười và lời khen khích lệ từ phía Viêm Đế.

Hoa Trứ Vũ khẽ thở dài, đi theo Tiêu Dận tham gia săn bắn.

Nhất thời, phía sau núi trở nên hỗn loạn, mọi người đều phóng ngựa đuổi bắt các loài thú, tên bay thành rừng. Tiếng la hét vang dậy cả một góc trời, đồi núi trùng điệp, rừng rậm phần đông, lâm lâm rậm rạp. Hoa Trứ Vũ giục ngựa theo sau Tiêu Dận nhìn ngắm cảnh vậy xung quanh. Trong đoàn của Tiêu Dận toàn là những cao thủ kỵ xạ, không cần tới Hoa Trứ Vũ ra tay giúp đỡ.

Tiêu Dận bắn một hồi, ghìm ngựa quay lại nhìn Hoa Trứ Vũ, nhếch môi cười nói: “Bảo công công, sao còn đứng ở đó. Mau đến đây săn vài con đi.”

Hoa Trứ Vũ lắc đầu, không phải nàng không thích săn bắn, nhưng ở trong khu rừng này, mỗi một hành động,lời nói của nana phải cẩn thận vô cùng.

Tiêu Dận nhíu mày, trong mắt khẽ xẹt qua một tia thương tiếc.

Ba canh giờ sau, mọi người tập trung lại ở điểm xuất phát, thống kê thu hoạch, lại là Tiêu Dận chiếm đa số, đội của Viêm Đế với các võ tướng xếp hạng hai, tiếp đến là Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương, sau đó mới tới Hoàng Phủ Vô Song, Cơ Phượng Ly và mấy quan văn chỉ săn được hai con gà rừng.

Hoàng đế vốn không thoải mái vì bại trong tay Tiêu Dận, nên khi nhìn thấy Hoàng Phủ Vô Song bị bại dưới tay người tàn tật như Hoàng Phủ Vô Thương, sắc mặt ông trầm xuống, lạnh lùng trách mắng: “Ngươi nhìn ngươi xem, suốt ngày chỉ biết ra ngoài gây chuyện, khoa chân múa tay, giá mà lúc cần ngươi thể hiện, ngươi cũng có năng lực như vậy. Ngươi nhìn Vô Thương kìa, nó mới học xạ kỵ có vài ngày mà đã vượt qua ngươi!”

Hoàng Phủ Vô Song cúi đầu quỳ trên mặt đất, không dám oán thán một câu.

Săn bắn kết thúc cũng là lúc mặt trời ngả về phía Tây, Viêm Đế ra lệnh hạ trại ngay tại chỗ. Ngay sau đó, trên bãi đất trống ngang sườn núi, có hơn mười chiếc trại được dựng lên. Trại của Viêm Đế nằm ở chính giữa, một bên là trại của Tiêu Dận, phía sau là trại của Hoàng Phủ Vô Song và Hoàng Phủ Vô Thương, trại của các đại thần với võ tướng vây quanh trại của Viêm Đế. Giống như sao trời vây quanh mặt trăng.

Ngoài những mỹ vị do đầu bếp trong hành cung chế biến, bữa tối nay còn có thêm thịt thú rừng nướng. Dùng xong bữa tối, sắc trời đã đen như mực, dưới mặt trăng treo cao, là đống lửa trại bập bùng.

Hoàng Phủ Vô Song ăn mặc chỉnh tề, đi tới trước mặt Viêm Đế nói: “Phụ hoàng, con muốn tỷ thí tài bắn cùng với Thương đệ, mong phụ hoàng ân chuẩn.”

Hoàng Phủ Vô Song vẫn chỉ là một đứa trẻ nông nổi, còn có phần ngạo mạn, vậy mà buổi đi săn hôm nay, lần đầu tiên thua trong tay Hải Đông Thanh. Lần hai lại bại bởi Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương. Nếu là ai khác chắc hắn sẽ không buồn bực tới mức đó. Nhưng người kia là Hoàng Phủ Vô Thương, là người tranh giành ngôi vị hoàng đế với hắn, hơn nữa, hắn lại là một người tàn tật, chỉ mới học kỵ xạ chưa được mấy tháng. Liên tiếp bị phụ hoàng trách móc, thể diện của người làm Thái Tử như hắn biết để vào đâu? Nghĩ rằng những con mồi trong tay Hoàng Phủ Vô Thương là do thị vệ của hắn săn được, nên mới đưa ra yêu cầu này để vớt vát chút thể diện.

Viêm Đế vuốt cằm đáp ứng, sao ông không biết Hoàng Phủ Vô Song đang nghĩ tới điều gì. Bọn thị vệ nhìn thấy Viêm Đế cho phép, vội vàng lui xuống chuẩn bị.

Trước kia, trong mắt quần thần chỉ có một người là Hoàng Phủ Vô Song, họ chưa bao giờ để ý tới Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương. Từ khi hắn chữa chân, được Viêm Đế phong làm Khang vương, chúng thần mới dần nhớ ra, Viêm Đế còn có một hoàng tử nữa.

Đây là lần đầu tiên Thái Tử giao tranh với Khang vương, có ai không cảm thấy hứng thú? Mọi người đến quay tròn lại, chăm chú quan sát.

Chỉ một lát sau, những chiếc chao đèn bằng vải lụa đủ màu được treo cách xa mười dặm, ánh nến bên trong không ngừng chập chờn tỏa sáng, tổng cộng có ba mươi chiếc.

Hoàng Phủ Vô Song kéo cung cài tên, con ngươi đen hơi nhíu lại, nhắm thẳng về phía chiếc chao đèn bằng lụa kia, chỉ nghe những tiếng phốc vang lên, không ngừng có chao đèn bằng vải lụa rơi xuống.

Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương mở to mắt nhìn Hoàng Phủ Vô Song bắn tên, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, lộ ra sự khiếp sợ và khẩn trương, nhưng tay kéo cung không hề chậm chút nào. Tay vừa chạm vào cánh cung, thì đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, mắt nhìn vô cùng chuyên chú, mỗi một lần đều bắn ba tên một lúc, bắn thẳng về phía trước.

Chưa hết thời gian nửa chén trà, ba mươi chiếc chao đèn bằng vải lụa đã bị hai người bắn rơi hết.

Vì hai người sử dụng mũi tên khác nhau, nên phải đợi đám thị vệ đi thu dọn chao đèn bằng vải lụa, sau một hồi kiểm kê mới trở về bẩm báo. Hoàng Phủ Vô Song bắn rơi mười bốn chiếc, Hoàng Phủ Vô Thương bắn rơi mười sáu chiếc.

Nghe thấy số lượng thống kê, Viêm Đế nhíu mày, lướt nhìn qua Hoàng Phủ Vô Song, vẻ mặt lạnh lẽo. Xem ra, tối nay Viêm Đế đã hoàn toàn thất vọng về Hoàng Phủ Vô Song.

Hoa Trứ Vũ đứng bên cạnh Tiêu Dận, nàng không ngờ, tài bắn cung của Hoàng Phủ Vô Thương lại giỏi tới như vậy.

“Tài bắn cung của Khang Vương, nếu không phải khổ luyện trên hai năm ròng, thì không thể làm được như vậy!” Tiêu Dận nghiêng đầu nói với Hoa Trứ Vũ “Bề ngoài Nam Triều phẳng lặng như nước, nhưng sóng ngầm trong đó vô cùng mãnh liệt, ngươi càng không thể ở lại nơi này.”

Hoa Trứ Vũ biết Tiêu Dận quan tâm nàng. Nhưng nàng vẫn kiên quyết nói: “Dù cho đó là núi đao biển lửa, ta cũng không thể rời khỏi đây!”

Tiêu Dận chán nản, hắn đưa mắt nhìn về hướng khác, khôi phục vẻ mặt lạnh như băng. Khẽ thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

Hoàng Phủ Vô Song trừng lớn mắt, vốn hắn còn nghĩ con mồi Hoàng Phủ Vô Thương săn được đều do thị vệ của hắn trợ giúp. Hắn hoàn toàn không ngờ, khả năng bắn tên của Hoàng Phủ Vô Thương lại cao tới như vậy.

Tối nay, Hoàng Phủ Vô Song hoàn toàn thất bại.

Gương mặt xinh đẹp đã sớm phủ đầy mây đen, ảm đạm lui xuống.

Nhưng lần này Viêm Đế không hề trách hắn, chỉ khẽ khoát tay áo nói: “Thôi, ngươi lui xuống đi, trận đấu đêm nay dừng ở đây.”

Viêm Đế nói xong, vẻ mặt bình thản không nói gì thêm nữa.

Cơ Phượng Ly tiến lên trước, thi lễ nói: “Thánh Thượng, tối nay có dựng lửa trại, nghe nói người Bắc Triều rất thích quay quanh lửa trại ca múa. Vừa đúng lúc, Tiêu Thái Tử đã học qua kiếm vũ của Nam Triều chúng ta, không bằng tối nay để chúng ta mở mang tầm mắt, nhìn xem sự dũng mãnh của người Bắc Triều ra sao!”

Lúc này vẻ mặt Viêm Đế mới hòa hoãn trở lại, cười nói: “Tiêu Thái Tử, không biết có thể múa một khúc, cho chúng ta mở rộng tầm mắt.”

Tiêu Dận nghe vậy cũng không từ chối, hắn lệnh cho Hồi Tuyết mang Hồ cầm tới. Không ngờ lần này tới đây mà hắn cũng mang đàn theo. Cây Hồ cầm này chính là cây đàn Hoa Trứ Vũ từng thấy Tiêu Dận kéo trong dịp lễ hội lần trước, thân cầm màu đen, bóng loáng. Phía tay cầm bên trên còn khắc hình đầu rồng, nhìn qua vô cùng mạnh mẽ. Hồi Tuyết ngồi trên cỏ, một tay giữ lấy thân đàn, một tay cầm dây cung, bắt đầu kéo đàn.

Tiếng nhạc trầm bổng vang lên. Giống như gió thổi qua thảo nguyên, mang theo sự cuồng dã, còn có sự phóng khoáng. Hồi Tuyết vừa kéo đàn, vừa cất tiếng ca: “Muốn nhìn thấy gương mặt tơi cười của chàng, muốn nghe thấy giọng nói chàng, muốn ở trong căn lều của chàng, muốn nâng cao chén rượu của chàng...... Dưới ánh nắng mùa xuân, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên, nghe thấy giọng nói truyền cảm của chàng, được ở lại trong căn lều ấm áp...... Ta yên lặng cầu nguyện cho chàng, chìm đắm thật sâu trong linh hồn chàng......”

Bài hát này, là tình ca Bắc Triều.

Rất phóng khoáng, tự tại, tiếng nhạc du dương nhưng vẫn đủcũkích thích lòng người dậy sóng.

Tiêu Dận và ba thân vệ còn lại đi đến khoảng trống trước mặt, bắt đầu múa. Bộ quần áo màu tím bó sát người, tôn lên dáng vẻ mạnh mẽ, hắn và ba thân vệ bước nhảy theo nhịp, tiến lại gần vị trí phát ra tiếng nhạc. Tư thế phóng khoáng, bước chân mạnh mẽ đạp xuống nền đất, mái tóc đen phất phơ qua trán, thắt lưng không ngừng xoay tròn theo nhịp. Dáng người mạnh mẽ, kiêu ngạo như rồng bay lượn trên mây, điệu múa sôi nổi, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy rung động.

Khi Hoa Trứ Vũ còn ở Tây Cương, cũng từng học qua điệu múa này.

Mỗi khi thắng trận, bọn họ sẽ uống rượu chúc mừng. Trong lúc đó, khó tránh được các hoạt động giải trí. Giống như điệu múa này, ở nơi chiến trường, chịu không ít ảnh hưởng từ mảnh đất Tây Cương này

Nhưng trước đây Hoa Trứ Vũ chỉ cảm thấy, điệu múa này không hề có tính thẩm mỹ. Chẳng qua nó hình thành từ cảm xúc của con người, tùy ý đung đưa, bộc lộ sự vui vẻ trong lòng.

Còn tối nay, Hoa Trứ Vũ lại cảm thấy, điệu múa này cũng thật hấp dẫn, xem ra yếu tố quan trọng nhất vẫn là ai nhảy.

Nàng nghĩ, nàng không bao giờ có thể nhảy được điệu này đầy mạnh mẽ, phóng khoáng như Tiêu Dận.

Lửa trại hừng hực chiếu rọi trên gương mặt hắn, ngũ quan lạnh lùng, thấp thoáng lúc sáng lúc tối, hết sức anh tuấn, màu tím trong mắt nồng đậm, khiến trên người hắn xuất hiện một loại mị hoặc khó nói nên lời.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio