Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phương Ngạn Nhi rời đi, cậu bé trầm mặc, bình tĩnh đến đáng sợ.
'Tất cả mọi chuyện nên đơn giản'... đó là ý của mẹ mình.
Hôm đó, trời mưa rất lớn, đứa nhỏ ôm lấy bức chân dung của mẹ đi trong mưa.
'Bộp bộp bộp-'
Một cây dù đen lớn mang theo bình yên che chắn trên đầu cậu. Cảnh Trăn ở bên cạnh, anh hầu như chìm trong mưa, bộ tây phục và áo sơ mi dính chặt vào da anh, vẽ nên một đường nét cơ thể rắn chắc, mạnh mẽ.
Lòng bàn tay của cậu bé bị khung hình màu đen ấn vào đau đớn, cậu ôm chặt hình mẹ vào ngực.
Mỗi bước chân như đạp xuống đầm lầy, bùn đất bắn tung tóe.
"Em trước đi tắm đi. Đây là quần áo của em phải không? Khăn tắm đâu?"
Phương Chu trầm mặc, lặng lẽ ngồi trên ghế trong phòng ăn, không hề lên tiếng. Một lúc lâu sau mới gian nan ngẩng đầu lên, cổ như phát ra tiếng. Cậu nhìn xung quanh.
Trong suốt mười bốn năm qua, cả hai phòng và hành lang trong căn nhà này đều ngập tràn bóng dáng của mẹ , bây giờ thoáng một cái đã không còn thấy nữa bổng trở nên quá lạc lỏng.
Giọng nói của Cảnh Trăn rất nhẹ nhàng, ôn hoà.
"Em đi tắm trước đi, hôm nay lạnh-"
"Đi ra ngoài."
Thanh niên sững sờ trước bàn. Trên tay cầm khăn khô, ướt đẫm áo cùng ống quần đang chảy nước xuống. Chẳng mấy chốc, một vũng nước nhỏ đọng lại dưới chân.
"Đi ra."
Phương Chu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe của cậu bé không hề che dấu lóe lên sự thù địch.
Chắc lạnh quá, hai vai của đứa nhỏ đang run rẩy. Lạnh đến mức ngay cả giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
"Đi ra ngoài đi!"
Mưa bao phủ căn nhà cũ, nước mưa giống như có thể thấm qua tường, lạnh và ẩm ướt.
Chiếc áo sơ mi và bộ tây phục ướt sũng quấn quanh người, thanh niên dựa lưng vào tường không nói lời nào thu hút những ánh nhìn tò mò từ những người xung quanh.
"Anh hai, tối nay em không thể đi ăn tối với chủ tịch Trần được, ừm, hôm nay em không cũng về nhà, em biết, em ấy rất tốt và rất dũng cảm, anh không cần tới, được rồi, anh đừng lo lắng."
Đêm mưa dài dằng dặc, trời cao không dấu vết.
Cảnh Trăn bị đánh thức bởi tiếng bước chân ngừng lại bên người. Mưa vẫn rơi, nhưng bầu trời đã trong xanh hơn.
Hai người trẻ tuổi trong áo Vest rộng thùng thình đang xếp lại chiếc dù đã ướt đẫm nước mưa, là nhân viên xã hội.
"Này, anh là ... anh quen biết đứa bé này à?"
Cảnh Trăn đứng vững vàng, bước chân nhẹ đi một chút, nhưng đầu lại nặng hơn.
Trên chiếc áo vest đỏ có in dòng chữ "Viện phúc lợi xx" lọt vào võng mạc sáng ngời của anh.
"Tôi là anh của đứa bé này."
Các nhân viên xã hội nhìn nhau.
"Là như vầy, mẹ của đứa nhỏ này đã qua đời. Các tình nguyện viên của chúng tôi có nói, nhà này chỉ có một mẹ và một đứa con... Hôm nay, chúng tôi đến xem hoàn cảnh có đáp ứng được chương trình trợ cấp cho trẻ mồ côi của chính phủ không--"
"Tôi là anh trai của nó."
Sắc mặt của thanh niên ảm đạm hơn cả đám mây đen trước cơn bão.
Nhân viên xã hội trẻ tuổi sửng sốt trước giọng điệu này.
"Ồ ... vậy thì anh ký ..."
"Thôi, để chúng tôi tìm bạn nhỏ hỏi rõ ràng một chút?"
Cánh cửa mở ra.
Quả nhiên, không hề thay quần áo. Khuôn mặt của Cảnh Trăn càng khó coi hơn.
Nhân viên xã hội bày tỏ ý định và tiếp nối cuộc trò chuyện.
"Này bạn nhỏ, nếu như cần xin, cộng đồng sẽ hỗ trợ. Em có biết sổ hộ khẩu nhà em để ở đâu không?"
Phương Chu cúi đầu, hốc mắt hơi sưng lên, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ồ, nếu không tìm được sổ hộ khẩu, cùng đến đồn cảnh sát với chúng tôi cũng có thể làm được."
Khuôn mặt không chút máu từ từ nhếch lên, như thể phải tốn rất nhiều sức mới cạy được đôi môi đang mắc kẹt của mình, nhưng lại không phát ra một âm thanh nào.
Cảnh Trăn nhíu mày sắc bén.
"Xin lỗi, các người trở về đi, đứa nhỏ cần nghỉ ngơi một chút."
"Chuyện này cũng không được ..."
Người thanh niên trở nên cảnh giác.
"Này bạn nhỏ, em không sao chứ? Em có cần chú cảnh sát đến ở cùng không?"
"Không cần. Tôi sẽ chăm sóc em ấy."
"Tiên sinh, ngài như vậy, chúng tôi thật khó khăn -"
Một giọng nói khô khan yếu ớt vọng ra từ khung cửa, giống như một lữ khách đang phiêu du trên sa mạc.
"Tôi không phải trẻ mồ côi."
Các nhân viên xã hội choáng váng.
Vẻ mặt cậu bé đầy vẻ thờ ơ, nhợt nhạt và yếu ớt, nhưng trong đôi mắt trống rỗng ấy, những giọt nước mắt pha lê đột nhiên trào ra, lăng tràn lướt trên má, hừng hực hai hàng lệ nóng hổi.
Cậu bé nhìn Cảnh Trăn từ một góc độ quái lạ.
"Tôi không phải trẻ mồ côi, đúng không?"
Một cái ôm nóng bỏng, mạnh mẽ, sâu sắc và độc đoán, ép đứa bé gần như nghẹt thở và cũng bóp chết sự lưỡng lự, bàng hoàng của cậu bé.
.......... Và sau này.....
Trong căn nhà, nơi mà Phương Chu đã sống năm, việc phá bỏ và di dời của thành phố yêu cầu chủ sở hữu tài sản phải trực tiếp ký tên.
Vào cuối năm là lúc công ty bận rộn nhất, Cảnh Trăn phải đi cùng anh ấy.
Sau khi hoàn tất các thủ tục, hai anh em quay lại nhìn lần cuối.
"Lúc này mới nên đánh!"
Phương Chu chống nạnh, ngang ngược giống như một con trâu nước làm mất đi hình tượng của chính mình.
"Một đêm ướt đẫm, không ngủ dựa hành lang, tại sao anh hai không hung ác đánh anh một trận?"
"Nói ra không biết ngượng miệng, em cũng có khá hơn anh bao nhiêu. Nóng sốt còn cao hơn anh."
Bác sĩ Phương cũng không sửa những kiến thức y khoa thông thường trong lời của anh mình. Anh lật lật cuốn sách bài tập trên giá sách, mỉm cười như thể đốt cháy bộ não của mình.
"Cũng không biết là ai, vì muốn làm ví dụ cho em trai mà buộc mình uống canh gừng kết cục là nôn mửa ra hết những gì ăn trong bữa tối."
Cảnh Trăn 'bịch' ngồi xuống ghế sô pha, bụi bặm bay mịt mù.
"Đúng vậy a, nôn mửa, nóng sốt, vừa đói vừa lạnh và còn phải ngủ trên ghế sô pha đầy gián."
"Haha! Hôm qua bé Tịch có hỏi em anh có sợ cái gì không? Haha! Suýt chút nữa em quên mất chuyện này."
"Bé Phương Chu, em ngứa da cứ việc nói thẳng."........
........Cảnh Trăn thực ra không phải là một thiếu gia được cưng chiều, khi cùng anh trai đi cắm trại trên núi, không loài bò sát nào mà anh không từng thấy qua. Chắc có lẽ trong nhà quá thoải mái, khi cảm giác ngứa ngáy nhưng rắn rỏi trêu chọc đôi tai của mình, anh vẫn là một người lanh lợi, thông minh lập tức rời khỏi ghế sô pha.
"....Không sao chứ?"
Đèn trần trong phòng khách được bật lên, ánh sáng chói lòa bao trùm lấy đầu anh, Cảnh Trăn bật dậy khỏi mặt đất với đôi mắt nheo nheo được quấn trong mền bông.
"Không sao, anh có thể làm sao, em ngủ đi."
Phương Chu liếc nhìn chiếc ghế sô pha hẹp.
"Có muốn hay không ngủ trên sàn--"
Đang nói chuyện, một bóng đen vỗ cánh bay nhanh lướt qua trước mặt họ... Nam thanh niên sợ tới mức lùi lại, đồng tử co rút, gót chân loạng choạng đập vào bàn trà.
"Aaa."
Còn chưa kịp đứng vững, chỉ nghe một tiếng 'bốp!' Theo tiếng ngẩng đầu lên, một con gián nhẹp bép dính vào tường. Anh nhìn cuốn tạp chí trên tay Phương Chu và không khỏi thốt lên:
"Gián ... còn có thể bay?"
Những ngày đại thiếu gia trải nghiệm cuộc sống dân dã đầy thú vị và hài hước.
Khi Phương Chu bị đánh thức bởi tiếng tinh tinh tang tang trong bếp, trời cũng tinh mơ sáng.
Khi cậu bước ra khỏi phòng, cậu nghe thấy tin nhắn thoại từ điện thoại di động.
"Anh Cảnh, tôi đã liên hệ với giám đốc bộ phận vận hành của công ty ga phụ trách khu vực này như anh đã ra lệnh. Hôm nay không có bị cúp ga và hệ thống cung cấp không có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào. Tôi đã gọi cho công ty sửa chữa, Giám đốc Ngô đã tự mình chào hỏi, nhân viên sửa chữa sẽ sớm có mặt. "
"Này ! Đang làm gì vậy?"
Phương Chu dụi dụi mắt, cho rằng mình nhìn nhầm.
Anh thanh niên chui vào cái tủ dưới bếp trong tư thế cực kỳ đòi hỏi sự uyển chuyển, mềm dẻo.
"Ôi, hình như ga bị hư rồi."
Trên bục tráng men để đầy rẫy những chiến lợi phẩm của buổi chợ sáng, bắp tươi xanh, rau cải xanh tươi, hai củ khoai tây tròn tròn mập ú, ba trái cà chua hơi xấu xí chút và một vĩ trứng.
Phương Chu bước tới vặn công tắc.
'Cạch!'
Quả nhiên không có mở ra như mong đợi.
"Anh đã gọi sửa chữa rồi, chắc nhanh tới thôi. Em đói bụng không? Uống chút sữa bò đi!"
Thiếu niên còn đang buồn ngủ, không nói chuyện, rời khỏi bếp, khi quay lại, trên tay còn cầm thêm hai cục pin.
"Chắc hết pin rồi."
Cảnh Trăn sững sờ trong giây lát. Cái này còn cần pin?...
Để che giấu sự thiếu hiểu biết của mình, anh quyết định im lặng, đỏ mặt rời khỏi vị trí.
"Cạch cạch...!"
Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt vô cảm của Phương Chu, ánh mắt u oán nhìn Cảnh Trăn bên cạnh đang đè nén kinh hoàng.
"Tôi đã bị anh đánh thức."
Thanh niên ngay lập tức mỉm cười.
"Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ gọi em dậy lúc sáu giờ rưỡi."
Anh không là một anh trai mọi thứ phải theo ý mình. Cũng từ trên người Cảnh Chí luyện ra một đôi tay bôi thuốc thuần thục.
Thế nhưng làm một anh trai cũng phải có chút tài năng gì chứ, và Cảnh Trăn rất tự tin vào tài nấu nướng của mình. Kết quả ăn có ngon hay không lại là chuyện khác.
Lần đầu tiên anh nghiêm túc nấu ăn, hồi hộp như một học sinh đối mặt với giám khảo..... Hỏi, hay không hỏi.
Cuối cùng, anh không nhịn được.
"Ngon không?"
Phương Chu nuốt xuống miếng mì xào nấm với thịt, rồi gấp miếng khác, hết lần này tới lần khác, cậu nghiêng đầu nhai một lúc lâu rồi mới nói.
"Hơi mặn."
Cảnh Trăn bỏ đũa xuống, ánh mắt lập tức tối sầm lại.
"À."
Ngay sau đó, anh thanh niên múc cơm vào chén, thỉnh thoảng đưa đũa gắp vài miếng xà lách trộn dầu hào.
Anh không dám ngẩng đầu mà còn rụt lại giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó. Tự mình kiểm nghiệm lại, đã cho nhiều muối hay là nhãn hiệu của nước tương không đúng.
Trên bàn ăn không nói một lời.
Như đang nhai sáp, đột nhiên nghe đứa nhỏ hỏi.
"Cái này..... không ăn sao?"
"Ừ!"
Cảnh Trăn ngơ ngác nhìn lên, chỉ thấy Phương Chu không đợi anh trả lời gì cả, nhóc con hào phóng bưng dĩa mì xào nấm, thịt trực tiếp đẩy hết cho vào chén của mình, cả canh cũng không chừa lại giọt nào.
Đứa nhỏ phình to miệng chỉ huy.
"... Này! nếu ăn không no, trong bếp còn có bánh mì."
........ Và sau này..... Phương Chu mới hiểu được không còn cả người và vật là như thế nào.
"Anh! Em muốn ăn mì xào nấm thịt, xà lách trộn dầu hào và cà chua xốt thịt bò nạm!"
Cảnh Trăn chuyên tâm gõ bàn phím mà không hề ngẩng đầu lên.
"Tự mình vào bếp nói đi, không cần anh đồng ý."
Phương Chu biết anh đang cố tình làm vậy, đó là những món ăn đặc trưng của anh.
"Anh !!"
"Gần đây em làm được chuyện tốt gì?"
Cảnh Trăn quay đầu lại, ánh mắt hung dữ trừng cậu.
"Một tuần một trận nhỏ, ba tuần một trận đòn lớn. Có gì đáng để anh tự tay nấu thưởng cho em?"
"Anh không thể bởi vì em đã làm sai mà không cho em ăn cơm!"
Cảnh Trăn nheo mắt.
"Lại đây, anh sẽ đãi em một món rất ngon."
Phương Chu nhìn anh đưa tay sờ sờ ngăn kéo, nhanh chóng lùi lại một bước dài.
"Anh! Anh đã thay đổi rồi, anh không còn thương em!"
Tất nhiên Cảnh Trăn đã thay đổi. Anh bắt đầu có yêu cầu đối với đứa em bảo bối này.