Trong mắt Tô Hà hiện lên kinh ngạc, ngay sau đó nở nụ cười:
- Thế giới của chúng ta không giống nhau!
Nói xong cúi đầu tiếp tục niệm kinh Phật.
Tuyết Dao biết nàng không nói nữa, từ lúc cùng nàng nói chuyện, Tuyết Dao đột nhiên phát hiện Tô Hà thực ra không phải loại nữ nhân hèn yếu vô năng, phụ nhân này vô cùng kiên cường, cũng giống như nàng, chỉ có điều lựa chọn phương thức bộc lộ khác nhau mà thôi.
Trong thế giới của Tuyết Dao, thực lực chính là tất cả, trở thành cường giả mới không bị kẻ khác tùy ý chà đạp hay khi dễ, còn trong thế giới của Tô Hà, đem hai chữ "ẩn nhẫn" làm đầu.
Tuyết Dao lặng lẽ bước ra khỏi hồ Trúc Khê, vừa mới ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến, miệng không khỏi mỉm cười: "Đã đến rồi sao…"
Không cần suy nghĩ cũng có thể đoán ra được đó là Triệu Cảnh, người luôn miệng nói đã cô phụ nữ nhân ở trong Trúc Khê kia.
Tuyết Dao nhanh chóng trốn sau một lùm cây trúc, bộ dáng nghịch ngợm vô cùng.
- Hoàng thượng giá lâm!
Xa xa truyền đến giọng tông cao của công công dẫn đường, nhất thời các thái giám cung nữ trên đường đi đều quỳ xuống hành lễ, Tuyết Dao cho rằng bản thân tránh đi là hành động đúng đắn, nàng có cảm giác không người nào khiến nàng quỳ được.
Triệu Cảnh cùng bước đi bên Triệu Vũ Quốc, hai người một mực im lặng.
Khi tới cửa Trúc Khê, Triệu Vũ Quốc dừng bước, Triệu Cảnh không hiểu hỏi:
- Quốc, thế này là…
Triệu Vũ Quốc bình thản nhìn hắn một cái, ngay sau đó quăng tầm mắt hướng vào phía trong Trúc Khê:
- Như vậy đi vào nương sẽ thích?
Triệu Cảnh vỗ trán một cái, bừng tỉnh đại ngộ:
- Đúng vậy a, tiểu Hà không thích chỗ tấp nập ồn ã…
Dứt lời, hắn quay lại nhìn đám thái giám, cung nữ, thị vệ phía sau… đếm qua cũng thấy phải trên ba mươi người. – May mà có Quốc nhắc nhở, các ngươi ở lại đây chờ, không có lệnh của trẫm, tuyệt đối không có kẻ nào được phép đi vào!
Tuyết Dao núp sau lùm trúc buồn cười, giờ phút này hiểu được Triệu Cảnh đang là thương tiếc, có điều, liệu tâm Tô Hà kia có còn sống lại được không…
Triệu Vũ Quốc đi vào, không biết cố ý hay vô ý, ánh mắt quăng về phía lùm trúc, Tuyết Dao hé miệng cười một tiếng, nàng đoán hắn cảm nhận được khí tức của mình, dù sao hai người bọn họ cũng có công lực, phát hiện ra điểm này là chuyện đương nhiên.
Thấy phụ tử Triệu Cảnh tiến vào, bản thân không thích nhiều chuyện nhưng Tuyết Dao bỗng nhiên muốn nhìn một màn Triệu Cảnh ngày ngày cao cao tại thượng, hôm nay ăn nói khép nép để đền bù cho Tô Hà ra sao.
Đám người hầu đứng ngoài không dám thở mạnh, tất cả đều hiểu được, vị đang ngự trong Trúc Khê kia tương lai chính là Thái hậu, nơi này chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ban đầu thấy Tô Tiệp Dư bị thất sủng, hết thảy khi dễ người của hồ Trúc Khê, thậm chí quá đáng hơn, trực tiếp ăn hiếp Tô Tiệp Dư. Bây giờ thấy Hoàng đế hạ thấp mình đi vào thì những tên nô tài chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng kia không khỏi chột dạ. Không khí phiền muộn thở dài nhất thời lan tràn.
Một thái giám cả người toát mồ hôi lạnh:
- Thảm rồi, nhiều năm trước, mùa đông ta phát cho Trúc Khê toàn là than củi phẩm chất kém, quạt ra khói bụi mù… bây giờ…
Lo lắng sợ hãi khiến thái giám không nhịn được đưa tay lau mồ hôi trên trán, đột nhiên cảm thấy trước mắt đen ngòm, giống như có đồ vật gì đó hiện lên, lại không nhìn thấy gì cả, thầm lẩm bẩm: "Mắt cũng hù dọa ta…"
Thật ra thì không phải tên thái giám này hoa mắt, mới vừa rồi Tuyết Dao có suy nghĩ muốn xem cảnh hay, lập tức vận khí chạy tới bên cửa, không ngờ tốc độ tăng vọt, ở đó có hàng chục con mắt đang dõi vào cửa Trúc Khê nhưng không một ai phát hiện có người vừa lướt qua.
Tuyết Dao không tiếng động núp dưới một tán bạch quả, nhìn xuyên xuống một màn tĩnh mịch phía dưới.
Thấy Triệu Cảnh đứng ở cửa, tay giơ lên rồi lại buông xuống, Tuyết Dao thầm nghĩ: "Vô dụng!"
Lúc này đây, lại một ánh mắt sắc bén quăng tới nàng, Triệu Vũ Quốc hình như bất kể lúc nào cũng có thể cảm thụ được khí tức của nàng, mới vừa rồi nàng phi thân lên tàng cây cao chưa thu liễm lại khí tức, lại không nghĩ ở vị trí cao này cũng bị hắn phát hiện ra, bất quá nàng không sợ, nheo nheo ánh mắt tinh nghịch trừng lại phía hắn, mang theo sự dí dỏm.
Sắc mặt Triệu Vũ Quốc không đổi, tuy nhiên đáy mắt hiện lên nụ cười sủng nịch.
Rốt cục, Triệu Cảnh cũng gõ cửa, tiếng gõ mõ phía trong vẫn đều đặn không dừng.
- Hà, là ta.
Giọng nói mang theo sự run rầy.
Thấy bên trong không có phản ứng, ánh mắt Triệu Cảnh cầu cứu Triệu Vũ Quốc, lại thấy hắn dời tầm mắt đi.
Triệu Cảnh bất đắc dĩ lắc đầu, quay vào người bên trong:
- Những năm này, nàng… ta… là ta sai rồi…
Thanh mõ đột nhiên ngừng lại, Tuyết Dao có chút kinh ngạc: "Tha thứ rồi sao?". Phía trong truyền đến một tiếng thở dài mềm mại:
- Hoàng thượng là bậc cửu ngũ chi tôn, nô tì há có thể oán hận trong lòng?
Lời nói nhẹ nhàng bình thản, tuy nhiên bên trong chứa bao nhiêu chua xót cay đắng chỉ có Tô Hà biết, nàng ngừng lại giây lát, sau đó nói tiếp:
- Mời Hoàng thượng trở về đi, hôm nay nô tì một lòng lễ Phật, hết thảy đều đã buông xuống, xin mời Hoàng thượng cũng như thế đi…
Oanh~~~~
Trong đầu Triệu Cảnh rung lên ầm ầm: "Hết thảy buông xuống…" giọng Tô Hà mềm mại nhẹ nhàng nhưng từng chữ lộ ra ý tứ sâu xa.
- Buông xuống? Tiểu Hà, hết thảy chuyện năm xưa, nàng muốn bỏ là bỏ ư?
Mắt Triệu Cảnh thoáng đỏ.
Cọt kẹt, tiếng mở cửa vang lên, Tô Hà chậm rãi đi từ bên trong ra, mặt tái nhợt, nàng hướng Triệu Cảnh thi lễ, nàng không đứng dậy vẫn yên lặng quỳ. Triệu Cảnh chấn động: Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
- Không, không, ta không cho nàng làm vậy.
Trong lòng hắn hồi tưởng lại lời năm đó nàng nói: "Cảnh ca ca, nếu người làm Hoàng thượng, dù muốn hay không, thiếp cũng phải hành lễ đúng không?"
"Nàng là Tiểu Hà độc nhất vô nhị, nàng không giống người khác, nàng không phải hành lễ với ta."
"Vậy có phải, người xa lạ mới hành lễ không?"
"Xem như vậy đi…"
Từng lời năm đó hiện rõ mồn một trong đầu hắn, mà giờ khắc này Tô Hà đang hướng hắn hành lễ, nàng coi hắn là người xa lạ!
Lúc này, hắn không còn bận tâm thể diện gì nữa, đột nhiên cảm thấy không có gì quan trọng hơn nữ nhân trước mắt mình bây giờ.
- Tiểu Hà, là ta sai, nàng cho ta một cơ hội đền bù cho nàng được không?
Trong mắt Tô Hà khẽ rung động, ngay sau đó khôi phục bình tĩnh, chỉ nghe nàng nhẹ nhàng thở dài:
- Hoàng thượng cùng nô tì vốn dĩ không phải quan hệ vợ chồng, chỉ là quan hệ vua tôi!
Lời này nói ra khiến ngực Triệu Cảnh đau nhói, hắn cười khổ sở, mắt như thấm lệ:
- Tiểu Hà, chẳng lẽ nàng không cho ta một cơ hội chuộc tội sao?
Tô Hà khép nhẹ mí mắt, cung kính đứng dậy:
- Hoàng thượng không sai!
__________________
Cây Bạch quả. (Cây này là biểu tượng của trường Sungkyunkwan đấy. Ai mê phim Sungkyunkwan Scandal thì kick vào đây đọc tiếp nha ^^)