Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Cảnh Chí bước vào cửa, cậu nhóc đang nằm sấp viết lại bản kiểm điểm, vừa nghe thấy động tĩnh liền đem hai tờ giấy để xuống dưới gối, đưa tay dụi dụi mắt:
"Ba, con suýt chút nữa ngủ quên. "
Cảnh Chí cố ý phớt lờ nhóc con giả vờ ngây thơ, vỗ vỗ lên mu bàn tay cậu nhóc đang dụi dụi mắt, không la mắng, chỉ nói:
"Lấy ra đi, một lúc nữa bị nhăn lại phải viết lại một lần nữa."
Cảnh Triều đỏ mặt, rút lấy kiểm điểm ra để lên bàn cạnh giường, ngồi dậy.
"Ba! Còn sáu roi ——"
"Máu đã ngừng chảy chưa?"
Cảnh Chí hỏi.
"Ưm!"
Cảnh Chí nhướng mày "Ưm?"
Cảnh Triều khoa trương gật đầu.
"Đã ngừng chảy."
Cảnh Chí không có lại bắt nhóc con há miệng ra kiểm tra, vỗ vỗ đầu nhóc con:
"Càng ngày càng không biết sợ, ỷ vào chú út của con."
"Chú út lúc chiều mới phạt con quỳ ở cửa ba tiếng đồng hồ."
"Chú của con không thể trừng phạt con?"
Cảnh Triều nheo mắt lại cười cười.
"Ba biết con không nghĩ như vậy."
Cảnh Chí che dấu nụ cười.
"Còn dám cắn miệng đầy dấu răng, ba sẽ không để Chú Út con đến cầm máu, tự mình xuống lầu lấy nước đá ngậm vào rồi chịu đòn tiếp."
"Ba, ba làm con sợ?"
Cảnh Triều sững sờ quay đầu lại.
Kỳ thật Cảnh Chí cau mày, giọng trầm cũng đủ lực uy hiếp.
"Con có thể thử."
"Không, không dám nữa."
Cảnh Chí nghiêm mặt:
"Bị đánh thì chắc chắn rất đau mà ba có cấm con không được la, không được khóc sao? Ai bảo con có thể dựa vào hành hạ bản thân để giảm đau? Thói quen này con sửa lại cho ba."
"Dạ, Tiểu Triều nhớ kỹ."
Cảnh Triều nghiêm túc gật đầu, rất ngoan ngoãn.
Cảnh Chí đi tới bên kia giường, cầm lên roi mây trên sô pha, vút hai cái trên không trung.
"Quỳ đứng lên."
Ba chữ này, từng lỗ chân lông trên cơ thể Cảnh Triều đều thụt vào trong, cậu nhóc hít sâu một hơi, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Cảnh Chí nhìn Cảnh Triều đang nắm chặt lấy tay áo sơ mi của mình liền biết tình hình hiện tại của nhóc con, nhất cử nhất động đều quá gian nan, mỗi khi thân mình cử động nữa người dưới của cậu nhóc như muốn đứt rời, thật vất vả mới thẳng đầu gối lên được, tay đang nắm thành giường giống như bị dán chặt vào nó. Cảnh Triều duy trì tư thế này một lúc lâu mới tàn nhẫn chống đỡ quỳ đứng lên, trên trán đã ngăn không được mồ hôi đã lấm tấm.
Cảnh Chí đưa ngón trỏ nhẹ nhàng thủ sẵn roi mây.
"Cảnh Tịch đã mạo hiểm bị vả miệng cũng xin tha cho con. Con làm anh trai rất được lòng người."
Giọng điệu của Cảnh Chí rất ôn hòa hoàn toàn không giống châm chọc, trách cứ.
Thân mình Cảnh Triều có chút lắc lư, đầu gối đã sưng húp thêm vào vết thương phía sau, cậu nhóc cảm thấy chiếc giường lớn mềm mại thoải mái của mình cứng như đá dưới gió mưa.
"Là Tiểu Triều không dạy dỗ tốt em trai của mình. Tiểu Triều nên bị trừng phạt vì lỗi lầm và không dám xin ba thương chiều."
Cảnh Chí trước giờ luôn dạy người ta tự tin, ngay cả giáo dục hai đứa nhỏ cũng là bày mưu lập kế. Tuy không dám nói quyết thắng ngàn dặm bên ngoài nhưng với tính toán riêng của anh, Cảnh Triều bây giờ có thể nói là như vậy, anh chỉ hơi nhướng mày:
"Uất ức sao?"
Cổ Cảnh Triều cũng đỏ lên, cúi đầu.
"Không uất ức, con là anh trai."
Nhàn nhạt hai tiếng:
"Đếm đi."
"A! —— mười lăm."
Cảnh Chí không chút do dự quất vào mông nhóc con, mặc dù anh đã tránh đi những vết bầm tím bị thương nặng nhất vẫn khiến người bị đánh chưa bao giờ thốt ra tiếng Cảnh Triều đột ngột la lên.
Sau khi được nghỉ ngơi một lát, đau đớn phía sau lắng đọng xuống, bây giờ mới một roi giống như rất vất vả mới may lại được miệng các vết thương lại bị mạnh mẽ xé rách ra lại. Cảnh Triều gắt gao ổn định thân mình mới làm mồ hôi tuôn ra như vậy.
'Vút ~Chát!'
Lực vung roi đánh của Cảnh Chí hoàn toàn trùng khớp với roi trước đó, không có vì vài roi cuối mà cố tình làm khó dễ.
Cảnh Triều hít mạnh vào, khó khăn thốt lên.
"Mười sáu."
Cậu nhóc cảm thấy mình như muốn nghiến răng nhưng vẫn không dám, cố gắng thả lỏng cơ bắp của mình, vì sợ một chút không chú ý lại cắn phải thịt trong miệng.
Cảnh Chí đều đặn vung roi lần này dừng ở giáp mông chân, nơi đó vốn non mịn hơn, một roi quất xuống giống như thịt đều rớt ra ngoài. Sau gần nửa phút, Cảnh Triều mới gắng gượng mở miệng:
"Mười bảy."
Cảnh Chí đưa roi mây khẽ khẽ vào eo cậu nhóc:
"Thẳng lưng, đừng chúi về phía trước."
'Chát!'
Không có chút nào tạm ngừng lại, Cảnh Triều chết chống thân mình không dám lại khom lưng, độ cong phía sau được khắc ra hoàn mỹ không chỗ nào bắt bẻ được.
"Mười tám."
Cảnh Chí lại giơ tay lên——
'Vút ~Chát!'
Những lằn roi sưng cao đan xen trên mông tin rịn ra lấm tấm những đóm máu nhỏ. Hai mắt Cảnh Triều đang mở lớn mà lại cảm thấy trước mắt tối sầm, đau đến cậu nhóc cảm thấy lục phủ ngũ tạng quấn dính vào nhau, hai chân run lên.
Giọng của Cảnh Triều như bị ngăn cách bởi một lớp vải bông.
"Mười, Chín."
'Chát!'
Gần như cùng lúc, roi mây cắn vào mông lốm đốm máu.
"Hai mươi."
Lúc báo số này ra, Cảnh Triều chỉ cảm thấy lỗ chân lông và cả người buông lỏng lập tức mềm nhũn nằm rạp xuống giường. Nhưng cậu nhóc biết Cảnh Chí nhất không vừa mắt mình bị đánh xong đứng dậy không nổi. Vì vậy thân thể vừa té ngã xuống lập tức đưa hai tay mạnh mẽ chống thân mình quỳ đứng lên lại.
Cảnh Chí đem roi mây khẽ khẽ khuỷu tay cậu nhóc.
"Đứng dậy, đi rửa sơ. Chúng ta còn có chuyện chưa nói."
Cảnh Triều nhắm hai mắt đang hít thở theo phương pháp mà chú ba đã dạy điều chỉnh hơi thở trong những bài tập thể dục buổi sáng. Mông cứng ngắt, hai chân nặng như đang đeo phụ trọng hai mươi kí. Thật gian nan dịch tới được mép giường, duỗi một chân ra giống như xé rách mông, đau đến trên đầu cậu nhóc bay đầy sao kim, cuộn người như ốc sên tuột xuống giường, đợi đến khi hai chân đều chấm đất. Phải mất thêm một phút nữa để buông cánh tay đỡ giường đứng dậy.
Cảnh Chí nhìn Cảnh Triều, lòng anh như bị cắt một đường lớn, nhẹ quay lưng lại nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, chưa đứng bao lâu liền nghe phía sau 'Bịch' một tiếng, anh quay đầu lại thấy Cảnh Triều ngơ ngác quỳ trên sàn nhà, vội vàng hai bước đi lại ôm nhóc con vào trong lòng.
"Con không cần đầu gối ?"
Từ trong tiếng động vừa rồi Cảnh Chí biết con trai chắc chắn đã không thể đứng vững, quỳ xuống mà không có bất kỳ giảm sóc nào.
Cảnh Triều có chút ấm ức, đầu gối đau như bị búa gõ vào, thuận thế đưa tay nắm lấy cổ tay Cảnh Chí bị la một tiếng vội rút tay lại.
Như là có người đưa tay nhét vào vết cắt trong lòng Cảnh Chí móc ra một lớp trong trái tim của anh. Cuối cùng anh không nói thêm gì, nhẹ nhàng ôm Cảnh Triều thả lại trên giường, tự mình đi lấy chậu nước cùng khăn lông.
"Trước lau sơ qua, một chút chú út tới bôi thuốc chắc chắn mồ hôi lại tuôn ra."
Cảnh Chí đưa chiếc khăn đã vắt cho Cảnh Triều.
Cảnh Triều hai tay cầm lấy khăn tắm âm ấm, cậu nhóc cường chống mỉm cười:
"Dạ ! cảm ơn ba!"
Khăn ấm lau qua hai lần, giống như cả người tăng thêm một chút tinh thần. Cảnh Chí đem tấm mền mỏng đắp lên phía sau nhóc con rồi đi giặt khăn tắm, lần nữa đưa cho cậu nhóc lau tay mới bỏ lại trong chậu.
Cảnh Triều lại quỳ trên giường của mình.
Cảnh Chí nhíu mày.
"Vừa mới lau xong, con lại quỳ lên, mồ hôi lại nhễ nhại."
Cảnh Triều mím miệng không nói gì.
Cảnh Chí biết mình vừa nói có chuyện muốn nói, Cảnh Triều quỳ lên vì sợ mình đứng không nổi. Lòng anh đau nhói, ngày thường Cảnh Triều không có nơm nớp lo sợ động một tí là phạm lỗi trước mặt anh như vậy, hai người dù có nói chính sự cũng không có nhất thiết một người ngồi một người đứng.
"Nằm sấp xuống đi, ba nói chuyện với con."
Cảnh Chí đở cứng đờ Cảnh Triều nằm xuống, kéo mền trùm lên mãnh mông thê thảm của cậu lại.
"Tiểu Triều theo chú út học những thứ đó, ba có phải hay không không vui?"
Cảnh Triều là một đứa bé thông minh, biết Cảnh Chí muốn nói chuyện với mình.
Cảnh Chí nhìn con trai đánh đòn phủ đầu, ngồi ở mép giường, nghiêng đầu cười:
"Học cái gì?"
Cảnh Triều dường như suy nghĩ một hồi cảm thấy chạnh lòng.
"Mượn sách chuyên môn của chú út đọc, theo chú đến phòng giải phẫu, học cách xử lý vết thương, học cách dùng thuốc để bổ sung nước, quan sát phẫu thuật và xem video phẫu thuật... ba đều biết có phải không? "
Cảnh Chí búng búng cái trán nhóc con:
"Ba biết, con liền không cần nói với ba?"
"Không có."
Cảnh Triều lắc đầu, giọng nói nghiêm túc của cậu nhóc như một ông cụ non:
"Ba biết là một chuyện, con thẳng thắn thành thật nói với ba là một chuyện khác."
Cảnh Chí nở nụ cười thật tươi:
"Lý lẽ nói được suông sẻ như vậy."
Cảnh Triều quay đầu lại:
"Ba! Con biết sai rồi."
Cảnh Chí không cười nữa, vỗ nhẹ vào eo Cảnh Triều:
"Vậy thì đứng lên chịu đòn đi!"
Cảnh Triều lần đầu tiên nhìn chằm chằm Cảnh Chí trong vài giây, sau đó nở nụ cười như hoa nở. Hóa ra khuôn mặt giả bộ già dặn và quyết đoán lại rất trẻ con khi nhóc con cười:
"Ba!"
Một tiếng kêu ba rất là lưu luyến, cậu nhóc biết gia pháp có độ, hôm nay mặc kệ thế nào cũng không lại bị đánh.
Cảnh Chí đánh nhẹ một cái vào sau ót nhóc con, giọng điệu hung hăng lại mang theo bất đắc dĩ cưng chiều:
"Học ở đâu làm nũng, nhõng nhẽo!"
Cảnh Triều cúi đầu, mím môi.
"Có thể ghi nợ lại sau này phạt. Tiểu Triều không muốn trốn tránh hình phạt."
Tất nhiên Cảnh Chí biết, anh nhìn đứa bé này ngoan ngoãn đến kỳ lạ lại còn bị gia pháp trách móc nặng nề, giọng nói của anh cũng dịu đi:
"Muốn học y?"
Cả người Cảnh Triều dù cách tấm mền mà vẫn giật giật lay động cả mền rồi ép mình thả lỏng lại đối mặt với câu hỏi đã chờ đợi từ lâu này:
"Muốn."
Giọng nói của cậu nhóc quá nhỏ, nhưng trong giọng nói nho nhỏ đó chứa đầy hy vọng. Giống như khi ánh ban mai vừa ánh lên, ánh ban mai yếu ớt rắc nhẹ lên tảng đá nhẵn nhụi xuyên qua những kẽ lá, mơ hồ nhưng tràn đầy sức sống. Cảnh Triều quay đầu lại.
"Nhưng ba có nói qua, muốn làm cùng nên làm còn có có thể làm là đều rất khác biệt."
Trong khoảnh khắc đó, phảng phất như có một đám mây đen dày đặc đè lên bao phủ lại. Ánh ban mai đã mờ đi.
Cảnh Chí cảm thấy lòng đau nhói, đau lòng lúc này không giống nỗi đau lúc anh nhìn thấy nhóc con mang một thân thương phía sau còn làm bộ mạnh mẽ mà giờ khắc này anh cảm thấy trái tim mình trống không. Anh có thể dung túng Cảnh Trăn học giáo dục làm hiệu trưởng, có thể chịu đựng Phương Chu bỏ dở hội nghị chạy đến bệnh viện phẫu thuật, thế nhưng chính con trai mình, mình lại không biết khởi động mở mãnh trời riêng cho con trai mình như thế nào.
Thái độ Cảnh Chí rất bình thản nhưng trong giọng nói của anh:
"Nhưng mà con lúc nào cũng nghĩ đem nên làm làm tốt thì có thể làm muốn làm."
Hai tay anh như đang đánh Thái Cực Quyền, lúc mới bắt đầu rất nhẹ nhàng, uyển chuyển dần dần quay tròn và êm dịu trong sự thay đổi cuối cùng là xuất một chiêu mất mạng. Cảnh Chí không hề tức giận, thậm chí còn có chút vui mừng. Thời niên thiếu mình cũng có mộng tưởng lớn nhưng cuối cùng cũng không dám phá kén mà ra, anh tự cho anh chưa bao giờ phàn nàn hay oán trách Cảnh Thăng Hồng, nhưng khi anh nhìn thấy trên người Cảnh Triều bóng dáng thiếu niên của mình kiên trì cùng cố chấp mới biết rằng mình lừa người dối mình. Phong thái của con trai trưởng, không thoả hiệp không lùi bước, đây không phải là điều mà thước gỗ, roi mây đánh ra được. Anh rất hài lòng về Cảnh Triều.
"Dạ!"
Cảnh Triều không phủ nhận điều đó mà ngược lại rất bình tĩnh. Dù có nghĩ thế nào đi nữa mình cũng không thể dấu được ba.
Tay Cảnh Chí lướt qua lưng nhóc con, lòng bàn tay nhẹ lướt qua mấy dấu ngón tay còn in trên mặt cậu nhóc, anh cảm thấy lưng Cảnh Triều thắt lại, trái tim anh cũng thắt lại theo.
"Chẳng qua là, con nên làm so với con muốn, muốn nhiều hơn nhiều."
------------------------------------
Trứng Bùn : Tôi rất thích tình cảm phụ tử giữa Cảnh Triều và Cảnh Chí. Con sợ ba, kính ba nhưng con có thể nói với ba bất cứ điều gì muốn nói. Không cần phải che dấu vì hơn ai hết con rất tin tưởng 'ba chắc chắn sẻ mở một mảnh trời riêng cho con.'