Thẩm Dũng trở lại trong phòng, thấy Phương Nhất Chước còn ngủ, hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường, cẩn thận vén màn lên chui vào bên trong, ôm lấy nương tử cùng nhau ngủ một lát. Thật ra Phương Nhất Chước vẫn còn thức, chỉ là giả bộ ngủ, cho đến tận khi Thẩm Dũng trở về, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của hắn, nàng mới chậm rãi đi vào giấc ngủ, một giấc say không mộng mị.
Đến khi cả hai tỉnh lại, đã là hoàng hôn.
Thẩm Dũng cùng Nhất Chước rời giường, rửa mặt chải đầu thay quần áo, chuẩn bị lát nữa ra ngoài đi dạo.
Nhất Chước nói với Thẩm Dũng, “Tướng công, đã là thời gian ăn cơm chiều rồi, thế mà ta không thấy đói chút nào.”
“Ta cũng không đói.” Thẩm Dũng gật đầu, cười nói: “Cũng phải, ngủ dậy liền đi ăn, cứ như thế không béo thành heo mới lạ, cứ thế thì không được.”
“Chi bằng chúng ta đi ra ngoài đi dạo, đợi đến khi thật sự đói bụng sẽ tìm tửu lâu nào đó ăn khuya được không?” Nhất Chước hỏi.
Tất nhiên là Thẩm Dũng gật đầu, nắm tay Phương Nhất Chước đi ra khỏi quán trọ, lần này Thẩm Kiệt và Lưu Đại Phương đều không đi theo, chỉ có Tiểu Kết Ba là theo sau giúp đỡ hai người khiêng đồ.
Lưu Mậu đang lo lắng chuẩn bị cho kỳ thi, thời gian này hắn cũng nhận ra có điểm không thích hợp, nhưng không có người nói với hắn, bởi vì không muốn hắn phân tâm. Lưu Mậu cũng không hỏi nhiều, chỉ muốn tập trung tinh thần cho kỳ thi lần này, đợi khi thi đỗ sẽ nói sau, nếu hắn không đậu, thật có lỗi với sự giúp đỡ của mọi người, cũng không còn mặt mũi nào trở về gặp mặt hương thân nữa.
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng nắm tay nhau ra ngoài, đi dọc đường phố dạo chơi, trên tay Tiểu Kết Ba cầm một số món đồ mới mua được, đi ở phía sau hai người, đôi vợ chồng son tay nắm tay, vai sóng vai, bày ra bộ dạng trong ta có chàng, trong chàng có ta, Tiểu Kết Ba càng nhìn càng nhăn mặt nhăn mũi. Lúc trước hắn thường nghe người ta nói, sau khi cưới vợ vào cửa, sẽ không có cưng chiều như khi yêu nhau nữa, nhưng tình cảm của thiếu gia nhà hắn đối với thiếu phu nhân hình như chỉ có tăng chứ không có giảm, ngàn theo trăm thuận chưa tính, hơn nữa còn săn sóc tỉ mỉ, thiếu phu nhân lúc nào cũng được thiếu gia dỗ dành ngon ngọt mà cười không ngừng.
Tiểu Kết Ba không hiểu còn thấy hơi hoảng hốt, tự nói… Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Thiếu gia sao lại cưng chiều thiếu phu nhân đến như vậy?
Mọi người đi dạo trên đường đều phải đốt đèn, trời đã tối, người đi đường cũng thưa dần, lúc này ba người mới trở lại quán trọ.
Vừa vào cửa quán trọ, lại nhìn thấy có người ở bên trong đánh nhau gây lộn.
“Tướng công, sao lại có đánh nhau trong quán trọ sao?” Phương Nhất Chước nhón chân đi gần đến đám người nhìn xung quanh. Nhìn thấy có hơn mười tên du côn, đang vây quanh hai vị công tử ăn mặc bất phàm.
Hai công tử kia vừa nhìn là biết con nhà quyền quý, có thể thấy được đám du côn muốn vơ vét tài sản!
Thẩm Dũng muốn đi đến xem, Phương Nhất Chước lại giữ chặt tay hắn, nói: “Tướng công, chúng ta đừng nên xen vào. Nơi này là kinh thành, rất nhanh sẽ có nha dịch đến can thiệp.”
Trong lòng Thẩm Dũng thở dài, Nhất Chước nhất định là đã biết cái gì đó, cũng nhìn ra hành động của chính mình không thích hợp, nói cách khác, theo như tính tình của nàng, bình thường sẽ không ngồi yên chờ nha dịch đến xử lý.
“Nương tử.” Thẩm Dũng cười cười với Phương Nhất Chước, “Không sao!” Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng thật lâu, cuối cùng mới ngầm hiểu gật đầu, theo Thẩm Dũng tiến gần lại.
Mà Thẩm Dũng đi tới bên ngoài đám người giương mắt nhìn lại, quả nhiên, hai người bị vây trụ bên trong tuy rằng mặc y phục bình thường, nhưng một người hơn hai mươi tuổi, một người chưa đến hai mươi, giống hệt người trong bức họa hắn được nhìn, chính là thái tử Cảnh Mạn, cùng nhị hoàng tử Cảnh Dật.
Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng cười cười với mình, cũng không nói thêm cái gì, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu, không quên dặn hắn một câu, “Cẩn thận chút.”
Thẩm Dũng gật đầu, thấy đám người đang xô đẩy nhau, hơi bất đắc dĩ, tự nói, sao lại một mình chạy đến đây, không dẫn theo tùy tùng sao? Nhị hoàng tử này dường như đối với thái tử cũng không cảnh giác nhiều lắm.
“Này, làm gì đó?” Thẩm Dũng tiến lên, liếc mắt nhìn đám du côn, “Ban ngày ban mặt, không coi vương pháp ra gì sao?”
Phương Nhất Chước ở phía sau gật gật đầu, tự nói, dưới chân thiên tử mà lại vô lối thế này sao?
Một tên du côn liếc mắt nhìn Thẩm Dũng, nói: “Ngươi từ bên ngoài đến đúng không? Đừng có xen vào chuyện của người khác!”
Thẩm Dũng cười lạnh một tiếng, “Người trong thiên hạ lo chuyện thiên hạ, các ngươi chặn đường tiến vào quán trọ của ta thì ta phải quản thôi, mau tránh ra, chó ngoan không cản đường.”
Đám du côn nghe Thẩm Dũng nói chuyện ngang tàng như thế thì vô cùng tức giận, có kẻ lập tức xông lên, muốn đánh hắn.
Thẩm Dũng chỉ dùng một tay, đã khiến kẻ đó lăn quay ra đất.Đám du côn này đâu phải là đối thủ của Thẩm Dũng, vừa bị đánh vài cái, đã nhao nhao chạy đi nơi khác.
Thẩm Dũng thở dài, một đám nhát gan như vậy còn dám ra ngoài tự nhận là du côn? Nếu nơi đây là Đông Hạng phủ, hắn nhất định sẽ không nương tay mà đánh cho bọn chúng kêu cha gọi mẹ mới thôi, hôm nay tạm thời dạy dỗ vậy đã.
Hắn cũng không để ý tới cái khác, quay lại ngoắc ngoắc tay với Phương Nhất Chước, “Nương tử.”
Phương Nhất Chước chạy tới, kéo tay Thẩm Dũng muốn tiến vào quán trọ.
Lại nghe phía sau có người nói, “Vị huynh đài này, xin dừng bước.”
Thẩm Dũng quay đầu nhìn, thấy người nói chuyện là Cảnh Mạn, hắn tiến đến trước mặt Thẩm Dũng, trên mặt có thần sắc cảm kích, mà Cảnh Dật ở một bên lại hơi chút bất mãn.
Cảnh Dật cũng có võ công, hôm nay hắn cùng Cảnh Mạn vốn đi ra ngoài chuẩn bị lễ vật cho thọ yến của phụ hoàng, nhưng không nghĩ tới nửa đường lại gặp gỡ đám du côn muốn vơ vét tài sản.
Mà Cảnh Mạn cũng có hứng thú, kéo hắn lại không muốn hắn động thủ đánh nhau, còn nói lý lẽ với đám du côn này, nhưng nửa đường lại xuất hiện một tên tiểu tử, đánh chạy bọn họ.
Cảnh Dật cũng nhận ra đám du côn này là đồ bỏ đi, hắn hoàn toàn có thể ứng phó được, bởi vậy cũng không có cảm kích Thẩm Dũng. Không biết chừng, tên tiểu tử này còn nghĩ hai người bọn họ là thứ hèn nhát, công tử nhà giàu vô dụng, đến vài tên du côn cũng không xử lý được
Thẩm Dũng thấy Cảnh Mạn gọi mình lại, thì quay sang nhìn hắn một cái, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Đa tạ công tử đã ra tay giúp đỡ.”
Thẩm Dũng lạnh lùng cười, nói: “Cũng không phải ta giúp các ngươi, chỉ là đám du côn kia chặn đường đi của nương tử ta.” Nói xong, kéo tay Phương Nhất Chước đi vào bên trong quán trọ.
Cảnh Mạn nghe Thẩm Dũng nói thế thì rất không thoải mái, còn Cảnh Dật lại cảm thấy Thẩm Dũng khinh thường bọn họ, dù sao cũng là dòng dõi hoàng gia, là sao chịu được sự khinh thường này, Cảnh Dật lên giọng nói, “Rõ ràng là ngươi xen vào chuyện của người khác, chỉ là vài tên du côn, thiếu gia ta cũng có thể xử lý gọn gàng.”
Thẩm Dũng liếc nhìn Cảnh Dật, chỉ cười cười, dường như không để hắn vào mắt, kéo Phương Nhất Chước vào trong, hỏi: “Nương tử, có đói bụng không? Ăn thứ gì đi?”
“Ừ.” Phương Nhất Chước gật gật đầu.
Hai người vào bên trong khách điếm, ngồi xuống, gọi tiểu nhị chọn món.
Cảnh Mạn và Cảnh Dật liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy không phục, cũng theo đi vào, ngồi xuống bàn đối diện với Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước.
Thẩm Dũng cũng không để ý nhiều, nói với tiểu nhị, “Tiểu nhị, lấy vài món ăn ngon đến đây.”
“Ngài muốn gọi món gì?”
Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, nói: “Cho một đĩa cá cắt khúc hấp tỏi ớt, sườn heo ngâm rượu xào giòn, chân giò hầm rau cải thảo, thịt gà xào gạch cua, một đĩa hoa bầu dục, thịt bò xào ớt xanh. Thêm một phần ngó sen rán, bánh sủi cảo bát hỉ, một nồi cơm gạo tẻ thơm và một vò rượu quế hoa.”
Thẩm Dũng gọi vài món ăn đó, không chỉ khiến tiểu nhị choáng váng, mà cũng khiến nhị vị hoàng tử ngồi kia ngây ngốc, hai người bọn họ ở trong cung hưởng thụ cuộc sống cẩm y mỹ thực, nhưng cũng là lần đầu tiên nghe thấy tên những món ăn này!
“Đại gia của tôi ơi.” Tiểu nhị méo mặt nhìn Thẩm Dũng, “Ngài nói giỡn đúng không? Ở đâu có những loại thức ăn này?”
Thẩm Dũng nhớn mi, hỏi: “Tại sao lại không có?”
“Đại gia, đúng là không có!” Tiểu nhị nói, “Ta làm nhị nhiều đã nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe thấy tên mấy loại đồ ăn này chứ nói gì là nấu được, ngài hù dọa tiểu nhân phải không?”
“Ai hù dọa ngươi?” Thẩm Dũng nói, “Những món ăn này nương tử nhà ta đều có thể nấu được.”
Tiểu nhị nhìn Phương Nhất Chước, thấy nàng tuổi còn trẻ, thì nhịn không được mà cười một tiếng.
Phương Nhất Chước vốn không muốn ra tay, nhưng thấy tiểu nhị kia xem nhẹ mình, lại hơi khó chịu, hỏi: “Tiểu nhị, nếu ta có thể nấu ra được những món ăn đó, ngươi sẽ không thu tiền cơm của chúng ta chứ?”
Tiểu nhị không dám tự quyết định, đúng lúc này chưởng quầy từ bên trong đi ra, nói: “Vị cô nương này, chỉ cần ngươi có thể nấu được những thức ăn vị công tử đây vừa kể, tiểu điếm sẽ không thu một đồng tiền cơm của ngươi.”
“Được.” Phương Nhất Chước gật gật đầu, đứng lên, đi theo tiểu nhị về phòng bếp ở phía sau.
Thẩm Dũng cũng vui vẻ đi theo giúp đỡ, Tiểu Kết Ba ngồi ở bên cạnh bàn lắc đầu thở dài, “Ai, các ngươi nha, đúng là tự tìm khổ rồi, ta nói cho các ngươi biết, thiếu phu nhân nhà ta là thần trù, đồ ăn gì cũng có thể nấu được hơn nữa còn rất ngon!”
Cảnh Dật và Cảnh Mạn liếc nhìn nhau, đều không tin tưởng lắm, một cô nương trẻ tuổi sao có thể có được bản lĩnh như thế? Đúng là nên nhìn xem!
Không bao lâu sau, mọi người ở bên trong tửu lâu, ngửi thấy hương thơm phức mũi bay ra.
“Hoàng huynh.” Cảnh Dật hỏi Cảnh Mạn, “Cái gì mà lại thơm như vậy?”
Khách nhân ở trong tửu lâu cũng dài cổ ra nhìn, không lâu sau, thấy Thẩm Dũng bưng ra một cái mâm, tiểu nhị theo ở phía sau cũng bưng một cái mâm, cuối cùng là Phương Nhất Chước từ từ theo ra, đang dùng một cái khăn nhẹ nhàng lau tay, dường như là vừa mới rửa tay, sau đó đem tay áo buông xuống.
“Oa!” Tiểu Kết Ba đã chuẩn bị sẵn bát đũa, chỉ đợi thức ăn được bày ra!
Từng món thức ăn được đặt xuống bàn, Tiểu Kết Ba duỗi tay gắp một đũa thức ăn đưa đến bên miệng, liên tục tán thưởng, “Thật ngon!”
Thẩm Dũng cũng giúp đỡ Phương Nhất Chước ngồi xuống cùng nhau bưng bát bắt đầu ăn cơm, một đường dạo chơi khiến hai người đói vô cùng.
Những món ăn này khiến khách nhân chung quanh đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ, tiểu nhị bưng vài phần thức ăn Phương Nhất Chước làm thừa đi ra, mặt đầy tươi cười, hỏi: “Các vị, tiểu nương tử này nấu ăn thật sự là vô cùng tuyệt, có muốn nếm thử hay không?”
Nhiều khách nhân đều nhấc tay, nói muốn thử. Tiểu nhị liền bưng lại, nhưng không phải miễn phí mà đều thu bạc, mọi người trong quán ăn thử thì khen không dứt miệng, đều nói tay nghề của Phương Nhất Chước thật tài giỏi.
Cảnh Dật và Cảnh Mạn cũng nếm thử một phần, sau khi ăn xong, đúng là cảm thấy thức ăn trong hoàng cung, thật sự là quá khó ăn.
Phương Nhất Chước, Thẩm Dũng và Tiểu Kết Ba cũng không chú ý đến những chuyện khác, chuyên chú ăn cơm.
Chưởng quầy đúng thật là không thu bạc của bọn họ, hai người ăn xong cơm, thì cùng nhau hồi trở về quán trọ nghỉ ngơi.
Thẩm Dũng và Nhất Chước trở về phòng cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Lại nói Cảnh Dật và Cảnh Mạn.
“Tay nghề của cô nương này thật sự là tuyệt!” Cảnh Dật nhịn không được nói, “Không biết có thể làm ra cháo phỉ thúy mà phụ hoàng vẫn tâm tâm niệm niệm nhớ mong hay không.”
“Cái đó chắc không có khả năng đâu?” Cảnh Mạn cười cười, “Phụ hoàng nói, mười mấy năm nay người không được thưởng thức nó nữa, người có thể làm ra nó đã qua đời rồi.”
Cảnh Dật cũng gật gật đầu, “Cũng đúng a… Có điều lại nói, mấy năm nay phụ hoàng luôn rầu rĩ, không biết đến tột cùng là vì chuyện gì?”
“Có một số việc ngươi không hiểu đâu, cái này gọi là vì tình mà tổn thương.” Cảnh Mạn cười cười.
Bởi vì Cảnh Dật nhỏ hơn Cảnh Mạn vài tuổi, cho nên chuyện tình năm đó hắn cũng không biết căn nguyên hậu quả, mẫu thân hắn cũng sẽ không nói cho hắn rằng mình được sủng ái là vì giống một hậu phi năm đó một cùng một đầu bếp bỏ trốn, cho nên đến bây giờ Cảnh Dật vẫn chưa hay biết gì, chỉ suy nghĩ, người có thể làm ra cháo phỉ thúy, và người phụ hoàng đã từng yêu thương đến tột cùng là ai?”
Hai người ăn cơm xong thì hồi cung, mang theo tâm sự trở về biệt viện.
Cảnh Mạn tâm sự nặng nề về cung điện của mình, thái giám đứng ở cửa bẩm báo với hắn, “Cổ Đại Hoa cầu kiến.”
Cảnh Dật gật gật đầu, vòng quá hành lang gấp khúc, đi đến thư phòng, không bao lâu, còn có người dẫn Cổ Đại Hoa tiến vào.
“Thảo dân tham kiến thái tử!” Cổ Đại Hoa vội vàng hành lễ với Cảnh Dật.
“Ừ.” Cảnh Dật gật gật đầu, nói: “Ngươi tới đúng lúc lắm, ngươi khẳng định nữ tử tên Phương Nhất Chước là con gái của Vân Thanh? Bộ dạng của Phương Nhất Chước tuy rằng có điểm hơn ngươi, nhưng cũng không đến mức khuynh quốc khuynh thành, phụ hoàng sao có thể si mê mẫu thân của cô ta đến vậy sao?”
Cổ Đại Hoa vội vàng gật đầu, “Năm đó tiểu nhân ở trong cung làm việc trong phòng bếp, đã từng thấy Hoàng Thượng độc sủng Vân Thanh cô nương, so với Trân phi hiện nay còn gấp mấy lần, có thể nói là nâng ở trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan!”
Cảnh Mạn lạnh lùng cười, nói: “Thật đúng là khiến người ta ngoài ý muốn.”
“Thái tử, chúng ta vẫn theo kế hoạch hành xử sao?” Cổ Đại Hoa hỏi.
Cảnh Mạn nghĩ nghĩ, nói: “Ta đã nhắc nhở Cảnh Dật, hắn cũng đã nghĩ đến chuyện dâng lên cháo phỉ thúy cho phụ hoàng, nhưng cuối cùng mọi chuyện có thể theo kế hoạch của chúng ta hay không, còn phải chờ xem, có điều hắn hiếu thuận như thế, ta cảm thấy hắn nhất định sẽ trúng kế. Ngươi vất vả rồi, tiếp tục giúp ta coi chừng đôi vợ chồng kia, sau khi mọi chuyện thành công, ta sẽ trọng thưởng!”
“Vâng!” Cổ Đại Hoa vui mừng chạy đi, có được thưởng hay không không quan trọng, mấu chốt là có thể dồn Thẩm Dũng cùng Phương Nhất Chước vào chỗ chết! Cha Phương Nhất Chước hại hắn không thể làm đầu bếp ở trong cung, phải lưu lạc giang hồ. Hắn thật vất vẻ mới có thể làm đầu bếp ở tửu lâu, lại bị Thẩm Dũng làm cho mất mặt, cuối cùng không có nơi nào thu nhận, bọn họ cho là phá vài vụ án thì có thể công thành danh toại, trên đời này đâu có chuyện dễ dàng như vậy, phải khiến hai người bọn họ nếm mùi đau khổ!
Bonus đây ~~
. Cá cắt khúc hấp tỏi ớt: . Sườn heo ngâm rượu xào giòn.
. Chân giò hầm rau cải thảo.
. Thịt gà xào gạch cua.
. Một đĩa hoa bầu dục: Cái này là do thận của lợn hay dê tỉa thành.
. Thịt bò xào ớt xanh.
. Ngó sen rán.
. Bánh sủi cảo bát hỉ