Edit: Huyên
Hồ Vạn Sơn quát lớn: "Nói hươu nói vượn, cả nhà Trương Dịch Văn đã bị chém đầu, vừa rồi cái tên Sở, Sở Đông Ly gì đó nói Hồ An là bị chú sát, tên mọt sách cổ hủ Trương Dịch Văn đó đâu thể nào biết đến ngôn chú sư là gì."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Hồ Vạn Sơn lại bịt kín một tầng bóng ma, thật sự chẳng lẽ chính là oan hồn Trương Dịch Văn lấy mạng?
"Chú, chú sát?" Hồ Lệ cả kinh phát run, gương mặt không có một chút huyết sắc.
Nàng sợ, sợ kế tiếp sẽ đến phiên mình, người làm việc trái với lương tâm sẽ luôn sợ bị trả thù.
Hồ Lệ lôi kéo ống tay áo Hồ Vạn Sơn, cầu khẩn: "Lão gia, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này đi có được không?"
Nghĩ đến Sở Đông Ly nói ngôn chú sư kia đi theo bọn họ một đường đến quận An Bình, Hồ Vạn Sơn cũng có nghĩ đến điều này, gã cảm thấy cách xa ngôn chú sư đáng sợ nọ mới an toàn nhất.
Lúc này Hồ Vạn Sơn hạ xuống quyết định: "Thu dọn đi, chúng ta lập tức rời quận An Bình."
Hồ Lệ liên tục gật đầu, lập tức phân phó nha hoàn thu thập hành lý.
Hồ Vận Sơn vẫn cảm thấy không an lòng, nghĩ nghĩ, gã quyết định đi tiền viện chùa Hồng Diệp cầu cái bùa bình an, mặc dù trên cổ gã đã treo một chuỗi bùa loạn thất bát tao.
Một mình Hồ Lệ ở trong sương phòng tinh thần hoảng hốt đứng ngồi không yên.
Lúc này một nha hoàn bưng một bình trà tiến vào, "Phu nhân, uống một chén trà không ạ?"
Vừa lúc Hồ Lệ cũng cảm thấy khát nước, thuận tay cầm chén trà lên uống mấy hớp.
Trà nóng đi xuống cổ họng, Hồ Lệ sợ hãi khó có thể an lòng thoáng trấn tĩnh một chút, vừa định đặt chén trà xuống thì chợt cảm thấy phần bụng quặn đau khó chịu, như là hàng vạn con kiến cắn xé...... "Loảng xoảng!" Chén trà rơi xuống đất chia năm xẻ bảy.
"A!" Nha hoàn nghẹn ngào thét lên.
Hồ Vạn Sơn cầu bùa bình an xong vừa mới bước vào cửa sân đã nghe được tiếng thét chói tau hoảng sợ của nha hoàn, trong lòng gã chấn động, chớp mắt trong đầu hoàn toàn trống rỗng...... Sửng sốt được một lúc Hồ Vạn Sơn vọt vào.
Thấy Hồ Lệ thất khiếu chảy máu đen, thân thể xoay thành một loại tư thế dị dạng, mắt mở thật to, thở một hơi cuối cùng.
Nha hoàn bị dọa đến nổi tiếng thét cũng kêu không ra tiếng, ngã xuống đất run rẩy không ngừng.
Hồ Vạn Sơn vừa kinh vừa sợ nắm chặt tay nha hoàn, hung hăng tát cô một bàn tay, gầm thét: "Có phải ngươi độc chết phu nhân không?"
Nha hoàn không ngừng lắc đầu, một câu cũng nói không nên lời.
Một tay Hồ Vạn Sơn quơ lấy ấm trà trên bàn, tách miệng nha hoàn ra, không nói lời gì đổ mạnh vào.
Nha hoàn cả kinh kêu thảm, liều mạng giãy dụa.
Bọn hạ nhân đều đứng ở bên ngoài run chân mà nhìn, thế nhưng không có ai dám tiến vào ngăn lại.
Đổ một nửa ấm trà vào miệng nha hoàn, Hồ Vạn Sơn hừ lạnh một tiếng, một tay đẩy nha hoàn xuống mặt đất.
Nha hoàn liều mạng khục khục, ho đến gần như tắt thở.
Nhưng mà nha hoàn không bị độc chết, chỉ là người lại bị dọa sợ, không ngừng dập đầu với Hồ Vạn Sơn: "Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng, thật không phải do nô tì làm, không phải nô tì làm...."
Hồ Vạn Sơn đập nát ấm trà trong tay, quát hỏi: "Cái ấm trà này lấy từ đâu?"
"Phòng, phòng bếp ạ."
"Người tới, dẫn đầu bếp trong phòng bếp đến cho ta!" Gã ngược lại muốn xem xem đến tột cùng là ai đang giả thần giả quỷ ở phía sau!
Hạ nhân ngay lập tức rời đi.
Chỉ chốc lát sau hạ nhân vừa bò vừa lăn trở về bẩm báo: "Đại, đại nhân, đầu bếp chết, chết rồi!"
....
Cũng là thất khiếu chảy máu, cũng là thân thể vặn vẹo thành một loại tư thế dị dạng, khác biệt chính là trên tay đầu bếp nhiều một cái khăn gấm, trên khăn gấm vẽ một phụ nữ thất khiếu chảy máu, độc phát thân vong, bên cạnh có hai cái sinh thần bát tự, một cái là năm Ất Hợi, tháng Giáp Tuất, giờ Quý Dậu, một cái khác là năm Tân Vị, tháng Giáp Tuất, giờ Quý Dậu, một cái trong đó chính là của Hồ Lệ......
Một khắc này cơn sợ hãi khó tả xâm nhập vào mỗi một góc trong người Hồ Vạn Sơn, Hồ An chết, Hồ Lệ chết, kế tiếp sẽ đến phiên mình, nếu như tránh không khỏi, gã cũng phải nhất định tìm ra tên tiểu nhân mượn đao giết người âm hiểm kia, đồng quy vu tận!
"Người đâu, chuẩn bị kiệu!"
......
"Từ từ, đừng đóng cửa!"
Hỏa kế tiệm may chỉ cảm thấy hoa mắt, chớp mắt một cái đã thấy một người từ khe hở giữa hai cánh cửa đi vào.
Chưởng quỹ và hỏa kế giật nảy mình cho là có người ăn cướp, vừa nhìn kĩ đã thấy Sở Đông Ly vững vàng đứng ở nơi đó.
Chưởng quỹ lập tức thở dài một hơi, hỏi: "Tiên sinh có chuyện gì à? Có phải là quần áo không vừa không?"
Sở Đông Ly nói: "Không phải, ta muốn hỏi cái ngoại bào hoa sen buổi sáng nhìn qua đã bán chưa?"
Chưởng quỹ lắc đầu.
"Tốt lắm, ta mua."
Hỏa kế vui tươi hớn hở đi lấy cái ngoại bào xinh đẹp màu đỏ kia ra đưa cho Sở Đông Ly.
Hoa sen xinh đẹp sáng rực chói mù mắt Sở Đông Ly, trong lòng tự nhủ: Phẩm vị của Đoàn Đoàn thật sự là đủ khác người nha ()!
( gốc là độc thụ nhất xí: không giống bình thường, tự thành một trường phái riêng)
"Bao nhiêu bạc?"
Chưởng quỹ cười ha hả: "Không đắt, năm lượng bạc."
"Năm lượng?!"
Sở Đông Ly đau lòng, một cái áo lòe loẹt giống Khổng Tước thế mà muốn năm lượng bạc? Hắn cúi đầu nhìn Tiểu Hi Tri đang dựa vào trong ngực mình mút ón tay ngủ say sưa, cảm thán: Nuôi trẻ thật sự không dễ dàng, tiêu dùng quá nhiều!
"Gói lại cho ta."
"Được được."
....
Rướn cổ lên nhìn bóng lưng Sở Đông Ly biến mất ở góc đường, chưởng quỹ xoa tay, hưng phấn: "Món hàng tồn đó rốt cuộc cũng bán đi rồi! Ha ha!"
....
Lúc trở lại Sở phủ, Sở Đông Ly nhìn thấy một người co ro dựa vào cửa nhà hắn, bên cạnh đặt một cái cáng, một ít đồ chơi nhỏ thượng vàng hạ cám đầy đất.
Sở Đông Ly nhíu mày, trong đầu gọi: "Khổng Tước, Khổng Tước......"
Nghe thấy tiếng gọi, Khổng Tước hắt hơi cả một buổi chiều xoa xoa cái mũi đỏ rừng rực đi ra, "Tiểu Ly Tử, ngươi trở về rồi."
Sở Đông Ly giao Tiểu Hi Tri cho Khổng Tước ôm, xoay người lật người ngã trên mặt đất lại nhìn thử —— Là nam, chỉ thấy người kia đầu đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền.... Thăm dò hơi thở, lại bắt mạch, xác định người này chỉ là hôn mê bất tỉnh, Sở Đông Ly sờ sờ cằm, suy nghĩ phải xử trí người xa lạ này như thế nào.
Khổng Tước lại gần: "Đây là ai?"
Trong lúc ngủ mơ phát giác được quanh mình không phải khí tức quen thuộc, lông mi Tiểu Hi Tri giật giật, mở mắt ra.
Thấy người ôm mình là Khổng Tước, Tiểu Hi Tri lập tức quay đầu tìm Sở Đông Ly, "Sở Sở, ôm, ôm."
Sở Đông Ly ôm Tiểu Hi Tri qua, vừa định nói cho cậu biết cái ngoại bào cậu nhớ mãi không quên món kia đã mua về rồi, cúi đầu xuống thì thấy Tiểu Hi Tri lại ôm cổ mình ngủ thiếp đi...... Hắn không khỏi sửng sốt.
Khổng Tước suy nghĩ sâu xa, hỏi Sở Đông Ly: "Nó ngủ sâu như vậy, sao lại biết được người ôm mình không phải là ngươi?"
Sở Đông Ly lắc đầu, hắn cũng rất ngạc nhiên.
Khổng Tước nói: "Nó thật sự là một khắc cũng không thể rời khỏi ngươi."
Sở Đông Ly sờ lên đầu Tiểu Hi Tri, không nói gì.
Khổng Tước chỉ chỉ cái người trên mặt đất hỏi: "Người này phải làm sao đây?"
Sở Đông Ly nói: "Trước mang vào lại nói, người nọ tỉnh thì để hắn đi."
Nói xong, Sở Đông Ly ôm Tiểu Hi Tri vào nhà.
Khổng Tước nhặt đống đồ chơi nhỏ để lung tung bỏ vào trong thùng hàng, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy một cái khăn gấm màu hồng phấn vô cùng tinh xảo, phía trên dùng năm loại chỉ khác màu thêu năm con hồn nhiên đáng yêu đang chơi đùa trong bụi hoa, sinh động như thật.....