Hạ Ngải ngẩn ra, nhưng ngay sau đó chú ý tới đáy mắt đang lóe lên quang mang của Triệu Minh Thành, trong tâm khẽ rùng mình…
Triệu Minh Thành lặng yên, biết Hạ Ngải đã đoán ra, im lặng một bên chờ đợi.
- Hoàng đế Tấn quốc không có phi tần, chỉ có một vị Hoàng hậu, Hoàng hậu kia sinh được một cô công chúa, gọi là Long Tuyết Dao, phong làm: Phượng Diệu công chúa…
Trong lòng Hạ Ngải chấn động, Tuyết Dao, Long Tuyết Dao, một thân y phục hỷ sự… Cộng thêm từng có tin đồn Tấn quốc có một cô công chúa bị thất lạc, những thứ này tựu lại, chứng tỏ một điều – Thủy Nhan chính là công chúa Tấn quốc mất tích: Long Tuyết Dao!
- Vi thần nghĩ, có lẽ Triệu công tử đã suy đoán được một phần nào đó thân phận của nàng, chẳng qua chỉ là không muốn tra cứu ra thôi…
Trong tẩm cung rộng lớn chỉ có ánh nến lập lờ, ngọn lửa kia không ngừng lập nhảy nhót trong mắt Hạ Ngải, nội tâm của hắn cũng xáo động, tay nắm chặt thành ghế khảm rồng.
- Trẫm chỉ là muốn hoàn thành ý muốn của nàng. Không có ý khác. (Bạn Ngải từng hứa tra ra thân phận cho bạn Tuyết Dao)
Triệu Minh Thành cung kính hướng hắn hành lễ:
- Hết thảy tuân theo an bài của Hoàng thượng.
- Chuyện này còn ai biết nữa?
- Ngoài Hoàng thượng cùng vi thần và một tâm phúc nữa, không ai biết cả!
Hạ Ngải gật đầu:
- Ta đã biết, ngươi lui đi, chuyện này không được để kẻ nào biết.
- Thần tuân chỉ!
Tin tức Triệu Minh Thành mang đến khiến hắn rúng động, nhưng thật sự trong lòng hắn sớm đã đoán Tuyết Dao không phải là nữ nhân bình thường, không ngờ nàng là nhân vật thần thoại của Tấn Quốc – Long Tuyết Dao, cái tên như trong truyền thuyết, khi bé từng nghe qua… Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
"Long Tuyết Dao, người chính là Tuyết Hồn Tướng Quân đánh ngang tay với hắn…. Khi hắn uống say cũng không quên nói muốn tái kiến một trận sống mái với Tướng Quân…"
Công chúa Tấn quốc chính là Tuyết Hồn Tương Quân, chuyện này người ngoài không hề hay biết, nhưng đối với cái tên này thì hắn lại quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn nữa.
Năm ấy hắn năm tuổi, mẫu thân bị bệnh qua đời thì một nữ nhân ôn nhu bước vào thế giới của hắn chính là người phụ nữ của phụ vương có danh Đoan Phi, một người phụ nữ khả ái.
Đoan Phi tên thật là Mạt Nhi, họ Long, là nữ nhi của Vân Nam Vương thuộc Tấn quốc, nàng được coi như là cô cô của Long Tuyết Dao. Khi ở trong cung nàng không tranh giành quyền lực chốn thâm cung mà lựa chọn cuộc sống thầm lặng. Ngày mà mẹ Hạ Ngải mất cộng thêm việc ngoài Đoan Phi ra thì không còn ai khác phù hợp nên Hoàng đế đã để nàng nuôi dưỡng hắn, điều đó khiến nàng được coi là mẫu thân thứ hai của hắn.
Năm đó, một đêm trong vô số đêm hè không thể nào ngủ được, Đoan Phi đã nhìn lên bầu trời đầy sao nói cho hắn biết tất cả mọi thứ về Tấn quốc, cũng nói với hắn về một cô gái tên là Long Tuyết Dao
"Long Tuyết Dao, bốn tuổi tập võ, năm tuổi đọc thuộc lòng binh thư, thiên tư hơn người, mười tuổi đã có thể mang binh giết địch, mười bốn tuổi mang binh đánh bất ngờ, lập nhiều chiến công, mười lăm tuổi cầm Hổ Phù, trở thành Đại tướng quân trẻ nhất trong lịch sử Tấn Quốc – Tuyết Hồn Tướng Quân.
Khi đó, Hạ Ngải chỉ hận mình không thể sinh ra ở Tấn quốc, hận mình không thể một phen thi triển tài năng của mình, Đoan Phi ôn nhu vỗ về hắn, thấp giọng nói: "Mỗi người có một con đường đi khác nhau, không có con đường nào là bằng phẳng. Kiếp nạn của vị công chúa kia… là chưa đến…"
Khi đó, Hạ Ngải hoàn toàn không hiểu ý Đoan Phi, giờ này, hắn hiểu, thân là phận nữ nhi, đứng trên vị trí cao đó, tình cảnh của nàng hết sức nguy hiểm, chiến trường không phải quan trường, nơi sa tường chỉ cần sơ suất, lập tức thịt nát xương tan!
Năm hắn mười bảy tuổi, Đoan Phi rời khỏi nhân thế, chỉ còn mình hắn lưu lại trên thế gian cô độc, thần xui quỷ khiến thế nào hắn có thể gặp được vị công chúa này, thế gian này, thật sự có nhiều chuyện "thần kỳ"!
"Aiz… Vì sao, vì sao ta lại biết rõ thân phận của nàng…"
Hạ Ngải thở dài, ngồi ngẩn trên ghế rồng, không phải không thừa nhận, thế cục hiện tại, Điểm Thương quốc, Tấn quốc, Nam quốc tại thành một thế kiềng ba chân, đáng tiếc, Nam quốc hàng năm nhiều thiên tai, cộng thêm nội bộ không ngừng tranh đấu lục đục, thực lực sớm không bằng Tấn quốc cùng Điểm Thương quốc. Mặc dù, hắn và Triệu Vũ Quốc tình huynh đệ sâu nặng, người bình thường không sao, nhưng hắn thân là vua một nước, sao có thể nói đến tư tình nữ nhi, mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, hai nước có thể không phân tranh. Nhưng không có nghĩa là không thể xảy ra biến cố, bản thân làm người lãnh đạo quốc gia, phải lấy đại cục làm trọng, không được để tư tình cá nhân khiến dân chúng gặp khổ nạn.
Triệu Minh Thành vừa rồi không nói ra nhưng hắn hiểu được, Long Tuyết Dao cầm trong tay Hổ Phù, chính là nắm giữ tất cả binh quyền Tấn quốc, nhưng hiện tại nàng mất tích, nếu có thể nên giết chết, nhân cơ hội tổng tấn công Tấn quốc, lúc đó, Tấn quốc chắc chắn thất bại thảm hại. Diệt Tấn quốc mở rộng Nam quốc, đây chính là thời cơ ngàn năm có một.
Nhưng vấn đề là, thực lực cường đại của Tấn quốc đâu phải chỉ dựa vào một người là Long Tuyết Dao, phía sau Hoàng đế còn có Hội đồng trưởng lão, mấy lão già đó chắc chắn sẽ không ngồi yên, nếu chiến tranh, Nam quốc không thể nào dễ dàng nuốt không như vậy được, dẫn đến nhiều năm chinh chiến, khổ đau cho dân chúng hai nước là không tả được.
Lại nói, hai nước giao chiến, chính là cơ hội cho Điểm Thương quốc hồi phục, đến lúc đó thực lực Nam quốc mỏng, Điểm Thương quốc lựa chọn tấn công thì hậu quả thật không dám nghĩ tới.
Nghĩ tới đây, Hạ Ngải cảm thấy nhức đầu, thế cục hôm nay nhìn bên ngoài thì ổn định nhưng thực chất rất căng thẳng, động một chút sẽ gặp hiệu ứng lan tỏa, lúc đó hắn không đoán nổi hậu quả. Mà Triệu Minh Thành mới nói vu vơ chứ chưa chỉ ra ý tứ rõ ràng, nếu không thể tấn công, có thể cưới Tuyết Dao, vừa có thể đoạt được hoàng quyền, lúc ấy hai nước thông gia, thực lực của Điểm Thương quốc không thể nào chống lại được!
Đột nhiên, trong lòng hắn đột nhiên ảm đạm, trong lòng nàng hắn có vị trí nào không?
Còn nếu trong lòng Long Tuyết Dao có Triệu Vũ Quốc, vậy tương lai, hai nước thông gia… Đối với Nam quốc đây là điều không có lợi, càng nghĩ càng nhiều chuyện, Hạ Ngải cảm thấy vô cùng thống khổ vì mâu thuẫn, tay không tự giác nắm chặt thành quyền. Hắn biết chuyện, có thể ngay lập tức lên đường, nhưng lại không thể, giờ khắc này, hắn rốt cuộc hiểu được tại sao phụ hoàng thống khổ uống thuốc độc tự sát, bởi vì thân làm Hoàng đế, phải lấy thiên hạ làm trọng!
- Hoàng thượng, Triệu đại nhân đang chờ ở bên ngoài.
Thái giám ở một bên nhẹ giọng nhắc hắn.
Hạ Ngải liếc mắt:
- Ách, hắn chưa đi sao?
- Vâng, Triệu đại nhân nói, ngài ấy chờ ở bên ngoài, sợ hoàng thượng có gì dặn dò!
Hạ Ngải cười khổ:
- Hảo, ngươi truyền hắn vào đi.
Triệu Minh Thành mặc áo choàng đen tiến vào, Hạ Ngải chau mày:
- Nửa đêm rồi, tại sao ngươi đứng ở bên ngoài?
- Thần chỉ chịu chút ít sương mù, không quan trọng bằng Hoàng thượng băng hỏa lưỡng trọng thiên(ám chỉ lòng bạn Ngải đang rối bời, nhiều suy nghĩ đan xen) …
- Ha ha, băng hỏa lưỡng trọng thiên… Minh Thành ngươi giờ phút này còn có thể chọc cười trẫm… tốt lắm…
Triệu Minh Thành im lặng, cung kính chờ đợi.
Hạ Ngải dừng cười, thần sắc có chút ảm đạm:
- Ngươi đang chờ câu trả lời của trẫm?
- Hoàng thượng còn chờ đợi chuyện gì sao?
Hạ Ngải nhíu mày:
- Ngươi cảm thấy trẫm chờ đợi điều gì?
Triệu Minh Thành khẽ cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Hạ Ngải thở dài một tiếng:
- Thật sự trong lòng trẫm chưa có đáp án!
- Thần hiểu.
- Vậy ngươi cảm thấy trẫm nên thế nào?
Triệu Minh Thành nói:
- Nếu Hoàng thượng không có đáp án, dù thần nói gì cũng không phải là ngài, cho nên, hết thảy thuận theo tự nhiên…
Mắt Hạ Ngải sáng ngời:
- Thuận theo tự nhiên. Coi như trẫm không biết gì, nhưng nếu là có biến cố…?
- Hoàng thượng đã nắm giữ tiên cơ, nếu có biến, ngài nên quyết định thật nhanh!
Đáy mắt u ám của Triệu Minh Thành khiến Hạ Ngải khẽ run lên: – Điều này có nghĩa là, nếu như xuất hiện bất kỳ điều gì bất lợi đối với Nam quốc, ngài chỉ có hai sự lựa chọn, một là giết chết Tuyết Dao, hai… là cưới nàng!
Nhưng hiện tại, hắn chỉ có thể yên lặng theo dõi kì biến, dựa theo lộ tuyến ban đầu tiếp tục đi tiếp, bao gồm việc trợ giúp Triệu Vũ Quốc đoạt được ngôi vị Hoàng đế!