Cảnh Triều là một đứa trẻ thật thà, trung thực đến mức dù ngụ ý của Cảnh Trăn rất rõ ràng, chỉ đi nhận lỗi với Cảnh Chí chứ không phải đi nhận phạt. Vậy mà Cảnh Triều vẫn cầm theo roi mây đến gặp Cảnh Chí, khi cậu nhóc đến trong lúc Cảnh Chí đang bộn bề với công việc, tự mình biết điều dâng roi mây, nghiêm túc quỳ ở giữa thư phòng.
Cho đến khi Phương Chu đưa Cảnh Tịch về phòng, thoa thuốc rồi dỗ nhóc con ngủ xong mới đến tìm đứa cháu trai lớn thành thật này, Cảnh Triều vẫn quỳ bất động.
Phương Chu bước vào cửa nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng thầm chửi Cảnh Triều, bộ não thông minh của đứa nhóc này mỗi lần đụng đến chuyện của Cảnh Tịch là như bị ngắn lại.
Phương Chu mỉm cười đưa cho Cảnh Chí một chén canh nấm trắng thơm ngọt, nhìn thấy Cảnh Chí cũng không ngẩng đầu lên, thì thào nói.
"Anh hai của em sao mấy ngày nay tức giận lớn như vậy nha?"
Cảnh Chí nhướng mày, vẫn luôn ổn định, bình tĩnh.
"Có ư?"
"Động một chút là bắt bé Triều quỳ gối, quỳ riết như vậy đầu gối sanh bệnh tật không tốt. Không phải người đau lòng chính là anh sao?"
Xin tha kiểu này ở trước mặt mọi người, dám mượn bệnh tật ở đầu gối của Cảnh Trăn để nói bóng nói gió ngấm ngầm hại người, trong nhà chỉ có mình Phương Chu.
Cảnh Chí sao mà nghe không hiểu, lập tức ngẩng đầu trừng anh.
"Em đi mà hỏi nó coi có phải anh bắt nó quỳ?"
Phương Chu cúi đầu giả vờ ấm ức nhưng trong lòng lại cười đắc ý, chạy tới cầm lấy roi mây trong lòng bàn tay của Cảnh Triều, nắm lấy cánh tay cậu nhóc.
Trong tay trống trơn, Cảnh Triều kinh hãi nhìn Cảnh Chí, thấy ba vẫn đang nhìn chăm chú vào đống tài liệu trong tay với vẻ mặt lãnh đạm, nhìn không ra hỉ nộ, nói sao cũng không để Phương Chu kéo dậy.
Phương Chu không thể động đậy được cậu nhóc, giận tái mặt đến lên tiếng dạy dỗ.
"Lại phát cáu, nổi điên gì nữa."
"Chú út, bé Triều đã làm sai chuyện rồi, không dám dám cầu ba nuông chiều."
Cảnh Triều nhìn chằm chằm sàn nhà trước mặt.
Phương Chu bất đắc dĩ lên tiếng rầy la.
"Được rồi, không phải vừa rồi chú xin tha cho bé Tịch, con còn ghi thù chú hả?"
Cảnh Triều ngước lên với vẻ mặt đầy ấm ức giống như đứa con nít.
"Chú út! Con làm sao dám ghi thù chú--"
"Vậy con còn muốn chú của con cúi người xuống đở mới chịu đứng dậy hả?"
Cảnh Chí vẫn không nhìn lên, giọng nói nhàn nhạt như vọng đến từ một nơi xa xăm.
Cảnh Triều nhìn thoáng qua ba mình, cắn môi, chống đở đầu gối đứng lên.
Phương Chu đưa roi mây trong tay ra phía sau, cười nói.
"Anh hai! Hôm nay em đứng mổ một ngày, bôi thuốc cho bé Tịch toát cả mồ hôi. Em không còn sức lực làm chuyện này nữa."
Cảnh Chí lườm anh, sau đó quay đầu lại nhìn Cảnh Triều, nhàn nhạt:
"Chú ba con nói sao?"
Cảnh Triều cúi đầu ngoan ngoãn cùng với đứa bé bá đạo quyết đoán ở trường giống như hai người khác nhau.
"Chú ba chỉ nói lý lẻ với con, bé Tịch gây ra họa lớn như vậy đều là lỗi của con."
Cảnh Chí thoáng như có như không gật đầu.
"Nói là bé Tịch gây ra họa, tốt hơn hết hãy nói là chú của con tự dàn dựng trò chơi, thuận tiện đem luôn con vào trong cuộc. Nếu như ở lần thứ nhất vạch trần lời nói dối của bé Tịch thì nó không cần phải bị con đánh nặng đến vậy. Ba phen mấy bận, mặc nhóc con làm bậy, chú ba của con chỉ là muốn mượn tay của con dạy dỗ bé Tịch mà thôi. Thế nhưng, trách nhiệm vẫn là ở con, con hiểu tại sao không?"
Cảnh Triều biết tuy rằng mọi người trong nhà đều cảm thấy Cảnh Chí quá nghiêm khắc với mình, chỉ có trong lòng cậu biết ba rất có lý.
"Con hiểu được, là con quá cưng chiều bé Tịch."
Cảnh Chí biết Cảnh Triều nói đã hiểu thì thực sự hiểu và sẽ thay đổi hành vi, đối với đứa con trai này, anh luôn rất an tâm.
"Ừ! Trong lòng con hiểu là được rồi, bây giờ tỉnh ngộ còn không muộn."
"Dạ, là bé Triều sai, bé Triều nguyện ý nhận trách."
Cho dù là mời phạt, giọng điệu không tự ti cũng không kiêu ngạo.
Cảnh Chí không nói ngay, mà là lại nhìn xuống tài liệu, một trang, hai trang, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, lông mày cau lại, hồi lâu mới nói.
"Tuần này con chạy bộ tới trường học. Trên đường từ từ suy nghĩ nên làm thế nào."
"Dạ!" Cảnh Triều vẫn một thân cung kính.
Cảnh Chí lại ngẩng đầu lên, giọng điệu hiếm thấy lời nói thấm thía.
"Con cũng đã lớn tuổi rồi, sau này không phải vấn đề gì thì cất roi mây đi ."
"Ba!"
Cảnh Triều khiếp sợ và ngay cả Phương Chu cũng kinh ngạc nhìn lên.
Cảnh Chí biết rỏ dù mình có trách móc nặng nề đến đâu thì đứa con trai này cũng đã rất ưu tú, sự tồn tại của gia pháp đã mất đi ý nghĩa ban đầu, mà chỉ cản trở bước tiến mà thôi. Tấm lòng bao dung rộng rãi, phong thái khiêm tốn nhã nhặn, tinh thần phóng khoáng, cởi mở, roi mây đều không thể kiềm chế, ước thúc mà luyện ra được.
Ví dụ, không ai biết rỏ hơn Cảnh Chí, đứa nhỏ này có vẻ tự tin và kiềm chế đứng trước mặt anh đã bắt đầu rung chuyển tính kiên định của mình như một người khuyên nhủ, răn dạy bởi vì đã trừng phạt
Cảnh Chí cười.
"Không đánh con, cũng không phải bỏ mặt con, tại sao con kinh ngạc như vậy?"
Đột nhiên Cảnh Triều không biết trả lời thế nào.
"Không, đó là -"
Phương Chu bên cạnh kéo kéo tay áo của Cảnh Triều ra hiệu thấy tốt thì lụm đi.
Cảnh Chí nhìn hai người vẻ mặt bỡn cợt.
"Hay là cảm thấy nợ trận đòn?"
Cảnh Triều từ trước đến nay rất lão luyện lại đỏ mặt, cúi đầu, nhăn mũi.
"Thế thì không nợ."
Phương Chu đứng kế bên đã bị đứa cháu lớn này chọc cười, anh đưa tay lên nhéo nhéo má của Cảnh Triều.
"Con không có chuyện gì liền đem roi mây chạy tới đây tìm ba con. Đừng có nói với chú là con tới giúp ba con luyện cơ bắp nha!"
Kiểu dỗ con nít này làm mặt Cảnh Triều đỏ bừng một lúc, cậu nhóc hít hà nói:
"Không phải nhờ lời cầu xin của chú, tiện thể đã ngăn cản việc đánh của bé Tịch và làm giảm gia pháp của con."
Phương Chu liếc mắt một cái, vỗ vỗ lưng Cảnh Triều.
"Sao chú nghe như đang trách chú à nha?"
Cảnh Triều liếc nhìn Cảnh Chí, vội vàng lắc đầu.
"Không có. Con biết chú út thương bé Tịch."
Phương Chu làm sao không nghe thấy những lời ấm ức trong những lời này, nhưng anh biết Cảnh Triều không phải vì mình thương em trai hơn mà ghen tị, anh thoáng nghĩ đến lo lắng vừa rồi của Cảnh Tịch.
"Bộ có chuyện quan trọng lắm sao lại tức giận với em trai đến vậy?"
Vẻ hoảng sợ lóe lên trong mắt Cảnh Triều và vô thức nhìn về hướng Cảnh Chí.
"Không có."
Lông mày Phương Chu ngưng tụ lại, vừa định nói gì đó, Cảnh Chí đột nhiên lên tiếng.
"Được rồi, chuyện của bọn nhỏ em người lớn quan tâm chi nhiều? Em cả ngày trộn lẫn với đám con nít, đây là nhà chứ không phải bệnh viện nhi, ai em cũng muốn quản thúc."
Phương Chu mới không sợ Cảnh Chí quở trách, quay đầu lại, trong mắt giống như muốn phóng ra lưỡi dao.
"Anh hai! Anh có phải là ba ruột, bác ruột không vậy...?"
Cảnh Chí bật cười.
"Anh còn là anh ruột của em, em đã quên mấy lúc em bực bội anh ba em. Mấy lúc đó em có nghe lọt vào câu nào của anh nói đâu?"
Phương Chu nghẹt miệng oán thầm 'lúc trước chỉ cần ánh mắt hay sắc mặt của anh cũng đủ làm em với anh ba sợ đến luống cuống.'
Cảnh Chí chuyển đề tài, nhịn cười nhìn Cảnh Triều.
"Con nên quan tâm đến bé Tịch nhiều hơn một chút. Ai cũng có lần đầu tiên làm anh trai và mỗi đứa em đều không giống nhau. Không có ai có thể dạy con cách chính xác để làm điều đó, chỉ có mình con mới biết được phương pháp nào là phù hợp nhất."
Cảnh Triều nghe thấy ba mình trở nên nghiêm túc, không có sáng ý ngoài việc đứng nghiêm.
"Dạ."
Cảnh Chí cố ý liếc nhìn Phương Chu trước khi nói với Cảnh Triều.
"Với thủ đoạn của chú ba con, chú ấy tự mình dạy dỗ bé Tịch so với chỉ dẫn, mặc con dạy dỗ, chú ba con thật nhẹ nhỏm và an toàn hơn nhiều. Thế nhưng, nếu cha ba con hy vọng cùng tin tưởng con như vậy. Con đừng để chú con thất vọng."
Lần này, Cảnh Triều không trả lời đồng ý ngay lập tức, mà suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
"Con biết."
Vào bàn ăn sáng hôm sau, ngay cả Cảnh Tịch với đệm dày trên ghế vẫn như đang ngồi trên bàn chông. Kìm nén hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi:
"Sao không thấy anh?"
Từ đêm qua sau khi Cảnh Triều đi ra ngoài đã không gặp lại. Cảnh Tịch lúc đầu vẫn còn ôm hy vọng chờ đợi nên không dám chìm vào giấc ngủ, luôn nghĩ rằng Cảnh Triều sẽ quay lại, cho dù anh có nói với mình rằng anh chưa có đánh xong bảo mình đứng dậy đánh tiếp cũng được, nhưng cho đến khi Cảnh Tịch mơ màng ngủ đến sáng mở mắt ra vẫn không thấy bóng Cảnh Triều đâu. Hiếm khi làm bộ làm một đứa bé ngoan lôi mang theo thương đến sân tập thể dục buổi sáng thì được biết Cảnh Triều đã tập xong đã trở về, giờ trên bàn ăn cũng không thấy bóng dáng Cảnh Triều, Cảnh Tịch sao còn nhịn được.
Cảnh Chí nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống.
"Mấy ngày nay nó đều chạy đến trường."
Trong lòng Cảnh Tịch đánh lộp bộp, vẻ mặt u ám thoáng liếc nhìn Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn hoàn toàn không có ý quan tâm đến con trai của mình, uống cạn ché cháo nhưng Phương Chu không chịu được nữa, anh đưa chân dưới bàn đá chân đứa nhỏ đang lơ ngơ láo ngáo.
"Ăn đi, đang nghĩ bậy bạ gì?"
Khi Cảnh Tịch đến trường, bước vào lớp để cặp sách xuống bàn học của mình liền chạy đến văn phòng giáo viên chủ nhiệm của mình. Dù không được thầy cô quý mến như anh trai mình nhưng thành tích của nhóc cũng rất tốt, hơn nữa thông minh, hiểu chuyện và cái miệng ngọt xớt, cho dù bình thường có chút xảo trá, nghịch ngợm nhưng các thầy cô cũng không coi trọng mấy chuyện đó lắm.
Cảnh Tịch đứng ở vị trí ngày hôm qua, hai tay nhỏ bé áp sát ống quần, đứng thẳng cúi đầu chín mươi độ chào cô giáo.
"Cô Tuyên, thực xin lỗi. Mấy bài kiểm tra gần đây em không có nghiêm túc làm, từ nay sẽ không như vậy nữa. "
Cô Tuyên vội vàng đở nhóc con lên.
"Hai anh em em giống nhau như đúc. Anh vừa đi, em liền đến cúi đầu. Sự việc có là bao đâu chứ...."
Cảnh Tịch nghe vậy rất hối hận, biết vậy mình đã ra ngoài sớm hơn, có lẽ gặp được Cảnh Triều.
"Cô Tuyên, em đã làm sai chuyện, cô đừng nóng giận."
Cô Tuyên mỉm cười vỗ vỗ cánh tay Cảnh Tịch, giả vờ như không nhìn thấy cái tát in trên mặt nhóc con.
"Cô không tức giận, nhưng xem ra anh của em vẫn còn rất tức giận. Em ấy không có làm gì em?"
Cảnh Tịch đỏ bừng mặt, cúi đầu lắc lắc, một lúc sau mới nói:
"Cô Tuyên, em có thể đi tìm anh của em một chút không?"
Cảnh Tịch xin nghỉ tự học sớm, bước đến khu trường cấp ba với một ấn tượng không mấy rõ ràng, dù phía sau nhóc con đau khủng khiếp, chiếc quần đồng phục học sinh rộng và cứng cọ cọ vào vết thương ở sau đùi và mỗi bước đi đều rất đau nhưng trong lòng nhóc nôn nóng đến sắp bùng cháy nên nhịp điệu bước chân ngày càng nhanh hơn.
Khi nhóc con đứng ở cửa lớp học của Cảnh Triều, khuôn mặt đã tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng. Từ xa, Cảnh Tịch nhìn thấy anh đang đứng trên bục giảng, cầm viên phấn đang nói về một chủ đề suy luận về hóa học và chất hữu cơ. Trên hai tấm bảng đen lớn đều là nét chữ quen thuộc của Cảnh Triều.
Cảnh Triều nhìn thấy người đến, cậu nhóc khẽ cau mày, không có ngừng lại mà tiếp tục thoăn thoắt viết không ngừng. Cho đến khi ngày càng nhiều bạn học phía dưới nhận ra Cảnh Tịch.
Tuy rằng, Cảnh Tịch không nghe được nhưng nhìn ra được ánh mắt trêu chọc của bọn họ. Nếu là bình thường Cảnh Tịch sẽ không bao giờ tới khu trường cấp ba này tìm Cảnh Triều. Đúng, nhóc con không thích cảm giác bị người khác ở trước mặt xì xầm bàn luận. Thế nhưng hôm nay, nhóc con bất chấp người khác nghĩ gì, một lòng chỉ muốn nhào lên bục giảng ôm chầm lấy dáng người cao ngất kia.
Cảnh Triều nói vài lời với các bạn bên dưới rồi ném viên phấn vào hộp trên bục giảng, bước ra khỏi lớp học.
"Chuyện gì?"
Giọng của Cảnh Triều rất trầm, với một kiểu cách điệu của công việc kinh doanh.
Cảnh Tịch nắm chặt tay, nhóc con đã nghĩ ngàn vạn lời nói, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt này, nhóc không nói được lời nào.
"Anh! Anh ăn sáng chưa?"
Sắc mặt Cảnh Triều càng lạnh hơn.
"Nói đi."
Cảnh Tịch run lên, ngậm môi dưới, điềm đạm đáng thương nhìn Cảnh Triều.
"Anh, em đau!"
Cảnh Triều nhàn nhạt nhìn nhóc con, thờ ơ với nịnh nọt, nũng nịu của nhóc.
"Anh đánh anh biết. Còn gì nữa không?"
Đôi mắt Cảnh Tịch trong vắt như nước, ai cũng muốn tiến lên ôm lấy dỗ dành, nhóc con lại run rẩy kêu lên:
"Anh ơi-"
"Trở về lớp!"
Cảnh Triều thản nhiên chỉ, ra lệnh đuổi khách.
Cảnh Tịch lo lắng kéo kéo góc áo của Cảnh Triều lên.
"Anh hai, anh còn giận à?"
Ánh mắt sắc bén của Cảnh Triều đảo qua, đánh thẳng vào tim Cảnh Tịch.
"Hôm qua đánh còn thiếu ít nhất roi. Em có muốn ở chỗ này bị đánh xong mới trở về hay là trở về lớp ngay!"
------------️️️-----------
Những suy nghĩ nhỏ của Trứng Bùn.
Về Cảnh Triều và Cảnh Chí
Là con trai trưởng đời sau của nhà họ Cảnh, Cảnh Triều rất may mắn, phía trên có Cảnh Chí từng trải dẫn dắt làm anh lớn như thế nào, Cảnh Tịch phía dưới cũng không nổi loạn, tùy hứng như Cảnh Trăn, càng không gióng Phương Chu con vợ lẽ quá cẩn thận, mẫn cảm.
Hơn nữa, Cảnh Trăn rất thương Cảnh Triều và cũng không có buông tay mặc kệ Cảnh Tịch. Trách nhiệm dạy dỗ cũng có người thay anh đảm đương, tựa như sự kiện lần này, ngược dòng tìm hiểu đến bản chất, bởi vì Cảnh Trăn cảm thấy bé Tịch ngứa đòn nên mới bày ra trận như vậy.
Về sự cố điểm
Như đã đề cập ở trên, mặc dù nhân vật chính trong ngoại truyện này là Cảnh Triều và Cảnh Tịch, nhưng người chỉ đạo thực sự đằng sau hậu trường là Cảnh Trăn. Anh ta nhìn ra ý đồ của bé Tịch ngay khi nhận giấy