Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bao nhiêu gút mắt sẽ được giải quyết hết trong chương này nhé.....
Cảnh Triều nhướng mày.
"Muốn anh đem em ra ngoài đánh?"
Cảnh Tịch oán thầm không cần phải ra ngoài đánh, với cách âm của phòng này đoán chừng cả thế giới đều biết mình bị đánh.
Nhưng mà Cảnh Tịch không có lại nhăn nhó, một mặt không dám, mặt khác không muốn người anh sống động khó khăn lắm mới trở về không thể lại để biến mất bay xa trước mắt không thể đụng vào.
Nghĩ đến đây, Cảnh Tịch liền đưa tay lên vuốt mũi vẫn còn ấm, tự nhiên cúi xuống.
Tay nhóc con mới vừa chạm lên băng ghế, phía sau đau đớn dữ dội như muốn nổ tung. Quần võ phục monhr không đệm lót được chút nào. Dây lưng như mưa gào gió lốc như mọc thêm mắt cắn chặt lấy mông Cảnh Tịch, sắc bén cùng quyết đoán không cho nhóc con chút sơ hở nào để thở.
Sau mười lần liên tiếp, Cảnh Tịch nín nghẹn thở trong lồng ngực không thở ra được, cuối cùng được dừng lại một chút, ngay lập tức tận dụng điều chỉnh hơi thở.
Cảnh Tịch khẽ nhắm mắt, hít sâu, nhóc con chưa từng bị đánh bằng dây lưng, ai dây lưng vẫn đỡ hơn roi mây, nhóc cả đời này không bao giờ muốn tiếp xúc với roi mây nữa. Cảnh Tịch sửa tư thế ổn định lại, kéo chỉnh thẳng cơ thể bị đánh chúi về trước, hai chân cũng chỉnh kéo thẳng tắp....
"Còn chưa đủ?"
Giọng điẹu pha chút đùa giỡn của Cảnh Triều vang lên sau lưng nhóc.
Cảnh Tịch giật mình, đứng dậy, quay đầu lại, thấy Cảnh Triều đã để dây nịch vào túi đựng quần áo của mình, nhóc lập tức ngây ngẩn, bất ngờ đến mức không nói được lời nào.
Cảnh Triều cười xoa đầu nhóc.
"Xem ra đánh còn chưa đủ."
Cảnh Tịch nhìn ánh sáng rực rỡ trong mắt anh, không thể nhịn được nữa. Bé Tịch lúc nãy đang giả đò ngoan hiền làm thỏ con dễ thương, đột nhiên như biến thành một con bò lao vào ôm chặt cơ thể ngập tràn ấm áp của Cảnh Triều, kêu lớn một tiếng.
"Anh! Anh ăn hiếp em!"
Cảnh Triều dù có tức giận đến mấy mà bị nhóc con ôm cứng ngắt như vậy đều tan biến mất, lắc đầu cười mắng.
"Không tập trung tập luyện còn nháo đến vậy chỉ đánh em có mười dây nịch mà dám nói anh bắt nạt em. Đi! Chúng ta cùng đi ra ngoài hỏi ý kiến mọi người."
Đầu của Cảnh Tịch ở trong ngực Cảnh Triều lắc như một cái lục lạc.
"Em không nói chuyện này, không phải chuyện này--!"
Cảnh Triều vỗ xương sống nhóc con một cái sau đó nhẹ nhàng dỗ dành như đang dỗ một em bé ngủ.
"Được rồi, không phải chuyện này thì về nhà rồi nói. Mau ra ngoài mọi người đang đợi hai chúng ta."
"Đừng đừng! Em muốn nói ngay bây giờ -"
Cảnh Tịch vẫn ôm chặt Cảnh Triều, như thể nhóc con sợ buông ra sẽ không bao giờ có thể ôm anh được nữa, chỉ có ngẩng đầu ra khỏi ngực anh mình, khuôn mặt sống động, đôi mắt ướt át nhìn Cảnh Triều.
"Anh! Anh đừng tức giận được không?"
Vốn dĩ, hai người tập luyện đến đổ mồ hôi hột, Cảnh Triều rất không thoải mái khi bị Cảnh Tịch ôm dính chặt như con đĩa, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Nếu em không buông tay, anh sẽ thật sự tức giận."
Cảnh Tịch run lên, miễn cưỡng buông tay lùi ra khỏi người Cảnh Triều, đôi mắt miễn cưỡng rời khỏi người trước mặt, trong đôi mắt lờ mờ ngấn lệ, nhóc con chỉ nhìn thấy đôi mắt sâu như mực của Cảnh Triều.
"Chúng ta làm hòa đi nha?"
Cảnh Triều không có gắng sức nhẫn nhịn, cậu nhóc đã cười ra tiếng, đưa tay tàn nhẫn vò nát mái tóc ẩm ướt của Cảnh Tịch.
"Em kéo anh lại chỉ muốn nói chuyện này?"
Cảnh Tịch mím miệng, nhìn đi nhìn lại vẻ mặt của Cảnh Triều một lúc lâu, như đã hạ quyết tâm.
"Anh! Anh cũng muốn em ra nước ngoài sao?"
Cảnh Triều đột nhiên che dấu vui vẻ, không khí như tản ra sương lạnh.
"Em đang thử thăm dò anh hay là thật sự nghĩ như vậy?"
Cảnh Tịch hít một hơi thật sâu, trong mắt người khác, hành động lần này của nhóc con là bằng chứng cho sự ngờ vực, chỉ có điều nhóc biết mình luôn luôn thật lòng không chút dè dặt với người trước mặt này.
"Không phải là thăm dò. Em chỉ không muốn cùng anh cứ mãi đối đầu bực bội nữa. Mấu chốt không phải chuyện xuất ngoại này sao? Chúng ta có thể thẳng thắn nói với nhau mà!"
Cảnh Triều nhìn vào đôi mắt trong suốt và thuần khiết của Cảnh Tịch, đột nhiên cảm thấy mình sử dụng thủ đoạn như vậy với một đứa trẻ như vậy là một việc rất không biết xấu hổ. Cậu nhóc tựa lưng vào tủ khóa, co một chân, nhướng mày.
"Nghĩ kỹ rồi cứ nói đi, anh đang nghe."
Hai mắt Cảnh Tịch như sáng lên, giọng điệu không thể tin được.
"Đây là cuộc sống tương lai của em, em muốn tự mình quyết định."
Cảnh Triều cau mày, không nói gì, ánh mắt mê người thêm chút khích lệ nhìn vào ánh mắt nhóc con.
Cảnh Tịch cảm thấy tim mình muốn nhảy ra ngoài.
"Chuyện lần này em thật sự biết sai rồi. Em không nên lợi dựng khôn lỏi khéo léo của mình để gạt anh và ba, không muốn xuất ngoại có thể đàng hoàng giải thích. Không nên dùng thủ đoạn bất chính này, ngay cả khi có đạt được mục đích cũng khó thuyết phục bản thân mình.
Anh! Nhưng mà em không có không tin tưởng anh và ba. Bởi vì em sợ anh và ba sẽ thất vọng, sợ hai người cảm thấy rằng em không có can đảm gánh trách nhiệm nên mới không muốn xuất ngoại. Em sợ nói ra lý do sẽ làm mọi người mất lòng tin đối với em. Nhưng bây giờ em đã hiểu ra, lòng can đảm của em không phải là không muốn ra nước ngoài, mà là em có đủ can đảm để đưa ra quyết định này hay không, và có đủ can đảm tự mình gánh chịu trách nhiệm với quyết định của mình hay không.
Anh! Anh yên tâm, em trai Cảnh Triều, Cảnh nhị thiếu gia tương lai không phải là người không biết chịu trách nhiệm. Em không muốn ra nước ngoài. Em sẽ tự mình đưa ra quyết định này và sẽ tính đến những biến động trong tương lai. Em thừa nhận em không nở xa mỗi người trong nhà này, nhưng em cũng tin rằng dù ở đâu em cũng có thể có bầu trời của riêng mình. Và đối với em không gì quý hơn thời gian ở bên gia đình của mình."
Cảnh Triều nghiêm túc quan sát ánh mắt nhóc con đang chuyển từ sáng qua tối, kiên định đến mức khiến người ta không mở mắt ra được, năm tháng đã tạc nên đôi gò má tròn trịa sắc nét, rèn giũa đôi mắt trong veo sâu thẳm như đại dương. Chỉ có bản thân cậu mới biết những ngày qua cùng Cảnh Tịch bực bội, đối đầu giả vờ hờ hững, kỳ thật trong lòng mình làm gì kiên định và vững vàng như biểu hiện, ngược lại trong lòng tràn đầy hoài nghi thân phận anh trai lớn của mình và những cảm xúc này đã hoàn toàn biến mất ngay trong khoảnh khắc này.
Cảnh Triều bất đắc dĩ cười cười.
"Ai nói em có thể tự mình quyết định? Chú ba không nói với em là để cho anh quyết định ư?"
"Anh thật không nở còn giả bộ....."
Hôm đó Cảnh Tịch đã bị Triệu Tư Đạt phạt nhảy cóc mười vòng vì tập luyện không tập trung, sau đó lệnh cho Cảnh Triều mang nhóc con lên xe của Triệu Tư Đạt.
Trên đường đi, Cảnh Tịch vừa tận hưởng dịch vụ mát-xa độc quyền của anh trai mình vừa luyên thuyên cằn nhằn, kể lể đủ thứ chuyện trong suốt hai tuần không có nói chuyện với Cảnh Triều. Từ chuyện món cơm chiên trứng của căn tin trường vào thứ sáu tuần trước đã bỏ quá nhiều muối mặn chát cho đến chuyện chú chuột Hamster nhỏ của bạn cùng bàn nuôi đẻ con, cuối cùng đến chuyện nhóc con phát hiện tóc Cảnh Trăn có một sợi tóc bạc.
Triệu Tư Đạt một đường lái xe hối hận cả một đường, một đường luôn hỏi sao trên xe mình lại chở tới năm trăm con vịt?
Trên bàn ăn, Cảnh Tịch gần như điên cuồng gấp rau, gấp đồ ăn bỏ vào chén cho Cảnh Triều và bị Cảnh Trăn đưa đũa đánh một cái.
"Đủ rồi, con coi anh con là heo hả?"
Cảnh Tịch bình tĩnh tiếp tục gấp miếng sườn chồng chất trên đĩa trước mặt Cảnh Triều khiến cậu nhóc ngạt thở.
"Mấy ngày nay anh con không phải làm việc rất cực nhọc sao."
Cảnh Trăn liếc nhóc con một cái, cười nói:
"Làm gì vất vả? Đánh con rất mệt nhọc hả?"
Phương Chu nói thêm vào.
"Vậy sao con không gấp cho chú một ít rau, chú cũng rất vất vả thoa thuốc cho con nha."
Cảnh Tịch bĩu môi, bực bội không nói gì.
Cảnh Chí đưa đũa chỉ chỉ núi thức ăn nhỏ trước mặt Cảnh Triều.
"Đừng lãng phí!"
Vì vậy, Cảnh Triều nhìn nhìn đống rau, thịt chất thành núi trước mặt sau đó quay đầu lại trừng mắt nhìn Cảnh Tịch.
"Tâm trạng em đang rất tốt lắm phải không? Ăn cơm xong em đem tất cả bút ký, luyện thư pháp, phân tích báo cáo tài chính của cả hai tuần. Hai tuần qua vì anh không muốn em cho rằng anh vì chuyện kia mà giận cá chém thớt nên anh mới làm lơ bỏ qua. Hôm nay chúng ta tính hết sổ sách một lần."
Cảnh Tịch giờ khắc này mới thực sự nhận thân phận củ cấp thức ăn thấp nhất trong chuỗi thức ăn.
Tuy nhiên, cấp thấp của chuỗi thức ăn cũng có ngày trở mặt.
Cảnh Triều đưa bạn gái về nhà còn sớm hơn cả ba mình và chú ba, chú út của mình, hôm đó là sinh nhật lần thứ của cậu.
"Chị dâu! Chị và anh của em quen biết nhau ở trường đại học hả?"
Cảnh Tịch ân cần cầm nĩa ghim một miếng thanh long.
Cô gái nhỏ đỏ mặt.
"Đừng! Đừng kêu vậy! Kêu chị đi."
Cảnh Tịch tỏ vẻ cố chấp.
"Như vậy không được đâu, anh của em kêu em gọi chị là chị dâu. Trong nhà em bây giờ anh trai là lớn nhất."
Cảnh Trăn ôm Đồng Duật cười liếc nhìn Cảnh Chí và Viêm Yến, trong mắt ngập tràn những kỹ niệm xưa.
Cảnh Triều và Phương Chu từ trong bếp đi ra, vừa đi vừa cười nói chuyện gì đó, khi họ đứng bên ghế sô pha, Cảnh Triều đưa tay vỗ vào ót của Cảnh Tịch.
"Em đang nói cái gì vậy? Thật không biết mắc cở."
Cảnh Tịch che đầu, quay đầu lại nói:
"Đương nhiên là không xấu hổ. Ba em và bác hai, chú út đều đã lui xuống tuyến hai. Em mừng cho bọn họ."
"Cái gì lui về tuyến hai, em cho rằng anh của em là người ba đầu sáu tay hả, nhóc con em toàn gây chuyện bậy bạ chứ không giúp được gì!"
Cảnh Triều trừng mắt nhìn lại, giọng điệu không tốt nhưng không nghe thấy có chú tức giận nào.
Cảnh Chí mỉm cười nhìn con trai.
"Đừng nói kích em trai con như vậy, trong cuộc họp buổi sáng ba có nghe thư ký Vương nói lần này dự án khách sạn ở Nam Phi do mình Tiểu Tịch đảm nhận, nghe trong ý tứ là con không hề nhúng tay vào."
Cảnh Triều nhìn cằm Cảnh Tịch sắp nâng lên tận trời mây, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.
"Ba! Ba đừng có quá nuông chiều tiểu Tịch! Chỉ là dự án nhỏ mà còn giao cho em ấy lâu như vậy, làm ra có chút thành tích nhỏ liền không biết mình họ gì rồi."
Cảnh Trăn liếc nhìn tư thế ngồi không được tự nhiên của Cảnh Tịch.
"Đó gọi là thành tích sao? Con có phải có hiểu lầm gì về tiêu chuẩn thành tích hả?"
"Ba!"
Khuôn mặt của Cảnh Tịch đỏ bừng, đỏ đến tận cổ, nho nhỏ nói:
"Sao bây giờ lại trở thành cuộc họp phê bình của con? Anh cũng đã trừng phạt con."
Phương Chu liếc nhìn đồng hồ, vừa lột quýt vừa cười cười nhìn cháu dâu tương lai của mình.
"Chú vừa nói với Tiểu Triều, từ nay Tiểu Tịch sẽ rất thường xuyên tìm con để bán vốn phàn nàn, con đừng có vì nhóc con này mà giận hờn Tiểu Triều nha!"
Anh một câu, em một lời trò chuyện với nhau, ngay sau khi trái quýt trên tay Phương Chu lột vỏ xong, Liễu tỉ tỉ cũng vừa đẩy cửa dẫn công chúa nhỏ vào nhà.
Cảnh Thước Nhi chạy về phía Cảnh Triều với tốc độ mét, sau đó nhào vào ngực ôm lấy cổ Cảnh Triều.
"Anh hai!"
Cảnh Triều cưng chiều đưa ngón tay chỉ nhẹ vào mũi công chúa nhỏ một cái.
"Anh hai có nói với em khi chào hỏi người lớn phải phân theo tôn ti trưởng ấu không? Bộ ở đây có mình anh hai à!"
Công chúa nhỏ nheo mắt, nở nụ cười, đặt nhẹ đầu mình lên vai Cảnh Triều.
"Anh hai là người cao lớn nhất. Anh hai cao cm, sau đó là bác hai cm, và sau đó-"
"Ba hoa! Từ nay ba em có muốn đánh em và anh hai sẽ không cứu em nữa!"
Cảnh Triều nói và buông công chúa nhỏ xuống.
Cô công chúa nhỏ thực sự trông như một nàng công chúa đang cúi chào từng người lễ phép và tôn trọng khiến mọi người bật cười. Cuối cùng, Cảnh Tịch nắm tay Cảnh Thước Nhi bước tới chỗ khách ngồi xổm xuống đối mặt với Thước Nhi.
"Thước Nhi! Đây là chị dâu của mình. Em lần đầu tiền gặp chị dâu phải không? Thước Nhi có muốn tự giới thiệu về mình một chút không?"
Ánh mắt của cả nhà đều tập trung vào Cảnh Thước Nhi, phải nói con nhà họ Cảnh sinh ra đều có khiếu làm mình luôn là tiêu điểm, chưa bao giờ sợ hãi rụt rè trước đám đông huống chi là cô công chúa nhỏ, cô bé đi đến đâu đều hận không thể cầm lấy Microphone chủ trì toàn cục.
Nhưng mà lúc này Cảnh Thước Nhi đột nhiên im lặng, đôi môi mỏng mím chặt lại, khóe miệng giật giật như đang cố ép mình cười, nhưng nước mắt lưng tròng không che được cảm xúc tâm tình thật trong lòng mình, lồng ngực phập phồng, giọng nói nức nở.
"Thước Nhi! Hôm nay không có anh hai.... sau này.... sau này cũng không có! Oa oa aaa aaa..... "